Hạ Noãn Ngôn ưu thương nhìn qua cửa sổ, xuyên qua cửa sổ giấy, xa xa có thể thấy một đám đang túm năm tụm ba đứng nhìn.
Bọn xấu xa này!
Nhất định là kéo nhau đến đây xem náo nhiệt!
Thấy nàng không nói lời nào, bàn tay của công tử áo xanh lá cây này tới
gần nàng, “ Không nghĩ cô nương có thân phận cao quý như vậy nhưng lại
xấu hổ thẹn thùng như cô gái nhỏ, thật là hiếm thấy.”
“……..”
Vị huynh đệ, có vẻ ngươi suy nghĩ nhiều rồi………..
Hạ Noãn Ngôn không nói, tay cầm nhanh cốc trà, an ủi lòng mình.
“ Để ta.”
Công tử áo xanh lá cây trực tiếp cầm lấy chén, đưa tới tận miệng nàng, “ Cô nương uống đi.”
“………”
Hắn vừa rồi nói hắn là ai nhỉ?
Không phải là Trữ Vương muốn giết nàng không thành công, phái người đến hù dọa nàng phải không?
“ Không cần, tự ta uống được rồi.”
Khóe miệng Hạ Noãn Ngôn run rẩy cầm một chén trà.
“ Việc nhỏ nhoi như vậy làm sao có thể để cô nương động tay động chân được?”
Công tử áo xanh mỉm cười, “Về sai ta theo cô nương, ta sẽ dốc lòng hầu hạ cô nương.”
“……………..”
Hạ Noãn Ngôn bị câu nói “ thẹn thùng” của hắn dọa cho sợ hãi, lùi càng xa.
Cái gì mà theo nàng?
Nói như kiểu muốn đi cùng nàng khắp cái hậu cung khổng lồ này…………
Đang nghĩ tới, công tử áo xanh thẹn thùng cười, “ Lúc đó chỉ sợ có nhiều người hầu hạ cô nương, ta sợ cô nương quên ta thôi.”
Nàng, nàng đã đoán đúng!
Hạ Noãn Ngôn bị lôi choáng váng, không nhìn rõ người phía trước, chỉ nhìn thấy một khoảng toàn màu xanh là cây!
Vừa phát hiện người này toàn thấn đều là một màu.
Huynh đệ, ngươi có thể đội luôn cái mũ màu xanh lá cho tông xoẹt tông đi. Thật đấy!
Hạ Noãn Ngôn quay đầu gạt lệ, người này làm nàng sợ rồi………
Thấy nàng quay mặt đi một cái, nụ cười của người nào đó suy sụp, “ Cô nương, chẳng lẽ ngươi không thích ta sao?”
Gương mặt tuấn tú trắng nõn hiện ra trước mặt nàng, nàng thật sự muốn khóc đây.
Bộ dáng của vị huynh đệ này không tệ lắm, nhưng không nhất thiết vậy chứ huynh đài!
“ Ta không tính thu nạp………. Nam sủng.” Hạ Noãn Ngôn hộc máu nói ra hai chữ.