Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua Rồi

Chương 226: Chương 226: Hắn Ghen Tị Thật Rõ Ràng (1)​




Bạch công tử luôn sùng bái đại ca nhà mình như thần.

Ở trong lòng của hắn, Bạch Tôn mà làm không được chuyện, thiên hạ liền thật sự không có ai có thể làm được.

Nghe hắn nói như vậy, Bạch Tôn vốn sắc mặt không tốt lắm lại càng khó coi.

May mắn là hắn mang mặt nạ, nhìn không ra, nhưng ánh mắt cũng thật sự quái dị ——

“Lệnh tôn làm được đấy.”

”Lệnh tôn?”

”Lệnh tôn là ai?”

Hạ Noãn Ngôn cùng Bạch công tử cùng lúc đặt câu hỏi.

Lặng đi một chút, Hạ Noãn Ngôn giật mình nhìn về phía Bạch công tử, “Ngươi không hề biết có cái người Lệnh tôn này?”

”Ta không biết. . . . . .”

Bạch công tử cũng có chút mờ mịt, “Hắn ta cũng là người bị ta quên đi à?”

Người này vừa nghe cũng rất quan trọng, hắn sao lại quên mất nhỉ?

“Lệnh tôn là tộc trưởng của Linh tộc?” Gia Cát Mộ Quy đoán.

“Phải”. Bạch Tôn mất đi bình tĩnh thường ngày, ngay cả động tác gật đầu cũng giống như mang theo tức giận.

“Tộc trưởng?”

Bạch công tử buồn bực ôm lấy đầu, “Ta thế mà hoàn toàn quên là Linh tộc có tộc trưởng”.

Bởi vì người Linh tộc rất ít cùng tụ họp một chỗ, đều là sống phân tán tại bốn nước, Linh tộc trong ấn tượng của hắn chính là mọi người địa vị đều bình đẳng.

“Tộc trưởng Linh tộc chỉ là cái danh hiệu mà thôi, không có nghĩa là hắn ta so với Linh tộc khác lợi hại hơn, cũng không có đại biểu hắn ta so với gia chủ Bạch gia lợi hại hơn”.

Cũng không còn ai hỏi hắn, Bạch tôn lại là rất hiếm nói được một chuỗi dài.

“. . . . . .”

Đại ca huynh không cần ghen tị rõ ràng như vậy chứ ………..

Bạch công tử không biết cái đại ca lạnh như băng của mình đây là bị làm sao.

Bạch Tôn cũng ý thức được chính mình xử sự quái dị, liền rất nhanh chóng khôi phục bộ dáng băng sơn thường ngày của hắn.

Hạ Noãn Ngôn ở một bên nhìn, hơi muốn cười.

Trước kia thấy Bạch Tôn là đã cảm thấy căng thẳng, hiện tại thấy bộ dáng mất bình tĩnh của hắn, ngược lại cảm thấy rất thích thú, thậm chí rất thân thiết.

“Lệnh tôn kia hiện tại ở đâu?”

”Ta cũng muốn biết hắn ở đâu!”

Bạch Tôn vù đứng dậy, hoàn toàn mất hết bộ dáng máy lạnh di động thường ngày, cơn tức lớn đến mức như ngọn núi lửa, cứ như vậy liền xông ra ngoài.

“. . . . . .”

Trong phòng ba người đều lặng im.

Qua nửa ngày ——

”Có vấn đề.”

”Quả thật có vấn đề.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.