Trữ vương không cần đoán cũng biết bọn họ sẽ nghĩ cái gì, kông ngại cười nham hiểm một tiếng, bắt đầu sai người xử lý các công việc vặt vãnh.
thật vất vả đem chuyện ở Triều Dương điện giải quyết gọn, Trữ vương lập tức đến tẩm cung.
Thấy hắn tiến vào, Gia Cát Mộ Quy mỉm cười, “Trữ vương vất vả rồi.”
Trữ vương cười càng nham hiểm, “Phải cám ơn hoàng thượng đã tìm việc cho ta làm“.
”Trữ vương khách khí rồi.”
“. . . . . .”
Vốn tưởng rằng chính mình gần đây hay cùng Hà Vũ cãi nhau mỗi ngày, hiện tại đã luyện thành thiên hạ vô địch giỏi cãi lộn, không ngờ lại cãi lộn thua.
Gia Cát Mộ Quy cười liếc về hướng bộ long bào bên cạnh có dính một chút
máu, “Vừa rồi lúc ngự y đến khám và chữa bệnh, ta ói ra chút máu“.
”Người giờ đang giả bộ bệnh để thoái vị sao?!”
”Phải“.
không lẽ hắn muốn ở lại để mỗi ngày xem một đống tấu chương khuyên hắn
nên cân nhắc kỹ lại, không thể cứ như vậy đem bản thân mình “gả” đi ư?
Gia Cát Mộ Quy thản nhiên đáp, Trữ vương lại phẫn nộ, “Người không bàn với ta trước, ta còn chưa chuẩn bị tốt nha!”
”Ngươi cùng Hà Vũ không còn đổi qua đổi lại nữa phải không?”
Ồ?
Hạ Noãn Ngôn nói chen vào, “Chuyện khi nào thế?”
Nàng rõ ràng hôm kia mới gặp Tiểu Vũ, không có nghe nàng đề cập qua a!
Gia Cát Mộ Quy liếc nhìn Trữ vương, cười sâu xa khó lường, không trả lời.
Hạ Noãn Ngôn không để ý vẻ mặt kỳ lạ của hắn, vẫn tò mò hỏi thăm Trữ vương.
”Các ngươi sao làm được vậy? Thực thần kỳ a!“.
Trữ vương thủ đoạn cổ quái lộ ra khuôn mặt tuấn tú lại nham hiểm, không đáp lại nàng.
Ôi chao...........
Xem ra là hỏi đến cái không nên hỏi rồi.
Hạ Noãn Ngôn nói sang chuyện khác, “Mới vừa nói đến đâu rồi nhỉ?”
Trữ vương cũng nhanh chóng chớp lấy đề tài, “Hoàng đế không phải nói làm là làm, ta cần thời gian chuẩn bị!”
nói đến đây, thật ra trong lòng Trữ vương vẫn là rất bội phục Gia Cát Mộ Quy.
hắn tốt xấu gì vẫn là từ nhỏ lớn lên ở vương phủ, quen tai quen mắt.
Vả lại mấy năm nay hắn giữ chức vị quan trọng ở trong triều, tình huống trong triều, hắn hiểu như lòng bàn tay.
Nhưng dù là vậy, đột nhiên nói cho hắn làm hoàng đế, hắn còn cần một
khoảng thời gian thích hợp, không dám tùy tiện ngồi vào cái vị trí kia.
Mà năm đó Gia Cát Mộ Quy không có ở trong cung, đối với tình huống trong triều không có chút hiểu biết nào.