Ra khỏi vương phủ, bọn họ cũng quay về hướng hoàng cung, nhưng Hạ Noãn Ngôn lại để ý.
Nàng cảm thấy có điểm gì là lạ, suy nghĩ nửa ngày, bừng tỉnh hiểu ra.
”Người cổ đại có cái từ diễn kịch này không?”
”Không có”, Gia Cát Mộ Quy lắc đầu, “Ở đây không có cái từ này?”
”Đó là câu nói ở hiện đại!”
Hạ Noãn Ngôn xoa mặt, cảm thấy hơi khó tin. “Trữ Vương biến thành người
hiện đại rồi sao? Sẽ không trùng hợp có nhiều người xuyên qua như vậy
đi..........”
Bé con cũng là vừa mới xuyên qua, gần đây có nhiều người xuyên qua như vậy, khiến cho người ta cảm thấy có điểm gì là lạ.
Nhưng điểm ấy để sau này nghĩ đi, “Trong thân thể của Trữ Vương thay đổi thành người khác? Có phải nên quay lại xác nhận một chút không?”
”Đúng“.
Nếu thật sự vậy, chuyện này sẽ càng thú vị, Gia Cát Mộ Quy cười mang nàng quay người lại.
Lúc xoay người, Hạ Noãn Ngôn cảm giác người bên cạnh nhéo tay nàng.
Sau vài bước, trước mặt như là một trận gió lớn thổi tới, ngay sau đó một thanh trường kiếm nhắm thẳng vào mặt bọn họ.
A ..........
Thì ra vừa rồi nắm tay nàng, là muốn nói nàng chớ có căng thẳng.
Nhưng thật là làm cho nàng giật mình, không ngờ dùng kiếm chỉ vào bọn họ vừa nãy là vị tiểu cô nương quần áo vàng nhạt kia
”Các ngươi là ai!”
Giọng nói tiểu cô nương uy nghiêm, trong ánh mắt tràn đầy sát khí.
Mặc dù là đặt câu hỏi, nhưng nàng không hề đợi người ta trả lời, mũi
kiếm dao động, trực tiếp động thủ, hơn nữa ra chiêu tàn nhẫn.
Mấy chiêu qua đi, Gia Cát Mộ Quy chủ động lui về sau một ít, cố ý hạ giọng, “Ngươi đánh không lại ta.”
Tiểu cô nương cười nhạt một tiếng, “Còn chưa có phân thắng thua đâu“.
”Nếu không phải ta vừa rồi cố ý thả chút bụi đá vào, ngươi cũng sẽ không biết trên nóc nhà có người, ngươi đã thua rồi.”
”Kia cũng chỉ có thể trách ngươi ngạo mạn, chỉ cần ngươi chết, trận này vẫn là ta thắng!”
Tiểu cô nương nói xong thu lại trường kiếm, “Ngươi đã trúng độc nặng,
đếm trong vòng ba mươi cái, sẽ hoàn toàn biến mất trên đời này“.
”Vậy cũng chưa chắc, người đừng quên, bột thuốc này là ta đưa cho ngươi.”
Gia Cát Mộ Quy nói xong kéo xuống khăn tay che mặt, “Đã lâu không gặp, Trữ vương.”
“. . . . . .”
Đang còn chăm chú nghe Hạ Noãn Ngôn đã hơi run rẩy.