Ads
Da đầu Hoa Khê bị hù đến tê dại cả, nụ cười trên gương mặt
xinh đẹp dần trở nên cứng ngắc: “Ta sao… sao có thể lừa ngài được, kia không phải
là Tiêm Tiêm, thân thể Tiêm Tiêm không được khỏe, còn đang nghỉ ngơi trong
phòng.”
“Không đúng Hoa nương, kia rõ ràng là Tiêm Tiêm cô nương,
ngươi vì sao lại nói dối trắng trợn như vậy được.”
Không biết là ai trong đám người bu lại xem náo nhiệt thốt
ra một câu.
Ánh mắt Trác Dương phút chốc trở nên âm lãnh đến cực điểm, từng
đạo ánh nhìn như thanh đao sắc bén, dọa cho Hoa Khê hoa dung thất sắc, trong
lòng kêu khổ không thôi. Kẻ nào cố tình gây chuyện với lão nương a?!
Hoa Khê tránh ánh mắt sắc lạnh của Trác Dương, quay đầu trừng
mắt nhìn người vừa lên tiếng, trong lòng căm phẫn: Hỗn đản, về sau lão nương
còn cho ngươi bước vào Nguyệt các, lão nương nhất định không phải họ Hoa.
Hoa Khê đột nhiên ngẩn người, không tự chủ lui về phía sau
hai bước.
Trác Dương bùng phát, dựa vào nội lực hắn phát ra lúc này,
tuy chỉ là năm thành công lực cũng đủ khiến cho người ta kinh hãi về thực lực
thật sự của hắn.
Trong phòng cũng như ngoài phòng, những người có nội lực kém
đều bị nội lực kinh người của Trác Dương đẩy văng ra xa, ngã lăn trên đất.
“Hoa nương, ta xem ngươi không còn muốn giữ Nguyệt các này nữa
rồi?!” gương mặt tuấn tú của Trác Dương âm trầm, vẻ ngưng trọng hỏi.
Nội lực Nhan Noãn Noãn mới chỉ đạt tới cấp bốn, so với cường
thế của Trác Dương đúng là gặp sư phụ, nàng một tay ôm ngực, cảm giác bức bách
đè nặng khiến hô hấp cũng dần trở nên khó khăn. Mắt đẹp khẽ khép lại, đáy mắt
phủ đầy hàn sương lạnh lẽo.
Chết tiệt! Nàng hận nhất chính là cảm giác bị người áp bức
như vậy!
Long Trác Việt trốn ở sau lưng Nhan Noãn Noãn, cả thân hình
to lớn không ngừng run lên: “Noãn… Noãn Noãn, người ta sợ… sợ!”
Nhan Noãn Noãn vươn bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy bàn tay to lớn
của Long Trác Việt, nhẹ nhàng xoa xoa trấn an hắn.
Sắc mặt Long Cẩm Thịnh dần chuyển lạnh, cho dù đối phương là
vì muốn gặp Tiêm Tiêm nên mới đến, nhưng là Hoa nương đã gạt hắn trước, khó có
thể đoán trước được Trác Dương này có mang tức giận đối với Hoa nương đổ lên
người Lam Tiêm Tiêm hay không.
Sở dĩ Thần Tôn giáo được thế nhân tôn thờ đều là vì nó giỏi
mê hoặc lòng người. Cái gì mà trừ bạo an dân, hi sinh vì nghĩa, ích nước lợi
nhà,… toàn là thứ chó má. Sau lưng thế nhân không biết đã làm bao nhiêu chuyện
thương thiên hại lí, mất hết nhân tính, táng tận lương tâm.
Mà Trác Dương này mười phần thì có tới chín phần sắc quỉ,
tàn nhẫn, bạo ngược, nếu có người dám nghịch ý hắn, đảm bảo kết cục vô cùng thê
thảm. Hắn làm sao có thể để Tiêm Tiêm ở chung với một tên ma quỉ như vậy chứ?
