CHƯƠNG 10 | NGÀY NGHỈ
Các vị thân ái, ta vội vã đem thứ lộng lẫy, hoa lệ này tới cho các ngươi chơi”
Cánh cửa bị một cỗ lực lượng đá văng, tiếp theo một nam hài nhà bên thoạt nhìn đặc biệt dương quang tráng kiện (khỏe mạnh, tươi tắn) vọt vào, ước mười bảy mười tám tuổi, khóe miệng mang theo lúm đồng tiền đáng yêu.
Mà bốn nam nhân ngồi trên sô pha trong đại sảnh đương nhiên xem thường khách nhân đột nhiên xuất hiện này. Chỉ có Ngạo Triết Thiên ngồi giữa mặc hưu nhàn phục (đồ ở nhà???) đang đọc báo tiếng Anh giương mắt lạnh lùng quét qua một chút rồi lập tức đem lực chú ý quay lại báo thương nghiệp.
Còn ba nam nhân bề ngoài đặc biệt xuất sắc ngồi ba phía bên cạnh, trong đó một nam nhân tóc hồng thoạt nhìn anh tuấn, uy vũ mà ngông cuồng, lặng lẽ đang khoát tay lên vai nam nhân tóc đen, một bên lấy ngón tay nhẹ nhàng thưởng thức vài sợi tóc của đối phương, một bên ghé vào bả vai đối phương cùng nhau xem báo. Thiếu niên tóc dài màu trắng, cao gầy mà thanh nhã thì nằm trên đùi nam nhân tóc đen nhắm mắt nghỉ ngơi, lười nhác giống như một con mèo.
Bên chân nam nhân còn có một người đang chơi PSP dựa vào, nam tử trên đầu có sừng ác ma hé ra khuôn mặt thanh mị thoạt nhìn tà khí dị thường.
“………………….. Ba lão bà của ngươi vẫn yêu tới dính ngươi như thế à…….. Thiên Thiên.”
Nam hài cười híp mắt
Nghe được hai chữ lão bà, ba nam nhân tóc dài lúc này mới đem tầm mắt xả tới trên người kẻ xâm nhập, sau đó Hủy Tạp cau mày cực độ, âm trầm bực bội nói.
” Thiên Thiên là tên ngươi có thể kêu sao?”
Hóa ra, bọn hắn còn để ý cách gọi Thiên Thiên nhiều hơn cả cách mình bị gọi.
Đương nhiên, kỳ thực nói bọn họ là lão bà của Thiên Thiên thì họ cũng không ý kiến, dù sao cũng cùng một nghĩa, tuy rằng số lượng hơi nhiều…. Nhưng ít ra họ vẫn là vợ đầu nha.
So với bị nói thành nam nhân của Thiên Thiên tốt hơn nhiều……
” Ngươi có việc gì?”
Nam nhân đạm mạc hỏi, đối với cách gọi kia đã không thèm so đo tính toán, nhưng mắt cũng không nâng lên một chút. Mà Hủy Tạp nghe Ngạo Triết Thiên nói chuyện liền ngoan ngoãn tiếp tục chơi PSP.
” Ta đại diện cho bộ phận đồng nhân nữ đáng yêu, thuần khiết, thiện lương tới thăm các ngươi, cũng mang đến cho các ngươi một món quà phi thường, phi thường thú vị đây….”
Hàm răng trắng noãn của nam hài hiện lên một vết sáng, sau đó rút ra một cái hộp quà màu đỏ dài dài, dẹp dẹp từ sau lưng. Mặt trên còn có mấy nụ hoa tơ tằm lớn màu hồng phấn.
“Mang về đi, không có hứng thú !”
Ngạo Triết Thiên lật tiếp trang báo. Hắn không tin những thứ nữ hài tử tặng là tốt lành……
Nữ sinh thời nay thật không biết suy nghĩ cái gì trong đầu, không tài nào hiểu được.
