Bị đả kích lớn mà trở về hoàng cung, nàng mới nhớ tới đã quên đem bé con về.
”Ta không đi, tìm người đem hắn đón về đi, ta không muốn gặp Trữ vương nữa
Gia Cát Mộ Quy bật cười ôm nàng, “Thật đáng sợ như vậy sao?”
”Chàng không nhìn thấy, mới có thể cười được. . . . . .”
Hạ Noãn Ngôn nhớ lại mà lòng vẫn còn sợ hãi, bắt lấy vạt áo hắn, bị kích động.
”Chàng cũng biết vẻ mặt Trữ Vương nham rất nham hiểm, nhưng lúc ấy ánh
mắt của hắn giống như cô gái bị chiếm tiện nghi, vừa khiếp sợ vừa thẹn
giận, không phải là phẫn nộ, mà là xấu hổ và giận dữ, chàng có thể hiểu
được trên mặt Trữ vương xuất hiện vẻ mặt này là sao chứ!”
Hu hu hu.
“. . . . . . Có thể hiểu được.”
Nghe qua, chứng bệnh của Trữ Vương đã nghiêm trọng quá rồi, không trị là không được.
Nhưng mà có vết xe đổ Trương thái y, ngự y trong cung không một ai nguyện ý đến khám bệnh tại nhà.
Không chỉ như thế, trong kinh thành đại phu có chút tiếng tăm cũng không biết tại sao lại nghe nói chuyện này, khăng khăng không chịu đi xem
bệnh cho Trữ Vương.
. . . . . . Chuyện xấu quả nhiên là truyền ngàn dặm .
Kỳ lạ là, chuyện Trữ Vương ở trong kinh thành truyền ồn ào huyên náo,
trong cung mọi người cũng biết, vậy mà hắn còn dám ra ngoài vào lúc này.
Càng kỳ lạ là, mục đích của hắn là hoàng cung, muốn gặp người là Hạ Noãn Ngôn.
”Ta không muốn gặp hắn!”
Hạ Noãn Ngôn hơi run run, “Nói ta không có ở đây“.
Bạch công tử vui sướng khi người gặp họa lắc đầu, “Hắn chọn thời điểm
lâm triều thì sang đây, chính là biết lúc này Gia Cát Mộ Quy không thể
giúp ngươi, ngươi nói không có ở đây, hắn sẽ xông vào.”
Nói xong vỗ cánh, rất không có nghĩa khí trốn vào trong tay áo Hạ Noãn Ngôn.
Hắn cũng không muốn nhìn thấy cái tên Trữ Vương đáng bị thiên lôi đánh chết kia!
“. . . . . .”
Viện cớ bệnh không vào triều sớm, là có thể chạy vào trong cung tìm người sao !
Không còn cách nào, Hạ Noãn Ngôn đành phải đi ra ngoài gặp hắn.
Ngoài dự đoán của nàng, Trữ Vương thoạt nhìn rất bình thường, vô cùng bình thường.
Nhìn thấy Hạ Noãn Ngôn đến, hắn hơi hơi gật đầu, khí thế mười phần.
Ngoại trừ bộ mặt có hơi nham hiểm chút, không có tật xấu gì khác.
Lần đầu tiên thấy Trữ vương như vậy, Hạ Noãn Ngôn quả thực muốn gật đầu đồng ý với sự miêu tả hắn của Gia Cát Mộ Quy.
”Hạ cô nương.”
”Không biết Trữ vương đây có chuyện gì?”