Nương Tử, Vi Phu Muốn Ăn Thịt

Chương 21: Chương 21




Hạ Lệnh Mị biết Trang Sinh khóc rất lớn, trước kia cô đơn một mình giờ cảm thấy bên cạnh có một bà tám có thể làm cho thời gian trôi qua, một khi có việc, bà tám ở bên cạnh la hét nàng cũng không nóng nảy một chút nào.

Bà tám Trang Sinh ở trên lưng ngựa cũng không yên ổn, ngồi xuống cưởi một chút, lại đánh ngựa chạy một lát, lúc sau thì đứng trên lưng ngựa nhìn về phái xa, còn ai oán: "Lúc con người chạy trốn nhất định phải cưởi ngựa sao?"

Hắc Tử: "Ngươi có thể cho ngưạ cưỡi ngươi."

Mọi người run rẩy: "Lạnh quá."

Chỉ chốc lát sau, bà tám Trang Sinh nằm sấp ở trên lưng ngựa nửa chết nửa sống đã không chịu nổi trời mưa không dứt, vắt khô áo ngoài, lại đi vắt quần, cuối cùng liền cởi giày ra cố sức vắt cho ráo nước, chịu hết nổi phàn nàn: "Lúc chạy không nhanh, cũng không được đem đồ đi vứt bớt sao? Ví dụ như, bạc."

Huỳnh Thạch đưa tay: "Ta không ngại mang bạc thay ngươi đâu."

Mọi người gật đầu, cười tủm tỉm: "Chúng ta sẽ không để ý."

Trang Sinh suy nghĩ, cởi túi tiền xuống treo ở trên cổ con ngựa : "Cũng may ta có con ngựa báu vật, bạc nặng hơn nữa không cần ta đeo trên lưng là tốt rồi. Ha ha ha, Nhóc sinh ta quá thông minh."

Mọi người -_-

Qua nửa canh giờ sau, thành Thần Châu ở phía sau như một bức tranh.

Trang Sinh nằm nghiêng ở trên lưng ngựa: "Chúng ta đã chạy đến sơn lâm rồi, tại sao vẫn chưa gặp được sơn tặc?"

Sơn đạo chuyển hướng, nam nhân cầm đao lớn la hét chạy tới : "Núi này do ta mở, cây này do ta trồng..."

Mọi người rơi lệ, thầm nghĩ: Ngươi là cái đồ quạ đen, thật đáng ghét.

Hạ Lệnh Mị nổi giận, vung trường tiên: "Cút ngay!" Dẫn đầu kỵ mã giẫm đạp đi qua, mọi người đuổi theo.

Trang sinh quay đầu lại tỏ ra tiếc hận: "Các người thật không hiền hậu, phải biết rằng bọn sơn tặc cũng có tôn nghiêm, bọn họ cũng muốn ăn cơm, phải nuôi sống mụ la sát, con nhỏ tinh nghịc, còn có phụ lão hương thân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép..."

Mọi người nhấc chân đạp hắn: "Ngươi lăn đi làm sơn tặc đi!"

Mọi người liên tiếp nhấc chân đá bên trái một cước, phải một đạp, mới đầu chỉ là vui đùa một chút, tuy nhiên khóe mắt cũng liếc về phía Hạ Lệnh Mị, nhìn thấy bộ dạng không cảm xúc lúc này của nàng đang từ từ quan tâm, bắt đầu phát ra nỗi bực tức trong lòng. Thỉnh thoảng Hắc Tử nhìn qua cũng không nhìn thấu, mọi người ngoài miệng không nói, thật ra trong lòng đều hiểu. Lúc chạy bán sống bán chết, cả hai người trên giang hồ đều không rõ nội tình nhưng không rời khỏi nhau trong gang tất, ai cũng không yên tâm.

Những ngày qua, Trang Sinh à Tửu Quỷ ở Uông phủ uống nhiều rượu gắn kết giao tình mười cái mạng cũng đền không được.. Thời khắc mấu chốt, bọn họ chỉ biết đem sự tín nhiệm giao về phía đồng liêu.

So sánh với Tửu Quỷ vẫn luôn ít nói chỉ biết uống rượu mà nói, Trang Sinh này là một bà tám liến thoáng không ngừng dễ dàng sinh ra cảm giác không được tín nhiệm.

