Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Chương 36: Chương 36: xấu lắm




Ads “Ngừng!”

Nhan Noãn dừng lại cước bộ, quay đầu quát bảo ngưng nói lại.

Long Trác Việt cơ hồ là cùng lúc Nhan Noãn dứt lời, tiếng khóc phút chốc đình chỉ, dừng nước mắt.

Một bên Phong Cốc nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, thương tang trên mặt không chút nào che lấp kinh ngạc.

Ông ở Vương phủ ít nhất cũng đã năm sáu năm , Hiền vương gia thích khóc trên dưới trong phủ mỗi người đều biết, hơn nữa một khi khóc sẽ không dừng lại, từng có người bởi vì tiếng khóc của vương gia rất ầm ỹ mà tâm phiền ý loạn, tìm mọi cách dỗ dụ cưỡng bức làm cho hắn đình chỉ khóc nháo, cuối cùng cũng vô ích.

Sau vô số lần thất bại, ngày sau bọn họ chỉ cần nghe được tiếng vương gia khóc, sẽ thực trấn định lấy hai cục bông gòn ra bịt kín lỗ tai lại, chờ vương gia khóc đến kiệt sức, tự nhiên liền ngừng.

Nào biết hôm nay vương phi chỉ nói một chữ, khiến cho vương gia nháy mắt ngừng khóc, nước mắt ngừng rơi.

Thần kỳ, rất thần kỳ !

“Đừng khóc , trở về phòng giúp ta xoa bóp bả vai được không.”

Hắn thật ra ngủ rất thoải mái, làm nàng thành gối thịt, bả vai bị hắn dựa vào vừa nhức xót lại đau, hơn nữa vừa mới ngã xuống, cảm giác đau nhức càng phát ra rõ ràng .

“Được được.” Long Trác Việt vui mừng cực độ, tuyệt không bởi vì bị Nhan Noãn sai sử mà bất mãn, liên tục gật đầu, nhảy nhót vẻ mặt rõ ràng tỏ vẻ : Giúp Noãn Noãn xoa bả vai, là phúc khí của hắn.

“Noãn Noãn, người ta giúp đỡ ngươi.” Long Trác Việt nịnh nọt tiêu sái đến bên cạnh Nhan Noãn, thật cẩn thận đỡ nàng.

Nhan Noãn bỗng dưng ưỡng ngực, có một loại cảm giác mãnh liệt làm thái hậu.

Ở trên tivi, không phải đều diễn như vậy sao?

Chỉ cần thái hậu vừa đi đường, công công ở một bên lập tức khom người nâng tay của thái hậu.

Tuy rằng phương thức đỡ có chút không giống nhau, nhưng vẻ mặt cúi người lấy lòng thật sự quá giống.

Ghé mắt nhìn Long Trác Việt liếc mắt một cái, Nhan Noãn nổi hứng trêu đùa:“Tiểu Việt Tử, trở về.”

Long Trác Việt ngẩng đầu, trong mắt nghi hoặc nhìn Nhan Noãn, lông mi khẽ nháy, hắn mờ mịt mở miệng:”Noãn Noãn, Tiểu Việt Tử là ai? Là người mới đến trong phủ sao?”

Đi theo phía sau hai người Nhan Song Song cùng Phong Cốc không khỏi ở trong gió hỗn độn.

Nhan Noãn khóe miệng run rẩy một chút:“Đúng, người mới đến .”

“Như thế nào ta không biết, hơn nữa tên Tiểu Việt Tử kia cùng người ta trong tên đều có chữ ‘Việt”, chúng ta thật có duyên nha — ai, Noãn Noãn, ngươi đi nhanh thế , đợi người ta một chút.”

Long Trác Việt thấy Nhan Noãn đi về phía trước, nhấc chân đi theo, miệng còn không quên nói thầm :“Đợi lát nữa người ta nhất định phải đi gặp tên Tiểu Việt Tử kia.”

……

Trong phòng, Nhan Noãn nghiêm mặt nhìn Long Trác Việt chui vào trong chăn:“Long Trác Việt, ngươi xấu lắm, không phải nói giúp ta xoa bóp bả vai sao?”

Long Trác Việt miễn cưỡng giương mắt sau đó tiếp tục nhắm lại:”Noãn Noãn, người ta buồn ngủ quá nha.” Hắn cũng muốn giúp Noãn Noãn xoa bả vai , nhưng tối hôm qua hắn không có ngủ ngon, vừa thấy bị bị con thỏ nhỏ, buồn ngủ lại nổi lên.

Trời đất bao la, ngủ lớn nhất!

“Không phải ở trên xe ngựa đã ngủ hơn nửa canh giờ sao?”

Nếu không chịu giúp nàng xoa bóp bả vai, cũng đừng đáp ứng, hại nàng vui mừng một hồi, cảm giác chờ mong thất bại quả nhiên là làm cho nàng khó chịu cực kỳ.

