Mùng tám tháng chạp, cả kinh thành ngập trong bầu
không khí náo nhiệt. Bách tính bình dân đã tiến vào chuẩn bị chào đón giao
thừa, bắt đầu là uống cháo mùng tám tháng chạp*, sau đó là quét dọn nhà cửa,
xin hương, cúng ông táo, phong ấn, viết câu đối xuân, làm đồ tết, cho đến đêm
ba mươi.
(*cháo
mồng 8 tháng chạp: Dùng nếp, đậu, và các loại quả khô như táo, hạt dẻ, hạt
sen...nấu thành. Bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc Đạo
vào ngày này, nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau trong dân gian lưu
truyền mãi thành tục lệ)
Khắp đường phố, mọi người lấy ra hoa quả khô của nhà
mình, vừa làm việc vừa tán chuyện tạp nham.
Một vị thiếu phụ xoa xoa tay, nhìn mặt trời, mở miệng
nói: "Thím Lý, mồng tám tháng chạp năm ngoái có tuyết rơi, sao năm nay lại
không rơi nhỉ."
"Tới muộn, có lẽ buổi tối sẽ rơi." Thím Lý
lấy tay giữ mũ trên đầu nói, "Aizzz, ngày mốt là tang lễ của Vân Thường
công chúa, đứa nhỏ đáng thương, sao lại bị bệnh chết."
Thiếu phụ cũng tiếc hận: "Vân Thường công chúa có
mắt bị tật, bệnh còn chưa chữa khỏi đã rời đi, thật đúng là đáng tiếc. Nghe tam
ca ta nói, Vân Thường công chúa đối xử với mọi người vô cùng tốt, một chút dáng
vẻ kiêu ngạo của công chúa cũng không có."
"Ừ, Tam ca nhà thím bao lâu rồi chưa về?"
"Sắp rồi, Lẫm Vương Phủ làm tang sự, ắt phải bận
rộn."
Lúc này, một chiếc xe ngựa màu đỏ trên đỉnh chạm trổ
hoa văn từ từ chạy đến. Thiếu phụ thu hoa quả khô cầm trong tay về, cùng với
thím Lý nhượng đường. Xe ngang qua, gió thổi, rèm cửa cũng bị thổi lên, trong
xe là một nam tử tuấn tú và một nữ tử cúi đầu không nói câu nào. Mặc dù không
thấy khuôn mặt của nam tử, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự dịu dàng và cẩn
thận kia.
Thiếu phụ ngẩn người, đợi xe đi qua, không khỏi đỏ
bừng mặt.
Thím Lý thấy thế, bắt đầu trêu chọc nàng: "Đó là
đương kim Lễ bộ Thượng thư Lam Anh, chẳng lẽ cô động lòng xuân muốn bay lên
hả?"
Thiếu phụ phụng phịu oán giận một câu, sau đó liền cầm
giỏ quay về sân.
Bên trong xe, Lam Anh nhìn Đường Thải Nhi vẫn im lặng,
cười khổ nói: "Thải Nhi chẳng lẽ định cả đời không mở miệng sao?"
Mi mắt Đường Thải Nhi giật giật, khó khăn mở miệng:
"Ta nghe được."
"Sau đó thì sao?"
Đường Thải Nhi nặng nề thở một hơi, lắc đầu:
"Không về nữa."
Ba ngày trước, Đường Thải Nhi tỉnh lại ở phủ Thượng
Thư. Sau khi tỉnh lại thì thấy Lam Anh đang nghiêng người cúi đầu nhìn công
văn. Nàng an tĩnh nghe Lam Anh tự thuật tình cảnh chôn cất Lăng Tiêu Doanh ngày
ấy xong, phát hiện mình lúc đó đã hôn mê bất tỉnh, nên khẽ thở dài. Rột cuộc
vẫn không thể thấy Doanh nhi lần cuối.
Lam Anh để nàng nghỉ ngơi thật tốt, cũng nói cho nàng
biết năm ngày sau là tang lễ của Vân Thường công chúa trong cung, nhưng lời
Lăng Dạ Tầm nói trước mộ hôm đó thì một chữ cũng không đề cập đến.
Hiện giờ, Lam Anh và Đường Thải Nhi đang trên đường từ
núi phía tây quay về phủ. Lam Anh cũng nói cho Đường Thải Nhi biết Lăng Dạ Tầm
từng mấy lần tới đón nàng, nhưng bị Lam Anh hắn cự tuyệt.
"Mấy lần trước, ta từ chối hắn là bởi vì giúp
muội bớt giận. Nhưng chuyện đã quá ba lần, chờ chút nữa về phủ, hắn nhất định
vẫn đang chờ muội, muội nên về với hắn đi."
"Không về." Ánh mắt Đường Thải Nhi trầm
trầm, cảm giác được xe ngựa đang từ từ ngừng lại.
Vén rèm cửa, thân ảnh Lăng Dạ Tầm đang đứng vững bên
cạnh tượng thạch sự. Mặc dù gió lạnh thấu xương, mặc dù nhìn hắn cô độc, nhưng
vẫn không thể che giấu được quý khí Vương giả.
