Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Chương 54: Chương 54: thiến




Ads Nhan Noãn lặng lẽ giương mắt nhìn Long Cẩm Thịnh liếc mắt một cái, tiếng khóc anh anh càng phát ra bi thương, ngón tay nhỏ bé ở trong lòng Long Trác Việt hung hăng xoa vuốt, cho dù khóc không ra nước mắt, nàng cũng phải làm ra một bộ lã chã chực khóc mới càng thêm chân thật.

Lúc này Nhan Noãn thật hy vọng Long Trác Việt khóc, sau đó mượn hắn chút nước để lên trên mặt mình.

“Noãn Noãn, không khóc không khóc nha.” Long Trác Việt một bên nhẹ nhàng vuốt phía sau lưng Nhan Noãn, một bên giống dỗ tiểu hài tử ngốc ngốc an ủi, ánh mắt tối như mực phẫn nộ trừng Lưu Quảng Lâm:“Lưu tổng quản, ngươi vì sao muốn xé quần áo Noãn Noãn? Ngươi hại Noãn Noãn khóc, người ta chán ghét ngươi.”

“Vương gia, nô tài không có.” Đối mặt Long Trác Việt mạc danh kỳ diệu lên án, Lưu Quảng Lâm không khỏi hoảng hốt giải thích .

Bàn tay to của Long Trác Việt chỉ chỉ, bi phẫn lên án :“Vậy ngươi cầm trong tay là cái gì?”

Ánh mắt Long Cẩm Thịnh sắc bén như băng đao phút chốc bắn tới trên người Lưu Quảng Lâm, trong mắt ý tứ không cần nói cũng biết, Lưu Quảng Lâm sợ tới mức kinh hãi run rẫy, hai chân mềm nhũn, quỳ gối xuống.

“Hoàng thượng, nô tài không có khinh bạc vương phi, xin hoàng thượng minh giám.”

“A? Trẫm không biết Lưu tổng quản còn có loại tâm tư này, làm cho trẫm muốn truy cứu ngươi tội hầu hạ vương phi không chu toàn thất trách cũng không được .” Long Cẩm Thịnh lạnh lùng mở miệng, môi màu đỏ khẽ nhếch, tạo thành độ cong lạnh lùng.

Trên trán Lưu tổng quản mồ hôi lạnh toát ra, hận không thể vả vào miệng mình hai cái, hoàng thượng còn không có nhận định hắn làm ra chuyện bất kính với vương phi, như thế nào đã nói một câu như vậy?

Váy Vương phi bị hắn xé rách, vốn là dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm, hơn nữa hắn vừa mới nói câu kia, làm cho người ta nghe như thế nào đều có loại cảm giác giấu đầu lòi đuôi.

Lưu Quảng Lâm hối hận, ruột đều xanh , trên mặt đầy vẻ hoảng sợ.

Nhan Noãn vùi đầu ở trong lòng Long Trác Việt, tiểu bả vai kịch liệt run run , làm cho người ta nhìn đều cảm thấy nàng đang khóc vô cùng thương tâm.

Long Trác Việt không ngừng ở trên lưng của nàng nhẹ nhàng vuốt ve, đôi mắt trong như nước mùa thu chứa đựng đau lòng cùng tức giận, nếu bỏ qua gương mặt xấu xí, dừng ở trong mắt người khác, vẫn là rất đáng yêu .

“Lưu tổng quản, ngươi đừng khinh người quá đáng .” Đột nhiên, Nhan Song Song đứng ở một bên bỗng dưng nắm tay hét lớn một tiếng, một đôi mắt đẹp phẫn nộ nhìn chằm chằm Lưu Quảng Lâm, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn:“Ngươi bình thường luôn không có ý tốt nhìn chằm chằm vương phi, nô tỳ đều nhìn thấy , vương phi không muốn nô tỳ gây chuyện, nô tỳ cũng chưa nói gì, không nghĩ tới hôm nay ngươi cư nhiên lớn mật như vậy, ngay cả quần áo vương phi cũng dám xé, ngươi……”

Mặc dù chuyện này nghe vào tai tựa hồ có chút không đáng tin cậy, nhưng Lưu Quảng Lâm xé quần áo Nhan Noãn là thật, đối với chủ tử bất kính cũng là thực, huống chi vẫn là bị Long Cẩm Thịnh tận mắt nhìn thấy, cũng đủ làm Lưu Quảng Lâm bị xử tử .

Lưu Quảng Lâm nghe xong, nhất thời đen mặt, quắt mắng:“Nha đầu chết tiệt kia, ai cho ngươi gan chó, dám nói hươu nói vượn vu oan giá họa cho ta.”

“Trẫm tận mắt nhìn thấy, sao lại giả được?” Giọng nói Long Cẩm Thịnh không nhanh không chậm tràn ngập rét lạnh, quanh thân đều tràn ngập uy hiếp vô hình.

“Hoàng…… Hoàng thượng, nô tài……”

“Lưu tổng quản, ta bất quá nhờ ngươi nhấc làn váy lên giúp ta, không nghĩ tới ngươi thế nhưng làm ra hành vi cầm thú như thế, chuyện mất mặt xấu hổ như vậy, ta sống không bằng chết.” Nhan Noãn thấy lửa chưa đủ lớn, giọng nói rầu rĩ từ trong lòng Long Trác Việt truyền đến, tựa như quạt gió châm lửa .

