Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Chương 63: Chương 63: Việt Việt mất tích




Ads Màu sắc mê người của vừng đậu hủ cùng với canh trứng gà trơn mềm, chỉ cần nhìn đến, liền khiến cho người ta cảm thấy miệng muốn ăn liên tục.

Long Trác Việt ăn một ngụm, lập tức nhíu mày, quay đầu nhìn Nhan Song Song đứng ở bên cạnh, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ không chút nào che lấp: “Cái này không phải Noãn Noãn làm nha.”

“Vương phi đi Tụ Hiền lâu, không có thời gian trở về nấu cơm cho vương gia, những cái này là do nô tỳ làm.”

Long Trác Việt nghe xong, khuôn mặt nhăn càng chặt hơn: “Khó trách khó ăn như vậy, Song Song, người ta muốn ăn do Noãn Noãn làm nha.”

Ách –

Nhan Song Song nghe được âm thanh nội tâm chính mình đột nhiên vỡ vụn, ánh mắt vô cùng ai oán nhìn qua Long Trác Việt.

Vương gia a, trái tim người ta rất yếu ớt nha, có cần phải trực tiếp đả kích nàng như vậy không.

Nàng làm những món này, cũng không có đến mức phải khó ăn đến vậy.

Đương nhiên, so với tay nghề của vương phi thì còn kém, nhưng mà tốt xấu vẫn là có thể ăn được nha.

Nhan Song Song gần như muốn đấm ngực dậm chân: “Vương gia, vương phi bề bộn nhiều việc, không có thời gian trở về làm đồ ăn trưa.”

Long Trác Việt ủy khuất bĩu môi, vạn phần ghét bỏ nhìn qua thức ăn trên bàn, yếu ớt nói: “Nhưng mà…… Nhưng mà Song Song ngươi làm quả thực rất khó ăn mà.”

Long Trác Việt xem như là cảm nhận được tư vị vui quá hóa buồn.

Hắn cho là đem hình tượng của Long Cẩm Thịnh ở trong lòng Nhan Noãn làm cho phá hư hoàn toàn, nhưng hắn không ngờ rằng, Nhan Noãn vậy mà lại chủ động muốn đi một mình đến Tụ Hiền lâu làm công thay hắn trả nợ, cũng bởi vì bảo vệ danh dự cho hắn.

Long Trác Việt đối với chuyện này thật sự rất cảm động không có sai, đã thấy trong mắt nàng tràn đầy kiên định cùng cố chấp, hắn liền nhẹ dạ đồng ý cùng Vương chưởng quầy cho nàng ở lại Tụ Hiền lâu.

Đến khi lúc Nhan Noãn không có ở bên cạnh hắn, Long Trác Việt mới giật mình hiểu được, hắn một khắc cũng không muốn cùng Nhan Noãn tách ra, mà bi kịch là, loại tình hình này chỉ có thể gặp mặt nhau vào buổi tối, liên tục mười tháng, hắn không chỉ có mười tháng ban ngày không thấy được Nhan Noãn, ngay cả một ngày ba bữa đều ăn không được những món do nàng làm.

Chỉ là ngẫm lại, liền khiến cho hắn cả người tóc gáy đều bị dựng thẳng lên.

Cuộc sống như vậy, đúng là hắn sống còn không bằng chết mà.

Long Trác Việt đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, nghĩ đi nghĩ lại, trong mắt liền toát ra vẻ hoảng sợ, Nhan Song Song ở bên cạnh thấy thế, đầu óc bỗng dưng “Ông–” một âm thanh vang lên, dọa nàng sợ tới mức nhẹ nhàng đẩy đẩy Long Trác Việt.

“Vương gia, người không sao chứ, nô tỳ làm đồ ăn, thật sự khó nuốt như vậy sao?” Sao lại khiến cho vương gia sợ tới mức hoảng loạn như thế.

Nhan Song Song kinh hãi bạo gan cầm lấy chiếc đũa, gắp một khối đậu hủ bỏ vào miệng nhấm nuốt, ăn từng miếng thử xem, mày đang nhíu chặt liền nới lỏng một phần.

Không khó ăn a, hương vị so với những món ăn trước kia, cũng ngon hơn không nhiều lắm.

Nhan Song Song nghĩ như thế .

Đột nhiên, Long Trác Việt bỗng đứng lên, thân hình cao lớn động tác như là đã bị cái gì vô cùng kinh hãi, lúc Nhan Song Song chưa kịp mở miệng, thì hắn tựa như cơn gió thổi mạnh vượt qua lập tức chạy đi ra ngoài.

“Vương gia, người đi đâu đấy?” Nhan Song Song vội vàng ném đôi đũa trong tay, đuổi theo sát lấy Long Trác Việt chạy ra ngoài.

Nhìn phía trước Long Trác Việt càng chạy càng nhanh, Nhan Song Song ở trong lòng kìm không nổi nói thầm.

Kỳ quái, sao tốc độ của vương gia lại nhanh như vậy?

Trong cở thể thoáng phát động chiến khí, lúc này Nhan Song Song mới đuổi kịp ở trước mặt Long Trác Việt trước mặt, đứng lại.

Thấy Nhan Song Song đột nhiên xuất hiện, Long Trác Việt vô cùng sợ hãi, tốc độ dưới chân khống chế không kịp, đụng vào người Nhan Song Song, lực va đập không nhỏ làm cho Nhan Song Song té ngã dưới đất, hai chân Long Trác Việt cũng trụ không vững lui về phía sau.

Thân hình còn chưa kịp đứng vững, tiếng nói tràn đầy oán giận của Long Trác Việt liền vang lên: “Song Song, ngươi làm ma á, chạy đến trước mặt người ta cũng không báo trước một tiếng nha.”

Nhan Song Song xoa bờ mông ngã đau, rất nghẹn khuất ngẩng đầu nhìn Long Trác Việt: “Vương gia, nô tỳ có gọi người a.” Muốn người ngừng lại, nàng chỉ có thể dùng cách chạy đến phía trước a, chắc giữ khoảng cách không được tốt, có lẽ nàng nên chạy đến phía trước sớm một chút mới đúng.

“Vậy sao?” Long Trác Việt mờ mịt nhìn Nhan Song Song: “Người ta không có nghe thấy.”

Nhan Song Song khóe miệng kịch liệt run rẩy, không có nghe thấy? Nàng kêu lớn tiếng như vậy, vương gia lại có thể không nghe thấy.

“Song Song, ngươi đừng nhìn người ta như vậy mà, người ta thật sự là không có nghe thấy nha.” Hắn chỉ có nghĩ đến muốn gặp Noãn Noãn, làm sao nghe được tiếng nói của Nhan Song Song.

Nhan Song Song vô lực từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, nói: “Vương gia, người vội vã như vậy là muốn đi đâu sao?”

“Đi tìm Noãn Noãn.”

“Không thể.” Không chút nghĩ ngợi, Nhan Song Song một mực cự tuyệt.

“Vì sao?” Long Trác Việt bất mãn reo lên.

“Không thể thêm phiền phức cho vương phi.”

Long Trác Việt hổn hển dậm chân: “Người ta nào có thêm phiền phức cho Noãn Noãn.”

“Nếu Vương gia có đi, vương phi sẽ phải chăm sóc cho vương gia, vướng bận tay chân sẽ làm chậm trễ công việc, nếu làm không xong sẽ bị mắng.”

“Chỉ là đi nhìn Noãn Noãn cũng không được sao?” Long Trác Việt nhìn Nhan Song Song, trong đôi mắt tinh khiết lóe ra lấp lánh như ngôi sao sáng chói.

Nhan Song Song lắc lắc đầu, kiên quyết nói: “Không được.”

Long Trác Việt cúi đầu, ngón tay thon dài trắng nõn dưới ánh mặt trời tựa như gốm sứ vô cùng xinh đẹp, hắn vươn ra ngón trỏ, đầu ngón tay khẽ chạm, một chút lại một chút: “Làm không xong thì sẽ bị mắng sao?”

