Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Chương 28: Chương 28: Vừa ăn vừa xem




Ads Noãn Noãn, nói cho người ta biết đi mà.”

Thấy Nhan Noãn chỉ xoa cái trán không nói lời nào, Long Trác Việt nhét một ngụm cơm vào trong miệng, chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp: “U linh, người này tên gọi thật là dễ nghe, chẳng lẽ là giống như tiên nữ sao?”

Tiên nữ biết bay, đi đường chính là không có âm thanh.

“Biết bay không chỉ có tiên nữ, ma quỷ cũng biết.”

Nhan Noãn không nói gì liếc mắt Long Trác Việt một cái, cái trán hiện ra vài đường hắc tuyến.

U linh, dễ nghe?

Quả thực chính là con yêu quái.

Nhan Noãn vừa dứt lời, chợt nghe đến một trận âm thanh hàm răng run lên kịch liệt, ghé mắt, chỉ thấy Long Trác Việt trợn mắt nhìn, vẻ mặt hoảng sợ, bộ dáng kia, hiển nhiên cũng sắp muốn khóc lên.

Nét mặt Nhan Noãn ngưng lại một lát, vội vàng giơ tay che cái miệng của hắn: “Không được khóc.”

Căn cứ vào mấy lần trước đã thấy bộ dáng Long Trác Việt khóc, hắn gào khóc thảm thiết âm thanh kia còn muốn làm người khác chú ý chạy lại đây, đến lúc đó tất cả mọi người nhìn ra được nàng núp ở một bên xem kịch vui, ngộ nhỡ Nhan Lăng đối với lời nói của nàng sinh ra hoài nghi, kịch vui này chẳng phải là diễn không nổi nữa rồi.

“Ngô ngô ngô –”

“Đã nói không được khóc.” Nghe được âm thanh Long Trác Việt ‘ngô ngô’ , trực giác Nhan Noãn cho biết rằng hắn muốn khóc, đè thấp âm thanh trách mắng, ánh mắt lặng lẽ nhìn khắp bốn phía, thấy tất cả mọi người chỉ lo nhìn Nhan Lăng cùng Nhan Xảo đang đánh nhau, nhẹ nhàng thở ra.

Roi đỏ được Nhan Xảo vung tựa như linh xà, thu phóng tự nhiên, mỗi một roi vung ra, đều mang theo uy lực mạnh mẽ, chiến khí của Nhan Lăng vốn là không bằng Nhan Xảo, nay trong tay lại không có vũ khí, đối mặt với những đợt tấn công mãnh liệt của Nhan Xảo, chỉ có thể trốn tránh, rơi vào trong mắt mọi người, hơi có vẻ chật vật.

Mấy roi quất xuống đều không có đánh tới Nhan Lăng, tuy rằng Nhan Xảo cảm thấy tiếc hận, bất quá trong đáy mắt không kìm nén được đắc ý, chiến khí tứ cấp cũng dám ngang ngược với nàng, không biết tự lượng sức mình.

Nhan Noãn cười giễu nhếch môi một cái, xem ra Nhan Lăng kia cũng không ngu ngốc giống như heo.

Mặc dù Nhan Lăng bị Nhan Xảo áp chế, chỉ là trên mặt của nàng lại không có một tia bối rối, ngược lại vô cùng bình tĩnh, có loại cảm giác trấn định trước bão táp.

Nhan Lăng luôn dễ dàng bị kích động khiến cho tức giận, trước mắt bị Nhan Xảo đánh tới tấp như vậy cũng không có nổi giận, có thể thấy được là nàng đã tính toán trước, cái này bất quá chỉ là biểu hiện giả tạo để nàng làm Nhan Xảo mê muội, khiến cho Nhan Xảo buông lỏng cảnh giác mà thôi.

Nhan Xảo là người thông minh như vậy rõ ràng cũng không phát hiện ra, tự cao quá mức cuối cùng sẽ dẫn đến kết quả chính là cái chết cực kỳ bi thảm.

“Ngô ngô ngô ngô.”

Tiếng kêu Long Trác Việt không ngừng vang lên bên tai Nhan Noãn, quấy nhiễu nàng tâm phiền ý loạn, quay đầu, vừa muốn tức giận, chỉ thấy Long Trác Việt đáng thương đang nhìn mình chăm chú, ngón tay cầm chiếc đũa chỉ chỉ bàn tay của Nhan Noãn đang bụm miệng hắn, ý bảo nàng buông ra.

