Hạ Noãn Ngôn ngồi ở trên ghế, trong lòng hết sức bất an.
Gần đây thật là xảy ra nhiều chuyện.
Bạch tôn đi chưa mấy ngày, Tư Đồ Tĩnh, cũng chính là tỷ tỷ kia của Tiểu
Vương Gia Tư Đồ Nhiên không nên tồn tại rốt cục lại xuất hiện rồi.
Trong phòng chỉ có ba người Gia Cát Mộ Quy, Hạ Noãn Ngôn, Tư Đồ Tĩnh.
Rõ ràng là có chuyện bí mật cần nói mới đúng, Tư Đồ Tĩnh không biết Hạ
Noãn Ngôn là ai, Gia Cát Mộ Quy vì sao lại mang nàng đến.
Nhưng cũng chỉ lạnh nhạt liếc nàng một cái, rồi không chú ý tới nàng.
”Ta đã nghĩ kỹ điều kiện trao đổi rồi“.
Tư Đồ Tĩnh chậm chạp mở miệng nói, “Ta muốn một người“.
Điều kiện này thật là!
Vốn đang hồi hộp tim đập nhanh, nàng thật sự muốn dùng bản thân Gia Cát Mộ Quy làm điều kiện trao đổi sao?
Cảm thấy sắc mặt của mình thay đổi rất rõ ràng, Hạ Noãn Ngôn cúi đầu uống trà để che đi.
Giọng nói của Gia Cát Mộ Quy bình thường không có gì khác lạ, “Ai?”
”Bạch tôn“.
”Phụt ——”
Bạch tôn?!
Đại ca của Bạch công tử ?!
Hạ Noãn Ngôn thiếu chút nữa đem chén trà ném lên mặt người đối diện.
Bạch công tử thu nhỏ được giấu ở trong tay áo của nàng cũng bị dọa.
Thân mình run lên, từ trong tay áo của nàng lăn ra, ngã xuống đất.
”Cái gì vậy?”
Tư Đồ Tĩnh híp mắt nhìn lên một cục tròn o màu trắng trên mặt đất kia.
“........ Giấy vụn!“.
Hạ Noãn Ngôn lập tức nhặt Bạch công tử lên, không chút do dự ném ra ngoài cửa sổ.
Tư Đồ Tĩnh lại không để ý, quay đầu nhìn Gia Cát Mộ Quy.
”Ngươi nghĩ biện pháp khiến Bạch tôn chấp nhận ta, sau khi xong chuyện,
ta sẽ nói cho ngươi biết cha ta vì sao còn có thể làm cho nương tử thứ
hai của ông ấy mang thai“.
Bạch công tử bị ném ra ngoài cửa sổ vốn định vụng trộm bay trở về, kết
quả vừa bay đến một nửa chợt nghe đến những lời này, cũng không trở lại
bên cạnh Hạ Noãn Ngôn nữa, bị đả kích lớn nên đã lui ở góc tường.
Gia Cát Mộ Quy vẻ mặt bình tĩnh như thường, “Nếu Tư Đồ tiểu thư nuốt lời thì sao? Chờ ngươi thật sự thành Bạch tôn phu nhân, có thế lực của Bạch gia chống đỡ, ta cũng không thể làm gì ngươi.”
“. . . . . .”
Bạch tôn phu nhân. . . . . .
Hạ Noãn Ngôn lại bị cái từ này đả kích lần nữa, quay đầu có thể nhìn ra cục lông tròn lui ở góc tường đang cũng run lẩy bẩy.
Xem thái độ của Gia Cát Mộ Quy, như là không cảm thấy điều kiện này khó đến bao nhiêu, trong lòng Tư Đồ Tĩnh vui vẻ.