“Bề ngoài như thế chứ món quà này rất thú vị nha”
Bị cự tuyệt cũng không có ảnh hưởng đến nụ cười tươi như ánh mặt trời của nam hài, hắn đặc biệt nhiệt tình đi tới trước mặt ba người, sau đó tự biên tự diễn mà bóc giấy gói ra.
“Chí ít ta nghĩ ba lão bà các ngươi hẳn là sẽ rất thích …… Hắc hắc ”
Vì thế ba con nam nhân tóc dài liền đem tầm mắt chuyển dời đến trên người nam hài, nói chính xác là chuyển tới món quà trong tay hắn.
“…………………………………”
Người nào đó không nói gì. Sau đó nhìn nam hài đem quà tặng nhanh chóng mở ra, cũng lấy ra một cái gì đó giống trò chơi đánh cờ…..
” Teng Teng Teng Tèng! Trò chơi nhập vai!”
Một tay bày cờ, tức khắc trên tấm thảm đẹp đẽ, quý giá xuất hiện một ván cờ, sau đó mặc kệ bốn nam nhân chịu hay không, nam hài đã dọn xong cờ bắt đầu giải thích quy tắc.
” Trò chơi này cực kì đơn giản, từng người từng người có một con cờ, sau đó đổ cái sàng, người đầu tiên tới đích thì thắng, cũng có thể yêu cầu người về cuối làm một việc. Mà trên đường các vị đi, nhất định phải tuân theo quy tắc, biến thành hình dáng bề trên chỉ thị. Cũng chính là mặc vào trang phục nhập vai. Đương nhiên các ngươi không chịu thay thì trò chơi cũng giúp các ngươi đổi, đây chính là trò chơi do thượng đế chế tác, có ma pháp đó.”
Nam hài tử nói xong liền hướng mấy tiểu công đang nổi địch ý kia tươi cười.
” Nhân vật trong đó có rất nhiều loại………. Có y giả (doctor), quân nhân, y tá, vv và vv….. Ba vị chẳng lẽ không muốn nhìn thấy người nào đó biến thành một nhân dạng nào khác ư? Chẳng lẽ không muốn sao ….Không nghĩ tới sao?”
Vì thế ba con nguyên bản tựa vào bên người Ngạo Triết Thiên tức thì sáng mắt lên, bắt đầu có chút hứng thú ngồi quanh bàn, cũng bắt Ngạo Triết Thiên đến dự cuộc.
” Không chơi”
Người ta nghiêm mặt lạnh nhạt cự tuyệt. Giỡn à, đây là cái trò chơi quỷ quái gì?
” Người nào đó bảo ta đưa nó cho ngươi, nể mặt mũi chút đi…..”
Nam hài tử tìm kiếm gì đó trong bộ y phục rộng thùng thình, sau đó đột nhiên xả ra một cái cục bông tròn như banh, trắng như tuyết đột ngột đưa cho Ngạo Triết Thiên
” Tiểu Hàn?”
Theo bản năng tiếp được cục bông kia, Ngạo Triết Thiên kinh ngạc nhìn cái thứ mềm mại bé bé trong lòng đang lộ ra nụ cười quen thuộc.
Mà nhóc tì trong ngực đầu tiên là dùng cái tay ngắn ngắn, nhỏ nhỏ như củ sen dụi dụi mắt sau đó ngẩng đầu nhìn Ngạo Triết Thiên, con mắt to to chớp chớp giống như không tin vào mắt mình, hơi méo méo cái miệng nhỏ xíu, nước mắt bắt đầu tràn ra ở đuôi mắt.
” Chủ nhân………. Ô…………….. Tiểu Hàn rất nhớ ngươi!”
Tiểu sơn linh đầu tiên là ủy khuất mếu máo sau đó liều mình hướng vào ngực nam nhân, cái tay nhỏ bé, non nớt gắt gao bắt lấy y phục Ngạo Triết Thiên tựa như sợ chủ nhân hắn sẽ đột ngột biến mất.
