“A..........“. Hạ Noãn Ngôn cũng hứng thú “A” một tiếng.
”A.......”
Hà Vũ cũng “A” một tiếng, nhưng là “A” hiểu rồi.
”Đúng, lúc ấy ta còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, phát hiện tỉ lệ dáng người hắn, liền muốn vẽ luôn“.
Nói xong nàng cùng Hạ Noãn Ngôn giải thích, “Ngươi có biết vẽ tranh là
mọi người sẽ so tỉ lệ một chút không? Ta không biết hắn ở ngay trước mặt của ta, cho nên vừa chìa tay liền đụng đến hắn, hắn lại không nói lời
nào, ta còn sờ soạng hồi lâu mới kịp phản ứng“.
Nói xong, nàng lại nhớ lại một chút, “Như vậy đó, nhưng đây không tính là chuyện đặc biệt gì đi?”
“...........Đúng, không tính. . . . . .”
Chính là cần Trữ Vương ban thưởng cho một cái đồng tình.
”Sau đó cũng không có gì đặc biệt, ta ở lại trong vương phủ, hắn xem ta
không vừa mắt, động một chút là phát hỏa với ta, có một ngày hắn gào
thét, chúng ta liền trao đổi linh hồn“.
Trữ Vương nhắm mắt lại, thật sự là nhịn không nổi nữa, rống to với nàng, “Là ngươi đột nhiên xà vào hôn ta một cái!”
Hà Vũ vẻ mặt khó hiểu, “Ta sao lại muốn cưỡng hôn ngươi chứ?”
“. . . . . . Ta nào biết vì sao!”
”Nhưng ta chưa từng hôn“.
”Ý của ngươi là bổn vương tự mình nằm mơ?!”
”Không thể nào, lúc ấy không phải ngươi tỉnh sao?“. Hà Vũ rất ngiêm túc trả lời hắn.
“. . . . . .” Hạ Noãn Ngôn bị thần kinh mạnh mẽ của nàng đánh bại rồi.
”Có lẽ đây là điểm mấu chốt“. Gia Cát Mộ Quy bình tĩnh mở miệng nói,“Ngươi hôn lại hắn một cái, vấn đề có thể giải quyết được rồi“.
Hắn cố ý nói như vậy đi?
Thật xấu mà! Nhưng nàng cũng không tốt rất muốn được nhìn xem. . . . .
Hà Vũ hơi do dự, “Hôn hắn một chút á? Không được a, nụ hôn đầu tiên rất quý giá“.
Nàng bị bộ mặt mỹ nam yêu nghiệt trong mộng kia làm hại ánh mắt nặng
rồi, vẫn chưa có bạn trai, nụ hôn đầu tiên đến bây giờ còn chưa có cho
đi.
”Đã sớm không còn rồi“. Trữ Vương đem tính khí đè xuống, ở bên lạnh lùng nói.
”Ta nói là ta không hôn ngươi!”
”Giờ ta khiến cho ngươi biết rốt cuộc có hôn hay chưa hôn qua!”
Cơn tức “quẹt” lên, Trữ Vương bỗng nhiên đem người ta kéo qua, cảnh tưởng tái hiện một chút.
Yên lặng ở bên vây xem, Hạ Noãn Ngôn rốt cục cảm thấy mình nên quay đầu lại đừng nhìn nữa.