Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua Rồi

Chương 106: Chương 106: Mối Tình Đầu Của Nàng! (2)​




Gia Cát Mộ Quy lại hoàn toàn giống như không nghe được trọng điểm, “Mối tình đầu?”

Hắn cười cười, “Người thứ nhất trong lòng nàng là ai? Bây giờ còn sống không?”

“. . . . . .”

Trăm ngàn lần đừng nói là còn sống nha!

”Ngươi không cần hay không dám để cho ta nói.”

Bạch công tử thoải mái đem suy nghĩ trong lòng nàng nói ra, “Ta cũng mất đi một chút trí nhớ, hiện tại nghĩ không ra người trong lòng ngươi là ai rồi.”

Dừng một chút, lại hơi do dự nói, “Nhưng ta nhớ láng máng, hắn không phải người thường, hiện tại hẳn là còn sống.”

“. . . . . .”

Thế là nói ra mất rồi!

Hạ Noãn Ngôn che đầu.

Nàng sai rồi, nàng không nên tin tưởng tình thương của Bạch công tử!

” Còn sống không?” Gia Cát Mộ Quy cười đến mức càng yêu nghiệt, “Kia có cơ hội nhất định phải tìm hiểu một chút.”

Bạch công tử dùng móng vuốt đẩy đẩy Hạ Noãn Ngôn, “Ngươi đã phát hiện ra chưa? Hắn hình như là cái thùng dấm chua siêu cấp”

“. . . . . .”

Cám ơn nhắc nhở, nhưng nàng đã sớm thấy rồi!

Ô, thực ra nàng cũng có chút tò mò n năm trước, người thứ nhất trong lòng nàng thế nào.

Trong lòng vừa toát ra ý nghĩ này, nàng đã cảm thấy nguy rồi.

Quả nhiên, Bạch công tử vỗ vỗ cánh, thoải mái nói, “Thật ngoài dự đoán, nói không chừng so với Gia Cát Mộ Quy còn tốt hơn, ngươi chính là còn có thể thích cái ban đầu kia“.

“.......Nói vào đề chính đi!”

Hạ Noãn Ngôn khóc không ra nước mắt, che mặt không muốn nhìn vẻ yêu nghiệt trên mặt người bên cạnh kia.

Bạch công tử cũng không cảm thấy chính mình đã gây họa.

Đáng lẽ, thân là người Linh tộc tôn quý nhất, còn cần sợ ai?

. . . . . . Nhưng chủ nhân hắn bây giờ hoàn toàn không hợp phong cách người Linh tộc.

Nghĩ vậy, Bạch công tử cũng đã buồn bã rồi

”Người Linh tộc các ngươi cứ cách một trăm năm đều phải quay về Linh đảo hội họp một lần, hơn nữa gia quy không cho phép dẫn hắn lên trên đảo, cho dù là người Bạch gia chúng ta cũng không được lên“.

”Hơn chín mươi năm trước, lại là một lần hội họp, ta vốn là ham chơi, làm thuyền tưởng tới gần Linh đảo, xem xem các ngươi rốt cuộc là đang làm cái gì, sau đó. . . . . .”

”Sau đó thế nào?”

”Sau đó ta cũng không biết.”

Bạch công tử cúi đầu, “Những người Bạch gia khác tìm được ta thì ta đã bị trọng thương hôn mê, ta mất đi một phần nhỏ trí nhớ, khi đó cánh cũng không còn“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.