Cười xoa xoa đỉnh đầu của nàng, Gia Cát Mộ Quy ôm chặt nàng, ngọt ngào ấm áp nhìn ánh trăng xa xa.
————————————————————————————
Hạ Noãn Ngôn phát hiện mình lúc nào cũng bận rộn.
Tuy rằng hiện tại nàng không có làm việc cũng không cần đến trường, nhưng hầu như mỗi ngày chắc chắn hắn sẽ có chuyện tìm nàng.
Ví dụ như hiện tại, vài cung nữ cùng nhau chạy tới nói, bé con đang khóc.
........... Hoặc là càng nói càng gào to hơn.
Mặc kệ ai dỗ nó cũng không để ý, chỉ không ngừng gào lên.
Các cung nữ mới vừa đi, phiên bản thu nhỏ Bạch công tử liền chân nam đá chân chiêu bay vào.
Hai tay nhỏ đau khổ bưng lấy đầu, mặt hắn nhăn như mặt mèo.
”Nhanh đem nó dỗ nín! Ta chịu không được!”
Bạch công tử thính lực so với người bình thương tốt hơn nhiều, lúc nghe
xong cái giọng ma quỷ xuyên qua não, đã không tài nào kiên nhẫn nổi nữa.
”Cho dù thân phận của nó có đáng ngờ thế nào, có ta ở đây, mới không thèm sợ nó! Ngươi theo ta đi gặp nó!”
“. . . . . . Bạch công tử.”
”Gì chứ?”
Bạch công tử đang nóng nảy, vô cùng tức giận vung cái đuôi lên.
“....... Cửa ở bên cạnh.”
“. . . . . .”
Hạ Noãn Ngôn vào cửa thì đã thấy bé con đang thảnh thơi nằm ở trên giường luyện giọng.
Một đường đi tới, nàng từ trong viện đã bắt đầu nghe được giọng nó gào
lên với tần suất giống nhau, kêu lâu như vậy mà cũng không mệt.
. . . . . . Nàng xem hắn ở hiện đại tám phần là đã luyện thanh rất tốt.
Thấy nàng tiến vào, bé con cuối cùng không gào nữa, còn theo thói quen trợn mắt nhìn.
”Cuối cùng cũng yên rồi“. Bạch công tử lắc lư cái đâu đã hoàn toàn choáng váng.
Bé con không e dè tặng cho hắn một cái ánh mắt “Món đồ chơi ngu ngốc“.
Hạ Noãn Ngôn không biết làm sao, đành ngồi ngồi xuống hỏi nó, “Ngươi tìm ta có việc?”
Bé con trợn mắt nhìn.
”Muốn bút mực hả?”
Tiếp tục trợn trắng mắt.
“........ Ngươi khóc dai như vậy, chính là gọi ta lại đây nhìn ngươi trình diễn mắt trợn trắng sao?”
Vẫn là trợn trắng mắt.
“........ Không có việc gì thì ta đi về đây“.
Chân của nàng vừa bước từng bước ra cửa, sau lưng lại kêu to một tiếng “Oa”, bé con lại bắt đầu khóc.
“........ Đại ca, ngươi tự xưng sát thủ, ngươi nên chú ý chút hình tượng hung ác được không?” Hạ Noãn Ngôn cũng muốn khóc.