Ai dám mắng Noãn Noãn, hắn nhất định phế bỏ đi người đó.

“Vâng.” Nhan Song Song thấy Long Trác Việt có chút dao động, liên tục gật đầu giống như gà con mổ thóc.

“Vậy được rồi.” Do dự thật lâu sau, Long Trác Việt ngẩng đầu lên: “Ta không đi tìm Noãn Noãn nữa.” Mới là lạ!

Ba chữ cuối cùng, Long Trác Việt ở trong lòng bổ sung nói.

Hắn cũng không phải người phiền toái, nào có dễ dàng mang thêm phiền toái cho Noãn Noãn như vậy.

Thậm chí không cho hắn ra phủ, hắn vẫn có thể tự mình vụng trộm chuồn đi nha.

“Vậy còn cơm trưa?”

“Được rồi được rồi, tuy rằng Song Song ngươi làm đồ ăn rất là khó ăn, bất quá người ta sẽ ăn mà.” Long Trác Việt vẻ mặt tạm nhân nhượng cũng vì lợi ích toàn cục, dường như đi ăn cơm trưa do Nhan Song Song làm, là một việc cực kỳ khó khăn.

……

Giữa trưa, Tụ Hiền lâu đang là lúc vô cùng náo nhiệt.

Trên lầu một thân ảnh kiều nhỏ Nhan Noãn xuyên qua bên trong đại sảnh, mỗi lần đi qua từng nơi, đều có thể cảm giác được vô số cặp mắt đang chăm chú nhìn vào trên thân thể của nàng, khiến toàn thân đều nổi da gà.

Vương chưởng quầy đứng ở trước quầy tính tiền lặng lẽ lau mồ hôi, nhìn thấy cả một đại sảnh gần như hết chỗ chật kín người, không ngừng than thở.

Nhóm người này, thật sự là đâu có đến để ăn cơm, rõ ràng chính là hướng về phía sắc đẹp mà đến, chủ tử này a, cái người này rốt cuộc đã quyết định là đúng hay sai đây.

Người đến chính là khách, hắn cũng không có lý do nào đem những thần tài này đuổi ra ngoài cửa, chỉ là nếu để như vậy mà đi xuống, sợ là lầu một muốn bạo đầy.

“Cô nương, phiền lòng giúp mang thêm đậu phộng lại bàn này.” Một nam tử vẫy vẫy tay hô lớn.

Còn muốn? Trên bàn đó cũng đã có tới năm dĩa đậu phộng rồi, ngay cả gọi món khác cũng không biết sao? Vương chưởng quầy nghe xong ở trong lòng oán thầm.

“Cô nương, phiền lòng tính tiền.”

Ngươi không có chân à, tính tiền sao không đến quầy.

“Cô nương, đến đây giới thiệu mấy món ăn của tửu lâu các ngươi đi.”

Rống (gào thét), những người này sao lại như thế, trong hành lang đại sảnh nhiều tiểu nhị như vậy không gọi, không nên cứ điểm danh ‘Cô nương’.

Vương chưởng quầy trong lòng bất mãn, bởi vì âm thanh những người này lại càng thêm tăng vọt, khóe mắt thoáng quét nhìn qua bên cạnh hai gã tiểu nhị đang đứng nhàn rỗi, lập tức trừng mắt: “Hai người các ngươi rất rãnh rỗi sao? Không thấy Nhan cô nương một mình bận rộn làm việc không hết à, còn không mau đi trợ giúp, không muốn có lương nữa phải không.”

“Vương chưởng quầy, oan uổng a, không phải chúng tôi không muốn hỗ trợ, mà những khách nhân đó đều không cần chúng tôi.”

Hai người vẻ mặt đau khổ, vô cùng ủy khuất.

Vương chưởng quầy giật giật miệng, muốn mắng cái gì, cuối cùng lại không thể mắng ra được.

Bọn họ nói có đạo lý, với cái tình hình này, chỉ là muốn chia sẻ một chút công việc với Hiền vương phi, thì người khác cũng không cho ngươi cơ hội này a. Loại tình hình này cứ kéo dài, không phải làm cho Hiền vương phi mệt mỏi đến không thể đi được rồi, xem ra như vậy, còn không bằng đem nàng an bài đến phòng bếp làm đi.

Suy nghĩ như thế, Vương chưởng quầy liền liếc mắt ra ý với tiểu nhị bên cạnh: “Đi, gọi Nhan cô nương tới đây.”

Tiểu nhị gật đầu đáp lại, đi đến hướng Nhan Noãn, chỉ thấy hắn cùng Nhan Noãn nói gì đó, Nhan Noãn liền xoay người đi tới hướng Vương chưởng quầy.

“Vương chưởng quầy, ngươi tìm ta?” Nhan Noãn đi đến trước quầy, nâng lên cánh tay lau lau cái trán toát ra một lớp mồ hôi, tuy rằng là đầu mùa xuân, nhưng mà một buổi sáng làm việc bận bịu không ngừng, vẫn làm cho nàng cảm thấy hơi nóng.

“Ân.” Vương chưởng quầy gật gật đầu, đang muốn mở miệng nói cái gì, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói từ tính mà lại ôn nhu.

“Vũ nhi, chậm một chút, cẩn thận bậc thang.”

Tiếng nói vô cùng cẩn thận, tràn ngập che chở, nghe xong khiến cho lòng người sinh hâm mộ.

Nhan Noãn tò mò, quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ liếc mắt một cái, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đen xuống.

Cái gì gọi oan gia ngõ hẹp, chính là cái này a.

Người nói chuyện không phải ai khác, đúng là người trước đó không lâu mới cùng nàng giải trừ hôn ước Tư Đồ Tử Ngôn.

Dưới ánh mặt trời tươi đẹp, nam tử thân hình thon dài, một thân trường bào màu tím, trên áo có kết những kim tuyến lấp lánh, vừa cao quý mà lại tao nhã. Một đầu tóc tựa thác nước nước đen như mực, tùy ý xõa xuống trên vai, được buộc lại bằng ngọc trâm giống như đắm chìm trong suối tóc, khuôn mặt anh tuấn bất phàm, giống như tượng được điêu khắc vô cùng sắc sảo tinh tế, nhấp nhẹ môi mỏng, màu đỏ thắm tự nhiên, nhìn qua thấy được như là lãnh khốc vô tình, nhưng bên trong sự lãnh khốc đó lại tràn ngập nhiều điểm ôn nhu.

Mà hắn ôn nhu, đều dành cho nữ tữ đứng ở bên cạnh hắn.

Nữ tử nhàn nhạt đứng yên tại chỗ, một đôi mắt đẹp trong suốt như hồ nước động lòng người, trên môi màu đỏ tươi sáng rực rỡ, dáng người lả lướt, lông mày như mực họa, tinh xảo như hoa, nghe được lời nói ân cần của Tư Đồ Tử Ngôn, nàng quay đầu lại nhìn hắn, nhẹ nhàng cong môi, gật đầu đáp lời, nụ cười yếu ớt, cao quý mà lại động lòng người.

Hai người phía sau, còn đi theo sát chính là công tử cùng tiểu thư trang phục gấm hoa lộng lẫy.

Vương chưởng quầy vừa thấy người tới, liền ân cần đi ra tiếp đón, cũng không có thời gian lại đi nói chuyện cùng với Nhan Noãn.

“Tư Đồ công tử đại giá quang lâm, mau mau mời vào bên trong.”

Tư Đồ Tử Ngôn tự nhiên nhã nhặn đáp lại Vương chưởng quầy nhẹ gật đầu: “Vương chưởng quầy, vẫn là lão có phép tắc.”

“Nên làm mà.” Vương chưởng quầy vui sướng đáp lời, lập tức nói với tiểu nhị bên cạnh: “Dẫn nhóm người Tư Đồ công tử đi lầu ba, đến Mai Tự gian, tiếp đón thật tốt.”