” Rất nhớ, rất nhớ chủ nhân….”
Tiếng trẻ con mềm mại không ngừng tuôn ra, thật sự cũng không sinh động nhưng có thể biểu đạt cảm tình của nó.
” Ta cũng nhớ ngươi…… Tiểu Hàn ……”
Ôm cục bông ấm áp mà chân thực trong ngực, hai mắt Ngạo Triết Thiên phức tạp mà đau thương. Phía sau Hủy Tạp có chút xấu hổ nhìn phía khác.
” Tốt lắm, Tiểu Hàn cho ngươi tạm thời ôm, đến chơi nào!”
Thiếu niên phong tình khó hiểu thúc giục nam nhân
Gật gật đầu, Ngạo Triết Thiên cuối cùng thỏa hiệp cũng ngồi lên thảm sạch sẽ, bốn người bắt đầu chơi trò chơi.
” Thiên Thiên, ngươi đi trước!”
Đem cái sàng nhét vào trong tay nam nhân xong, thiếu niên liền vội vàng thức thời ngồi vào một bên, cứ đứng ở tại chỗ hắn sợ sẽ bị ánh mắt u linh của ba nam nhân khác giết chết………
Ngạo Triết Thiên bất đắc dĩ lắc cái sàng, đếm là bốn, đi tới bốn, tức khắc không trung hiện ra một hàng chữ:
‘CỞI MỘT KIỆN Y PHỤC NGƯƠI HIỆN TẠI ĐANG MẶC’
“…………………..”
Khóe miệng nam nhân hơi hơi giật giật……….. Trò chơi này quả nhiên có bệnh…..
Bởi vì thời tiết coi như ấm áp cho nên hắn chỉ mặc nhất kiện trường sam bạch sắc. Tiếp đó không đợi hắn phản ứng lại, áo đột nhiên bị một cỗ ma pháp kéo xuống…… Tiêu hủy.
Tức thì thân trên rắn chắc tràn đầy dấu vết ái dục lộ ra, tầm mắt ba con tiểu công lập tức quét tới, ngay cả lục quang cũng xuất hiện.
“Dời mắt ngươi đi chỗ khác !”
Vong Dạ quay đầu điềm tĩnh cảnh cáo nam hài bên cạnh, nó tức khắc chộp lấy cuốn tạp chí vùi đầu vào chăm chú xem.
Đối với Vong Dạ, nó vẫn rất sợ hãi.
” Đừng nhìn nữa, kế tiếp đến ai?”
Ngạo Triết Thiên hơi cau mày, tuy rằng toàn thân trên dưới đều bị ba nam nhân này thấy hết cả chục lần nhưng hắn vẫn không quen bị tầm mắt họ đâm vào người, bất quá, dù là có chút không tự nhiên thì hắn cũng không biểu hiện ra ngoài, vẫn như cũ trấn định trầm ổn.
Nhưng được lời nhất lúc này là Tiểu Hàn, chỉ thấy ánh mắt thật to của nó mang theo một nét cười thỏa mãn nằm cuộn trong lòng chủ nhân, còn dùng cái đầu nhỏ nhỏ cọ cọ sau đó hắn sờ sờ đầu nó, bảo nó đừng lộn xộn. Vì thế ba con tiểu công khác vừa tức vừa giận nhìn chằm chằm Tiểu Hàn, hận không thể dùng ánh mắt giết chết nó.
” Kế tiếp là ta!”
Vong Dạ hừ lạnh một tiếng thu hồi ánh mắt xuyên trên người Tiểu Hàn, sau đó bắt đầu quăng cái sàng. Đếm là sáu, đi tới sáu bước.
