Ads
Huyền Hỏa, Hoa Khê cùng Phong Thạc bởi vì tò mò nên vụng trộm
quay đầu nhìn lén. Chỉ là vừa mới quay đầu lại đã bắt gặp ánh mặt lạnh như băng
của Long Trác Việt, cả đám giật thót tim, vội vàng quay đầu đi, trống ngực
không ngừng ‘thình thịch’ kêu vang.
Đòi mạng a, ánh mắt Cung chủ đúng là khủng bố mà! Nếu ánh mắt
có thể giết chết người thì bọn họ đã thương tích đầy mình rồi quá.
“Thuộc hạ không thấy gì hết, Cung chủ cùng phu nhân thỉnh tự
nhiên.” Phong Thạc không sợ chết, buột miệng nói.
Ánh mắt Hoa Khê cùng Huyền Hỏa nhất tề chiếu thẳng vào hắn.
Cái đầu heo nhà ngươi, ngươi không nói thì không ai bảo ngươi câm đâu! Cái này
rõ ràng là giấu đầu hở đuôi mà, muốn chết cũng đừng có kéo theo bọn chúng chứ!
Hoa Khê cùng Huyền Hỏa lặng lẽ dịch người sang một bên, ý tứ
rất rõ ràng là muốn phân rõ giới tuyến với Phong Thạc.
Hành động của hai người lọt vào mắt Nhan Noãn Noãn, khóe miệng
nàng không kìm được nhếch lên, bốn cánh tay phải này của Long Trác Việt đúng là
có điểm đặc sắc hơn người mà.
Thiên Minh vẫn làm mặt lạnh, rất hiếm khi thấy hắn xúc động
ra mặt, chắc là vì nguyên nhân này nên Long Trác Việt mới có thể để hắn ở bên cạnh
mình lâu như vậy, nếu đổi lại là ba người này thì sợ là bí mật của hắn đã sớm bại
lộ. Dẫu sao thì bọn họ cũng không thể cẩn trọng, trầm ổn bằng Thiên Minh được.
Hoa Khê thì nàng đã gặp qua, giở tay nhấc chân đều quyến rũ
phong tình, ngàn vạn xinh tươi, mà tính cách thì… trống đánh xuôi, kèn thổi ngược,
thật sự là quá nóng tính!
Mà Huyền Hỏa với Phong Thạc, tuy nàng chưa từng tiếp xúc qua
nhưng cũng đã thấy vài lần, dựa theo ngôn ngữ cử chỉ, nàng thấy hai người này
cũng không được tự chủ cho lắm.
Bất quá thì mấy người này ở chung một chỗ, không thể không
nói, rất thú vị! Nếu bốn người này đều cùng đi theo Long Trác Việt thì những việc
vui chắc cũng không phải ít.
“Tất cả đứng lên đi, nền đất cứng như vậy, đừng quì nữa!”
Nhan Noãn Noãn thấy Long Trác Việt không nói tiếng nào liền lên tiếng cho bốn
người đứng lên.
“Tạ Vương phi!” Thiên Minh cúi người hành lễ rồi đứng lên đầu
tiên, thời điểm xoay người đối diện với Long Trác Việt cùng Nhan Noãn Noãn,
gương mặt vốn lạnh lùng hiện rõ cung kính cùng tự trách. Đứng là chuyện đứng,
nhưng hắn vẫn muốn chịu trừng phạt vì đã làm hỏng chuyện của Vương gia.
Huyền Hỏa, Phong Thạc cùng Hoa Khê chưa từng thân cận với cuộc
sống của Long Trác Việt nên không biết được vị trí của Nhan Noãn Noãn trong
lòng hắn, nghe nàng bảo đứng lên, trên mặt ba người hiện rõ sự do dự.
Thấy Thiên Minh đứng dậy, ba người nhìn ánh với ánh mắt cầu
cứu. Cung chủ không ra lệnh, bọn họ có nên đứng dậy hay không đây?
Thiên Minh bắt gặp ánh mắt của ba người, bàn tay khẽ nâng
lên, ý bảo tất cả bọn họ cũng đứng lên đi.
“Tạ phu nhân!” Ba người cùng nói rồi đứng lên.
