Triệu tiểu thư thở dài, rũ mắt xuống, “ Kinh thành đều truyền ra ta sẽ tiến
cung, thật ra ta chỉ xem hoàng thượng như huynh trưởng , ngươi cùng biết hoàng thượng hắn………”
“………….”
Biết cái gì?
Nàng không biết mà!
Lòng hiếu kì nổi lên, Hạ Noãn Ngôn duỗi thẳng lỗ tai để nghe, đáng tiếc không đợi đến.
Triệu tiểu thư thở dài, “ Cho nên ta nghĩ, chờ hoàng thượng hắn thành
thân, vừa rồi tưởng là cơ hội tốt, tưởng rằng hoàng thượng hắn tìm được
nữ tử mình thích, không nghĩ ngươi trước mặt ta phủ nhận, ta lại hiểu
lầm rồi”.
“……………..”
Nàng rất ngạc nhiên cái gì mà thành thân đợi cơ hội tốt………
Triệu tiểu thư ý thức được mình nói hơi nhiều, đột nhiên ngẩng đầu lên, hơi hơi nhăn mày.
Rất nhanh, ánh mắt nàng trở nên nghiêm túc.
So với bộ dáng dịu dàng vừa rồi, rất giống như dáng điệu của tiểu thư quan lại.
“ Những lời ta nói hôm nay, hi vọng sẽ không ai nghe được “.
“ Vâng, nô tỳ sẽ không nói lung tung”.
Triệu tiểu thư gật đầu, hơi chút thu lại vẻ kiêu ngạo, “ Chỗ này của ta còn chút đồ ăn khuya, ngươi cầm lại ăn đi”.
“ Đa tạ Triệu tiểu thư” . Hạ Noãn Ngôn thành thật cầm cái giỏ.
Thật vất vả đem vị Triệu tiểu thư này rời đi, Hạ Noãn Ngôn cầm đồ ăn
khuya đó cho mọi người, thuận tiện hỏi một chút về vị Triệu tiểu thư
này.
Người trong Vĩnh Ninh điện cũng không biết nhiều, chỉ rõ vị Triệu tiểu thư này rất muốn gả vào cung.
Hơn nữa vị Tả tướng đối với hoàng thượng có ân, Triệu tiểu thư lại là đệ nhất mỹ nhất trong kinh thành, có rất nhiều người nói Triệu tiểu thư
nắm chắc phần thắng.
“ Triệu đại nhân đã cứu hoàng thượng sao?”
Nghe Tả tướng đối với hoàng thượng có ân, Hạ Noãn Ngôn thuận miệng hỏi.
“……………”
Mọi người dừng động tác, trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng.
Hình như lại lỡ lời rồi…..
“ Ha, các ngươi nói cái lần đó a……. Trời, đầu ta bị ngốc nên phản ứng chậm”.
Tất cả mọi người thở nhẹ ra, “ Ta nói mà, làm sao mà có người không biết được”.
“………..”
Không biết thì rất kì lạ sao?
Trước kia nàng có nói nàng ở một nơi mà cách kinh thành rất xa, cổ đại
lại không giống hiện đại không biết có thể hỏi, nhưng không biết thì có
gì mà lại ngạc nhiên vậy chứ?