‘MỜI MẶC VÀO QUÂN TRANG CỦA ĐẾ QUỐC BÓNG TỐI’
Một trận hào quang xuất hiện, võ phục trên người Vong Dạ đột nhiên biến thành quân trang màu đen, quân hàm là sĩ quan, trong tay còn cầm cái roi da…… Cả người nhất thời tà ác đến độ làm cho người ta lạnh sống lưng.
Sờ sờ roi da trên tay, Vong Dạ vô ý nhìn về phía Ngạo Triết Thiên, người ta liền nheo mắt lạnh lùng hồi tưởng quá khứ, hồng mao khuyển lập tức quăng roi ngoan ngoãn ngồi xuống. Hắn đương nhiên không thể dùng roi đánh Ngạo Triết Thiên, mà là muốn dùng nó đem người ta trực tiếp cuốn vào lòng mình…. Bất quá hiện tại tạm thời không có phương tiện rồi….
” Hừ, mặc cái quân trang cũng đep vậy sao….”
Vẫn vô cùng để bụng về chiều cao của Vong Dạ, Phỉ lạnh mặt ném cái sàng…..
‘ MỜI MẶC VÀO TRANG PHỤC LOLITA MƠ MỘNG’
” Cái gì mà LOLITA?”
Thiếu niên tóc bạc còn chưa kịp phản ứng, thân mình đột nhiên xuất hiện hào quang, vì thế một bộ soa rê dài màu trắng đính ruy băng phấn hồng cực kỳ tinh xảo, gợi cảm, đáng yêu bọc lấy người hắn, nhất thời chung quanh một trận yên tĩnh, sau đó Vong Dạ cùng Hủy Tạp đều cười điên cười khùng mà hai mắt đầy tiếu ý của Ngạo Triết Thiên cũng nhìn về phía hắn, Tiểu Hàn nằm trong ngực cũng không thể không cười trộm.
“¥. . . . . . %-. . . . . . *-”
Phỉ nhất thời sắc mặt tái nhợt, muốn đem quần áo xả hạ, bất quá thực đáng tiếc, cho dù hắn có bản lĩnh tày trời cũng kéo xuống không được.
” Coi đẹp đấy!”
Ngạo Triết Thiên cười tà, tay chống cằm, làm bộ dạng như kẻ trêu gái.
Y không nói dối, Phỉ mặc nữ phục là tuyệt đối thích hợp, bởi vì thân thể hắn rõ ràng mảnh khảnh mà lả lướt, khuôn mặt cũng đủ xinh đẹp, bất quá không giống mô dạng LOLI điển hình.
” Đẹp?”
Tuy rằng khó được Ngạo Triết Thiên khen, nhưng mà…….. Hắn không chút cao hứng. Người này nhất định trong bụng đang cười lăn cười bò….. Đáng giận……. Buổi tối chờ coi…….
” Đến ngươi! Sơn dương!”
Đem cái sàng ném về phía Hủy Tạp, Phỉ cực kì mất hứng, trầm mặt xuống.
” Ngươi kêu ai sơn dương! Tiểu hài tử, mình chưa ngay lông chưa dài kia!”
Hủy Tạp đối với biệt hiệu này hoàn toàn bất mãn, hắn là hắn là ác ma cao quý! Không phải loại sơn dương cấp thấp kia!
” Ai thưa ta gọi!” Phỉ cười lạnh
. . . . . . ¥–% ngươi ¥#•%”
Hai người tức khắc liền mắng chửi, cãi cọ, ngôn ngữ càng ngày càng thâm độc, bất quá không tới độ đánh đấm nhau, có lẽ sợ cái gì đó. Mãi đến lúc Ngạo Triết Thiên đạm đạm bảo họ im miệng hai người mới an tĩnh lại.
Hủy Tạp bắt đầu lắc cái sàng.
‘ MỜI MẶC VÀO TRANG PHỤC GẤU TRÚC VÔ CÙNG ĐÁNG YÊU THÂN THIẾT’
Một trận hào quang hiện lên, thân thể thon dài mà mạnh mẽ của Hủy Tạp nhất thời bị một bộ lông tơ cực kỳ cồng kềnh lại thêm tròn trĩnh bọc lấy, đầu hắn cũng vậy, cả người thoạt nhìn như một con búp bê vải vĩ đại, trừ bỏ khuôn mặt lộ ra kia…..