Thời điểm xoay người, ba người cũng có chút thấp thỏm, không
biết Cung chủ có trách cứ bọn họ tự tiện đứng lên không? Hẳn là không đi? Thiên
Minh theo Cung chủ lâu như vậy, tính tình Cung chủ chắc hắn là người hiểu nhất,
nếu hắn nói đứng lên thì chắc chắn sẽ không có vấn đề.
“Cung… Cung chủ…”
Hoa Khê cẩn thận dò xét nhìn Long Trác Việt, muốn nói gì đó
để giảm bớt áp lực trong phòng. Tuy rằng trước đây bọn họ thỉnh thoảng cũng sẽ
diện kiến Cung chủ nhưng chưa lần nào nhìn thấy gương mặt thật của người, bọn họ
cũng từng đoán già đoán non về thân phận của Cung chủ, nhưng bọn họ có chết
cũng không nghĩ đến, Hiền vương gia tiếng tăm lừng lẫy của Thương Nam quốc lại
là Cung chủ lãnh liệt, uy nghiêm của Việt cung!
Hoa Khê vô thức đưa tay sờ mông mình, nghĩ tới con rùa xanh
sống động ngày trước. Rất lâu sau đó nàng mới biết con rùa xanh đó là do Hiền
vương gia vẽ lên, hôm nay nghĩ lại, thật sự là khiến người ta sợ đến run người
mà. Nguyên lai ngày trước nàng đã đắc tội với Cung chủ a. Lần trước Cung chủ tức
giận là vì nàng vô lễ với Hiền vương phi, vẽ một con rùa khiến nàng xấu mặt
trong một thời gian dài rồi lại bắt nàng bỏ tiền túi ra tu sửa Nguyệt các, còn
để Thiên Minh truyền lời, dặn nàng phải cung kính với Hiền vương phi.
Hoa Khê bừng tỉnh, điều này có nghĩa là Cung chủ rất trân trọng
Hiền vương phi, hay nói cách khác, lời nói của Hiền vương phi cũng chính là mệnh
lệnh của Cung chủ.
Hoa Khê đột nhiên cảm thấy may mắn là hôm trước Cung chủ chỉ
mới vẽ một con rùa chứ không phải lấy ngân châm khắc trên mông nàng.
Nhan Noãn Noãn nhàn nhạt nhìn bốn người một lượt, cuối cùng
dừng lại trên người Thiên Minh, cười nói: “Thiên Minh, ngươi không cần nghiêm
túc như vậy, Vương gia sẽ không phạt ngươi, thân phận của hắn sớm muộn gì cũng
bị bại lộ, nếu không phải hôm nay ngươi linh hoạt ứng phó thì Vương gia sợ là
đã bị người Thần Tôn giáo bắt đi rồi!” Nhan Noãn Noãn nói rồi quay đầu nhìn
Long Trác Việt, đôi mắt đẹp lập lánh tinh quang: “Ngươi nói phải không?”
Long Trác Việt ôm chặt thắt lưng Nhan Noãn Noãn, rất nhanh gật
gật đầu: “Ân!”
“Các ngươi vì ta mà vất vả tìm Kim hà trư, ta còn chưa cảm
ơn các ngươi!” Nhan Noãn Noãn cười nói.
Lời của nàng khiến cho bốn người thụ sủng nhược kinh, sau
phút giật mình liền đồng thanh nói: “Đây là chuyện chúng thuộc hạ phải làm!”
Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng mỗi người đều như có dòng nước
ấm áp chảy qua.
Huyền Hỏa, Phong Thạc cùng Hoa Khê chưa từng tiếp xúc với
Nhan Noãn Noãn, hôm nay thấy thái độ nàng hòa hảo, lời nói tôn trọng, bốn người
lập tức sinh ra hảo cảm với Cung chủ phu nhân.
“Gương mặt thật của ngươi đã bị người ta nhìn thấy, việc này
chắc chắn đã đến tai Thái hậu, ta chắc chắn sáng mai bà ta sẽ triệu kiến chúng
ta, ngươi đã nghĩ ra đối sách gì chưa?” Nhan Noãn Noãn nhìn Long Trác Việt, chậm
rãi nói.