Long Cẩm Thịnh nghĩ vậy, cánh tay dài vươn ra kéo Lam Tiêm
Tiêm về phía sau lưng, thân hình cao lớn che đi bóng dáng nhỏ xinh của nàng.
“Đường đường là Thanh Long đường chủ của Thần Tôn giáo lại ỷ
thế hiếp đáp người khác như vậy sao?” giọng nói hùng hậu mang theo khí phách
hơn người, khí thế sắc bén từ lúc sinh ra đã có, không cần ngụy trang cũng
không cần học hỏi từ bất kỳ ai.
Nhan Noãn Noãn kinh ngạc quay đầu nhìn lại. Long Cẩm Thịnh
trong ấn tượng của nàng chính là một kẻ cà lơ phất phơ, lúc nào cũng cười cười
theo kiểu lấy lòng, đừng nói là không có phong phạm của bậc đế vương, hắn so với
Hàn Thế Hiên còn muốn lêu lổng hơn cả. Nàng có thể hiểu được đó chỉ là lớp ngụy
trang của Long Cẩm Thịnh nhằm lừa gạt Thái hậu.
Hôm nay hắn vì một Lam Tiêm Tiêm mà bại lộ sức mạnh bản
thân, từ một hoàng đế hồn nhiên trở thành uy nghiêm, phong phạm vương giả, khí
thế bức người, bộ dáng bễ nghễ, cao cao tại thượng thật khiến người ta kinh ngạc.
Lam Tiêm Tiêm xinh đẹp động lòng người, Long Cẩm Thịnh thích
nàng ta cũng không phải chuyện khó hiểu, dù sao thì anh hùng cũng khó qua ải mĩ
nhân, chỉ là thân phận của Lam Tiêm Tiêm cùng Long Cẩm Thịnh thật sự là một trời
một vực. Cho dù Long Cẩm Thịnh có yêu thích nàng ta bao nhiêu thì cũng không có
khả năng nạp nàng ta làm phi tử, đừng nói Tháii hậu không đồng ý, bách quan văn
võ toàn triều không đồng ý, mà sợ là dân chúng Thương Nam quốc cũng không thể
chấp nhận được chuyện này.
Việc Lam Tiêm Tiêm là một nữ tử thanh lâu cũng không thể
trách nàng ta,, cái chính là nàng ta lớn lên ở thời đại phong kiến lạc hậu, cho
dù là ở hiện đại cũng không ít nhà đòi hỏi môn đăng hộ đối chứ nói gì tới cổ đại.
Vì thế, Nhan Noãn Noãn thật sự không thể hiểu nổi tâm tư của
Long Cẩm Thịnh, hắn thật sự coi trọng Lam Tiêm Tiêm hay chỉ là vì danh dự của một
nam tử mà phản kháng lại?
Nhan Noãn Noãn nghĩ nghĩ, rất nhanh loại bỏ khả năng thứ
hai, một đế vương có thể chịu nhục làm con rối trong tay Thái hậu mấy năm trời
sẽ không làm ra những chuyện ngu xuẩn như vậy. Cho dù giả bộ, hắn cũng không cần
lộ ra bộ mặt không thể xâm phạm, lạnh đến thấu xương như vậy được. Như vậy… hắn
thật lòng coi trọng Lam Tiêm Tiêm?
Nhan Noãn Noãn nghĩ như vậy, ánh mắt không tự chủ nhìn về
bóng áo lam như ẩn như hiện phía sau Long Cẩm Thịnh, có chút đăm chiêu.
Trác Dương nghe ra ý tứ khiêu khích trong lời nói của Long Cẩm
Thịnh, trợn mắt giận dữ nói: “Ngươi là kẻ nào, lại dám ăn nói với ta như vậy?”
Hai nam nhân anh tuấn đối đầu, bất quá thì hơi thở của Trác
Dương luôn mang theo tia âm lãnh.
