PHÒNG KHÁCH
- Cái gì? Em muốn chuyển trường sao? Không được! Chuyện này anh không thể đồng ý!
Tiếng hét thất thanh của ai đó làm nó chau mày. Tại sao anh lại phản ứng thái hóa như vậy chứ? Chỉ là chuyển trường thôi mà. Vậy mà lúc ban đầu, anh còn hứa sẽ giúp nó == Thật không thể tin lời của con trai nói mà ==! Rồi cầm lấy gối ném Nae, nó đứng nhanh dậy xiết chặt hai nắm tay hình quả đấm:
- Em biết ngay là anh chỉ có cái miệng mà! Chỉ giỏi nhất là khoác lác thôi. Thảo nào, người ta lại chủ động hủy hôn với anh. Lạc Tường Nguyên! Em ghét anh!
Mắng xối xả Nae xong, thì nó bước khập khiễng hướng theo phía lên lầu. Giữ chặt chiếc gối trong tay, Nae nhìn theo dở khóc dở cười. Con bé này, hôm nay dám mắng anh sao? Còn dám lôi chuyện anh bị từ hôn ra chọc tức anh nữa chứ. Haizzz, nó chán sống rồi ==
- Tuyên Thy anh nói cho em biết. Dù cả đời này định sẵn anh là bị từ hôn mà trưởng thành. Thì anh cũng dám cá với em, anh sẽ không bao giờ quay lại thích em đâu!
Anh nói với theo. Khựng lại một giây, nó cắn chặt môi chau mày:
“ Được lắm Lạc Tường Nguyên! Những tháng ngày sau này, em sẽ khiến anh biến thế nào là đau khổ và khó chịu. Hứ! ”
______________
MỘT TUẦN SAU
Một tuần này trôi qua với nó vô cùng khổ sở a. Nào là phải thức dậy đúng giờ, rồi ăn đúng bữa, không được bỏ học nửa vời, v.v.. Nói chung, dường như người chịu đau khổ và khó chịu là nó. Và hôm nay, chính là một buổi sáng thứ hai đầu tuần.
- TUYÊN THY! DẬY CHO ANH!-Tiếng hét của ai đó làm trấn động cả căn biệt thự. Anh không thể nào chịu đựng được nữa rồi. Sáng sớm phải thức dậy nấu ăn, sau đó gọi nó dậy. Lại còn phải kiêm công việc giám sát nó 24 trên 24. Nghĩ kĩ, anh đúng thật là không cam tâm nha. Đường đường là một đại thiếu gia giàu có. Vậy mà hôm nay, anh lại biến thành một bảo mẫu tạm thời. Uầy, là bảo mẫu vô thời hạn mới đúng chứ!- MAU LÊN, DẬY CHO ANH!-Lần này xem ra có tác dụng hơn lần trước nha. Nghe tiếng hét ỏm tỏi của anh, cả phần cơ thể nó liền ngọ nguậy, rồi vươn thẳng hai tay ra. Kết quả cái lúc tay nó vừa vươn ra, thì ai kia đã chịu đòn == Trong lúc nó còn ngu ngơ, thì anh đã hằn học kéo nó dậy. Vì lực kéo quá mạnh, nên nó cứ vậy mà chủ động sà vào lòng anh. Đưa hai tay giữ lấy một cơ thể khác, gương mặt Nae ửng hồng. Sao vậy? Sao tim anh lại đập loạn xạ trước nó chứ? Không thể nào! Cái quái gì đang xảy ra với anh vậy? Rồi nhanh chóng buông nó ra, Nae chấn chỉnh lại cái cục diện bây giờ. Mơ màng ngắm nghía khuôn mặt đo đỏ kia, nó bất giác mỉm cười:
- Chào buổi sáng, Nae!
Nó nói, rồi đưa tay lên chào anh. Nae cau mày, sau đó dùng ngón tay trỏ chỉ nhẹ vào trán nó, đáp:
- Sáng cái gì mà sáng! Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Mau đi rữa mặt rồi xuống dưới nhà ngay cho anh. Hôm nay không cần phải đi học luôn!
Nói xong, Nae đứng nhanh dậy rồi quay người bỏ đi. Đưa hai tay dụi mắt rồi nhìn theo anh, nó theo phản xạ gãi đầu. Hôm nay là thứ hai mà. Không cần phải đi học là sao? Sao nó không hiểu gì đang xảy ra hết vậy!