Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua Rồi

Chương 112: Chương 112: Nơi Ấy Là .... Suối Nước Nóng (2)​




Nàng nghi ngờ khoảng cách nàng hoàn toàn hóa sói không xa nữa rồi. . . . . .

Phía sau là tiếng nước, lại có rất nhiều hình ảnh nhỏ không trong sáng xuất hiện.

Duy nhất làm cho nàng cảm thấy có vẻ vui mừng là, những hình ảnh này đều không cần ném đá .....

Bằng không nàng liền thật sự muốn trực tiếp đánh cho chính mìn bất tỉnh.

Càng mạnh mẽ ép chính mình không cần nhìn lung tung, trong lòng càng dễ dàng nghĩ loạn, Hạ Noãn Ngôn đơn giản trực tiếp quay đầu, thoải mái liếc mắt xem một cái.

. . . . . . Kết quả nàng vừa đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Gia Cát Mộ Quy.

”Có lời muốn nói sao?”

Tuy rằng mặt vẫn là có chút đỏ, giọng hắn lại rất ấm áp, thái độ thực tự nhiên hỏi nàng.

“. . . . . .”

Có!

Ngươi tắm rửa sao cần phải xoay đầu lại tắm!

Sẽ không có thể cho người ta một cơ hội nhìn lén sao!

Còn có, ai nói trời tối thấy không rõ !

Nàng xem rõ rồi!

Cơ bắp thực rắn chắc thực đẹp!

Nhiều câu như thế, không một câu có thể nói ra được.........

Hạ Noãn Ngôn điềm tĩnh nhìn hắn, “Ta muốn nhắc nhở chàng cẩn thận kẻo cảm lạnh“.

”Không đâu“. Gia Cát Mộ Quy lại mỉm cười.

“. . . . . . Vậy thì tốt“.

Nàng cố tỏ ra tự nhiên quay đầu đi.

Quả nhiên sau đó lại cười một tiếng nữa, lực sát thương quá lớn. . . . . .

Lại một lát sau, nàng không chịu được giáo huấn lần trước, quay đầu lại nhìn một cái.

..... Kết quả nàng lại cùng Gia Cát Mộ Quy ánh mắt lại chạm nhau rồi.

”Sao vậy?“. Hắn lại là dùng thái độ thực tự nhiên hỏi nàng.

“. . . . . .”

Nhất thời không thể nghĩ ra cái cớ được, Hạ Noãn Ngôn dừng một chút rồi mới hỏi hắn, “Chàng chút nữa có muốn ăn khuya hay không?”

”Không cần.”

Gia Cát Mộ Quy nói xong nở nụ cười, “Ta còn tưởng rằng nàng muốn hỏi ta có cần giúp hay không“.

“.........Chàng làm sao có thể nghĩ như vậy chứ?”

Hạ Noãn Ngôn muốn giả bộ nghiêm túc chút, kết quả không cẩn thận giọng nói lại có vẻ dùng thơ ca đọc diễn cảm ......

Cũng may Gia Cát Mộ Quy hình như không chú ý tới, vẫn là cười đáp nàng,“Nhìn vẻ mặt nàng, giống như rất muốn tới đây để giúp đỡ“.

“. . . . . . Không có, là suối nước nóng sương mù quá nhiều, chàng nhìn lầm rồi.”

Nàng đã lộ ra vẻ mặt gian tà như vậy rồi sao?

Xoay người sang chỗ khác, nàng khóc không ra nước mắt sờ sờ mặt mình, quyết định có nói cái gì thì cũng không thể lại nhìn lén nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.