Long Trác Việt nghe vậy, mày kiếm khẽ nhíu lại, nói: “Lúc
trước là chủ ý của kẻ nào thì kẻ đó đứng ra mà lo liệu!”
Nhan Noãn Noãn sửng sốt, rất nhanh đã biết người Long Trác
Việt đang nói tới là ai: “Hoàng thượng?”
“Ân!”
Nếu nói chủ ý này chính là tự mình Long Trác Việt nghĩ ra
thì một tên ngốc sao có thể động não tới mức này được, đến lúc đó Thái hậu nhất
đinh sẽ nghi ngờ việc Long Trác Việt giả ngốc.
Nhan Noãn Noãn đăm chiêu cả nửa ngày mới lên tiếng nói: “Nếu
là như vậy, Thái hậu chắc chắn sẽ hoài nghi Hoàng thượng, dụng ý của Hoàng thượng
rất đơn giản, chính là vì muốn ngươi không vướng hoa đào, nhưng việc lừa dối
Thái hậu sẽ khiến bà ta cảm thấy Hoàng thượng không thành thật, sẽ hoài nghi
xem Hoàng thượng còn giấu bà ta bao nhiêu chuyện nữa, lấy thế lực của Thái hậu,
chỉ cần bà ta muốn thì việc tra ra Hoàng thượng giấu bà ta bồi dưỡng thế lực của
riêng mình chỉ là chuyện sớm muộn.”
“Ta biết!” Điểm này hắn cũng đã nghĩ tới từ rất lâu: “Nhưng
hiện tại không phải lúc ngả bài cùng lão yêu bà đó, bà ta muốn tra ra thế lực của
Long Cẩm Thịnh cũng phải mất một thời gian dài, nếu không tìm thấy chứng cớ thì
hoài nghi cũng chỉ là hoài nghi, nhiều nhất thì sau này bà ta sẽ cẩn thận hơn
mà thôi, ta nhất định phải ra tay trước khi bà ta có ý định phế bỏ Long Cẩm Thịnh.”
Trong khoảng thời gian này, hắn nhất định phải đẩy nhanh mọi
chuyện, trước kia hắn chỉ có một thân một mình nên mới tránh này tránh kia, che
giấu chính mình. Hiện tại bọn họ biết cũng tốt lắm, công việc sẽ càng dễ dàng
hơn, trong phủ có Noãn Noãn giúp hắn trông coi, hắn chỉ việc tập trung vào đối
phó với lão yêu bà kia nữa thôi!
Đúng lúc này thì Huyền Hỏa đột nhiên lên tiếng đề nghị:
“Cung chủ, hãy để thuộc hạ đi theo bên cạnh người đi!”
Mày kiếm Long Trác Việt đột ngột nhảy dựng lên, không chút
do dự cự tuyệt: “Không được!”
Đùa giỡn gì chứ, ba người này một chút tự chủ cũng không có,
nếu ngày nào cũng nhìn thấy bộ dáng giả ngu của hắn, không che miệng cười trộm
mới là lạ, vẫn là Thiên Minh tự chủ tốt nhất. Để Huyền Hỏa ở bên cạnh, hắn chết
cũng không đồng ý a!
Nhan Noãn Noãn đảo tròng mắt xinh đẹp nhìn biểu tình không
được tự nhiên của Long Trác Việt, đáy mắt hiện rõ ý cười.
*~*
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Nhan Noãn Noãn, mới tinh
mơ ngày hôm sau đã có người ở trong cung tới truyền ý chỉ của Thái hậu, yêu cầu
Long Trác Việt cùng Nhan Noãn Noãn lập tức tiến cung gặp bà ta.
Thái giám truyền lời còn đặc biệt nhấn mạnh hai từ ‘lập tức’.
Long Trác Việt cùng Nhan Noãn Noãn không nhanh không chậm rửa
mặt, ăn điểm tâm. Thời điểm Nhan Noãn Noãn nói có thể tiến cung rồi, sắc mặt
thái giám truyền chỉ sớm đã khó coi đến cực điểm.
