Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua Rồi

Chương 236: Chương 236: Kẻ Đuổi Theo Thần Bí Xuất Hiện (4)​




Ít nhất thì đây không phải là địa phương mà Bạch Huyên biên ra lung tung, xem ra độc của Gia Cát Mộ Quy quả thật được cứu rồi.

“Tại sao cho trước giờ không có nghe chàng đề cập qua?” Hạ Noãn Ngôn hỏi Gia Cát Mộ Quy.

“Nó quả thật có thể giải trăm độc, nhưng nhiều năm như vậy cũng không còn tiếp tục hiện thế nữa”.

Bạch công tử ở một bên phụ họa, “Đúng, ta hoàn toàn không ôm hi vong với nó, cho nên ngươi hỏi ta thì ta cũng không nói tới”.

Tất cả mọi người bị đề tài này gợi lên hứng thú, chỉ có Tư Đồ Tĩnh ở một bên, nghe được tên của Long Tiên Quả, ánh mắt hơi kỳ dị.

Nghe mọi người đều thảo luận, Bạch Huyên cười nói, “Bây giờ ta biết Phong Cốc ở nơi nào, có thể mang mọi người đi tìm Long Tiên Quả”.

Lời này vừa nói ra, Bạch công tử kinh ngạc, Thẩm Hoài Nhiên nhíu mày, Hạ Noãn Ngôn có chút giật mình.

Nàng còn tưởng rằng nàng ta sẽ giống như Tư Đồ Tĩnh, muốn trao đổi cái điều kiện gì đó.

Không ngờ nàng ta lại thoải mái nói ra như vậy.

Nghe được câu này, vui vẻ nhất hẳn là Gia Cát Mộ Quy mới đúng.

Nhưng hiện tại trên mặt hắn một chút tươi cười cũng không có, ngược lại còn lạnh như băng.

Ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Bạch Huyên, hắn lạnh giọng hỏi nàng ta, “Không biết Bạch đại tiểu thư làm như vậy, có dụng ý gì?”

“Ta chỉ là muốn giúp giải độc mà thôi”.

Giọng điệu của Gia Cát Mộ Quy vẫn cứ lạnh như băng, “Nếu mục đích của Bạch đại tiểu thư chỉ như vậy, sau này cũng không cần đưa hoa nữa”.

Những người khác nghe được kinh ngạc, Bạch Huyên lại chỉ cười cười, “Câu này có ý gì?”

“Lạc Tuyết này là nàng đưa”.

”Lạc Tuyết?”

Trên mặt Bạch Huyên xuất hiện vẻ hoang mang, “Ta đã từng giải thích rồi, hoa này không liên quan đến ta”.

“Ta từng động tay đến gần Lạc Tuyết, chứng tỏ Lạc Tuyết đưa tới đều là hái ở gần đây”

Hắn đã sớm nghi nghờ Bạch Huyên rồi sao?

Hạ Noãn Ngôn sửng sốt, ngày đó hắn đột nhiên nói muốn trong khách sạn này một thời gian ngắn, chờ Bạch công tử mọc cánh, có phải hay không chính là dụng ý này?”

“Hoa là hái ở gần đây, cũng không thể chứng mình là chính ta làm”. Bạch Huyên vẫn cứ phủ nhận.

Gia Cát Mộ Quy cũng không để ý tới phủ nhận của nàng ta, vẻ mặt lạnh nhạt nói tiếp, “Ta đã thả độc trên Lạc Tuyết gần đó, người khác chạm qua, ta đều đã cho bọn họ giải dược.”

“. . . . . .”

Ngươi khi nào thì động tay vào thức ăn của chúng ta rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.