Đáng yêu cộng biến thái không chịu được…….
Toàn trường nhất thời yên tĩnh như tử địa, sau đó cười trước tiên là Phỉ, tiếp theo chính là Tiểu Hàn
” Ha ha ha ha!!! Rất đẹp!! Sơn dương! Ngươi so ra còn thích hợp hơn nhiều!!”
” Không! Trò chơi chết tiệt này! Này, đồng nhân nữ trong đầu rốt cuộc nghĩ cái gì! Sao cả trang phục biến thái như thế cũng có!!!’
Hủy Tạp bạo phát. Hắn hiện tại như người sắm vai gấu đen trong công viên, cồng kềnh nẩy tới nẩy lui, muốn cởi cái đồ này, dĩ nhiên là không thể cởi.
” Hình tượng của ta…… Hình tượng cao lớn anh tuấn của ta….”
Bỏ cuộc, ác ma cuối cùng chỉ có thể ngồi xuống ủ rũ che mặt, bất quá cũng phí sức, chung quy hiện tại hắn đang phát phì, tay với không tới mắt….
Cái móng vuốt bự bự, màu đen bằng nhung kia vô luận cử động như thế nào đều thấy….. Thực dễ thương…. Hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng thâm trầm.
” Đến ngươi, Thiên”
Vong Dạ đột nhiên đến gần Ngạo Triết Thiên, tay quấn lấy thắt lưng hắn, ghé vào tai nhỏ giọng, đồng thời mưu đồ đem tiểu đông tây trong lòng hắn vứt bỏ, bất quá bị ngăn trở.
Ngạo Triết Thiên còn đang cười Hủy Tạp không chú tâm mà quăng cái sàng.
‘MỜI THAY VÀO TRANG PHỤC M TRONG BỘ SM’
“……………………………….”
“……………………………….”
“……………………………….”
“………..Ô?”
Ngạo Triết Thiên tức khắc cười không nổi, chỉ thấy hào quang chói lóa, quần áo trên người hắn đều biến mất, mắt bị một miếng vải da thứ thiệt bịt kín, miệng cũng bị một cái tiểu cầu cực kỳ tình sắc kiềm lấy, không thể nói chuyện, mà cổ, bả vai cùng đùi đều bị dây nịt hắc sắc kích thước không đồng nhất trói buộc, không nhìn thấy gì làm hắn theo bản năng quằn quại, lại có tiếng lục lạc và xích sắt vang lên, sau đó đùi cùng cẳng chân bị dây sắt cột vào nhau, nam nhân lập tức vô pháp ngồi vững liền ngã lăn trên mặt thảm.
Mày cau mặt cứng…
Sao lại thế này?
Nhanh chóng, nam nhân không thấy gì chỉ cảm nhận được mình bị vài đạo tầm mắt khủng bố chăm chú bám trên người. Chung quanh im lặng đến khiếp nhân, ngay cả Tiểu Hàn cũng không phát ra thanh âm gì.
Tiếp theo thân thể bị một đôi bàn tay to, cực nóng ôm lấy, nhất thời cả người bị nhấc lên cao.
“…………………Ô!”
Biết sắp phát sinh chuyện gì, nam nhân ra sức giãy dụa trong lòng Vong Dạ. Giỡn kiểu gì, hôm qua mới làm! Hôm nay không phải được nghĩ ngơi sao! Huống chi hắn cảm thấy được ba người này rõ ràng đã mất tự chủ……. Tuy rằng không nói gì……. Thế nhưng hắn có thể biết được….
