“Sư huynh hiểu lầm rồi.”
Gia Cát Mộ Quy khẽ cười một tiếng, “Ta không cần làm như vậy.”
Ánh mắt Bạch tôn lại càng lạnh hơn.
”Ngươi nói võ công của mình hoàn toàn bị phế, Noãn Ngôn thì luôn tự
trách. Ta chỉ là yêu thương nàng, làm cho nàng phát hiện ngươi không
phải người lương thiện gì, lương tâm nàng cũng sẽ không bất an như vậy.”
”Vì không để nàng tự trách, ngươi ngay cả thể diện của mình cũng không
để ý?“. Bạch tôn hiển nhiên là không tin lời giải thích của hắn lắm.
Gia Cát Mộ Quy cười lắc đầu, “Cái gọi là thể diện, chẳng qua là người
khác thấy thế nào về ta. Ngoài Noãn Ngôn ra, người khác cùng ta đâu có
quan hệ gì, ta cần gì phải để ý bọn họ nghĩ thế nào“.
hắn giương mắt nhìn Bạch tôn, “Sư huynh, cho dù ta không có nói chuyện
muốn làm gì với ngươi trước, thì phản ứng hôm nay vẫn sẽ giống nhau
thôi“.
hắn đã nói qua, hắn biết cái gì là quan trọng nhất.
Bạch tôn nhất thời cứng họng, không trả lời hắn.
”Sư huynh, ngươi cứ việc tranh giành không cần quan tâm ta“.
Gia Cát Mộ Quy cười cười, “Thời gian một năm này ta mặc kệ ngươi làm gì, nhưng nếu xúc phạm tới Noãn Ngôn, sư huynh cũng đừng trách ta không để ý tình đồng môn“.
Nên nói thì cũng nói hết rồi, Gia Cát Mộ Quy xuay người, trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Bạch tôn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, cúi đầu suy nghĩ, không biết là đang nghĩ gì.
”Rất giống .......”
Xa xa, Tư Đồ Tĩnh nhìn một màn này, thì thầm nhắc tới.
”Cái gì rất giống?”
Bạch công tử đúng lúc ngủ không được, vỗ vỗ cánh hỏi nàng.
Tư Đồ Tĩnh đã biết hắn là đệ đệ của Bạch tôn, đối với thái độ của hắn dĩ nhiên liền phá lệ mà thân thiết.
”Ta là nói Bạch tôn cùng Gia Cát Mộ Quy giống nhau“.
”Giống? Thế nào giống?”
Hoàn toàn không giống mà!
Tư Đồ Tĩnh sửng sốt, “Chẳng lẽ ngươi không biết là bộ dạng của bọn họ rất giống sao?”
Có mắt liề là nhìn ra được ngay, hắn là đệ đệ, sao lại không có nhận ra nhỉ?
”Lớn lên giống à?”
Bạch công tử nhàm chán ngáp một cái, “Ngươi nhìn lầm rồi, bọn họ tuy đều là mỹ nam, nhưng một chút cũng không giống.”
Còn tưởng rằng Tư Đồ Tĩnh háo sắc, nhìn thấy bộ dạng mỹ nam tuyệt sắc sẽ có cảm giác bình thường chứ, Bạch công tử cũng không để ý, bay đi mất
không quan tâm tời nàng nữa.
————————————————————————————
Bọn họ ở nhà Bạch tôn hơn mười ngày, trong kinh thành một bầu gió êm sóng lặng.