“Vù vù hô……”

Đáp lại Nhan Noãn , chỉ có tiếng Long Trác Việt nhẹ nhàng hô.

Nhan Noãn chịu không nổi xoa xoa cái trán, xoay người đi ra khỏi phòn.

Sờ sờ cái bụng trống rỗng, mới nhớ tới đến lúc nàng rời đi phủ Vũ Dương Hầu không có ăn điểm tâm, vì thế hướng phòng bếp đi đến, nếu không ai giúp nàng bóp vậy, vậy chính mình tự chiếu cố mình

Từ sau khi đem ba người ở trong phòng bếp đuổi đi, phòng bếp đã muốn trở thành nơi riêng tư của Nhan Noãn, trừ bỏ nàng cùng Long Trác Việt, ngẫu nhiên Nhan Song Song tiến vào ra, hạ nhân khác trong Vương phủ ít bước vào nơi này, bởi vì bọn họ có một gian bếp khác, Nhan Noãn không cần xem cũng biết, thức ăn khẳng định là so với Long Trác Việt tốt hơn.

Nhan Song Song sau khi đem này nọ đặt xuống liền ra phủ mua đồ ăn, Nhan Noãn yêu cầu nàng mỗi lần mua đồ ăn trở về đều phải đem giá cả nói cho nàng, sau đó đem tiền còn thừa trả lại cho Nhan Noãn, đợi ngày kế mua đồ ăn Nhan Noãn lại cho nàng.

Nhan Noãn nấu trứng muối với thịt nạc, nàng múc cho chính mình một chén, sau đó đập nắp lại, lưu cho Long Trác Việt, một hồi thức dậy, hắn khẳng định sẽ rất đói bụng, giữa trưa uống chén cháo lót bụng trước khi ăn cơm cũng được.

Nhan Noãn bưng cháo trực tiếp ngồi xuống ghế trong phòng bếp uống.

Ăn xong chén cháo, cửa vang lên tiếng bước chân, ngẩng đầu, chỉ thấy Nhan Song Song cúi đầu đi đến, Nhan Noãn lạnh nhạt liếc mắt nhìn nàng một cái, Nhan Song Song ra phủ che mặt, giữa khe hở, Nhan Noãn thấy được dấu tay xanh tím, khóe miệng, còn chưa lau khô vết máu.

“Sao lại thế này?” Nhan Noãn ra tiếng, giọng nói gần như lạnh lùng bình tĩnh.

Nhan Song Song nghiêng người, cúi đầu nói:“Nô…… Nô tỳ không sao.”

“Ta là nói rổ đồ ăn này.” Tầm mắt Nhan Noãn dừng ở cái rổ trong tay Nhan Song Song, những rau cải nát vụn , cho cá ăn nó cũng xem thường, hiển nhiên là do người khác hạ độc thủ thê thảm vô cùng.

“Nô tỳ……”

Nhan Song Song mới mở miệng, Nhan Noãn lập tức cắt ngang:“Ngươi cùng người khác có chuyện gì ta mặc kệ, nhưng ta không muốn nhìn thấy đồ của ta chịu tội thay ngươi.”

Đó là dùng bạc mua , hôm nay là đồ ăn, còn có thể chấp nhận, ngày khác muốn mua đồ sứ gì, không phải ngay cả mảnh vỡ đều thu không trở lại.

“Nô tỳ biết sai, lần sau không dám .” Nhan Song Song cúi đầu nói, mang theo một tia âm rung.

Không biết là vì bị Nhan Noãn khiển trách cảm thấy không cam lòng, hay là bởi vì bị người khi dễ mà cảm thấy ủy khuất.

Nhan Song Song cúi đầu, làm cho Nhan Noãn không nhìn thấy vẻ mặt của nàng.

Đột nhiên, Lưu Quảng Lâm xuất hiện ở cửa phòng bếp, hắn cười hì hì đối với Nhan Noãn nói:“Hóa ra là vương phi ở trong này, làm cho nô tài tìm thật mệt a.”

Nhan Noãn cho quyền, làm Lưu Quảng Lâm rất vừa lòng , hơn nữa thái độ thức thời cùng nhan sắc tuyệt mỹ của nàng, sắc mặt Lưu Quảng Lâm đối với Nhan Noãn mỗi lần đều là khuôn mặt tươi cười chào đón .

Nhan Noãn theo bản năng nhíu nhíu mày, đối với ánh mắt háo sắc của Lưu Quảng Lâm rất là chán ghét, nhưng tình cảnh trước mắt lại không thể cùng hắn xé rách mặt, chỉ có thể áp chế phẫn nộ trong lòng, cười hỏi:“Lưu tổng quản tìm ta có chuyện gì?”

“Có người cầu kiến vương phi.”

“Được, ta đi gặp.”

Nhan Noãn đáp, lòng cảm thấy khó hiểu, cho dù là Nhan Noãn trước kia, cũng không nhớ rõ từng lui tới với ai, ai sẽ tìm nàng?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.