Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Chương 3: Chương 3: Tên ngốc muốn động phòng




Ads Khăn voan nhấc lên, Nhan Noãn lộ ra dung nhan khuynh thành tuyệt sắc, mọi người xung quanh nhất thời vang lên âm thanh như bị hút hết không khí, nét mặt kinh động đều nín thở đứng nhìn, đây là..sao lại đẹp tao nhã như thế?

Nữ tử tóc đen được quấn lên tóc mai hai bên gợn sóng, trên trán mày liễu tinh tế, chiếc mũi đẹp tinh xảo, làn môi đỏ thắm, con ngươi đen láy như làn nước gợn sóng lân lân giữa trời thu, đôi mắt sáng trong suốt, ẩn sâu trong đáy mắt, lóe ra sự sắc sảo.

Khăn quàng vai tầng tầng lớp lớp mặc trên người vô cùng thích hợp, eo như cành liễu, đường cong lả lướt hấp dẫn, làn váy thật dài trải xuống mặt đất, thêu lên đóa hoa mẫu đơn cao quý, cùng với động tác của nàng, nhẹ nhàng đung đưa, phảng phất thoáng như trăm hoa đua nở, xinh đẹp vô cùng.

Tung bay như chim nhạn, tựa như tiên nữ giáng trần, thanh khiết tự nhiên không nhiễm chút bụi, tuyệt mỹ như tiên!

Nàng vẻ mặt kinh hỷ nhìn Long Trác Việt, nụ cười này, lại giống như làm tan chảy băng tuyết, trong veo thuần khiết, mang theo nét duyên dáng xinh đẹp động lòng người.

Trong lòng mọi người vô cùng kinh động không ngừng, ai có thể nghĩ đến, Nhan gia đại tiểu thư phế vật lại là người như thế này, giống như một tiên nữ vô cùng khả ái*.

(* khả ái : đáng yêu, dễ thương)

Nếu có thể lấy được nàng, cho dù nàng là phế vật, nhưng là vẻ đẹp như vậy ai nhìn thấy, cũng khiến cho người ta cảm giác vui tai vui mắt.

Lại liếc mắt nhìn tên kia xấu đến không biết hình dung như thế nào Long Trác Việt, trong lòng của mỗi người lại hiện ra một tiếng thở dài, mặc dù là phế vật, nhưng là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương như thế lại gả cho Hiền vương, không thể nghi ngờ chính là một đóa hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu.

Đáng tiếc ah, đáng tiếc!

Nhan Noãn không có cơ hội thấy dung mạo của thân thể này, đương nhiên cũng không hiểu được âm thanh kinh động nuối tiếc của mọi người xung quanh, chính là vì đối với nhan sắc xinh đẹp của nàng.

Nàng chỉ nghĩ là những người đó biểu hiện như thế là vì nàng tự tiện đem khăn voan vén lên nên mới khiến cho họ bất mãn.

Long Trác Việt sững sờ nhìn nữ tữ trước mắt nét mặt tươi cười như hoa, mắt phượng xinh đẹp giống như ngôi sao sáng nhất giữa bầu trời đêm, lại giống như nguồn nước từ trên núi cao chảy xuống, trải qua không ngừng gột rửa, tinh khiết không chứa bất luận tạp chất gì.

Tại đây một đôi mắt đẹp trong suốt với ánh nhìn chăm chú, dường như thế gian vạn vật cái xấu nào đều không thể che giấu.

Lúc này Nhan Noãn đang nhìn về đôi mắt Long Trác Việt, đồng dạng cũng là sửng sốt, nàng không nghĩ tới, Hiên vương tướng mạo bề ngoài vô cùng xấu xí, thế nhưng lại có đôi mắt đẹp như thế làm xúc động tâm hồn.

Một lát sau……

Đôi mắt đẹp nhẹ nhàng quét qua ở trên mặt ngăm đen của Long Trác Việt, thật sự vô cùng khó coi, bất quá vẫn còn chưa tới tình trạng kinh khủng, có lẽ là nàng kiếp trước làm nội ứng, trông thấy vẻ mặt nam nhân, trên người tên kia giống như con rết y hệt vết thương, đối với Long Trác Việt trên mặt vết sẹo thật dài cũng lộ ra kinh khủng cùng sợ hãi.

