Nương Tử Xin Nhẹ Chút

Chương 10: Chương 10: Tiểu sắc nữ




Tại sao đường đường là thiếu chủ của Tịch Gia bảo lại nghèo đến nổi ngay cả một trăm lượng cũng không có? ! Coi như ở trên giang hồ không có tiếng tăm đi chăng nữa, nhưng cũng là một Bảo mà, nói không có tiền ai tin đây? !

Đường Thải Nhi nhìn thẳng Tịch Thanh, trên mặt đầy vẻ không tin và buồn chán sau khi bị lừa. Tịch Thanh nhìn biểu tình rối rắm đến đau bụng của Đường Thải Nhi, chỉ có thể mở to hai mắt, sắc mặt ửng đỏ, vâng dạ nói: "Thật. . . . . . Không có tiền. . . . . ."

Thật ra thì, Tịch Thanh nói thế không phải là giả. Phải nói nửa năm trước Tịch Gia bảo tuyệt đối có thể đạt tới cảnh giới tiêu tiền như nước. Nhưng mà xưa đâu bằng nay, sau khi trải qua năm lần thất bại trong buôn bán, ba lượt bị bắt phải quyên góp tiền chống thiên tai cộng thêm một lần tranh chấp án kiện, Tịch Gia bảo đã nghèo như hoa sen trong Tây Hồ kia, băng thanh lại ngọc khiết.

Chuyện kể rằng, vì sao Tịch Gia bảo lại suy tàn như thế kia? Trong vòng nửa năm xảy ra nhiều biến cố như vậy, làm gì cũng không được, ăn gì cũng không dư thừa sao? Nguyên nhân cụ thể theo quan điểm của Tịnh Thanh, đó chính là "Đều là vì tên khốn Hình Dận kia!", trong thoáng chốc không khỏi làm người khác cảm thấy Tịch Đại thiếu gia là tiểu oán phụ bị họ Hình nào đó vứt bỏ.

Đường Thải Nhi an ổn ngồi trên ghế bạch đàn, mi tâm vừa nhíu, cầm chén trà lên đưa bằng hai tay tới trước mặt Tịch Thanh, "Uống miếng nước, rồi tiếp tục nói."

“Ừng ực” hai ngụm đã uống cạn chén trà lạnh, Tịch Thanh hắng giọng, tiếp tục dùng cái giọng điệu khiến người khác nghe vào lỗ tai càng thêm vẻ âm trầm nói: "Thật vất vả mới mua được muối và gạo, thì một nhóm tiểu thương không hiểu từ đâu bỗng nhiên đi vào Lương thành, bán muối giá thấp, mà lại còn treo biển mua một cân muối tặng một cân gạo, cái này gọi là người làm sao sống đây? Ba mươi vạn thạch muối toàn bộ đều không bán được, hôm sau kho muối lại không hiểu tại sao bị ngập nước. . . . . ."

Dạ Ngu Ngốc vỗ vai Tịch Thanh, mặc dù hắn không hiểu những lời mà Tịch Thanh nói, nhưng do vẻ mặt của hắn quá u oán nên có thể hiểu, người đàn ông này, hiện tại cần có ai đó an ủi.

"Tiểu Tịch Tịch, không khóc đừng khóc nha." Dạ Ngu Ngốc mang theo nụ cười thánh nữ, nói như thế.

Đường Thải Nhi thở dài, liếc nhìn Lam Anh bên cạnh mặt không chút thay đổi, lại chuyển sang hỏi Tịch Thanh: "Làm sao ngươi biết những thứ này đều là do Hình Dận làm chứ?"

"Chính là hắn! Nửa năm trước hắn tới tìm ta muốn Phi Sắc Lưu Ly, kết quả bị ta cự tuyệt, sau đó hắn liền để lại uy hiếp ‘Sẽ có một ngày, ngươi đích thân đem Phi Sắc Lưu Ly giao cho ta.’"

Tịch Thanh cắn răng nghiến lợi nói.

Lam Anh một hồi lâu không có nói gì đột nhiên cười một tiếng, khóe miệng cong lên một tia ý cười hiểu biết, "Sợ rằng, Phi Sắc Lưu Ly này hôm nay đã đến tay Hình Dận."