“Phong thúc, thúc gọi Hào Phóng tới đây, để hắn theo ta cùng
Vương gia tiến cung!” Nhan Noãn Noãn vừa mới bước ra khỏi Vương phủ, đột ngột
quay lại nhìn Phong Cốc nói.
Phong Cốc cúi người nhận lệnh, quay vào phủ tìm Hào Phóng.
Nhan Noãn Noãn cảm thấy, Hào Phóng biết thuật đọc tâm, nếu
trước kia bọn họ chỉ có thể suy đoán tâm tư của Thái hậu thì lần này có thể biết
rõ được những suy tính trong lòng bà ta rồi.
Rất nhanh sau đó, Hào Phóng đã đi tới cửa lớn vương phủ.
Thái giám truyền chỉ thấy Nhan Noãn Noãn chậm chạp chưa tiến
cung, đã có chút không kiên nhẫn.
“Vương phi, chúng ta có thể tiến cung chưa?” Hắn hỏi, thanh
âm ẩn nhẫn tức giận.
Nhan Noãn Noãn liếc mắt nhìn hắn, ngạo mạn kéo Long Trác Việt
lên xe nói: “Nếu công công không đợi được thì có thể đi trước!” Ý tứ rất rõ
ràng là nàng cũng không cầu hắn ở lại chờ bọn họ.
Thái giám nọ biến sắc, nuốt vội một hơi nghẹn ở yết hầu, cố
gắng đè nén tức giận trong lòng. Hắn ở Từ Ninh Cung nhiều năm như vậy, cũng coi
là người hiểu rõ tâm tư Thái hậu, dạo gần đây Thái hậu nhất mực nhún nhường Hiền
vương phi, phận nô tài như hắn sao có thể dĩ hạ phạm thượng, đắc tội với nàng
ta thì đến Thái hậu cũng không thể cứu hắn.
Xe ngựa rất nhanh tiến vào hoàng cung, chỉ dừng lại khi đến
trước cửa Từ Ninh cung, tốc độ thủy chung không giảm cho thấy Thái hậu rất muốn
gặp Long Trác Việt với Nhan Noãn Noãn.
“Thỉnh Vương gia cùng Vương phi chờ ngoài này, nô tài đi
thông báo!” Thái giám nọ cúi người nói rồi xoay người đi vào Từ Ninh cung.
Không bao lâu, thái giám nọ đi ra, nghiêng người làm tư thế
mời: “Vương gia, Vương phi, mời!”
Long Trác Việt cùng Nhan Noãn Noãn đi vào Từ Ninh cung, xung
quanh không ngừng vang lên tiếng người hút không khí, Nhan Noãn Noãn liếc mắt
nhìn sang, chỉ thấy cung nữ hai bên không nén nổi tia kinh diễm, đáy mắt xẹt
qua tia sợ hãi cùng ái mộ đối với dung mạo thật của Long Trác Việt. Nếu Long
Trác Việt không phải tên ngốc thì nàng tin chắc sẽ rước lấy không ít ong bướm.
Thái hậu ngồi trên ghế cao, nhìn Long Trác Việt ngoài cửa
như thần tiên hạ phàm, mắt phượng nhíu chặt, đáy mắt xẹt qua từng tia âm ngoan,
kinh hãi như thủy triều không ngừng dâng lên. Giống, thật sự quá giống! So với
Uyển phi đã mất hệt như từ một khuôn đúc ra.
Vừa nhận ra sự giống nhau đến kinh ngạc của Long Trác Việt với
Uyển phi, trong lòng Thái hậu, bao nhiêu hận ý cùng ghen tị chôn giấu nhiều năm
phút chốc dâng lên. Đúng, chính là nữ nhân kia đã đoạt đi sự sủng ái của tiên
hoàng, còn sinh hoàng tử, suýt chút nữa thì đoạt đi ngai vị của bà ta!
“Noãn Noãn thỉnh an Thái hậu, Thái hậu vạn phúc!” Nhan Noãn
Noãn thu hết kích động của Thái hậu vào trong đáy mắt, lạnh nhạt hành lễ.
Long Trác Việt vẫn như trước đây, bất an tránh ở phía sau
Nhan Noãn Noãn, thân hình cao lớn khẽ run lên, ánh mắt hoảng sợ nhìn Thái hậu
trên cao.