Chờ cho Tiểu Vương Gia rời đi, Hạ Noãn Ngôn đã muốn nổi giận.
Hắn vẫn còn đang đỏ mặt!
Mặt đỏ cái gì a, hoàn toàn là kẻ lừa đảo thì có!
Bị vạch trần, Gia Cát Mộ Quy đành phải giải thích, “Ta vốn định nói cho
nàng biết tay trái của ta rất linh hoạt, kết quả nàng giành nói trước
muốn về sau lúc ăn cơm mặc quần áo tắm rửa thì đến đây giúp“.
“..........Vậy chàng cũng nên nói thật chứ!”
”Không muốn.”
“. . . . . .”
Làm sao hắn có thể thản nhiên nói “Không muốn” như vậy!
Nhất là khi hắn nói vậy mà mặt vẫn đỏ, người không biết còn tưởng rằng giờ nàng đang trêu chọc hắn!
Thật sự là không có đạo lý mà!
Hạ Noãn Ngôn phát điên, đập mạnh lên cái bàn tăng chút khí thế, “Chàng khi đó là cố ý nói như vậy!”
Nàng mới đó còn cảm thấy chính mình rất dễ hiểu lầm mà người ta thì quá
ngây thơ quá thản nhiên quá bình tĩnh ..... Bị, lừa, rồi !
”Là bộ dáng nàng làm bộ nghiêm trang rất đáng yêu”
Gia Cát Mộ Quy cũng không một chút hối hận lúc ấy cố ý đùa nàng, rất thản nhiên thành thật thừa nhận.
“. . . . . .”
Hạ Noãn Ngôn dùng sức bẻ cong cái bàn.
Nàng thật sự là không hiểu sao cùng một cái vẻ ngây thơ đỏ mặt nhưng là đang đùa giỡn khiến cho người ta phát hỏa!
Gia Cát Mộ Quy đang cười nhìn nàng, đột nhiên đưa tay kéo nàng lại, không hề báo trước hôn nàng một chút.
”Nnàng đỏ mặt bộ dáng thật đáng yêu.”
“........... Không được cùng ta nói đến đỏ mặt!”
Nàng giờ ghét nhất là đỏ mặt!
Gia Cát Mộ Quy bị nàng chọc cho bật cười ra tiếng, nàng muốn tránh khỏi
ôm ấp cũng không buông, ngược lại còn đem cánh tay rảnh buộc chặt, đem
nàng ôm càng chặt hơn, không ngại ngần hôn xuống.
Trước kia hắn cũng hôn nàng, nhưng hầu như đều dịu dàng.
Lúc này đây. . . . . .
Hạ Noãn Ngôn mơ mơ hồ hồ nghĩ, mới vừa nói sai rồi.
Không phải dưới trường hợp quá mức đẫm máu bạo lực, không thích hợp cho con nít vây xem, mà là quá mức nóng bỏng. . . . . .
Hôn vừa chấm dứt, nàng ngẩng đầu, cũng không chút ngoài ý muốn nhìn đến
khuôn mặt yêu nghiệt vừa rồi còn rất mãnh liệt hôn nàng giờ đang ửng đỏ
lên.
Ra vẻ vô cùng ngây thơ, quả thực giống như là vừa bị đùa giỡn xong.
Khiến cho nàng lại than thở một câu chẳng lẽ không có đạo lý!
”Mặt của nàng đỏ thật sự không phải giả chứ?!”