Đường Thải Nhi: "Lam đại ca biết Hình Dận là ai?"

Lam Anh gật đầu một cái, "Chính là lâu chủ Vân Thiên lâu."

"Cái gì? !" Đường Thải Nhi kinh hãi, "Là tà phái Vân Thiên lâu mà mọi người trên giang hồ đều khiếp đảm? !"

"Đúng! Chính là cẩu tặc! Ta thề có chết cũng không đem Phi Sắc Lưu Ly giao cho cái loại đại ma đầu đó!" Tịch Thanh bực tức nói.

Lam Anh nhìn hai người nói chuyện không đúng trọng điểm, bình tĩnh mở miệng lần nữa, "Phi Sắc Lưu Ly kia, hôm nay đã đến tay Hình Dận."

"Sao?" Lúc này, Tịch Thanh rốt cuộc cũng hiểu vấn đề, "Lam thành chủ là khẳng định sao? !"

Lam Anh cười thâm ý, "Suy đoán. Thải Nhi, không bằng ngươi cùng Tịch công tử trở về tiêu cục Phú Quý ở Thủy thành một chuyến, tìm xem đến cuối cùng là có chuyện gì." Lam Anh mỉm cười nói, "Một trăm lượng bạc, ta trả thay Tịch công tử."

"Vậy làm sao được, ha ha, Lam đại ca, Thải Nhi không phải là người ham tiền tài." Đường Thải Nhi cười he he từ chối, đôi mắt không nhịn được mà lóe sáng.

Dạ Ngu Ngốc trừng lớn hai mắt, nghi ngờ nói: "Thải Nhi không phải là rất thích tiền sao?"

". . . . . ."

". . . . . ."

Bàn định ổn thỏa, Đường Thải Nhi quyết định ngày mai sẽ rời Giang thành, giường lớn mềm mại khắc hoa văn ở phủ Giang thành này, nàng chỉ có thể ngủ nốt đêm nay thôi.

Ban đêm, trăng sáng nhô cao, gió đêm hiu hiu thổi, cảnh đẹp như vậy thật sự làm cho người ta không đành lòng ngủ sớm chút nào.

Đường Thải Nhi liếc Dạ Ngu Ngốc đang yên giấc bên cạnh lại liếc nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, vì vậy mới lật người, vô thanh vô tức lướt qua Dạ Ngu Ngốc, hai chân vững chắc đặt trên đất. Mặc áo choàng vào, vuốt vuốt mấy cái, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Lửng thững đi vào trong đình, dưới ánh nến trong đình, Đường Thải Nhi híp mắt nhìn lại, chỉ thấy hồng y nam tử đang uống rượu ở đối diện, không cần phỏng đoán, người dám mặc hồng y tươi mát trong Giang thành chỉ có một người, đúng là Lam Anh.

"Ai? !" Lam Anh mang ánh mắt nghiêm túc, ly rượu từ trong tay bắn ra.

Đường Thải Nhi nghiêng người giơ tay vững vàng chụp được cái ly, vốn định đùa bỡn với soái ca một chút, nhưng không ngờ ngón tay dùng lực quá độ, bóp chén rượu vỡ tan trong tay, ngay sau đó đầu ngón tay truyền đến một trận đau đớn, "A a a. . . . . . Lam đại ca. . . . . ."

"Thải Nhi? !" Nghe giọng nói, Lam Anh vội vàng đứng dậy, nhìn máu tươi không ngừng ở trên cổ tay Đường Thải Nhi rơi xuống không khỏi kinh hãi, vội vàng lướt đến bên cạnh nàng, "Ngươi nửa đêm canh ba không ngủ được hả, sao lại đi ra đây?"

"Lam đại ca, ngươi cũng không phải là nửa đêm canh ba không ngủ được ra ngoài uống rượu sao." Đường Thải Nhi cãi lại.

Lam Anh nghiêm túc rút mảnh vỡ đâm vào ngón tay nàng ra, mày kiếm nhíu chặt, "Theo ta trở về phòng, ta bôi thuốc cho ngươi."