Long Cẩm Thịnh đôi lông mày đen dài nhẹ nhàng nâng lên, đem đáy mắt kinh ngạc cùng rung động thu lại, rồi sau đó là tiếng cười lang lảnh liên tiếp tràn ra: “Ha ha, kỳ diệu, thật sự là kỳ diệu, hay cho một cái tuyệt đại giai nhân, bình thường nữ tử gặp hoàng đệ lần đầu tiên đều đã lộ ra vẻ mặt hoảng sợ xem thường, Nhan đại tiểu thư nhưng lại không có chút nào sợ hãi, thật sự không giống người thường.”

Long Cẩm Thịnh kinh ngạc là thật, mặc kệ ai nghe xong gả cho Hiền vương, đều là khóc rống lên không chịu lấy, nếu như không phải không có người nguyện ý, hắn cũng sẽ không ra hạ chiếu này vì Long Trác Việt tuyển phi. Nhưng mà Nhan đại tiểu thư này nghe đến Long Trác Việt ngu đần như thế, mà sao không có ủy khuất cũng không khóc rống lên, ngược lại kích động lại còn hưng phấn đáp lại, ngoại trừ lúc nhìn thấy Long Trác Việt vẻ mặt nàng chỉ chợt lóe lên một tia giật mình, cũng không có sợ hãi cùng vẻ mặt chán ghét xuất hiện như trong tưởng tượng.

Phản ứng như vậy đều ngoài dự đoán của mọi người, nàng thật sự là một nữ tữ như thế nào?

Long Trác Việt sau một lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần, hai con ngươi ngỡ ngàng ngơ ngác, chất phác nhìn Nhan Noãn: “Ngươi…… Ngươi không sợ ta?”

“Ân?”

“Bọn họ nói bộ dạng ta thực đáng sợ, giống như một yêu quái.” Nhìn vẻ mặt nghi ngờ Nhan Noãn, Long Trác Việt giải thích nói.

Mắt trợn to, trong mắt ẩn ẩn có ánh sáng long lanh chậm rãi bắt đầu khởi động .

“Là xấu xí một chút, bất quá vẫn còn coi được.” Nhan Noãn yên lặng ngưng mắt nhìn Long Trác Việt, ánh mắt như sao sáng lấp lánh, lập tức đã quên mọi người quanh mình lại có dũng khí, đem suy nghĩ trong lòng thốt ra.

Có lẽ là đôi mắt đẹp này mang theo mê hoặc, vì dung mạo hắn xấu xí không chịu nổi tăng thêm một ít ưu thế.

Sợ?

Nàng được chọn làm nội ứng, đã đem chuyện sống chết không để ý đến, nàng ngay cả chết còn không sợ, làm sao lại có thể sợ một khuôn mặt xấu xí?

Bất quá, nói thẳng ra vương gia xấu xí như vậy, còn ở trước mặt hoàng đế cùng quan to và những người cao quý, cho dù tên ngốc này không ngại, cũng không chắc hoàng đế sẽ không để ý?

Không biết lời này của nàng có ý tứ bôi nhọ hoàng gia hay không?

Nhan Noãn còn đang đoán tâm tư hoàng đế, đột nhiên, một tên quái vật khổng lồ nào đó đánh về phía nàng, đem cổ của nàng ôm gắt gao .

“Ô ô ô ô ô, nương tử, ngươi thật sự là đối với ta tốt quá, ô ô ô ô ô, bọn họ đều chán ghét ta, ghét bỏ ta, chỉ có ngươi sẽ không, chỉ có ngươi nguyện ý cùng ta làm hảo tỷ muội!”

Gào khóc sướt mướt không có báo hiệu trước đâm vào trong lỗ tai Nhan Noãn, làm cho đầu óc của nàng nhất thời lờ mờ.

Ai có thể tưởng tượng, một tên nam nhân so với nàng cao hơn một cái đầu, thế nhưng lại giống như tiểu hài tử, vậy mà ôm nàng nghẹn ngào khóc lốc vô cùng đau khổ, trong mơ hồ, nàng có thể cảm giác chất lỏng ẩm ướt nhớt nhớt từ cổ của nàng trơn trượt chảy dài xuống, chảy qua xương quai xanh của nàng, mang theo nhè nhẹ cảm giác mát lạnh.

Lông mày đen mỏng có chút nhăn lại, nàng thậm chí cảm giác được nước mắt của hắn chảy xuống, còn kèm theo nước mũi tồn tại.