Nhan Noãn thức thời đứng ở một bên, liền cúi đầu thấp xuống, cố gắng giảm bớt sự hiện hữu của mình.

Nhưng nhiều lúc càng không muốn bị người khác chú ý, thì hết lần này đến lần khác hoàn toàn ngược lại.

Tư Đồ Tử Ngôn khóe mắt quét nhìn lướt qua thấy Nhan Noãn tồn tại, rõ ràng ngoại trừ Bạch Vũ đối với những nữ nhân khác bên ngoài hắn đều không liếc mắt nhìn một cái, sau khi thu lại tầm mắt từ trên người Nhan Noãn, lại không tự chủ được nhìn qua lần nữa.

Nữ nhân này dáng người đó, nhìn thấy thực sự rất quen mắt a.

Có phải hắn đã gặp qua ở đâu rồi hay không?

Nhan Noãn càng cúi thấp đầu, Tư Đồ Tử Ngôn lại càng cảm thấy nàng có điểm cổ quái, dán mắt nhìn nàng chằm chằm càng phát ra hăng say.

Bạch Vũ bên cạnh hắn nhìn thấy hắn khác thường, bên trong đôi mắt đẹp xẹt qua tia kinh ngạc: “Tử Ngôn, làm sao vậy?”

Trong ấn tượng của nàng, Tử Ngôn chưa bao giờ nhìn chằm chằm một nữ nhân nào lại nhìn lâu như vậy .

Nữ nhân này là ai?

“Ờ, không có gì.” Tư Đồ Tử Ngôn thu hồi ánh mắt, đối với Bạch Vũ kéo ra một dáng tươi cười, như pháo hoa sáng lạn chói mắt, khiến người say đắm.

Bạch Vũ trong lòng một trận hoảng hốt, lại có một điểm kiêu ngạo nào đó tự nhiên sinh ra.

Nam nhân này, là của nàng Bạch Vũ, cũng chỉ có thể là của riêng nàng Bạch Vũ này thôi.

Tư Đồ Tử Ngôn không còn đi nghiên cứu Nhan Noãn nữa, dẫn nhóm Bạch Vũ ba người đi vào.

Cảm thấy không còn ánh mắt dò xét của Tư Đồ Tử Ngôn, lúc này Nhan Noãn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Không phải nàng e ngại Tư Đồ Tử Ngôn, mà là không muốn lại nổi lên ngọn sóng gió nào nữa.

Ai biết nhân phẩm Tư Đồ Tử Ngôn có phải lại càng vô sỉ hay không, nếu nhận ra mình rồi sau này lại càng ra sức làm khó dễ thì sao.

Nếu như ở nơi khác, nàng cũng sẽ không lùi bước.

Nhưng mà hiện tại là ở Tụ Hiền lâu, nàng đã tới đây làm công trả nợ rồi, không muốn có lý do gì trên địa bàn người khác lại còn kiêu ngạo ương ngạnh.

Làm người, thỉnh thoảng nên khiêm nhường một chút vẫn tốt hơn.

Chỉ là đang lúc Nhan Noãn thở phào nhẹ nhõm thì đồng thời, tiếng nói Vương chưởng quầy bỗng nhiên vang lên.

“Nhan cô nương, trong đại sảnh này đã đủ người rồi, ngươi đi lầu ba ‘Mai Tự gian’ tiếp đón nhóm người Tư Đồ công tử.”

Một câu, nhất thời như một trận sấm rền vang lập tức bổ vào trên đầu Nhan Noãn, nàng cả kinh đột nhiên ngẩng đầu, ngạc nhiên trừng mắt Vương chưởng quầy.

Kêu nàng đi tiếp đón Tư Đồ Tử Ngôn, ngươi đại gia, không phải nàng đây là dê đưa vào miệng cọp sao?

Vương chưởng quầy, ngươi lại còn có thể đáng hận thêm một chút nữa không, ngươi có hiểu cái gì gọi là hố lửa hay không a.

Nhan Noãn một bên trừng mắt Vương chưởng quầy, một bên ở trong lòng suy nghĩ linh tinh.

Chẳng qua với sự tình này đương sự lại một bộ hồn nhiên chưa tỉnh, hắn khẽ nhếch khóe miệng bày ra bộ dáng đắc chí.

Nhan Noãn im lặng hai mắt trợn trắng, nàng rất muốn biết, Vương chưởng quầy này tỏ vẻ đắc ý cái gì a?

Vương chưởng quầy nhìn thấy nhóm người Tư Đồ Tử Ngôn biến mất ở bậc thang lầu ba, đang muốn tiếp tục nói chuyện cùng Nhan Noãn về việc cho nàng đi làm hỗ trợ phòng bếp, thì trong đầu lại chợt lóe lên một tia sáng, tức thì một cảm giác nhẹ nhõm vô cùng thoải mái xuất hiện ở trong đầu hắn.

Còn có việc nào so với việc tiếp đón nhóm người Tư Đồ công tử lại được thoải mái hơn đâu?

“Vương chưởng quầy, đại sảnh bên này còn nhiều việc bề bộn chưa làm xong, có lẽ để ta ở lại lầu một làm sẽ tốt hơn nhiều, để ta đi làm ở lầu ba là một việc vô cùng sai lầm, ta là người mới vào làm, sợ là tiếp đón không được tốt, chậm trễ khách nhân, e rằng sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cho Tụ Hiền lâu.”

Nhan Noãn khiêm tốn nói, tiếng nói mềm nhẹ lại khiến cho người ta như được tắm gió xuân.

Nàng nói một câu lại vô cùng hợp lý, hắn tìm không ra cái gì để bác bỏ.

Chỉ là một lòng nghĩ không muốn để cho Nhan Noãn làm việc quá mệt nhọc nhưng Vương chưởng quầy lại không có nghe được trong đó có ý tứ mờ mịt: “Không sao, Tư Đồ công tử là thế gia công tử, những người đi cùng hắn cũng xuất thân thiếu gia tiểu thư đều là người lương thiện, sẽ không bởi vì ngươi tiếp đón không chu toàn mà sinh ra phiền toái, huống chi chỉ là đi rót trà, sau đó ở ngoài cửa chờ, chờ bọn họ có cần thì lại đi vào, rất đơn giản.”

Vương chưởng quầy nhẫn nại giải thích nói, trong lòng cũng bởi vì Nhan Noãn suy nghĩ cho Tụ Hiền mà có điểm cảm động nho nhỏ.

Nhan Noãn nhìn nam tử trước mắt hơi có vẻ hưng phấn, có loại xúc động muốn gõ vỡ đầu hắn.

Người ngốc như vậy, sao lại cho lên làm chưởng quầy.

Xem ra lão bản thật sự phía sau Tụ Hiền lâu, cũng là người có đầu óc không bình thường.

“Hắt xì!”

Long Trác Việt đi ở trên đường cái kinh thành, thình lình đánh một cái hắt xì, hắn xoa xoa ngoáy cái mũi, mờ mịt nhìn xung quanh người đi tới đi lui, rối rắm cào lấy tóc.

“Rõ ràng nhớ rõ là đi từ con đường này mà, sao lại tìm không thấy đâu?”

‘Mai Tự gian’, là phòng Tư Đồ Tử Ngôn chuyên dùng, mặc dù hắn đến kinh thành số lần ít ỏi có thể đếm được, nhưng cả năm hắn đều bao trọn gói gian phòng này, cho dù Tụ Hiền lâu đầy ngập khách, hay có quan lại quyền quý muốn tiến vào ‘Mai Tự gian’, cũng hoàn toàn không được.

Dù cho ai là quan to chức cao, ra bạc nhiều hơn nữa, thì ở Tụ Hiền lâu, cũng đều giống nhau sẽ không dùng được.

Nhan Noãn cuối cùng cũng phải đồng ý bất quá bởi vì mồm mép lằng nhằng của Vương chưởng quầy, mang theo ấm trà, bất chấp khó khăn đi lên lầu ba.