Long Cẩm Thịnh tuấn mi nhẹ nhàng giương lên, trong mắt mang theo giảo hoạt nhợt nhạt:“Em dâu yên tâm, có trẫm ở đây, không chấp nhận người bên ngoài bắt nạt ngươi.”

“Hoàng thượng, nô tài oan uổng a, nô tài không có khinh bạc vương phi, váy này, nô tài cũng không biết như thế nào lại đột nhiên bị rách, nô tài là vô tâm a, xin hoàng thượng tra xét a.” Lưu Quảng Lâm đối với Long Cẩm Thịnh “Thùng thùng thùng” Liên tục đụng đầu.

Cái gì kêu khàn giọng đi ăn hoàng liên, có khổ nói không nên lời.

Lưu Quảng Lâm nào biết rằng váy Nhan Noãn mặc, là nàng đã sai Nhan Song Song luộc qua nước sôi thật lâu , chỉ cần hơi lôi kéo sẽ bị rách ngay, khi tới gần đại sảnh Nhan Noãn cố ý giẫm lên váy của chính mình một cước, cả người ngã về phía trước, Lưu Quảng Lâm ở phía sau bất ngờ trở tay không kịp, liền thuận tay xé quần áo xuống.

“Hoàng thượng, Lưu tổng quản cả gan che trời, xin hoàng thượng chủ trì công đạo cho Nhan Noãn.” Nhan Noãn tiểu bả vai tiếp tục run run , thời điểm nói chuyện mang theo một chút âm rung, rất ủy khuất.

“Trẫm hiểu được, ác nô bực này, trẫm sẽ nghiêm trị không tha.”

“Hoàng……”

Nhan Noãn đang muốn tiếp tục mở miệng, chợt nghe giọng nói thanh thúy của Long Trác Việt từ trên đỉnh đầu vang lên:“Lưu tổng quản khi dễ Noãn Noãn, đem hắn thiến.”

“Khụ khụ khụ khụ –”

Nhan Noãn một hơi nhắc tới yết hầu, nghe xong Long Trác Việt nói, làm nàng bị nghẹn ho khan liên tục.

Trời ạ, ai dạy hắn ?

Nàng là muốn tiến hành theo chất lượng mượn tay hoàng thượng xử trí Lưu Quảng Lâm, nhưng chưa từng nói cho Long Trác Việt chủ ý trừng phạt Lưu Quảng Lâm a.

Thiến –

Nghe thật không tồi, nhưng lời này từ trong miệng Long Trác Việt nói ra, Nhan Noãn như thế nào đều cảm thấy làm bẩn tâm linh thuần khiết của hắn.

Long Cẩm Thịnh nhíu mày, đối với lời nói của Long Trác Việt thật ra không sợ hãi không kinh ngạc, rất là lạnh nhạt chấp nhận.

Giống như Long Trác Việt có thể nói ra như vậy, mới là bình thường .

Quay đầu, Long Cẩm Thịnh đối với Nhâm Vân Hải ở phía sau phân phó nói:“Nhâm Vân Hải, chiếu ý của Hiền vương gia đi làm đi.”

Nhâm Vân Hải lau mồ hôi trên trán, cúi người đáp:“Nô tài tuân chỉ.”

Ta thật không nghĩ tới Hiền vương gia còn có một mặt ác liệt như thế, chủ ý này, quả thật không tệ.

Chẳng lẽ nói cưới vương phi, vương gia liền thuận tiện trở nên thông minh?

Lưu Quảng Lâm vừa nghe Long Cẩm Thịnh đồng ý lời Long Trác Việt, hai mắt vừa lật, sợ tới mức hôn mê bất tỉnh. Nhâm Vân Hải chán ghét liếc hắn một cái, sau đó vẫy vẫy tay để hai gã Ngự Lâm quân lôi ra ngoài.

Loại chuyện này, đương nhiên phải giao cho Kính sự phòng đi làm.

“Noãn Noãn không sợ, người ta sẽ bảo vệ ngươi nha.” Long Trác Việt ôm Nhan Noãn không chịu buông tay, nhẹ giọng dụ dỗ nói, rất có một loại cảm giác ăn đậu hũ đáng khinh.

Lời nói Long Trác Việt nghe qua cũng không có sức thuyết phục gì, bất quá lại làm cho đáy lòng Nhan Noãn chảy qua từng trận tình cảm ấm áp.

Nàng ngẩng đầu, hai mắt hồng hồng nhìn Long Trác Việt, nói:“Ta không sao .”

“Oa, Noãn Noãn, ánh mắt của ngươi giống như con thỏ, người ta rất thích nha.” Long Trác Việt hai tay nhanh chóng ôm lấy khuôn mặt Nhan Noãn, ánh mắt xinh đẹp không thể tả không hề chớp mắt nhìn chằm chằm đôi mắt sưng đỏ của Nhan Noãn, phóng ra nhu tình.

Nhan Noãn liếc cái xem thường, thích cái đầu quỷ ngươi a, ngốc tử, có cần tổn thương nàng như vậy không.

Nàng vừa rồi rất dùng sức xoa, chính mình đều cảm thấy mắt vừa nhức vừa đau.

“Em dâu cũng khóc mệt mỏi rồi, nhanh vào nhà uống một ngụm trà, nghỉ ngơi.” Long Cẩm Thịnh lúc này mở miệng nói.

Nhan Noãn nâng nhìn hắn một cái, khi nhìn thấy trong mắt Long Cẩm Thịnh ý cười hứng thú, tâm đột nhiên nhảy một chút, quả nhiên, có thể lên làm hoàng đế , cũng không phải ngu ngốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.