Đường Thải Nhi không hề gì thu tay lại, cười cười, "Không có chuyện gì, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, đại ca quên sao? Ta là đại phu à nha."

Lam Anh cười cười, "Thải Nhi. . . . . ."

"Đại ca lúc này uống rượu một mình, nói vậy có tâm sự gì sao? Nếu không chê, nói cho Thải Nhi nghe được không?"

Hai người đi vào trong đình, Lam Anh cười nhạt rót cho Đường Thải Nhi một ly rượu, "Rượu Nam Thủy hương hoa Quế, Thải Nhi nếm thử xem."

"Đa tạ đại ca." Đường Thải Nhi đưa tay nhận lấy, đem ly rượu để sát trước mũi, "Thơm quá ~"

Rượu thấm vào, Đường Thải Nhi chỉ cảm thấy cổ họng như có lửa đốt, nhất thời không thể lên tiếng.

Lam Anh cười to, vuốt ve sống lưng Đường Thải Nhi, "Rượu hoa Quế này phải thử chút một, Thải Nhi lại hào sảng rót hết vào, bị sặc đúng không?"

"Không có. . . . . . Không có sao. . . . . ." Đường Thải Nhi đỏ mặt, vừa lên tiếng một luồng gió lạnh thông vào cổ, không khỏi sặc một cái, ho khan.

"Tính tình của nàng. . . . . . Mãi mà không thay đổi." Lam Anh thấp giọng trách cứ , "Người đâu."

"Thành chủ." Hai nha hoàn từ trong rừng đi ra, uyển chuyển cúi đầu.

"Pha một bình trà nóng."

"Vâng”

Đường Thải Nhi dần dần thở bình thường, níu ống tay áo Lam Anh lại, đôi mắt nhiều thêm mấy phần nghiêm túc và sắc bén, "Rốt cuộc ngươi là ai? !"

Lam Anh run lên, đôi mắt nhìn Đường Thải Nhi từ từ trở nên thâm thúy, làm cho người ta không thấy đáy.

Đường Thải Nhi đẩy cánh tay Lam Anh đang để trên người mình ra, lui lại mấy bước, "Rốt cuộc ngươi là ai?"

Lam Anh thở dài, ánh mắt tà mị lại tràn ngập ý cười, đưa tay lấy từ trong ngực ra một sợi dây chuyền bình thường đưa tới trước mặt Đường Thải Nhi.

"Cái này không đáng bao nhiêu tiền." Đường Thải Nhi nhìn sang, tiếp tục nhìn chằm chằm Lam Anh.

Khóe miệng Lam Anh co quắp, "Thải Nhi, nàng không nhớ sợi dây chuyền này sao? Lúc nàng sáu tuổi. . . . . ."

Đường Thải Nhi nghệch đầu, bắt đầu hồi tưởng lúc mình sáu tuổi đã làm nên đại sự kinh thiên động địa, thần quỷ khiếp sợ gì.

Ví dụ như. . . . . . Một mình trong rừng lượm một đống đá lớn xâu thành mười sợi dây chuyền nhỏ, chờ cùng phụ thân xuất cốc vào Lương thành, nếu là gặp được tiểu nam hài xinh đẹp, sẽ tặng sợi dây chuyền không đáng giá một xu này cho đối phương, làm tín vật đính ước. . . . . .

Chẳng qua là đã từng trẻ người non dạ, huống chi trí nhớ của Đường Thải Nhi thật sự không tốt, sớm đã đem đại sự của mình làm ra vứt ở sau gáy, mà lần này nhớ lại, trên mặt hiện lên từng trận xấu hổ.

Thật là đáng khinh bỉ.

Lúc ta còn nhỏ tại sao lại sắc như vậy?

"Thải Nhi còn nhớ rõ ban đầu đã nói với ta những gì không?" Lam Anh nhìn khuôn mặt phiếm hồng của Đường Thải Nhi, cho là nàng đang ngượng ngùng, vội vàng nhẹ giọng hỏi.