Quên đi, binh đến hàng chắn, nước tới lấy đất ngăn, nàng cũng không tin, Tư Đồ Tử Ngôn có thể đem nàng xơi tái ăn được hay sao.

Ngẫm nghĩ như vậy, trên đường đi Nhan Noãn buộc phải ưỡn ngực, cố gắng gõ cửa ‘Mai Tự gian’.

“Vào đi.”

Bên trong vang lên tiếng nói Tư Đồ Tử Ngôn, Nhan Noãn hít một hơi thật sâu, nâng tay đẩy cửa mà vào.

“Công tử, ngươi gọi bích loa xuân (một loại trà xanh) tốt nhất.”

Tụ Hiền lâu tiếp đón khách nhân đều là những tên tiểu nhị tiểu nhị nhanh chân lẹ tay, đột nhiên xuất hiện đến một cái giọng nữ, khiến cho mọi người trong phòng phút chốc giật mình sững sờ, giật mình qua đi, chính là nhất tề ngẩng đầu nhìn hướng cửa ra vào.

Cho dù Nhan Noãn mặc trên người vải thô áo tang, đều có một loại cảm giác khiến cho người trước mắt nhìn thấy tươi mát sáng ngời.

Thanh nhã như tiên, làn da trắng mịn óng ánh, bờ vai như được gọt giũa cùng với vòng eo thon gọn, da thịt nõn nà hơi thở khỏe mạnh, đôi mắt trong suốt tràn đầy sức sống đảo mắt như hàm chứa sức quyến rũ kì lạ, lộ ra một cỗ xinh đẹp hoàn mỹ hấp dẫn lòng người, nét đẹp làm cho người ta hít thở không thông.

“Hizz khazz –”

Tiếng hút không khí liên tục vang lên, đến từ bên ngoài vài tên thiếu gia công tử, quan gia thiếu gia, chỉ ngoại trừ Tư Đồ Tử Ngôn.

Ngoại trừ ánh mắt kinh diễm, còn có hai gã nữ tử khác ánh mắt trần trụi tràn đầy ghen ghét, ánh mắt nóng rát, phảng phất như muốn đem những lưỡi dao sắc bén, lăng trì ở trên mặt Nhan Noãn.

Biểu tình Bạch Vũ khi nhìn thấy Nhan Noãn, lập tức kinh ngạc sững sốt, sau đó liền khôi phục lại vẻ bình thản.

Lông mi nhẹ chớp, che khuất đôi con ngươi kia hàm chứa ghen tị so với hai gã nữ tử khác cũng không kém, ngực dâng lên nồng đậm không cam lòng cùng lửa giận.

Nàng được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân trên kinh thành, là trưởng nữ của tướng, luận gia thế, luận tài mạo, không nói kinh thành, ngay cả toàn bộ Nam Thương quốc, cũng chưa có người nào có thể theo kịp nàng.

Nhưng mà, khi nhìn thấy nữ nhân này, ngay cả nàng cũng không thể không thừa nhận đối phương có dung mạo tuyệt sắc khuynh thành, còn hơn nàng một bậc.

Tư Đồ Tử Ngôn nhìn thấy Nhan Noãn, khuôn mặt tuấn tú lập tức đen đi xuống.

“Là ngươi?”

Nói như thế, lúc hắn ở trong đại sảnh nhìn thấy nữ nhân kia, chính là Nhan Noãn.

Môi mỏng khẽ nhếch, Tư Đồ Tử Ngôn đáy lòng khó chịu khi nhìn thấy Nhan Noãn bỗng chốc phóng đi ra.

Trong đầu cũng nhớ lại chuyện lúc ở phủ Vũ Dương Hầu đã cùng Nhan Noãn giao tranh, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ bị người khác gây khó chịu như vậy, Nhan Noãn này, thật sự làm cho người ta thống hận.

Bạch Vũ nghe được Tư Đồ Tử Ngôn hô nhỏ, trên mặt xinh đẹp nổi lên kinh ngạc: “Tử Ngôn, ngươi quen biết nàng?”

Một loại cảm giác khủng hoảng mãnh liệt bỗng nhiên nổi lên.

Đây không phải là hiện tượng tốt.

Bạch Vũ ánh mắt hơi địch ý quét nhìn qua Nhan Noãn một cái, một đám ánh sáng âm u từ trong đáy mắt nàng chợt lóe lên.

Tư Đồ Tử Ngôn lạnh lùng quét nhìn Nhan Noãn liếc mắt một cái, châm chọc câu môi: “Sao lại không biết, chắc chắn mọi người cũng đều không xa lạ gì.”

“Tử Ngôn nói lời này là sao? Tiểu nha đầu này rất nổi danh sao? Như thế nào ta chưa thấy qua? Bộ dạng xem giống như người bình thường thôi, ngay cả ăn mặc cũng xấu xí bần hàn, chỉ làm bẩn mắt của bẩn bổn thiếu gia.”

Một gã thiếu niên áo lam vừa đánh giá Nhan Noãn, vừa mở miệng nói.

Vừa ra khỏi miệng, trong lời nói tràn đầy khinh bỉ khiến cho Nhan Noãn có loại xúc động muốn đánh vào mặt hắn cho rụng hết răng.

Oán hận trừng mắt nhìn Tư Đồ Tử Ngôn cùng thiếu niên áo lam liếc mắt một cái, Nhan Noãn vẫn giữ trầm mặc, đi châm trà cho mấy người đang ngồi.

Bên cạnh, lại có người mở miệng chèn ép thiếu niên áo lam: “Thế Hiên, mắt nhìn người của ngươi có phần quá cao đó nha, tuyệt sắc mỹ nhân như vậy đứng ở trước mặt ngươi, ngươi lại có thể ngại nàng làm bẩn mắt của ngươi, ngươi này Hàn gia đại công tử tính tình thật đúng là cổ quái không phải người bình thường mà.”

Hàn Thế Hiên trừng mắt liếc nhìn người nói chuyện, có chút ngạo mạn rung đùi đắc ý nói: “Cái gì gọi là cổ quái, đó là bổn thiếu gia thưởng thức độc đáo, huống chi, người yêu thích cái đẹp, người nào cũng đều có, ta thích thứ tốt có cái gì sai sao? Các ngươi nhìn một cái trên người nàng đi quần áo thấp kém, khăn lau trong quý phủ của bổn thiếu gia thậm chí so với quần áo nàng mặc còn trân quý hơn….. Aizz a, nha đầu chết tiệt kia, ngươi muốn bỏng chết bổn thiếu gia a!”

Nước trà nóng không cẩn thận giội trên mu bàn tay của Hàn Thế Hiên, hắn bị phỏng kêu đau thảm thiết giống như tiếng giết heo.

Trên bàn tay thon dài xinh đẹp, nhất thời hiện lên một mảnh màu đỏ.

Nhan Noãn liếc hắn một cái, không chút để ý nói: “Hàn Thiếu gia, là ngươi tự đụng tới nha.”

Vương chưởng quầy nói tất cả đều là nói nhảm, cái gì thế gia công tử giáo dưỡng rất tốt, nhìn một cái miệng độc địa này, vậy mà cũng trầm trồ khen ngợi có giáo dưỡng?

Hàn Thế Hiên trừng đôi mắt phượng: “Ai kêu ngươi đứng ở phía sau bổn thiếu gia.”

“Ta châm trà cho ngươi a.”

Nói một câu, Nhan Noãn trả lại một câu, thái độ thành khẩn, dáng tươi cười khéo léo, xem ở trong mắt Hàn Thế Hiên, lại như thế nào cũng không thuận mắt, trong lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng: “Bổn thiếu gia có cho ngươi lại đây châm trà sao? Làm phỏng bổn thiếu gia ngươi còn lý sự nữa.”

“Ờ.” Nhan Noãn nhu thuận gật đầu đáp lời: “Thì ra Hàn Thiếu gia không cần uống trà.” Dứt lời, nàng liền thò tay, đem một ly trà bích loa xuân từ trên bàn kia đổ xuống mặt đất.