Hoa Khê vừa nghe Trác Dương hỏi vậy, sắc mặt trắng bệch,
thân người lảo đảo ngã quị trên đất, nàng kinh hoàng nhìn Long Trác Việt, thần
sắc trong đôi mắt đẹp không ngừng biến ảo, trong lòng không ngừng kêu gào:
Hoàng thượng, chuyện này không liên quan đến lão nương a, ngài đừng đem tức giận
của mình trút lên người Nguyệt các a!
Long Cẩm Thịnh nhếch môi cười lạnh, khẽ liếm khóe miệng nói:
“Đây là sự lựa chọn của ngươi sao Trác đường chủ? Ngươi đừng quên nơi này chính
là Thương Nam quốc!” dứt lời liền phát động nội lực, quanh người phút chốc được
một luồng ánh sáng bao phủ, bất quá thì Trác Dương vừa thấy vậy liền nở nụ cười
mỉa mai.
“Xùy, chỉ là nội lực cấp bốn mà cũng dám ra oai trước mặt
ta. Thương Nam quốc thì sao chứ? Nếu ta đã muốn thì không kẻ nào có thể ngăn cản
được, hôm nay cho dù hoàng đế Thương Nam quốc cũng phải nể mặt Thần Tôn giáo ta
ba phần huống chi là ngươi!”
Vẻ mặt Trác Dương vô cùng kiêu căng, lời nói ngông cuồng
hoàn toàn không để hoàng đế Thương Nam quốc vào trong mắt.
Chung quanh nhất thời vang lên một loạt tiếng hút không khí.
Không phải bọn họ biết thân phận của Long Cẩm Thịnh mà là bởi Trác Dương ban
ngày ban mặt lại dám ở Thương Nam quốc công nhiên khai chiến với uy nghiêm của
hoàng đế bọn họ.
Thân là người Thương Nam quốc, có người cảm thấy bị sỉ nhục
sâu sắc, có người giận đến độ xiết chặt hai tay, biểu tình như thể lúc nào cũng
có thể xông lên nghênh chiến. Nhưng tức giận thì tức giận, bọn họ vẫn phải có
lý trí, thân phận của Trác Dương thật sự là một rào cản khá lớn.
Trác Dương này công nhiên khiêu khích cũng không phải là
không có lí do, ngoại trừ hoàng đế Tuyết quốc thì hoàng đế ba nước còn lại xác
thực sẽ nể mặt Thần Tôn giáo ba phần. Nhưng đó cũng chỉ là đối với Thần Tôn
giáo chủ mà thôi!
Lam Tiêm Tiêm đứng ở phía sau Long Cẩm Thịnh, cảm nhận được
sự bảo hộ của hắn, trong lòng cảm động không thôi. Nàng đưa tay kéo kéo góc áo
Long Cẩm Thịnh, ý bảo hắn không cần vì nàng mà tạo ra sóng gió, hắn là hoàng đế
một nước, không nên vì nàng mà kết thù với Thần Tôn giáo. Sự kiện tuyển chọn
nhân tài cuối tháng là diễn ra rồi, nếu bây giờ hắn với Thần Tôn giáo xảy ra
tranh chấp, đối với người dân Thương Nam quốc mà nói quả thật hại nhiều hơn lợi.
Nam nhân này vì nàng mà đến thì cứ để nàng giải quyết đi!
Long Cẩm Thịnh đương nhiên hiểu được ý tứ của Lam Tiêm Tiêm,
vừa thấy Lam Tiêm Tiêm bước ra liền nắm lấy tay nàng kéo trở lại.
“Trác đường chủ thiếp vàng lên mặt mình rồi sao? Hoàng đế
Thương Nam quốc ta cho dù muốn lễ nhượng cũng chỉ là với giáo chủ quí giáo,
ngươi bất quả chỉ là một Đường chủ cũng dám tranh giành quyền lợi của giáo chủ,
cũng xứng để hoàng đế ta lễ nhượng sao?”
Ánh mắt Trác Dương phút chốc thẫm lại: “Xú tiểu tử, nhà
ngươi muốn chết?” Cư nhiên lại dám giở trò li gián hắn và giáo chủ, quả thực
đáng chết mà!