"Có phải ngươi đang suy nghĩ hay không. Cuối cùng ta là cái dạng người gì?" Trang Sinh treo ngược ở dưới bụng ngựa cười hì hì hỏi Hạ Lệnh Mị.

Hạ Lệnh Mị không nói, đôi khi có có thói quen im lặng để che giấu cảm xúc thật của mình. Nàng không giống đường muội Hoàng Hậu Hạ Lệnh Thù tâm cơ thâm trầm như vậy, cũng không phải như Triệu Vương Phi Phi Hạ Ngọa là người tài giấu trong vẻ ngoài đần độn, nàng là sâu sắc, bảo đao sắc bén, một khi ra khỏi vỏ là muốn đả thương người. Tính tình tuy sảng khoái như vậy, mà trong hoàng cung đầy gian trá hoặc là ở trong giang hồ vui vẻ đều dễ dàng hại người hại mình.

"Ngươi có phải đang suy nghĩ lời nói của ta có bao nhiêu là sự thật đúng không? Tình cảm ta đối với ngươi có thuần túy hay không, ta có muốn lợi dụng ngươi làm chuyện gì đó hay không, sẽ không thương hại người bên cạnh ngươi. Đương nhiên, những điều này đều không quan trọng, " Hắn lưu loát xoay người ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt sáng ngời nhìn nàng chằm chằm: "Quan trọng nhất là, ta sẽ sẽ không thương hại ngươi?"

Hạ Lệnh Mị đứng hình trong nháy mắt.

"Ai, ta cảm thấy ngươi với Uông đại nhân rất giống nhau." Hắn run rẩy dây cương, "Các người đều vô cùng cố chấp, vô cùng yếu ớt."

Hạ Lệnh Mị xiết chặt trường tiên ở trong tay ở trong tay.

Trang Sinh lại hét toáng lên: "Tại sao ngươi không thử tin ta một lần? Ta xin hứa, ta không muốn nhất chính là làm phụ lòng kỳ vọng của ngươi."

Hạ Lệnh Mị khinh bỉ hắn: "Ngươi biết kỳ vọng của ta?"

"Đương nhiên." Trang Sinh chịu hết nổi vô cùng phấn chấn, bộ dạng có chút đắc ý: "Của ngươi, thậm chí của các người ở Hạ gia kỳ vọng vào ngươi, không phải là cho ngươi cam tâm tình nguyện —— lập gia đình sao."

"Phốc..."

"Hừ —— "

"Khụ khụ, khụ khụ khụ "

"Nghẹn, chẳng lẽ không phải?" Trang sinh gải đầu, quay nhìn mọi người xung quanh đang nhịn cười: "Chẳng lẽ Hạ gia không phải gả con gái, mà là muốn bắt rể sao?"

Loại lời nói này, coi như là Hạ Lệnh Mị luôn cởi mở không câu nệ tiểu tiết cũng không nhịn được hai gò má phiếm hồng, khóe mắt tơ máu không biết là xấu hổ hay là tức giận, khiến cho gương mặt tái nhợt lộ ra chút diểm lệ.

Trang Sinh hỏi thăm dò: "Yêu cầu về rể hiền của chủ nhân các ngươi có cao hay không? Mặc dù ta không giàu có, nhưng tự thân đoan chính, tính tình hiền hoà, giỏi văn giỏi võ, co được dãn được, vẫn chưa hôi nách. Đúng rồi, xương cốt của ta vẫn còn rắn chắc, cho dù bị nương tử quật ngã, chỉ trông chốc lat tuyệt đối sẽ không than thở mà thăng thiên ngay lập tức... Ai, các vị thiếu hiệp, tốt xấu gì các người các ngươi cũng phải cho ta chút ý kiến chứ! Đúng rồi, " Trang Sinh vội chạy đến bên cạnh Hạ Lệnh Mị, rướn cao cổ nói nhỏ: "Ta đến nay vẫn một mình, gả cho ta ngươi sẽ không thua thiệt."

Hạ Lệnh Mị chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, giống như có núi lửa phun trào thêu đốt cả người nàng: "Ngươi, hồ ngôn loạn ngữ cái gì đó!"

Không cần phải nói, lộ trình chạy trốn này, sẽ không có ai buồn tẻ.