Lam Anh dẫn đầu xuống xe ngựa, còn chưa đưa tay, Đường
Thải Nhi cũng đã tự mình xuống.
Lam Anh cười nhạt, sau đó hướng về phía Lăng Dạ Tầm
thỉnh an: "Vi thần tham kiến Lẫm vương."
Lăng Dạ Tầm quay đầu lại, lướt qua vai Lam Anh nhìn về
phía Đường Thải Nhi. Ánh mắt bình tĩnh, môi mỏng mím chặt.
Lam Anh liếc nhìn hai người, thở dài nói: "Ta vào
trước." Nói xong, liền để lại không gian riêng cho hai người.
Lăng Dạ Tầm di chuyển, vừa muốn bước lên trước, Đường
Thải Nhi liền cau mày lui về sau một bước dài, lạnh nhạt nói: "Lẫm Vương
gia, nếu không có chuyện gì, dân nữ vào phủ trước." Nói xong, liền cất
bước vê phía trước, vòng qua Lăng Dạ Tầm, thân thể không có ý muốn dừng lại mà
đi thẳng.
"Cùng ta trở về."
Cước bộ của Đường Thải Nhi cứng đờ, người khác thuật
lại so với chính tai mình nghe thấy lại khác nhau một trời một vực. Nàng dừng
lại, khó khăn lạnh lùng mở miệng: "Trở về rồi sao? Lẫm Vương phủ từ trên
xuống dưới, trên dưới một trăm người, tất cả đều nhận định ta chính là hung
thủ, à, ngay cả ngươi, cũng cho là ta, ngươi để ta về thế nào đây?"
"Ta tin nàng, cuối cùng sẽ khiến mọi người, đều
tin nàng."
"Không thể nào."
"Nếu như. . . . . . Ta. . . . . ." Bàn tay
trong tay áo của Lăng Dạ Tầm nắm chặt thành đấm, nắm, lại từ từ buông ra,
"Nếu ta cầu xin nàng trở về với ta thì sao?"
"Ta chịu đủ rồi, cũng cầu xin ngươi buông tha cho
ta đi." Thanh âm của Đường Thải Nhi rất tỉnh táo, nàng cố gắng kiềm chế,
môi dưới đã gần như bị mình cắn chảy máu, nàng không thể quay đầu lại, không
thể nhìn hắn.
Lăng Dạ Tầm nhìn bóng lưng kiên quyết của Đường Thải
Nhi, mở miệng, cuối cùng không thể cưỡng cầu hơn nữa, nhưng hai mắt vẫn lẳng
lặng nhìn người trước mặt.
Đã từ lâu, mình không biết tình yêu, chẳng biết thương
tiếc. Hiện tại đã hiểu yêu là gì, đã biết quý trọng, thì lại mất đi tất cả.
Có lẽ mình sớm nên giống như mười ba năm trước mất đi
tâm tư, tự khiến mình chết lặng.
"Ngày kia, sau tang lễ của Doanh nhi, cũng. . . .
. . Chính là ngày ta hưu thê." Giọng của Lăng Dạ Tầm rất thấp, lộ ra lạnh
lẽo, cùng với gió lạnh, thổi vào trong tai Đường Thải Nhi
Như vậy khiến người ta khó mà chịu được, Đường Thải
Nhi ôm cơ thể run lẩy bẩy của mình, khó khăn cúi đầu, nhàn nhạt nói một câu:
"Đa tạ Lẫm vương." Dứt lời, trước mắt dần dần mơ hồ, nàng không dám
do dự, không dám dừng lại. Một khắc bước vào phủ đệ kia, cổng lớn màu đỏ sau
lưng từ từ đóng, kèn kẹt một tiếng, ngăn cách thân ảnh cô độc sau lưng kia với
một thế giới khác.
Đường Thải Nhi ngồi bệt trên thềm đá, không để ý tới
nô bộc sau lưng, không để ý tới mọi thứ, ôm bả vai, khóc run lên.
Không có âm thanh, không tiếng khóc, chỉ là nước mắt,
không ngừng rơi xuống.
Lam Anh chậm rãi đi tới bên cạnh nàng, cau mày dịu
dàng nói: "Nếu động tâm, cần gì tự làm khổ mình?"
Đường Thải Nhi ngẩng đầu lên, nhìn Lam Anh, nàng thút
thít, lắc đầu, cặp mắt đỏ hoe: "Ta không thể, ta không dám. Hắn, hắn không
thể vì ta, mà mất đi nhân tâm. Hắn không giải thích được, miệng người hoang
đường, hắn không giải thích được . . . . . ."
Lam Anh thở dài, ngồi xuống, giơ tay lên lau nước mắt
không ngừng chảy ra của Đường Thải Nhi, nhưng lau thế nào cũng không hết. Hắn
cười nhạt, cười đến khổ sở: "Tự làm khổ mình, cuối cùng vẫn là vì
hắn." Nói xong, hai mắt của hắn khẽ rũ xuống, che giấu ghen tỵ trong mắt,
"Tình này, nếu có ba phần dành cho ta, thì ta cả đời cũng không
tiếc."