Ánh mắt đánh giá của Nhan Noãn Noãn dừng trên người Long Cẩm
Thịnh rồi lại chuyển qua Trác Dương, cảm nhận được nội lực hai người phát ra
không hề nhỏ, chắc chắn lát nữa sẽ là một hồi chiến đấu không khoan nhượng.
“Chờ một chút!” Nhan Noãn Noãn đột nhiên hét lớn khiến ánh mắt
của toàn bộ những người có mặt đổ dồn về phía nàng.
Vừa rồi mọi người còn đang kinh ngạc về thân phận của Trác
Trác Dương, mải quan tâm tới chuyện hắn cùng Long Cẩm Thịnh giằng co nên không
để ý tới trong phòng còn có hai nam nhân nữa. Đám người vừa nhìn thấy dung mạo
tao nhã vô song của Nhan Noãn Noãn liền giật mình không thôi. Sau cơn giật mình
liền chuyển thành khó hiểu nhìn nàng.
“Các ngươi muốn đánh thì ra ngoài mà đánh, không cần liên lụy
người vô tội!” Ngừng lại một chút, Nhan Noãn Noãn dường như nghĩ tới cái gì đó,
lại nói: “Vẫn là không an toàn, các ngươi tốt nhất đừng động thủ, chờ ta rời khỏi
hãy đánh!” nói rồi liền kéo cánh tay Long Trác Việt, nàng hiện tại đang cải nam
trang, người ngoài nhìn vào chính là thấy một nam nhân nắm tay một nam nhân,
nhìn thế nào cũng cảm thấy quái dị.
Không chừng trong kinh thành ngày mai sẽ lan truyền một tin
nóng hổi ‘Hiền vương gia hóa ra lại là kẻ đoạn tụ’. Nàng cũng không muốn nam
nhân của mình bị gán cho danh hào ‘long dương phích’ nhưng còn có thể làm khác
được sao?
Đám người vì câu nói của nàng mà nghẹn họng, một đám người
trừng mắt, trân trối nhìn nàng như thể người ngoài hành tinh kinh hãi thế nhân.
Muốn bọn họ đừng động thủ hóa ra là để chạy trước sao?
Có người cảm thấy không thể nói gì hơn, tò mò nhìn Nhan Noãn
Noãn xem đến tột cùng là nàng muốn làm gì. Dưới áp lực cường thế như vậy, người
bình thường đương nhiên sẽ sinh ra bối rối mà né tránh, nhưng là nàng bình tĩnh
yêu cầu người ta chờ mình rời đi mới đánh nhau, thật quá lớn mật đi. Qúa mức dọa
người rồi!
Nhan Noãn Noãn cũng không hề để ý tới sự kinh ngạc của đám
người kia, tao nhã kéo Long Trác Việt ra khỏi phòng.
Long Cẩm Thịnh bại lộ thân phận là chuyện không thể hoài
nghi, nội lực hắn chỉ đạt tới cấp bốn là chuyện rất nhiều người biết, dưới mắt
thái hậu hắn đương nhiên sẽ không bại lộ thực lực thật sự của mình rồi! Nội lực
nàng cũng chỉ mới đạt được cấp bốn, có muốn giúp cũng không được mà cho dù có
thể thì nàng cũng không muốn giúp, ai bảo Long Cẩm Thịnh đối đãi với Long Trác
Việt như vậy chứ, thật đáng giận! Nàng không dám xử lí hắn, hiện tại có người tẩn
hắn, nàng đương nhiên không ngăn cản rồi!
Long Cẩm Thịnh ngây ngốc nhìn theo bóng dáng Nhan Noãn Noãn
tiêu sái rời đi, mi mắt không kìm được giật giật.
Trác Dương nhíu mày, ánh mắt sắc bén khóa chặt trên người
Nhan Noãn Noãn, trong lòng cũng bị câu nói kia của nàng làm cho giật mình. Chỉ
là rất nhanh liền thu hồi lại, ánh mắt lạnh băng lần nữa bắn tới trên người
Long Cẩm Thịnh, ý tứ rất rõ ràng là muốn giáo huấn hắn một phen.