Màn đêm buông xuống, giờ hợi canh ba, mưa còn chưa tạnh, núi sâu chập chùng như tấm màn sân khấu đen như mực, chạy tới đều là một mảng tối đen như mực, không tìm được đường về nhà.

Uông Vân Phong chạy được nửa đường trời xui đất khiến gặp được một nữ nhân mặc áo đỏ, trong bóng tối màu đỏ này tản ra như máu, cực kỳ giống làn váy của Hạ Lệnh Mị mỗi khi nổi cơn thịnh nộ. Hắn theo bản năng truy đuổi theo, Bạch Nghiên mang theo Ám vệ một đường đuổi theo,không ngừng xuyên qua rừng rậm.

Truy đuổi đến cùng, Uông Vân Phong cơ hồ mệt mỏi kiệt sức, trong đầu toàn bộ như hồ dán, không thể suy nghĩ được gì.

Hắn cảm thấy thật tệ, thần trí không ngừng vang lên tiếng cảnh báo, nói cho hắn biết: Cô gái phía trước không phải Hạ Lệnh Mị, sẽ có bẫy! Mà thân thể cố chấp muốn đuổi theo cô gái áo đỏ, hắn không muốn bỏ qua bất kỳ một bóng dáng nào có thể là Hạ Lệnh Mị.

Trái tim như bị sét đánh vào, hắn cảm giác mình thật sự muốn điên rồi.

"Uông đại nhân!"

"Lệnh... Triệu vương phi?"

Người phía trước thở ra một hơi: "Là ta."

Uông Vân Phong cơ hồ là từ trên lưng ngựa ngã xuống dưới, trong mắt theo bản năng tìm kiếm bóng dáng màu đỏ. Hắn thấy được dung nhan đã từng khắc sâu trong đáy lòng, là Triệu Vương Phi Hạ Ngọa, nữ nhân áo đỏ đang đứng phía sau lưng nàng, ra dáng vẻ một thủ hộ

Uông Vân Phong chỉ vào nữ nhân áo đỏ: "Nàng ta là ai?"

Nữ tử áo đỏ nhẹ nhàng dựa vào tảng đá bóng loáng, để nước mưa tùy ý rơi vào trên thân thể nàng, làm lộ ra dáng người nhanh nhẹn. Nàng lười biếng phất tay với Uông Vân Phong một chút: "Người giang hồ mà thôi."

Uông Vân Phong biết đây chính là thủ hạ của Triệu Vương, thật lâu trước đây Triệu Vương tiện tay nắm một đám cao thủ võ lâm đều cống hiến vì hắn ta.

Hắn quay qua Triệu Vương Phi: "Ngươi có bị thương không?"

Triệu Vương Phi lắc lắc đầu. Cách đó không xa Liễu Lệnh Mặc đã bước lên phía trước, trong tay ôm Tiểu Quận Chúa đang ngủ: “Người bị nặng nhất chínhlà tiền vệ lữ đoàn. Lúc ấy tình huống quá hỗn loạn, chặn đường cũng có người lần trước đến, chúng ta lo lắng ngươi trong phủ sẽ bị đanh lén, nên mới truyền tin về."

Uông Vân Phong chấn động, lẩm bẩm nói: "Nhưng ta lo lắng an nguy của các ngươi, đem theo phần lớn nhân mã... Lệnh Mị nàng một mình lưu lại trong phủ." Cả người hắn lay động một cái, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu: "Điệu hổ ly sơn!"

Sắc mặt Triệu Vương Phi kém đi: "Ta để Tiểu Trang đi cứu chị họ." Cô gái trẻ phái sau nàng bước lên một bước.

"Không." Uông Vân Phong đã nhảy lên ngựa một lần nữa, "Các người mau chóng hồi thành Vạn Yển, ta đi tìm Lệnh Mị." Hắn đã không đành lòng nói Uông phủ đã gặp phải phục kích, bị san thành bình địa. Chỉ là vừa mới nghĩ như thế, quanh thân mà bắt đầu run rẩy kịch liệt, máu đều muốn sôi trào lên.

"Nàng là tỷ tỷ ta!" Triệu Vương Phi vội vàng phản bác, "Ngươi không có quyền ngăn cản ta để cho người đi cứu nàng."