Thật sự là…… Đáng ghét!

Những người xung quanh nhìn thấy cử chỉ mất mặt của Long Trác Việt, ánh mắt khinh thường lại hiện lên, có người còn lắc đầu chán nản, lại tiếc hận một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, thực sự bị chà đạp.

Nhan Noãn âm thầm sợ hãi thán phục khí lực to lớn của Long Trác Việt, rõ ràng khiến nàng giãy giụa một chút đều giãy không ra.

Thật lâu sau, mới nghe Long Cẩm Thịnh nhẹ nhàng , nhàn nhạt một tiếng ho khan, ánh mắt lướt nhẹ về hướng người chủ trì bên cạnh, nhìn thoáng qua, người chủ trì lập tức hiểu ý, vội vàng dắt cổ họng, đem nghi thức bái đường vẫn chưa xong mau sớm hoàn thành.

“Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!”

Hắn vừa mới nói xong, hỉ bà liền cười đùa đùa tiến lên:“Vương gia, mau dẫn vương phi vào động phòng đi.” Vừa nói, một bên đem Nhan Noãn từ trong lòng ngực của hắn kéo ra, thuận tay đem khăn voan một lần nữa trùm lên.

Không biết có phải hay không bởi vì nghe được hai chữ động phòng, Long Trác Việt hai mắt đẫm lệ mông lung ánh mắt lộ ra nhiều điểm vội vã hưng phấn, tay sảng khoái mà buông lỏng, làm cho hỉ bà không cần tốn nhiều sức đã đem Nhan Noãn kéo ra ngoài.

Hiền vương phủ mặc dù không phú quý hoa lệ, nhưng cũng là chín khúc hành lang gấp khúc, thềm đá tầng tầng, hoa viên núi giả, trơn bóng đá cuội nhô lên, một hồi từng cơn gió nhẹ thổi qua, hương thơm xông vào mũi, thấm vào ruột gan.

Đi không bao lâu, liền đến phòng tân hôn.

Nhan Noãn được người dìu đi, ngồi xuống ở trên giường, lọt vào tầm mắt, đều là một mảnh đỏ au sắc khí vui mừng.

Long Trác Việt trong lòng đang tràn đầy chờ mong việc kế tiếp là được động phòng, chính là một chân mới bước vào cửa phòng, đã bị người túm lấy lưng quần liền kéo ra khỏi hỉ phòng.

“Vương gia, hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi nha, cần phải theo chúng ta hảo hảo uống mấy chén, đến không say không về.”

“Nhưng là ta…… Nương tử…… Nàng…… Động phòng……” Long Trác Việt vẻ mặt rối rắm, một bên bị người túm ra bên ngoài, một bên chỉ vào mép giường Nhan Noãn đang ngồi, muốn biểu đạt mấy thứ gì đó, nhưng chỉ là mấy từ lẻ tẻ vụn vặt, nghe không ra đầy đủ ý tứ, trong lời nói đứt quãng làm cho người ta nghe được hai chữ ‘Động phòng’ thì đặc biệt khinh thường.

“Vương gia sốt ruột làm gì, tân nương tử cũng sẽ không chạy.”

“Đúng..đúng, muốn động phòng cũng không vội, việc uống rượu này chỉ trong chốc lát thôi, huống chi vương gia……” Một người nhìn Long Trác Việt, mắt phượng dài nhỏ mỏng, ánh mắt lộ ra kiêu ngạo hung hăng càn quấy, nói xong lời cuối cùng, hắn lại không có hảo ý thân mật, mắt liếc Long Trác Việt một cái, trong tươi cười tràn đầy giọng mỉa mai: “Huống chi vương gia hiểu hay không cái gì gọi là động phòng ah?”

Lời này vừa nói ra, mọi người ầm ầm cười to.

Tuy rằng không có nói thẳng, nhưng ý tứ cũng là thật sự lộ ra khinh miệt, một kẻ ngu đần cũng sẽ động phòng sao? Chớ để cười chết người rồi.

Nhìn mọi người cười đến thoải mái, Long Trác Việt mở to một đôi mắt mê ly, mang theo ngây thơ cùng vẻ mặt ngơ ngác, hắn khó hiểu gãi gãi cái ót, rồi sau đó cũng đi theo nhếch miệng nở nụ cười, bộ dáng kia, hiển nhiên so với người bên ngoài càng vui vẻ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.