Đám người bu quanh coi náo nhiệt thấy Nhan Noãn Noãn rời đi,
đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt rời xa chiến trường, miễn cho lát nữa lại tai
bay vạ gió.
Hoa Khê hết sức căng thẳng nhìn tình hình chiến đấu, gấp như
thể kiến bò trên chảo nóng, vừa định tiến lên khuyên can thì đã bị một luồng sức
mạnh hất văng ra ngoài, liên tục lùi lại mấy bước liền mới miễn cưỡng trụ lại
được. Hoa Khê ôm ngực đau đớn kêu rên.
Nhan Noãn Noãn mang theo Long Trác Việt rời khỏi lầu hai, ở
dưới đại sảnh tìm chỗ sạch sẽ ngồi xuống.
“Noãn Noãn, uống trà a!” Long Trác Việt linh hoạt cầm lấy ấm
trà trên bàn rót một chén đưa tới trước mặt nàng.
Nhan Noãn Noãn liếc hắn một cái rồi cũng uống một ngụm.
Hai mắt Long Trác Việt sáng rực, vui vẻ nói: “Noãn Noãn, uống
trà rồi thì đừng giận người ta nữa nha!”
“Ai nói vậy?” Không tức giận? Mặc dù nàng đã biết người mà
Lam Tiêm Tiêm coi trọng là Long Cẩm Thịnh chứ không phải là Long Trác Việt,
nhưng là Long Trác Việt không hỏi qua nàng đã cùng Long Cẩm Thịnh chạy tới
thanh lâu, nàng sao có thể không tức giận được chứ? Nàng không cho phép làm hư
tổn tới sự đơn thuần của Việt Việt, không cho phép Long Cẩm Thịnh dẫn hắn tới
những chỗ dơ bẩn như vậy được.
“Noãn Noãn à, người ta cái gì cũng chưa làm hết trơn á!” Long
Trác Việt vừa thấy châm trà cũng vô dụng, vội vàng giải thích với Nhan Noãn
Noãn.
Trên lầu liên tục vang lên những tiếng lách cách, ánh sáng
do phát động nội lực chói lòa, hai thân ảnh không ngừng múa lượn trong không
trung, rất nhanh đã biến lầu hai Nguyệt các thành một đống hỗn độn.
Tất cả mọi người đều dồn lại ở đại sảnh, Hoa Khê cũng không
ngoại lệ. Nàng ôm ngực đứng trước bàn Nhan Noãn Noãn ngồi, vẻ mặt đau đớn nhìn
lầu hai càng lúc càng trở nên hỗn loạn.
Trước khi chính thức khai chiến, Lam Tiêm Tiêm đã được Long
Cẩm Thịnh đưa ra khỏi phòng, lúc lầu hai không thể đứng được nữa, nàng cũng
theo chân mọi người đi xuống lầu một.
Đám người ngẩng đầu nhìn tình hình giao chiến ở lâu hai
nhưng là có cố cỡ mấy cũng không nhìn rõ lắm.
“Vương… Nhan công tử, làm sao bây giờ? Hắn có thể bị thương
không?” Lam Tiêm Tiêm khẩn trương nhìn Nhan Noãn Noãn, vốn định gọi Vương phi
nhưng nghĩ đến Nhan Noãn Noãn đang cải nam trang liền thay đổi cách xưng hô.
Nhan Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn Lam Tiêm Tiêm, gương mặt lạnh
lùng sớm đã nhường chỗ cho lo lắng, khẩn trương cùng bối rối.
“Yên tâm, không chết được!”
Lam Tiêm Tiêm đờ người, có chút kinh ngạc nhìn Nhan Noãn
Noãn, ngữ khí lạnh lùng của nàng khiến Lam Tiêm Tiêm trong lòng sinh ra tức giận,
gương mặt xinh đẹp cũng ẩn hiện giận dữ.
