“Sau khi ta nghe nói liền thuận tay lấy nàng, thành thân rồi, mới biết được nàng cùng An vương là thanh mai trúc mã.”
”Hả?”
Hạ Noãn Ngôn nghe choáng váng, “Nàng trước kia cùng An vương gia quen
biết sao? Vậy cha của Trữ vương phi muốn đem nàng gả cho một người như
vậy, An vương gia cũng không ngăn cản sao?”
”Tính tình An vương quá nhu nhược, An vương phủ hoàn toàn là do mẹ hắn
định đoạt, mẹ hắn rất coi trọng quan niệm dòng dõi, sẽ không đồng ý cho
hắn thú Trữ vương phi vào cửa“.
”Gia đình Trữ vương phi là?”
”Thương nhân bình thường“.
Hạ Noãn Ngôn nghe được đành chịu, sau đó đó lại hỏi hắn, “Nhưng Trữ
vương phi bắt ngươi làm kẻ ác, ngươi sao không cùng nàng giải thích?”
Hắn chính là cứu nàng một mạng a!
”Ta không có thói quen giải thích”, Trữ vương cười nhạt, “Giải thích không có nghĩa là sẽ có người tin“.
Hắn lạnh lùng cười, trên mặt càng có vẻ nham hiểm.
Hạ Noãn Ngôn nhớ tới chuyện ngày hôm qua nghe Gia Cát Mộ Quy đề cập qua, thở dài một tiếng, thiệt tình khen ngợi một câu, “Vương gia, ngươi là
người tốt“.
”Hạ cô nương suy nghĩ nhiều rồi“. Trữ vương cười đến mức càng nham hiểm.
“. . . . . .”
Nháy mắt mấy cái, Hạ Noãn Ngôn hỏi hắn, “Vương gia, nếu ngươi không
thích giải thích, lần này sao có thể nói với ta nhiều như vậy?”
Hơn nữa nàng không có ý hỏi, chính là hắn buộc nàng tò mò mà!
”Hôm nay tâm tình tốt“. Trữ vương cười nham hiểm.
”Vương gia, ngươi thừa nhận đi, ngươi là muốn nói cho ta nghe, để cho ta nói cho Tiểu Vũ đi?”
”Hạ cô nương suy nghĩ nhiều quá“. Tiếp tục cười nham hiểm.
“. . . . . . Vương gia.”
”Hạ cô nương có việc gì?”
“. . . . . . Ngươi đỏ mặt.”
“. . . . . . Hạ cô nương suy nghĩ nhiều rồi.”
Phụt.
Bởi vì chưa có cùng Trữ vương phi nói qua, Hạ Noãn Ngôn cũng không đồng ý cho Trữ vương trực tiếp đem bé con ôm trở về.
Do dự một chút, nàng quyết định chính mình chạy tới Trữ vương phủ nói chuyện một lần.
Kêu Tiểu Vương Gia nhắn lại với Gia Cát Mộ Quy, mang theo bé con cùng Bạch công tử, nàng cầm thẻ bài ra khỏi cung.
”Sao ngươi không tự mình ôm hắn!“. Bạch công tử kháng nghị.
”Gia Cát Mộ Quy không cho ta ôm.”
”Hắn nói ngươi liền nghe sao!”
”Tuổi thật của bé con là 23, ta ôm hắn quả thật hơi không được tự nhiên.”
”Vậy ngươi sao không tìm người khác giúp ngươi ôm đi!”