Nói chuyện riêng sao? Nó và Won ngoài chiến tranh ra thì có gì mà nói chứ? Bà nó, anh lại muốn dở cái trò gì đây?
Ở yên để Won mang mình vào căn phòng của anh, nó lúc này vừa lo lắng vừa sợ hãi. Trong nhà này căn phòng nào cũng hầu như được cách âm rất tốt. Nếu nhở mà Won mưu sát nó, thì làm sao mấy tên dưới kia có thể cứu vớt nó kịp thời hả?
Rồi hướng mắt nhìn vào người con trai trước mặt mình, nó thỏ thẻ lên tiếng:
- Won, em muốn trở về phòng của mình!-Không gian càng nồng nặc mùi sát khí hơn khi nó phát ra câu đề nghị với Won. Anh không nói không rằng, chỉ bước nhanh hơn vào căn phòng của mình. Sau đó, Hiếu Phong đặt nó ngồi xuống giường. Còn mình thì đi về phía cửa phòng khóa chặt lại- Won..-Bất an, nó liền đứng nhanh dậy. Mẹ kiếp! Nói chuyện riêng cần gì khóa cửa luôn cơ chứ? Dù sao anh cũng đã nói mấy tên kia đừng xen vào rồi mà!
- Ở đây đến lượt em lên tiếng sao?
Rồi. Tuyên Hiếu Phong lại ăn nhầm thuốc nổ rồi hay sao? Đương nhiên khi nói chuyện riêng, thì anh phải có lòng tốt cho nó phát biểu chứ. Đằng này, lại muốn giành hết một mình mình nói hay sao?
- Em chỉ là, định hỏi anh: Tại sao lại khóa cửa phòng thôi!
Nó e dè chỉ tay về cánh cửa bị khóa chặt. Lúc này Hiếu Phong cười khẩy một cái, rồi di chuyển lên cổ áo nới lỏng cà vạt ra. Sau đó, anh xoay người lại đối diện với nó:
- Không phải anh đã nói rất rõ ràng, anh có chuyện riêng muốn nói với em sao. Nếu như anh không khóa cửa, thì không phải em đã có lý do bỏ chạy rồi hả?
Mẹ nó, sao anh lại đón được nó định bỏ chạy vậy? Mà dù có muốn bỏ chạy, thì anh nghĩ xem, nó bỏ chạy bằng cách nào?
Rồi di chuyển từng bước chân ngày một đến gần nó hơn, Won đưa bàn tay ra đặt nhẹ lên eo nó, sau đó kéo sát vào người mình. Nó vì hành động đột ngột của anh, nên cũng không thể phản kháng lại Won. Hai cá thể lại va chạm với nhau như không thể tách rời. Tay còn lại, anh cẩn thận đặt nhẹ lên chiếc cằm nhỏ nhắn của nó:
- Anh hai, anh đang làm gì vậy?
Anh hai? Hai từ này thật sự rất khó nghe nha. Thời gian qua anh đã rất ngán ngẩm khi được nó gọi anh bằng hai từ tẻ nhạt này. Tại sao không như những người con gái khác, trực tiếp gọi anh là Hiếu Phong . Là Tuyên Hiếu Phong đó!
- Em vừa mới gọi anh là gì vậy?
Mẹ nó, anh đâu có bị lãng tai đâu. Sao cứ bắt nó lặp lại hai từ ANH HAI đó hoài chứ? Rốt cuộc thì cái tên ANH HAI của nó hôm nay bị làm sao vậy?
- Em..-Nó lúng túng, hai bên cánh tay đang xiết lấy hai bên tay áo anh. Bây giờ nó phải làm sao để thoát khỏi Won đây? Còn cái hành động không ra gì này nữa? Đây đâu phải là hành động bình thường giữa hai anh em một nhà chứ? Không khéo, chúng lại diễn biến đi xa hơn thì nguy- Em cảm thấy rất khó chịu. Em muốn về phòng của mình để nghỉ ngơi!-Vừa hay nó tìm được cái cớ để phân chia sự chất vấn từ Won. Won sau khi nghe đến hai từ NGHỈ NGƠI , gương mặt của anh cũng ngày một tối sầm lại. Mẹ kiếp! Tại sao anh lại muốn nghỉ ngơi cùng với nó ngay lúc này chứ? Không được! Anh không thể để tình trạng này đi xa hơn. Nhưng mà làm sao đây? Anh không thể không suy nghĩ đến nó mỗi khi ngủ.
- Em muốn nghỉ ngơi sao?
Nó đang tự hỏi hôm nay người uống nhầm thuốc là Won hay là nó đây? Sao có mãi một vấn đề, mà anh cứ bảo nó trả lời đi trả lời lại mới chịu chứ hả?
- Đúng vậy. Em muốn về phòng nghỉ ngơi. Có chuyện gì, ngày mai chúng ta nói được không?
***
PHÒNG KHÁCH
Mười lăm phút trôi qua như khiến Aki đang ngồi trên đống lửa thấp thỏm. Mẹ kiếp! Nói chuyện có cần lâu như vậy không? Anh hoàn toàn không tin tưởng Won. Nếu nó xảy ra chuyện gì, đến lúc đó anh phải làm như thế nào đây? Không được rồi! Anh nhất định phải lên đó xem tình hình!
- Nè Aki, mày định đi đâu vậy?
Sau khi nhìn thấy anh đứng lên, thì cả Nae và Ben cũng không chịu được mà đứng dậy đồng thanh hỏi. Dịch Hy lúc này chau mày một cái, rồi nhìn chằm chằm vào cả hai:
- Tao không yên tâm để Tuyên Thy ở cùng Won. Cho nên tao phải lên đó xem thử. Hai đứa bây tốt nhất ở yên đây!
Anh căn dặn rồi nhanh chóng chạy vụt đi.
***
- Mẹ nó, sao lại khóa cửa chứ?-Hướng mắt vào cánh cửa được khóa trái, Aki tức tối chửi thề một câu- Tuyên Hiếu Phong mở cửa!-Đó là tiếng của Aki không phải sao? Nó không hề nghe nhầm. Nằm dài ở trên giường, nó khó nhọc ngồi dậy, rồi nhìn về phía cánh cửa phòng tắm mỉm cười. Won ở bên trong chắc chắn không nghe thấy giọng của Aki đâu. Nếu vậy, nó phải đi mở cửa cho anh mới được.
Một bước, hai bước, rồi ba bước.. Những bước đi khập khiễng của nó cuối cùng cũng dừng lại trước cửa phòng. Cạch Nó mở rõ một tiếng Cạch Cánh cửa phòng lúc này được bung ra, khiến nó nhìn rõ người trước mặt là ai hơn. Nó nhìn vào Dịch Hy cười tươi, rồi bước đến xiết chặt anh.