Nghe nói thế, Đường Thải Nhi thất kinh, giơ tay lên ra hiệu dừng lại, "Lam đại ca! Ta. . . . . ."

Trong nháy mắt Đường Thải Nhi lập tức dừng lại động tác, trong đầu chợt hiện lên một câu nói làm cắt ngang lời nói của nàng.

"Không bắt được phu quân trở về để chúng ta truyền nghề, cũng không cần về nhà!"

Hình tượng phụ thân uy vũ dứt khoát xuất hiện ở trước mắt, Đường Thải Nhi há miệng lại mấp máy miệng, "Cái đó. . . . . . Lam đại ca, ha ha! Thì ra là huynh! ! Ha ha!" Có trời mới biết, trong túi tre của nàng có bao nhiêu dây chuyền, cũng chỉ có trời mới biết, lúc đó nàng đã đưa cho bao nhiêu tiểu nam hài sợi dây chuyền định mệnh kia, "Thải Nhi làm sao không nhớ chứ, ha ha! ! Huynh chính là tiểu nam nhi đó sao! Ha ha! Éc. . . . . . Chẳng qua là không nghĩ tới, tiểu nam đồng khả ái lúc đó bây giờ đã trổ mã yêu mị như vậy! Ha ha!"

Lam anh tự động bỏ qua lời khen lớn lên không tệ của Đường Thải Nhi đối với hắn, khóe miệng cong lên, "Xem ra Thải Nhi còn nhớ."

"Éc. . . . . . Thê tử của Lam đại ca chắc rất nhiều . . . . . ."

"Tiểu Lam không thê không thiếp, ở hai viện đều là thân tín của ta."

Đang suy nghĩ sâu xa, giọng nói trong trẻo của Dạ Ngu Ngốc vang lên từ phía sau, Đường Thải Nhi hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy Dạ Ngu Ngốc mặc quần áo màu trắng, tâm không khỏi run lên.

"Nương tử?" Dạ Ngu Ngốc cười cười, quẹo đầu nhìn Đường Thải Nhi, gió nhẹ thổi qua, tóc đen tùy ý tung bay, đôi mắt sáng rõ, cặp mắt nuốt chửng tất cả ý thức của Đường Thải Nhi.

Lam Anh trong mắt lóe lên một tia tức giận, nhìn Dạ Ngu Ngốc, "Vì sao hắn gọi nàng là nương tử?"

Đường Thải Nhi cười hai tiếng, chỉ trong nháy mắt, trong đầu của nàng đã hiện ra rất nhiều ý tưởng và giả thuyết. Nói sự thật cho Lam Anh? Không thể! Mình và Lam Anh chỉ mới quen biết hai ngày, cũng không hiểu rõ hắn là người như thế nào, làm như vậy quá mạo hiểm, an toàn của Dạ Ngu Ngốc là trên hết. Nói mình và Dạ Ngu Ngốc đã thành thân? ! A! Vậy cũng không thể! Đây chẳng phải là chặt đứt nhân duyên của nàng với nam nhân yêu nghiệt sao.

Suy đi nghĩ lại, Đường Thải Nhi thản nhiên cười, "Đầu óc tiểu Bạch có vấn đề, hắn cho rằng ta là nương tử của hắn, ha ha! Không ngại không ngại, đều là người trong giang hồ, không câu nệ tiểu tiết."

"Đầu óc có vấn đề thì phải chữa, y thuật của Thải Nhi cao siêu, vẫn không chữa được sao?" Lam Anh hai mắt thổn thức, nhìn thần thái mất tự nhiên của Đường Thải Nhi, trong lòng suy tính nếu từ từ bồi dưỡng tình cảm ấm áp chi bằng thừa thắng xông lên một lần bắt luôn mỹ kiều nương.

"Có thể, nhưng mà cần có thời gian, ha ha."

"Ừ, sau khi ta với nàng thành thân, Dạ Nhi cũng không thể gọi như vậy nữa, truyền ra ngoài sẽ không tốt." Đôi mắt Lam Anh chuyển một cái, cười cười, giơ tay lên vuốt ve mái tóc Đường Thải Nhi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.