“Nói chuyện chính đi”.
Nàng ngồi vào bên cạnh bàn, rót cho mình chén trà, vẻ mặt bình tĩnh.
Mỗi lần thấy nàng làm bộ nghiêm túc đều rất buồn cười, nhưng lần này
đúng là có chuyện quan trọng hơn muốn nói, Gia Cát Mộ Quy cũng thôi
không còn ầm ĩ nàng nữa, “Ấn ký phía sau lưng nàng có vấn đề, ta chỉ
nhìn thấy lớp độc bên trong thôi”.
“……… Nhưng ta không phải đã chuyển thế, thay đổi cả thân thể sao?”
“Nhưng ấn ký Linh tộc vẫn đi theo nàng”.
Nói cách khác nếu có người từng động tay với nàng, mặc kệ thân thể hoán đổi bao nhiêu lần, cũng không chút nào bị ảnh hưởng.
Đây là nguyên nhân mà cánh của nàng vẫn không chịu mọc ra sao?
”Ta đi tìm Bạch công tử”
Bạch công tử đang ở trong phòng cách nàng không xa, vừa nghe nàng nói, lập tức chạy lại đây.
“Ta muốn liếc xem ấn kí trên người người một cái”. Hắn cau mày, mở miệng yêu cầu.
Nói xong hắn phòng bị lui ra cách xa Gia Cát Mộ Quy, “Ta chỉ nhìn thôi,
không có ý khác, ngươi cũng rõ ta biết Noãn Ngôn mấy trăm năm rồi, nàng
cũng tựa như người thân của ta, ngươi không chịu có thể coi ta như mèo
không đáng làm người”.
Bằng không hiện tại hắn làm sao lại không sử dụng võ công, có thể thùng dấm chua này không nhịn được mà ra oai đây.
Không nghĩ tới Gia Cát Mộ Quy một chút cũng chưa phản đối, cũng không ngăn hắn đi xem lưng Hạ Noãn Ngôn.
Hắn là ghen có lựa chọn, không phải ghen lung tung.
Đáng tiếc bản thân Bạch công tử không tranh giành.
Đối với hai đường ấn ký nhìn trái nhìn phải trên lưng Hạ Noãn Ngôn kia, hắn chỉ có thể nhìn thấy không thích hợp.
“Quả thật không thích hợp, nhưng không thích hợp ở chỗ nào, ta nói không được”.
Suy nghĩ nửa ngày, hắn vẫn là không ra kết quả, “Ta muốn gọi đại ca ta lại đây”.
”Không được!”
Lần này là Hạ Noãn Ngôn cùng Gia Cát Mộ Quy kêu lên phản đối.
Bạch công tử hơi xấu hổ.
Cũng không thể trách bọn họ phòng bị đại ca của hắn gay gắt như vậy,
ngay cả hắn cũng cảm thấy động cơ của đại ca không trong sáng.
“Nhưng việc này mà hỏi người khác cũng không có tác dụng. Bằng không tìm đại tỷ của ta lại đây?”
Vừa nói xong, Bạch công tử lại lắc đầu, tự mình phủ nhận chính mình, “Vô ích, ta không biết, thì người Bạch gia bình thường mà nói sẽ không
biết, hiện tại ngoài đại ca của ta, không có người có khả năng giúp được việc đâu”.
Dừng một chút, vẻ mặt hắn hết sức nghiêm túc, “Bây giờ chuyện chính quan trọng hơn”.