Đường Thải Nhi nhìn Lam Anh, không khỏi khóc lớn hơn.
Nàng muốn nói thật xin lỗi, nhưng nàng lại không nói
ra được, Lam Anh đối với mình dùng tình sâu vô cùng, có thể nào chỉ dùng một
câu xin lỗi thì tất cả tình nghĩa của hắn liền biến mất. Chẳng qua là, nói xin
lỗi không được, cuộc đời này cũng vĩnh viễn nói không được.
Lam Anh, đời này, Đường Thải Nhi ta nợ ngươi, vĩnh
viễn cũng không thể trả. . . . . .
"Lam đại ca, giúp ta điều tra một người, càng
nhanh càng tốt."
"Người nào?"
"Nữ đồ đệ của Giang Vô Nhai."
Mùng mười tháng chạp, tang lễ của Vân Thường công
chúa, theo lệ chôn cất của hoàng thất, tang lễ của công chúa, nhập táng vào Ti
Nam lăng, chôn cùng châu báu theo đúng lễ và ngang một nửa cấp bậc của một
hoàng tử, xứng với vân mộc kim quan, mười nữ tỳ, mười nam phó.
Ngày đưa tang đó, bốn thị vệ mở đường, theo sau là
mười tỳ nữ mặc tố y (quần áo trắng), sau
nữa là sáu người tấu nhạc tang. Lăng Dạ Tầm một thân bạch y, bảo hộ ở bên cạnh
cỗ xe quan tài, đi theo sát. Vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt vô thần.
Dân chúng hai bên đường đều cúi đầu, lặng lẽ hô công
chúa yên nghỉ.
Trên tửu lâu, một nữ tử tuyệt sắc đứng bên cửa ló đầu
ra nhìn Lăng Dạ Tầm, như đang hạ quyết tâm.
Hưu thư trong tay, bị nàng hung hăng nắm chặt, chữ
viết quen thuộc trên mặt giấy bị nắm không còn hình dạng.
Nàng bỗng nhiên cười, lẩm bẩm: "Ngươi muốn, ta
nhất định giúp ngươi lấy được."
Nữ tử duỗi ngón tay, nhảy cách xa cửa sổ, quay đầu
lại, nhìn về nơi nam tử bạch y đang ngồi, khóe miệng nàng tràn ra một chút cười
duyên, dịu dàng nói: "Sư huynh, đã lâu không gặp."
Ưng Thiên Ngô uống một hớp trà, bàn tay chống cằm, híp
mắt, thần sắc thong dong: "Quả thật rất giống."
"Không giống, làm sao có thể làm được việc?"
Đường Thải Nhi cười, giơ tay lên sờ sờ bộ mặt giả trên mặt, "Sư huynh phải
giữ chân Vân Nhi tỷ lại, ta sẽ dễ dàng xử lý."
Ưng Thiên Ngô gật đầu: "Ta sẽ giúp muội."
"Giúp ta, Giang sư bá cũng có thể lấy lại tự
do."
Ưng Thiên Ngô không nói tiếp, buông cổ tay xuống, nhìn
Đường Thải Nhi, do dự một lát mới nói: "Thân thể của muội. . . . . ."
Đường Thải Nhi cười, giơ ngón tay lên ngăn trước môi
mình, nhẹ nhàng nói: "Suỵt, không thể nói, không thể nói."
Ưng Thiên Ngô thấy vậy cũng không tiện hỏi nhiều, vốn
là không liên quan đến hắn, cần gì phải lo lắng.
Ánh mắt Đường Thải Nhi lạnh như băng, nhìn mặt đất, vẻ
láu táu thường ngày đã sớm không thấy nữa.
Giang Vân Nhi, Liễu Chiêu Vân.
Hay cho ngươi, Vân Nhi tỷ, hay cho trò đùa mà ngươi
làm ra.
"Vân Nhi tỷ, ngươi trình diễn đủ rồi, giờ tới
phiên ta."
Bàn tay uống trà của Ưng Thiên Ngô dừng lại một chút,
nhưng chỉ là dừng một chút. Hắn vân đạm phong khinh mà uống trà, giống như
người Đường Thải Nhi muốn đối phó cũng không liên quan đến hắn.
"Sao
sư huynh không ngăn ta lại."
Ưng Thiên Ngô cười cười: "Chẳng quan hệ tới ta."
"Nàng là nữ nhi của sư phụ huynh."
"Cũng chẳng phải là nữ nhi của ta, không phải
sao?" Ưng Thiên Ngô nâng mắt lên, nhìn về phía Đường Thải Nhi, nói cực kỳ
ung dung.
Đường Thải Nhi không khỏi bật cười, trên mặt khôi phục
chút nhàn tản thường ngày: "Sư huynh quả thật không phải người
thường."
"Quá khen."
"Vậy chúng ta, bắt đầu đi."
Ưng Thiên Ngô liếc nhìn trà đã uống một nửa, thở dài,
quên đi, cũng không phải là trà ngon, cần gì cố chấp.