Ánh mắt Uông Vân Phong lập tức lạnh lẻo, như hung thần ác sát: "Nàng từ lâu đã không phải là người Hạ gia, nàng là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, nàng là trách nhiệm của ta. Ta không cho ngươi nhúng tay vào bất cứ chuyện gì giữa hai chúng ta."

Lời nói xa cách và cố chấp như vậy, là lần đầu tiên Triệu Vương Phi nhìn thấy.

Ở trong trí nhớ của nàng, Uông Vân Phong vẫn vân luôn ôn tồn nho nhã, là Uông ca ca vẫn theo khuôn phép cũ nhưng lại vui mừng khi giúp người. Hắn đối với người nào đều là giọng điệu nhẹn nhàng, đối với người nào đều săn sóc cẩn thận, đối với người nào đều đối xử như nhau. Hắn là người hiếm có trong hàng đệ tử thế gia, nhóm bậc cha chú thường khen ngợi hắn, mẫu thân vẫn luôn khen hắn, nhóm thiên kim tiểu thư thì hết lòng cảm mến hắn, cùng thế hệ các thiếu niên càng vui mừng với cùng kết giao hắn, hắn cũng không tranh luận với người khác, không trở mặt với người khác, phảng phất là một quân tử tối ca, khiến cho người ta không đành lòng kéo hắn vào những nổi khổ sở trên trần thế

Mười năm, rõ ràng biết hắn đã thay đổi quá nhiều, mà đến giờ khắc này Triệu Vương Phi mới hiểu được toàn vẹn: Uông Vân Phong, thay đổi.

Hắn không còn là người nhu nhược ở phủ đệ, thiếu niên mệt mỏi khốn đốn chống lại lệnh mai mối của cha mẹ; hắn không còn là người suy nghĩ tân hôn cũng muốn tránh khỏi phòng giam, là thanh niên ích kỹ muốn mang cô gái mình yêu thương bỏ trốn; hắn càng không phải là người sau khi cưới Hạ Lệnh Mị vẫn luôn ngày nhớ đêm mong thanh mai trúc mã của mình

Chỉ một câu như thế, đã biểu lộ toàn vẹn sự chấp nhất của hắn, sự đảm đương và trách nhiệm của hắn.

"Uông, Vân, Phong!"

"Trở về bên cạnh Triệu Vương của ngươi đi, đừng để cho ta thiếu dũng khí nắm quyền"

"Ngươi!" Triệu Vương Phi dậm chân, Chu Tiểu Trang bên cạnh lười biếng nằm lên tảng đá lớn, việc không liên quan đến mình nói: "Vợ chồng người ta đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, ngươi sao lại có tâm tư nha, làm ơn mắc oán."

Triệu Vương Phi dường như tức giận muốn khóc: "Ngươi không biết, thật sự chị họ ta không biết sống chết trước mắt chỉ biết che chở cái tên khốn Uông Vân Phong kia thôi!”

Chu Tiểu Trang giống như không xương trở mình, để nước mưa tùy ý rơi xuống da thịt, nói: "Làm việc thiên tư cái gì, thật đáng ghét." (*làm việc thiên tư: hy sinh vì lý tưởng.)

Nhưng căn bản Uông Vân Phong không có nghĩ tới làm việc thiên tư. Hắn đối với cảnh Uông Phủ bị tàn phá thì không chịu được, thậm chí còn không bước vào đống phế tích này một bước nào. Một đường chạy như điên khiến lý trí của hắn đã trở về, hắn nhớ rõ Hạ Lệnh Mị thông minh lanh lợi, Hạ Lệnh Mị võ nghệ cao cường, còn có tính tình nàng luôn kiên cường quyết không lùi bước.

Nàng như vậy, sao có thể để người ta phá đơn giản như vậy.

Nàng nhất định chạy đi.

Uông Vân Phong lau mặt một cái, quyết định thối lui cách xa mấy trượng. Trong đống phế tích sẽ có người ẩn nấp bất cứ lúc nào, đứng gần quá, sơ ý một chút thì dễ dàng bị người ta công kích.

Hắn còn phải tìm được Hạ Lệnh Mị, hắn phải bảo vệ nàng, hắn không thể bị đánh đơn giản như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.