Một cử động kia, nhất thời chọc giận Hàn Thế Hiên, khuôn mặt tuấn mỹ trầm xuống: “Ngươi có ý tứ gì?”

Nhan Noãn vẻ mặt vô tội nhún nhún vai, khuôn mặt xinh đẹp tỏ vẻ ngây thơ gợi lên nụ cười nhẹ nhàng, như một cơn gió mát giữa mùa hè, thổi vào lòng người.

“Ta nghe theo Hàn Thiếu gia phân phó mà làm việc nha, không phải ngươi nói không cần uống trà sao?”

Nàng chậm rãi nói, vẻ mặt biểu lộ “Chẳng lẽ cái này cũng sai sao”.

Hàn Thế Hiên tức giận đến nghẹn lời, nhìn vẻ mặt dửng dưng của Nhan Noãn, nhưng lại tìm không ra được lời nào để phản bác.

Nhan Noãn thản nhiên đi lướt qua trường bào màu lam của Thế Hiên, đi đến hướng của một nam tử khác.

Tư Đồ Tử Ngôn đem nhất cử nhất động của Nhan Noãn đều xem ở trong mắt, nhìn thấy bộ dáng Nhan Noãn nhu thuận an phận, lông mày nhẹ chau lại, mồm miệng vẫn còn mạnh mẽ ác liệt giống như trước, bất quá hôm nay nàng đã mất đi những mũi nhọn sắc bén của ngày đó.

Đột nhiên, Tư Đồ Tử Ngôn cười lạnh một tiếng, nói với Hàn Thế Hiên: “Thế Hiên, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh……”

Lời nói của hắn còn chưa hết, Hàn Thế Hiên liền căm giận ra tiếng: “Ta vinh hạnh cái rắm a.” Bất quá là cái nha hoàn bưng nước châm trà, sao lại vinh hạnh được.

Còn lại vài tên công tử nghe thấy lời nói của Tư Đồ Tử Ngôn, người người tò mò hỏi: “Tử Ngôn, nữ tử này có cái gì đặc biệt? Nghe ngươi nói thần bí như, nói mau nói mau.”

“Hiền vương phi tự mình châm trà, các ngươi nói xem có vinh hạnh hay không?.”

Tư Đồ Tử Ngôn vừa nói dứt câu, tất cả ở đây đều kinh hãi ngoài ra năm người miệng bỗng dưng mở lớn, kinh ngạc không thôi.

“Hiền vương phi? Ngươi nói chính là đại tiểu thư phế vật của phủ Vũ Dương Hầu?”

Hàn Thế Hiên giật mình sững sờ qua đi, đột nhiên reo lên, hơn nữa trong lời nói tràn đầy khinh bỉ, hắn vẫn cố tình nói.

Tư Đồ Tử Ngôn một tay chống cằm, mắt đẹp mày kiếm nhẹ nhàng nâng lên, xem như thừa nhận lời nói của Hàn Thế Hiên, trong đôi mắt đen láy sáng ngời, mang theo hương vị trêu tức.

Nhan Noãn không vui nhíu mày, xem thường trừng mắt nhìn Tư Đồ Tử Ngôn liếc mắt một cái, trong nội tâm không ngừng mắng ác liệt.

Tư Đồ Tử Ngôn đây là muốn mượn tay người khác, để gây khó dễ cho mình mà.

Bing –

Ấm trà bị Nhan Noãn đặt thật mạnh lên bàn, phát ra tiếng vang trầm trọng, khiến cho người bên cạnh bàn đều giật mình, tất cả trợn to mắt nhìn Nhan Noãn, tò mò muốn biết nàng làm cái gì.

“Hàn Thiếu gia, quý phủ Hàn gia là một trong tứ đại gia tộc, đúng không?” Nhan Noãn một tay chống cái bàn, ngẩng đầu nhìn thẳng Thế Hiên, đôi mắt trong suốt phát ra tia sáng lấp lánh, như sao sáng dưới bầu trời đêm, óng ánh chói mắt.

Hàn Thế Hiên không rõ Nhan Noãn vì sao đột nhiên hỏi như vậy, chỉ ngây ngốc gật đầu.

“Tứ đại gia tộc mặc dù không phải hoàng tộc hậu duệ quý tộc, nhưng ở Nam Thương quốc địa vị cũng không thể khinh thường, thân là người trong gia tộc, chắc chắn Hàn công tử từ nhỏ cũng đã được giáo dưỡng tốt nhất, nhân phẩm, tài học đều là thượng đẳng.”

Lời khen ngợi ai cũng thích nghe, Hàn Thế Hiên lại càng không ngoại lệ, môi mỏng chợt nhẹ cong lên, biểu lộ tâm tình hắn giờ phút này rất sung sướng.

“Đó là tự nhiên, ở trên người bổn thiếu gia, từ trước đến nay, cũng chỉ có đồ tốt nhất, mới có thể vào bổn thiếu gia mắt, tuy rằng ngươi mặc đồ không tốt lắm, bất quá xem bộ dạng ngươi còn thấy có điểm được một chút, bổn thiếu gia có thể cho ngươi giao tình bằng hữu này.”

Bố thí, hoàn toàn là một kẻ giả điệu bộ cao quý bố thí người nghèo.

Nhan Noãn ở trong lòng vô hạn phỉ nhổ.

“Vậy thật đúng là nên cảm ơn Hàn Thiếu gia để mắt ta.”

“Không cần, bổn thiếu gia từ trước đến nay tâm địa thiện lương.”

Tự kỷ đến trình độ này, đã hoàn toàn có thể dùng từ vô sỉ để thay thế.

Mà Hàn Thế Hiên, tất nhiên là những lời tốt nhất này đều thể hiện giả dối.

“Bất quá thân là thế gia công tử ưu nhã cách ăn nói khéo léo, hình như ta không thấy ở trên người Hàn công tử, nói chuyện mà càng như là du côn lưu manh, khiến cho người ta thật sự hoài nghi Hàn gia thật sự là dạy dỗ con cháu như thế nào?.”

Nhan Noãn vừa nói, một bên lắc đầu, thỉnh thoảng thở dài một hơi, giống như là thay Hàn gia ra sức tiếc hận Hàn Thế Hiên này.

“Họ Nhan kia, ngươi đây là đang châm chọc bổn thiếu gia.”

“Hàn Thiếu gia làm ra rồi, còn sợ ta châm chọc sao? Tư Đồ thiếu gia, ngươi nói đúng không?” Nhan Noãn khóe miệng nhẹ cong, một vòng giống như cười mà không phải cười còn đọng lại ở trên mặt, lộ ra thản nhiên lạnh lùng cùng xa cách.

Tư Đồ Tử Ngôn biểu tình đang xem kịch vui đột nhiên ngưng tụ, cắn chặt răng, cuối cùng nói với Hàn Thế Hiên: “Thế Hiên, không thể gây rối ở Tụ Hiền lâu.”

Nhan Noãn chết tiệt, nàng đây là muốn đốt lửa trên người hắn mà.

Nếu hắn gật đầu, như vậy không phải là tán Hàn Thế Hiên một bạt tai rồi, Hàn gia mặc dù xếp hạng sau Tư Đồ gia, nhưng mà một trong tứ đại gia tộc, nếu như trở mặt, đối với Tư Đồ gia chỉ có hại.

Nhưng nếu hắn nói không đúng, thì chẳng phải là giúp đỡ Hàn Thế Hiên cùng nhau chửi bới Hiền vương phi, như vậy không thể nghi ngờ là bôi đen danh dự cho Tư Đồ gia.

Bất tri bất giác, hắn không ngờ bị Nhan Noãn xếp đặt một kế cho hắn té hố.

Hàn Thế Hiên nghe xong, căm giận trừng mắt nhìn Nhan Noãn, cuối cùng ngồi xuống, hàm răng cắn chặt đôi môi, cảm giác kia, giống như là đem bờ môi của hắn biến thành Nhan Noãn gắt gao cắn.