“Ngươi cam đoan không khóc không nháo?” Nhan Noãn không yên tâm hỏi.

Long Trác Việt liên tục gật đầu, lúc này Nhan Noãn mới buông lỏng tay ra.

Miệng cùng cái mũi có thể hô hấp, Long Trác Việt lập tức hít thở từng hơi từng hơi, đến khi trong lồng ngực được nhồi đầy không khí trong lành, lúc này hắn mới ai oán liếc mắt nhìn Nhan Noãn: “Người ta đâu phải muốn khóc, là do ngươi đem người ta bụm kín hết đến không thở nổi, khiến ta bí hơi khó chịu muốn chết rồi.”

Nếu không phải trong tay có chén cơm không thể buông ra, hắn sẽ không chịu đựng bị thống khổ như vậy.

Vẻ mặt kia của ngươi rõ ràng chính là như vậy, Nhan Noãn ở trong lòng oán thầm nói.

“Ngươi không ở lại thanh viện, chạy đến đây làm cái gì?”

“Người ta thấy ngươi vội vàng đi ra ngoài, vì vậy tò mò, liền đi theo tới đây, Noãn Noãn ngươi chơi xấu nha, trốn ở chỗ này xem kịch vui cũng không gọi người ta cùng xem.” Long Trác Việt cong lên bờ môi thật dày, thỉnh thoảng trừng mắt liếc nhìn Nhan Noãn, ý tứ hàm xúc tràn đầy chỉ trích, cực kỳ giống như Nhan Noãn ở sau lưng hắn làm cái chuyện xấu gì vô cùng trọng đại.

Nhan Noãn cắn răng, một hơi tắc nghẹn tại yết hầu miệng thiếu chút nữa nuốt không trôi.

Cái này……Này này tên ngốc này, ánh mắt đó là ý gì a?

Đột nhiên, xung quanh vang lên liên tiếp tiếng kinh hãi cùng âm thanh hút không khí, khiến trong lòng Nhan Noãn đang căm giận cũng bay xa, quay đầu, chỉ thấy cuộc chiến lúc trước chớp mắt đã thay đổi, roi đỏ trong tay Nhan Xảo, không biết khi nào đã nằm ở trong tay Nhan Lăng.

“Trời ạ, chiến khí ngũ cấp, nhị tiểu thư là chiến khí ngũ cấp.” Bốn phía hạ nhân vây xem, có người kinh hãi hô ra tiếng, rõ ràng đã cố sức đè thấp xuống, nhưng mà âm thanh kia vẫn giống như ma âm (âm thanh ma quỷ, kỳ dị), xông thẳng vào trong lỗ tai của mỗi người.

Nhất là Nhan Xảo, vẻ mặt kia giật mình tim đập mạnh và loạn nhịp, so với mỗi người biểu hiện càng sâu, nét mặt không thể tin trở nên nồng đậm.

Chiến khí của Nhan Lăng dừng lại ở tứ cấp đã hai năm, nhớ ngày đó nàng theo đuổi từ tứ cấp đến ngũ cấp, bất quá cũng là nửa năm ngắn ngủn, nàng nghĩ đến Nhan Lăng trải qua thời gian dài tới nay cũng không tăng lên được, sẽ rất khó đột phá tăng lên.

Nào biết, nàng vậy mà trong lúc vô tình đã thăng cấp rồi .

Điều này khiến cho Nhan Xảo trên phương diện chiến khí gần đây luôn có cảm giác về sự ưu việt, trong lòng nhất thời ghen tị không thôi, Nhan Lăng sinh ra đã được định trước cao hơn nàng một bậc, vốn trên phương diện chiến khí nàng vô cùng có thiên phú, ngăn chặn một nửa danh tiếng của Nhan Lăng, nào biết hiện tại cả chỗ duy nhất nàng hơn Nhan Lăng cũng đã mất đi.

Chiến khí ngũ cấp đến chiến khí lục cấp, là cái đường ranh giới vô cùng khó khăn, rất nhiều người cả đời cũng vượt qua không được, nhưng mà nếu như có thể thăng đến lục cấp, như vậy sẽ bước vào hàng ngũ cao thủ, tuy rằng về sau thăng cấp sẽ càng thêm khó khăn, nhưng mà dù là đang ở lục cấp, cũng đã được nhiều người tôn kính rồi.

