Thật là, có phải hay không từ hiện đại trở về!
“. . . . . .”
Hạ Noãn Ngôn xoa bộ mặt cứng lại của mình, “Bạch tôn là người, không thể lấy đồ điện ra ví được”.
”Đại ca của ta không phải người thường!”
“………. Được, vậy thì lấy đồ điện để ví đi, nhưng Bạch tôn là từ kho khí
lạnh biến thành hai công dụng điều hòa nóng lạnh, ta đương nhiên vui
mừng.”
Nhưng mà không thể điều khiển, độ ấm biến hóa cũng không tùy theo ý của chủ nhân ……..
Bạch công tử nổi giận, “Đại ca ngươi mới là điều hòa thì có!”
“……….Ta là theo lời ngươi nói tiếp nha”.
“Không để ý tới ngươi nữa !”
Phất cái đuôi, Bạch công tử nằm úp sấp mình qua một bên nhéo cái đuôi.
Hạ Noãn Ngôn không nói gì vừa muốn cười, đành phải ngồi ở ở bên cạnh, chờ hắn bớt giận nói sau.
Qua ít phút, một cái chân mèo đưa qua, hướng Hạ Noãn Ngôn lúc lắc đệm thịt nhỏ màu hồng nhạt trên bàn chân, “Cho ngươi cầm”.
“Phù…….”.
Trước mặc kệ là vì cái gì, tóm lại xoa bóp trước rồi nói sau.
Hạ Noãn Ngôn bắt lấy chân nhỏ của mèo, rất không khách khí nắm nắm chơi đùa.
Bạch công tử chậm chạp quay về bên cạnh nàng, vẫn nắm úp sấp, “Ta cảm thấy thực có lỗi với ngươi”.
”Vì sao?”
“Bởi vì đại ca cùng đại tỷ của ta”.
“Cũng đâu phải lỗi của ngươi, ngươi với đại tỷ ngươi cũng không quen thuộc mà”.
“Nhưng đó cũng là người của Bạch gia chúng ta”.
Bạch công tử còn đang tự mình tàn phá cho cái đuôi mau trọc, “Đối với
đại ca ta không có cách nào, nhưng ta nhất định phải cách đuổi đại tỷ
đi”.
“Đại tỷ ngươi hình như …… Quá cố chấp”.
Tiếp tục vậy nữa, có một ngày nàng ta sẽ không còn rụng tóc nữa mà là da người, nhưng nàng ta vẫn cứ bộ dáng một chút cũng không có ý định thỏa
hiệp.
Chẳng lẽ nàng ta cảm thấy thời khắc quan trọng Gia Cát Mộ Quy sẽ mềm lòng?
Hạ Noãn Ngôn nghĩ tới đoạn thời gian nàng cùng Gia Cát Mộ Quy quen biết
kia, lấy tâm lý của Bạch Huyên đối chiếu với Gia Cát Mộ Quy, nghĩ rằng
làm cho hắn mềm lòng……
Rất khó.
Khó đến mức không một chút khả năng nào.
”Đại tỷ của ta trước kia ít xuất môn, hẳn là không hề biết Gia Cát Mộ Quy mới đúng!”
Bạch công tử nói xong đứng lên, “Ta xem tỷ ấy chính là bị khuôn mặt của Gia Cát Mộ Quy mê hoặc, như vậy chuyện liền dễ rồi”.
“. . . . . . Ngươi muốn làm gì chứ?” Cho Gia Cát Mộ Quy hủy dung sao?