Lúc này, Bạch Vũ từ chỗ ngồi đứng lên, nở nụ cười dịu dàng đi đếnbên cạnh Nhan Noãn, thân thiện kéo cánh tay Nhan Noãn: “Nhan tỷ tỷ, ta có thể gọi ngươi như vậy được không?”

Nhan Noãn theo bản năng muốn rút cánh tay về, nhưng chống lại ánh mắt nhiệt tình kia của Bạch Vũ, vẫn không đành lòng trái ý nàng, đành phải dắt khóe miệng, gật gật đầu: “Ân.”

Trong nội tâm lại không ngừng nói thầm, tỷ tỷ? Ta với ngươi rất thân thiết sao?

“Nhan tỷ tỷ, Thế Hiên nói chuyện hơi thẳng thắn một chút, nhưng không có ác ý đâu.”

Ý ở ngoài lời chính là, những điều Hàn Thế Hiên vừa nói cho mọi người biết đều là sự thật.

Trong lòng Nhan Noãn vô cùng khó chịu.

Bạch Vũ mặc kệ Nhan Noãn muốn làm gì, tự mình lôi kéo nàng nói chuyện thân thiết như người nhà: “Thì ra Nhan tỷ tỷ chính là Hiền vương phi, Vũ nhi sớm có nghe thấy, Hiền vương phi có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, hôm nay vừa thấy, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, thực tại lại khiến cho Vũ nhi kinh diễm một chút, thiếu chút nữa bị tuyệt sắc tao nhã của Nhan tỷ tỷ làm cho mê hoặc.”

“Xùy~~!”

Vài đạo âm thanh khinh thường đồng thời vang lên, ngoại trừ hai gã khác đều là nữ tử tiểu thư ở bên ngoài, chính là Hàn Thế Hiên .

“Vũ nhi, hôm nay ngươi chưa rửa mắt phải không?. Ngay cả nhan sắc của nàng như vậy cũng tán dương a, ngay cả Tiêm Tiêm ở Nguyên Âm Các cũng không bằng, càng không bì kịp bằng một sợi tóc của ngươi là đệ nhất mỹ nhân trên kinh thành này, cầu xin ngươi nên nói chuyện thực tế một chút nha.”

Lời nói tràn đầy ác độc, rõ ràng phát ra từ trong miệng Hàn Thế Hiên.

Bạch Vũ xấu hổ nhìn Nhan Noãn, bối rối giải thích nói: “Nhan tỷ tỷ, ngươi đừng nghe Thế Hiên nói bậy, ngươi làm sao có thể không bằng so với ngay cả nữ tữ thanh lâu được.”

Bộ dáng bối rối của Bạch Vũ vô cùng chân thật, dáng vẻ cực kỳ nhu nhược thật khiến cho đáy lòng nam nhân sinh ra ý muốn bảo hộ.

Nhan Noãn bởi vì lời nói của nàng, đè nén nóng giận đến nội thương.

Nếu nói Hàn Thế Hiên miệng độc, thì Bạch Vũ này, quả thực chính là ác độc đến giết người không thấy máu.

Trực tiếp chỉ ra lời nói của Hàn Thế Hiên so sánh nàng với nữ tử thanh lâu cũng không bằng, cho nàng cái sỉ nhục này, có thể đủ chết rồi đấy.

Nhan Noãn lấy tay rút về từ trong cánh tay của Bạch Vũ, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đa tạ Bạch tiểu thư ca ngợi, nghe ngữ khí của Bạch tiểu thư, nói vậy nhất định thường xuyên cùng qua lại với nữ tử thanh lâu rồi.”

Nàng cười vô cùng ôn hòa, lông mi cong dài phủ lên đôi mắt xinh đẹp trên gương mặt trắng sáng như ngọc cực kỳ rực rỡ.

Lời nói của Nhan Noãn, làm cho sắc mặt Bạch Vũ lập tức thay đổi, lúc trắng lúc xanh.

Mà Nhan Noãn, cũng vừa nhìn qua thấy trong đôi mắt kia của Bạch Vũ hiện lên tia âm hiểm nhanh như tia chớp, rồi lại biến mất rất nhanh.

Quả nhiên, là một cái người khoác áo ngoài ngọt ngào bên trong lại là bò cạp độc chết người.

“Nhan…… Nhan tỷ tỷ, Vũ nhi là nữ tử luôn trong nhà rõ ràng rất trong sạch, ngươi…… Ngươi vì sao phải nói như vậy.” Bạch Vũ cắn môi, ngay cả trong lời nói chỉ trích Nhan Noãn cũng đều tràn ngập ủy khuất, khiến người trìu mến.

Tư Đồ Tử Ngôn vừa thấy người mình yêu chịu nhục, nét mặt lập tức biến trầm đi xuống, trên mặt lạnh lẽo, giống như kết một tầng băng sương: “Nhan Noãn, ngươi quả thực rất không biết điều rồi, Vũ nhi muốn bày tỏ hảo ý với ngươi, ngươi vì sao lại vũ nhục nàng.”

Nhan Noãn vẻ mặt mờ mịt* (*không biết gì) ngẩng đầu, nhìn qua Tư Đồ Tử Ngôn, lại nhìn qua Bạch Vũ, vô tội đến cực điểm: “Lời này nói đi đâu vậy, ta vũ nhục Bạch tiểu thư khi nào?.”

Hàn Thế Hiên làm sao buông tha cơ hội mắng mỏ Nhan Noãn, liền nhảy dựng lên nói: “Còn nói không có, ngươi nói Vũ nhi thường qua lại cùng nữ tử thanh lâu.”

“Ta cũng chỉ nghĩ đến như vậy, nếu không phải thường xuyên qua lại cùng nữ tử thanh lâu, Bạch tiểu thư làm sao lại biết được ta so với nữ tử thanh lâu tốt hơn.”

“Ngươi……” Hàn Thế Hiên trợn to mắt nhìn Nhan Noãn, oán giận nghẹn khuất ở trong lòng không thể bày tỏ ra khiến cho hắn có điểm choáng váng đầu hoa mắt.

Làm sao lại có loại nữ nhân này, lấy lời nói sắc bén làm tổn hại người khác, còn làm cho người ta kiếm không ra lỗi gì để phản bác lại.

Nàng có đúng là phế vật cái gì cũng không biết sao?

Hàn Thế Hiên trong lòng bắt đầu hoài nghi người đời đồn đại về con người thật sự của Nhan Noãn.

Đột nhiên hốc mắt Bạch Vũ đỏ lên, ngón tay ngọc gắt gao xoắn vào nhau bên trong chiếc khăn tay, nước mắt trong suốt ở trong hốc mắt đảo quanh, chỉ cần nhẹ nhàng nháy mắt, liền ngã nhào xuống dưới.

Biểu lộ mỹ nhân lê hoa đái vũ, càng thêm khiến người trìu mến.

Tư Đồ Tử Ngôn nhẹ nhàng cầm tay Bạch Vũ, ôn nhu an ủi: “Nhan Noãn là kẻ vô dụng cái gì cũng đều không biết, chỉ là phế vật, nếu như ngươi bởi vì lời nói của nàng mà tổn thương chính mình thật sự không đáng giá đâu.”

“Đúng đấy, Vũ nhi ngươi có tài mạo gồm nhiều mặt, văn võ song toàn, nàng ngoại trừ khuôn mặt ra, còn biết cái gì, nàng chửi bới ngươi như vậy, chỉ do xuất phát từ ghen tị thôi.”

“Cũng không phải đâu, nàng nghĩ rằng gả cho vương gia được làm Hiền vương phi liền bay lên cao trở thành phượng hoàng, còn không phải làm nha hoàn ở trong tửu lâu này.”

Đi cùng Bạch Vũ là hai gã nữ tử ngươi một câu ta một lời thay Bạch Vũ nói chuyện, thỉnh thoảng lấy ánh mắt khinh miệt xem thường nhìn qua Nhan Noãn một chút, trong mắt lửa ghen tị thiêu đốt hừng hực.