Lam Tiêm Tiêm cắn cắn môi, có chút bất mãn nhìn Nhan Noãn
Noãn, bất lực dậm chân rồi chạy tới chỗ cầu thang, nhưng là vừa tới gần đã bị nội
lực của hai người kia đẩy lui lại.
Hoa Khê nghe Nhan Noãn Noãn nói vậy, cả người quay lại, mắt
phượng xinh đẹp trừng lớn, nói: “Hiền vương phi, sao người có thể nói như vậy
được, như vậy là đại nghịch bất đạo a!”
Nhan Noãn Noãn nhướn mày, vẻ hứng thú nhìn Hoa Khê. Nhãn lực
của tú bà này quả thật không tồi, có thể nhìn ra nàng là nữ tử, lại còn đoán ra
thân phận thật của nàng nữa chứ.
Thanh âm Hoa Khê thật sự rất thấp, hiển nhiên nàng ta cũng
hiểu là không thể để người ngoài biết được thân phận của Nhan Noãn Noãn, bất
quá thì sự tập trung của đám người đều đã dồn cả vào trận chiến trên lầu hai.
“Vị kia với người dẫu sao cũng là người một nhà, Hiền vương
phi thật sự không có lí do khoanh tay đứng nhìn!” Hoa Khê nói rồi liền ngồi xuống
chiếc ghế bên cạnh Nhan Noãn Noãn: “Vương phi đây là đang làm gì, một nữ tử lại
giả trang thành nam tử đến Nguyệt các, không phải là muốn làm loạn chứ? Nếu
không muốn Hiền vương gia đến Nguyệt các thì người nên quản Vương gia cho chặt,
lão nương không cho phép bất cứ kẻ nào làm loạn ở Nguyệt các này!”
“Hoa nương, ngươi không được chỉ trích Noãn Noãn!” Hoa Khê vừa
dứt lời, Long Trác Việt bất mãn kêu lên.
“Vương gia, ta cũng chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi!” Hoa
Khê đảo mắt nhìn Long Trác Việt rồi đứng dậy, vẻ mặt đầy chăm chọc, hiển nhiên
chính là đang cố tình phát tiết rồi!
“Hừ!” Long Trác Việt hừ lạnh mấy tiếng liền, cũng đứng dậy
đi tới phía sau Khê, không biết vì sao lúc ngồi xuống, đôi mắt đẹp mở to nhìn
nàng ta.
Hoa Khê quay đầu, nhìn Long Trác Việt nói: “Vương gia là muốn
đục lỗ trên lưng ta sao?”
“Hoa nương đáng ghét!”
Đúng lúc này, Nhâm Văn Hải vội vàng chạy vào Nguyệt các,
nhìn đống hỗn độn bên trong mà không khỏi cả kinh, vừa liếc mắt đã nhìn thấy
Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt nhưng lại không thấy chủ tử mình đâu, vội
vàng chạy lại hỏi: “Vương gia, chủ tử ta đâu?”
Nhâm Văn Hải nhìn Long Trác Việt ở phía sau Hoa Khê hỏi, bất
quá lão cũng thật xui xẻo vì Long Trác Việt ngoảnh mặt làm ngơ, coi như không
nghe thấy câu hỏi của lão. Long Trác Việt thật ra cũng chẳng mấy lo lắng, cho
dù Long Cẩm Thịnh đánh không lại Trác Dương thì nhiều lắm cũng chỉ bị vài vết
thương là cùng.
Nhan Noãn Noãn hảo tâm liếc về phía lầu hai, bĩu môi nhắc nhở.
Sắc mặt Nhâm Văn Hải phút chốc trắng nhợt, ‘a’ lên một tiếng
rồi vọt tới cầu thang.
Nhâm Văn Hải vừa đi, Hàn Thế Hiên cùng Nhan Song Song đạp cửa
bước vào, nhìn cảnh tượng trước mặt mà không khỏi kinh ngạc, rất nhanh đã tìm
thấy Nhan Noãn Noãn, vội vàng đi tới.