Đến lúc đó cái gì trưởng nữ, ở trong mắt nàng ngay cả cái rắm cũng không phải, nàng sẽ là tiểu thư tôn quý nhất của phủ Vũ Dương Hầu.

Nàng mười ba tuổi đã có được chiến khí ngũ cấp, mà nay mười bảy tuổi, lại như cũ vẫn chỉ là ngũ cấp.

Mà lại đúng lúc này Nhan Lăng cũng thăng lên đến chiến khí ngũ cấp, các nàng đã ngang nhau đứng chung trên hàng bắt đầu, nàng bốn năm cũng không thể đột phá ngũ cấp, càng không biết còn muốn hơn bao lâu mới có thể đột phá, cũng có khả năng nàng cả đời cũng sẽ dừng lại ở chiến khí ngũ cấp, ngộ nhỡ ngày sau Nhan Lăng so với nàng thăng cấp trước một bước, nàng như hiện nay thật vất vả mới có được tất cả, đều muốn hóa thành hư ảo.

Phụ thân sủng ái, được đãi ngộ không thua trưởng nữ.

Nghĩ đến những thứ này có thể mất đi, nội tâm Nhan Xảo phảng phất tựa như có con mèo giơ móng vuốt cào bên trong, vô cùng khó chịu, trong cơ thể huy động chiến khí càng phát ra kịch liệt.

Nhan Lăng nắm roi, bơ môi ửng đỏ giơ lên độ cong đẹp mắt, trên mặt xinh đẹp, lộ ra khinh thường cùng giễu cợt càng đậm.

Cổ tay nhẹ nhàng di chuyển, roi múa vũ động, nàng đem chiến khí dẫn tới trên roi, không chút khách khí liền hướng đến trên mặt Nhan Xảo đánh tới, roi thứ nhất không đánh trúng, tiếp tục vung roi thứ hai, roi thứ ba, liên tiếp không ngừng, không có một chút ngừng lại, trong mắt tàn nhẫn, làm cho người ta kinh hãi.

Ba~Ba~__

Roi vung trúng trên mặt Nhan Xả, lập tức lộ ra hai vết đỏ tươi, hai bên đôi má, một bên cũng không buông tha, điển hình trả lại gấp đôi.

Nhan Xảo bị đau, kêu sợ hãi che mặt mình, nàng có thể tránh được một roi hai roi, lại tránh không khỏi nhiều roi liên tục vung tới cùng với chiến khí ngũ cấp của Nhan Lăng.

“Tiện nhân, ta không để yên cho ngươi.” Nhan Xảo tức giận đến cực điểm, hai mắt đỏ tươi phảng phất giống như nhiễm máu, hận không thể đem Nhan Lăng bầm thây vạn đoạn.

Nhan Lăng thăng cấp không bao lâu, nàng không tin chính mình đã đạt đến ngũ cấp từ lâu sẽ thua bởi nàng.

So với lúc trước một tầng ánh sáng màu trắng chói rọi bao phủ quanh thân Nhan Xảo càng sâu, nhún người nhảy lên, đoạt lấy roi trong tay Nhan Lăng.

“Thật là đẹp mắt, xem đánh nhau so với bên trong gánh hát còn thấy hay hơn.” Long Trác Việt tung tăng như chim sẻ tiếng nói bỗng dưng vang lên, trên chiếc đũa một ngụm cơm đưa tới bên miệng, lại bởi vì thấy mùi ngon, mà không chú ý nhét vào trong miệng.

Nhan Noãn mắt đẹp lông mày hơi hơi nhảy lên, khó hiểu nói: “Ta không phải chỉ chia cho ngươi có nửa chén cơm sao? Ngươi làm thế nào có đến một chén cơm?”

Còn nữa, ngươi xem diễn thì xem diễn đi, lại còn chạy đến chập choạng bưng chén cơm, vừa ăn vừa xem, ngược lại là rất biết hưởng thụ nha.

Nhìn chén cơm kia, trong bụng Nhan Noãn thật sự chịu không nổi kêu lên, lúc nãy mới ăn có mấy miếng cơm, cũng may nhìn không thấy cơm ở trước mặt, giờ nhìn đến, liền cảm thấy đói bụng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.