“Bỏ trò chơi của hắn đi…….. Chúng ta chơi trò của mình…”
Thanh âm Hủy Tạp cũng không khỏi hắc ám toát ra khí tức nồng đậm mùi ***, cũng gian tà liếm liếm miệng. Nhưng mà phải nói trước, hắn toàn thân nhìn không thấu (do cosplay gấu trúc).
Vì thế chỉ thấy hắn đi theo Vong Dạ, đang ôm Ngạo Triết Thiên lên lầu, đương nhiên Phỉ đang mặc soa rê LOLI cũng phóng lên.
” Các ngươi không được khi dễ chủ nhân!”
Ý thức được vấn đề sắp phát sinh, Tiểu Hàn vọt đi lên kéo lấy Vong Dạ, nước mắt thẳng hàng.
“Không được! Chủ nhân rất đáng thương!”
“Cút!”
Đem cục bông ném ra sau, ba người liền đóng lại cửa phòng.
“Không được làm vậy! Thả chủ nhân ra!!”
Tiểu Hàn đáng thương kích động đập cửa, lại chỉ có thể nghe được trong phòng Ngạo Triết Thiên có tiếng rên rĩ đứt quãng và giọng nam nhân cười nhẹ.
Đó là thế giới hắn không được phép quấy rầy.
” Uy”
Đột nhiên cái nam hài mang trò chơi tới kia vỗ vỗ nhóc tì mũm mĩm
Tiểu Hàn hai mắt đẫm lệ quay đầu lại, trừng mắt nhìn, sau đó ủy khuất thở sâu, lại quật cường không chịu khóc trước mặt người lạ, cái miệng nghẹn ngào run rẩy….
Nhưng mà bộ dáng nhẫn nhẫn của nó làm người ta cảm thấy thật muốn khi dễ, vừa đáng thương vừa khiếm ngược, nhất là ánh mắt lam sắc kia khiến kẻ khác muốn dùng tay móc lấy.
” Bọn họ khi dễ chủ nhân………………”
Tiểu Hàn hít hít cái mũi nhỏ giọng nói….. Có cảm giác thất bại nồng đậm….. Nó cái gì cũng không giúp được……..
” Ta cho ngươi một cái dược, ngươi uống vào có thể trưởng thành, tiếp đó khôi phục năng lực”
Nam hài tử lại lộ ra nụ cười như ánh mặt trời
” Sau đấy vào trong đem bọn họ tống ra, thế nào?”
“Thật không?”
Tiểu Hàn trừng mắt nhìn sau đó tiếp nhận bình dược màu sắc bất thường từ tay nam hài, nhìn nhìn, liền một ngụm nuốt xuống…
Sương khói hiện lên, Tiểu Hàn đột nhiên phát hiện mình đã lớn lên, bề ngoài cũng không quá mức, thoạt nhìn quá mười bảy, mười tám tuổi, khuôn mặt rất là đáng yêu…… Một cỗ lực lượng thần bí vây quanh người…..
5 phút qua đi Tiểu Hàn đã khống chế được sức lực, hất đầu một cái, sau đó biến ra hai thanh loan đao (có nghe tới Nguyệt đao (đao cong cong) chưa? Nó đấy!) phẫn nộ nhìn cửa phòng.
” Hừ! Lũ hỗn trướng các ngươi !”
Hừ lạnh một tiếng, Tiểu Hàn dùng sức phá cửa xông vào
“Đi đi! Đi đi……. Cứu chủ nhân của ngươi đi……….”
Đồng nhân nam che miệng cười trộm cũng ở một bên nghe động tĩnh bên trong.
Nhưng mà, trong phòng, không biết Tiểu Hàn thấy được cảnh gì mà lại không có chút âm thanh…..
Qua chừng mấy phút mới nghe được hắn u ám nói nửa câu.
” Giúp ta nhập cuộc luôn đi……”
“………………………..”
“……………………….”
“Ô!” Ngạo Triết Thiên đang bị ba nam nhân hung hăng yêu thương kia tức thì khí tuyệt.