Nhan Song Song khẩn trương nhìn Nhan Noãn Noãn, há miệng thở
dốc, thấy Nhan Noãn Noãn đang cải trang, biết là không thể gọi nàng là Vương
phi, thức thời nói: “Thiếu gia, người có sao không?”
Nhan Noãn Noãn thấy Nhan Song Song thì có chút sửng sốt,
nàng thật sự không nghĩ tới Nhan Song Song sẽ đến đây tìm mình, nhìn thấy sự lo
lắng của nàng ta, ôn hòa cười nói: “Ta không sao!”
Hoa Khê vừa thấy có nữ tử chạy vào Nguyệt các, nhíu mày lên
tiếng: “Di? Lại thêm một nữ nhân nữa? Người của Vương phi có phải đều kinh hãi
thế tục như vậy a?”
Dùng ‘kinh hãi thế tục’ để hình dung thật không quá chút
nào, một cô nương có giáo dục làm sao có thể chạy tới thanh lâu được? Chuyện
này mà truyền ra ngoài, thanh danh sẽ bị tổn hao không ít a!
Nhan Noãn Noãn tự mình rót một chén trà, nhẹ nhàng nhấp một
ngụm, ung dung nhìn Hoa Khê nói: “Hoa nương còn nhãn rỗi mà nghiên cứu xem
chúng ta có kinh hãi thế tục hay không sao? Rảnh rỗi thì xem thử hai người trên
kia thế nào rồi, đừng quên nơi này chính là Nguyệt các do ngươi quản lý, bất kể
người nào xảy ra chuyện thì ngày Nguyệt các bị san bằng sẽ không còn xa a!”
Khóe miệng Nhan Noãn Noãn nhếch lên thành nụ cười mỉa mai, vẻ thanh lệ động
lòng người.
Ấn tượng của nàng với Hoa Khê cũng không tệ, tính tình nàng
ta ngay thẳng, tuy rằng lời nói không chút khách khí nhưng đều rất chân thật,
không quanh co, lòng vòng.
Hoa Khê vừa nghe Nhan Noãn Noãn nói vậy, sắc mặt nhất thời đại
biến, hét lớn: “Ai a, Nguyệt các của lão nương cũng không thể bị người phá hỏng
a!”dứt lời liền đứng bật dậy, hấp tấp chạy lên lầu. Võ công nàng không bằng
Trác Dương, tuy đánh không thắng nhưng cũng phải nghĩ biện pháp ngăn cản a! Hiền
vương phi nói rất đúng, mặc kệ là Long Cẩm Thịnh hay Trác Dương xảy ra chuyện,
Nguyệt các của nàng nhất định sẽ bị ảnh hưởng a! Nếu để chuyện này xảy ra, chủ
tử không ngược chết nàng mới lạ đó!
Ánh mắt Nhan Noãn Noãn nhìn tới làn váy Hoa Khê, một con rùa
xanh lè uốn lượn theo từng bước chân nàng ta, ngụm trà vừa uống không kìm được
phun ra ngoài.
“Ha ha ha…”
Con rùa xanh theo từng bước chân của Hoa Khê trở nên sống động
vô cùng, có người nhìn thấy, nhịn không được cười lớn.
Một người cười sẽ khiến những người chung quanh chú ý, ánh mắt
nghi hoặc của đám người nương theo ánh mắt của người kia nhìn lại, nhất thời tiếng
cười nhạo vang khắp đại sảnh.
“Việt Việt… ngươi… ngươi cũng quá phúc hắc đi… ha ha ha…”
Nhan Noãn Noãn cười đến chảy cả nước mắt, nàng đã biết trước mà, Long Trác Việt
sao có thể vô duyên vô cớ chạy đến phía sau Hoa Khê mà không làm gì được chứ.
Hoa Khê vô duyên vô cớ bị vẽ rùa sau váy mà đương sự lại hồn
nhiên không biết.