Một người chiến khí, cùng học vấn cũng không biết, nhưng lại có được dung nhan tuyệt sắc, đương nhiên khiến các nàng làm sao có thể cam tâm.

“Các ngươi đừng nói như vậy, Nhan tỷ tỷ ở trong này, nhất định có nổi khổ riêng của nàng.” Bạch Vũ cắn cắn môi, nhìn hai gã nữ tử, thay Nhan Noãn nói lời tốt.

“Vũ nhi, tâm tư của người quá thiện lương rồi, ngươi đã quên nàng vừa mới chửi bới ngươi như thế nào sao?” Nữ tử y phục màu vàng vừa căm hận vừa thay Bạch Vũ cảm thấy giận dữ bất bình.

“Nhan tỷ tỷ vô ý thôi, cũng tại ta nói chuyện không rõ ràng, Nhan tỷ tỷ, ngươi sẽ không trách Vũ nhi chứ?” Bạch Vũ mở to đôi mắt trong suốt nhìn Nhan Noãn, mặt như phù dung* (*hoa sen), thân giống như cành liễu, đứng lặng yên, tựa như tiên tử băng thanh ngọc khiết*.

(*băng thanh ngọc khiết: trong sáng như băng, thuần khiết như ngọc.)

Nhan Noãn cười nhạt một tiếng, khí chất tự nhiên phóng khoáng nhẹ nhàng tràn ra, không ai có thể học theo khí chất thanh nhã cao quý này của nàng: “Bạch tiểu thư so với người khác hiểu được lí lẽ, Nhan Noãn sao lại có thể trách móc được.”

“Thật tốt quá, Nhan tỷ tỷ không trách là tốt rồi, như vậy Vũ nhi vừa có thêm một vị bằng hữu, Nhan tỷ tỷ, đầu tháng sau là sinh nhật của Vũ nhi, ngươi cũng đến chơi nha.” Bạch Vũ một lần nữa khôi phục nét mặt như hoa tươi cười, lôi kéo tay Nhan Noãn vui mừng nhảy nhót nói.

Phảng phất tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra đều xem như không có.

Nhan Noãn dưới đáy lòng âm u lại thở dài, nhìn tuổi tác người này so với chủ nhân của thân thể nàng cũng không chênh lệch lắm, ở hiện đại, chính là một đứa trẻ đang tuổi dậy thì, như bông hoa mới nở ngây ngô đơn thuần, vì sao, nàng thấy lại nồng đậm âm mưu cùng thâm độc.

Tiệc Sinh nhật?

Nàng thấy như là Hồng Môn Yến cũng không sai biệt lắm, nếu nàng đi, đoán chừng bị gặm cắn ngay cả xương cốt cũng không còn.

“Bạch tiểu thư, ta……”

Nhan Noãn vừa định mở miệng cự tuyệt, một bên Hàn Thế Hiên liền bất mãn gào thét lên: “Vũ nhi, ngươi khi nào lại tự hạ thấp mình rồi, sao lại đi mời nàng, cùng nàng ngồi chung một chỗ ta cũng cảm thấy tự hạ thân phận đấy.”

“Thế Hiên……” Bạch Vũ khó xử nhìn Hàn Thế Hiên, mềm mại tiếng nói giống kẹo đường, mềm dẻo, ngọt ngào .

Hàn Thế Hiên nhìn thấy trong sáng động lòng người, trong lòng không đành lòng khiến Bạch Vũ khó xử, đành phải phẩy miệng nói thầm: “Ta chỉ nói sự thật thôi.”

Nhan Noãn chợt giương lên đôi mày thanh tú, bên trong mắt đẹp hiện ra ánh sáng lóng lánh như ngọc lưu ly, nàng nhìn Bạch Vũ, không một tia gợn sóng sợ hãi mở miệng nói: “Sinh nhật của tiểu thư Tướng phủ, ta thân là Hiền vương phi, đương nhiên không thể không đi.”

“Vậy là quyết định rồi, Nhan tỷ tỷ sẽ đi cùng Hiền vương gia đến đó nha.” Bạch Vũ vui sướng nói.

“Sẽ đi.”

Nhan Noãn trong mắt bỗng dưng xẹt qua một đạo ánh sáng âm u, đôi mắt trong suốt nhưng lạnh lùng, tràn ra hàn ý dày đặc.

Hai gã nữ tử đứng cùng một chỗ với Bạch Vũ vừa nhìn nhau, ánh mắt trao đổi ăn ý, truyền đạt lời nhắn gì đó lại khiến người ta không biết rõ là điều gì, chính là hai người mờ ám không rõ ý cười, vừa thấy đã biết rõ cũng không phải là ý kiến hay.

“Họ Nhan, ngươi không phải là nha hoàn nơi này sao, còn không mau dọn đồ ăn lên cho chúng ta.” Hàn Thế Hiên rầu rĩ ngồi ở ghế trên, một tay khoác lên cái bàn, không kiên nhẫn gõ trên mặt bàn, thúc giục nói.

Nhan Noãn áp chế lửa giận dưới đáy lòng, dắt ra dáng vẻ tươi cười hỏi: “Không biết Hàn công tử muốn gọi món ăn gì?”

Ở trong Tụ Hiền lâu, nàng không phải là Hiền vương phi!

Bất quá cùng Tư Đồ Tử Ngôn này, lại kết thêm mối thù lớn rồi .

Hàn Thế Hiên vừa hé miệng, chính là vô số tên của các món ăn nhảy đi ra, Nhan Noãn đứng ở một bên, ung dung nhìn hắn, vẻ mặt phấn chấn, lại sinh ra một chút điểm ngạo nghễ thách thức.

Tư Đồ Tử Ngôn ánh mắt trầm tĩnh, không tự chủ được dừng ở trên người Nhan Noãn.

Liếc mắt nhìn một cái, liền thu trở về, chỉ là rất nhanh, lại nhìn sang, cứ thế lặp lại đi nhiều lần!

Hắn cũng không hiểu được vì sao tầm mắt cứ như vậy không thể khống chế được lại muốn nhìn qua, chỉ là cảm thấy trên Nhan Noãn, có điểm hấp dẫn nào đó thu hút ánh mắt của hắn, làm cho hắn không thể không xem.

Hàn Thế Hiên thao thao bất tuyệt gọi tên các món ăn, càng gần đến mức cuối cùng, càng cảm thấy không đúng.

“Ngươi làm gì mà vẫn nhìn ta?” Hắn liếc xéo trừng mắt Nhan Noãn đang nhìn chằm chằm vào hắn, tức giận quát: “Bổn thiếu gia gọi nhiều như vậy, ngươi cũng không biết nhớ một chút sao?”

Người này đầu óc heo a, nhìn hắn như vậy là có thể nhớ rõ được những món ăn hắn chọn sao?

“Không cần.” Nhan Noãn cười nhạt nói: “Các ngươi chọn đồ ăn, ta đều nhớ kỹ, xin hỏi còn muốn cái gì khác nữa không?”

Ách –

Cái này, đến phiên Hàn Thế Hiên há hốc mồm.

Giật mình sửng sốt sau một lúc lâu, Hàn Thế Hiên chất phác lắc lắc đầu: “Không có.”

“Xin chờ một chút, những món ăn các ngươi muốn lập tức sẽ tới.” Nhan Noãn chuyên nghiệp nói, sau đó xoay người lui đi ra ngoài.

Vừa ra ‘MaiTự gian’, khóe miệng giơ lên chợt hạ xuống, bên trong con ngươi đen láy tĩnh lặng như mặt nước mùa thu, chợt lóe lên tia sáng sắc bén, sau đó bước nhanh đi ra khỏi lầu ba.

Đầu tháng sau, sinh nhật –

Đi thì đi, ai sợ ai?

Không có chiến khí, Nhan Noãn nàng đây cũng không phải người yếu đuối mặc cho người khác khi dễ.

“Phi–, ta mới không tin, nàng có trí nhớ tốt như vậy.” Trong phòng, vang lên tiếng hừ nhẹ của Hàn Thế Hiên không cho là đúng.

Nhưng mà, lúc này từng đạo món ăn được đem đến trên bàn, Hàn Thế Hiên miệng há rộng, có thể nhét vừa cả một quả trứng đà điểu.

“Sao…… Làm sao có thể?”

Hắn chỉ gọi có một lần, ngay cả hắn cũng không nhớ rõ những món ăn mình đã gọi, xác nhận những món ăn này đều không sai, vẫn là dựa vào trí nhớ của bọn họ mấy người kia nhớ lại mới được thông qua.

Nhan Noãn, vậy mà lại nhớ kỹ.

……

Chạng vạng bầu trời gần sập tối, vào chiều bầu trời nhuộm hồng cả phía chân trời, chân trời kia kéo xuống ráng mây màu tím nhạt, đầy huyền bí.

Nhan Song Song vô cùng lo lắng xuất hiện ở Tụ Hiền lâu, vừa thở hổn hển vừa hỏi.

“Chưởng quầy, Hiền vương phi có ở đây không?”

Vương chưởng quầy đang lật sổ sách ngẩng đầu lên, nhìn Nhan Song Song liếc mắt một cái, hỏi: “Ngươi là?”

“Ta là nha hoàn Hiền vương phi, mau nói cho ta biết vương phi đang ở đâu, ta có việc gấp.” Nhan Song Song nhíu lông mày sốt ruột nói, trong mắt vừa khẩn trương vừa bức thiết, khiến cho Vương chưởng quầy cũng nôn nóng đi theo.

“Ở phía sau đường nghỉ ngơi.”

Dứt lời, thân hình Nhan Song Song đứng trước mắt liền tựa như một ngọn gió, thổi thoáng một cái chạy không thấy đâu.

Vương chưởng quầy há miệng thở dốc, nói thầm: “Thật đúng là không phải người bình thường a.”

“Vương phi, vương phi, vương gia có đến đây chưa?” Nhan Song Song liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nhan Noãn đang ngồi trên ghế dựa đấm chân, hoang mang rối loạn kêu lên.

“Vương gia tới làm cái gì?”

Nhan Noãn nghi hoặc nhìn đến Nhan Song Song vừa chạy vọt vào, hỏi.

Nhan Song Song thấy Nhan Noãn vẻ mặt khó hiểu, liền biết nàng không có gặp qua Long Trác Việt, mà bởi vậy cũng liền nghĩ ra –

“Vương phi, không thấy vương gia đâu rồi.”

Nhan Noãn nghe vậy, mãnh liệt từ trên ghế nhảy dựng lên, đôi mắt xinh đẹp trong suốt chợt co rút nhanh: “Sao lại thế này, vương gia không phải nên ở lại Vương phủ đó sao? Làm sao có thể không thấy ?”

“Nô tỳ cũng không biết, vương gia ăn xong cơm trưa, trở về phòng ngủ trưa, lúc nô tì làm cơm chiều xong thì đi gọi vương gia, vào trong phòng lại không thấy đâu.”

Nàng ngay cả vương gia mất tích khi nào cũng không biết, tìm khắp Vương phủ cũng tìm không được vương gia, nên nàng liền vội vàng chạy tới Tụ Hiền lâu.

“Thiên Minh đâu? Hắn không phải là luôn gắt gao đi theo ở bên cạnh vương gia sao?” Nhan Noãn đáy lòng nổi lên một tia khủng hoảng, nàng không dám tưởng tượng Long Trác Việt có phải hay không sẽ gặp nguy hiểm gì.

Một cỗ cảm giác mất mát từ lòng bàn chân nhảy dựng lên cao, thâm nhập vào tứ chi lan khắp cơ thể, nàng liền cảm giác được máu lưu thông trong người mình đều lạnh như băng đang đông cứng lại.

“Vương gia nghĩ rằng Thiên Minh đã vụng trộm tìm đến vương phi, liền tức giận phạt hắn diện bích suy nghĩ, ở lại trong phòng đó, không được phép ra ngoài cho đến buổi sáng ngày mai.”

Nhan Noãn tức giận đến không biết nên khen ngợi lòng trung thành của Thiên Minh đối với Long Trác Việt, hay là nên mắng hắn đầu óc ngu xuẩn.

Long Trác Việt là chủ tử, nghe theo lời chủ tử chủ tử không sai, nhưng ch quan trọng hắn sẽ không có thể chọn trọng yếu nghe sao?

“Song Song, lấy chiến khí của ngươi, có thể cảm nhận được có ai xâm nhập vào Vương phủ không?” Phản ứng đầu tiên của Nhan Noãn chính là thái hậu, có thể là bà ta bắt cóc Long Trác Việt đi rồi không?

Nhan Song Song rất khẳng định lắc đầu: “Không có.” Ngừng lại một chút, nàng lại nói: “Giữa trưa lúc vương gia ầm ỹ muốn tới gặp vương phi, nô tỳ nghĩ rằng vương gia vụng trộm chạy tới Tụ Hiền lâu.”

Thì ra lại không có!

“Ngốc tử chết tiệt!” Nhan Noãn vừa tức vừa sốt ruột chửi nhỏ một tiếng, lo âu đi ra ngoài, đáy mắt tràn đầy sầu lo.

Một ngày nàng không có ở bên cạnh Long Trác Việt, liền chơi trò mất tích với nàng.

Đi cả một ngày cũng chưa đến được Tụ Hiền lâu, cũng không biết đã chạy đi đâu , nói không chừng là lạc đường rồi.

Hắn đi một mình trên đường, không biết hắn có thể bị người ta khi dễ hay không?

Vô cùng lo lắng, hóa thành nồng đậm bất an, Nhan Noãn chỉ cần nghĩ đến Long Trác Việt có thể sẽ bị người khác khi dễ, cũng có khả năng sẽ bị người lừa gạt, liền đau lòng sắp hít thở không thông.

Việt Việt, ngươi ngàn vạn lần không thể có việc gì.

Nhan Noãn vội vàng nói với Vương chưởng quầy một tiếng, liền đi tìm Long Trác Việt.

“Song Song, kêu tất cả mọi người trong phủ đi ra ngoài tìm vương gia.”

Nhìn đám người đi lại như dòng nước chảy, Nhan Noãn mày nhíu chặt, mặt nhăn càng sâu .

Kinh thành sao mà rộng lớn như thế, đường phố sao lại nhiều người đi như vậy, muốn tìm thấy Long Trác Việt, thật sự không dễ dàng.

Nàng cảm thấy nội tâm chính mình, giống như là bị người ta đốt lửa nấu nướng trên đó, khiến nàng đau buốt ngay cả hô hấp cũng đau.

Việt Việt — Việt Việt –

Màn đêm lặng yên buông xuống, ánh trăng treo trên cao, xa xa cảnh đêm tựa như màn nhung mềm mại hoa lệ, rủ xuống trên bầu trời đêm tươi sáng, cảnh ban đêm rất là say lòng người, Nhan Noãn lại không hề có tâm tư thưởng thức cảnh đêm.

Theo một cái phố, tìm được một dãy phố khác, trong lòng Nhan Noãn khủng hoảng, cũng càng lúc càng lớn.

Mà lúc này Long Trác Việt, cuộn rút lấy thân mình, lui ở một cái ngõ nhỏ dưới mái hiên.

Hắn vòng quanh đầu gối, ngồi dưới đất, cằm đặt ở trên hai đầu gối, cùng những vì dưới bầu trời đêm hai mắt sáng ngời mang theo hoang mang.

Kỳ quái, hắn rõ ràng là biết đường đi theo trí nhớ trong đầu, như thế nào lại đi đến nơi này, ở đây là chỗ nào rồi?

Đáng chết, Tụ Hiền lâu được thành lập ở địa điểm nào mà lại khó tìm như thế là do ai đề xuất ra đấy.

Ách — không đúng!

Hình như là hắn chọn địa phương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.