Ô Hắc Ma Hoàng Chi Trói Buộc Heise Quyển 1

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1

Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như thế này.

Mất đi tự do, tôn nghiêm, địa vị, cùng thân nhân.

Thiết liên nặng nề trói buộc hai chân, mỗi bước đi đều bị thứ kim loại thô ráp kia ma sát đến da thịt bị hủy hoại.

Cảm giác đau đớn truyền đến từ vết thương đã thối rữa cũng dần mất đi, hắn không biết bản thân còn có thể chống đỡ được bao lâu, ngay cả linh hồn dưới cái nắng gay gắt này tựa như cũng muốn tan rã …

Ngẩng đầu lên thấy trời đất trước mắt tựa như luyện ngục, nam nhân vươn đầu lưỡi liếm đôi môi đã sớm bị gió cát thổi đến nứt nẻ, chỉ cảm thấy càng lúc càng thêm tuyệt vọng.

Thế nhưng hắn không thể tuyệt vọng cũng không thể buông tay, hắn phải tìm được cơ hội trốn khỏi nơi này, tìm được thê tử cùng nhi tử bị thất tán.

Cách đó không xa truyền đến một tiếng thét chói tai kinh khủng, một nữ nhân niên kỷ còn trẻ bị hai quái vật thân người đầu thú kéo ra từ giữa đám người, thô bạo đẩy ngã xuống một bên đất trống mà thi bạo. Tiếp đó, tiếng thét chói tai rất nhanh liền biến thành tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế. Tình cảnh trước mắt nam nhân đã trông thấy nhiều lần, những quái vật này thường tìm mấy nữ tử còn trẻ trong đoàn nô lệ kéo ra, rồi luôn bạo một cách vô nhân đạo, sau đó liền xé xác nữ nhân ra ăn tươi nuốt sống.

Mỗi lần chứng kiến cảnh máu me ghê rợn này, đều khiến hắn vừa cảm thấy chân thực lại vừa thấy hỗn loạn.

Hắn rõ ràng không nên ở tại thế giới tựa như ác mộng này…

******

Nam nhân tên Ngạo Triết Thiên, ba mươi mốt tuổi, là tổng tài [ hiểu nôm na là tổng giám đốc ] của tập đoàn Trụ Đế, nắm giữ huyết mạch của kinh tế toàn cầu. Tại thế giới đấy, không chuyện gì có thể khiến hắn cúi đầu, cũng không có bất cứ kẻ nào dám bất kính với hắn.

Bởi vì chính bản thân hắn cũng quá thừa tàn khốc cùng khôn khéo, vậy nên hắn nghiễm nhiên trở thành cơn ác mộng đối với mọi đối thủ cạnh tranh.

Nhưng hắn tự nhận mình cũng không phải người lãnh khốc vô tình gì, chỉ là sự ôn nhu của hắn chỉ dành cho thê tử cùng nhi tử.

Thế nhưng, một tai nạn ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra đã đẩy Ngạo Triết Thiên đến thế giới lạ lẫm này, chiếc máy bay tư nhân chở gia đình hắn đột nhiên mất kiểm soát mà đâm vào vách núi bên cạnh, hắn rơi vào hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.

Khi tỉnh dậy, lại phát hiện ra mình đang ở một địa phương hoàn toàn xa lạ, xung quanh bốn phía là bình nguyên xơ xác đìu hiu, trên thân nam nhân vẫn là bộ âu phục cao cấp tối màu như lúc trước, chỉ là đã bị tả tơi rách nát mất rồi, nhưng tựa như có kỳ tích, thân thể cư nhiên lại chỉ bị vài vết thương nhẹ.

Thế nhưng Ngạo Triết Thiên lại không tìm được thế tử và nhi tử của mình, trực giác nói cho hắn biết, bọn họ cũng đã tới thế giới này, và vẫn còn sống.

Hắn phải đi tìm bọn họ.

Bởi vì đó là nguồn sinh lực duy nhất của hắn, vô luận là ở bất cứ thế giới nào.

Đi tròn hai ngày trời, vào một buổi sáng sớm, khi mà thân thể đã dần tới cực hạn, Ngạo Triết Thiên mới mơ hồ nhìn thấy một thôn trang, mang đậm phong cách cổ xưa trữ tình. Lê cước bộ nặng nề tiến vào, hắn nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa màu vàng đất của một nhà trong thôn.

Nam nhân cần nước cùng với đồ ăn.

Cánh cửa mở ra, một lão nhân dáng người tháp bé với mái tóc rối bù màu rám nắng đang mơ mơ hồ hồ dụi con mắt xuất hiện, nhìn qua thấy rõ là còn chưa tỉnh ngủ, nhưng lão vừa nhìn thấy Ngạo Triết Thiên thì ngay lập tức hai mắt mở to, chỉ vào hắn lớn tiếng ồn ào nói cái gì đó không rõ ràng, nhưng thoạt nhìn phi thường hưng phấn. Ngay sau đó lão nhân thân thủ xuất tới thật nhanh muốn chộp lấy Ngạo Triết Thiên.

Ngạo Triết Thiên theo bản năng mách bảo, trực giác thấy không ổn, lập tức xoay người vội vàng bỏ chạy.

Lão đầu liền cầm lấy cây côn chạy đuổi theo hắn.

Mấy thôn dân sống xung quanh nghe được động tĩnh khác thường liền mở cửa ra xem, có mấy người thanh niên trẻ tuổi cường tráng thấy cảnh tượng trước mắt, tựa như thấy tiền, lập tức sắn tay áo lên đuổi theo hắn.

Ngạo Tiết Thiên trốn chạy bạt mạng, vô pháp lý giải vì sao mấy người kia lại muốn bắt hắn cho bằng được.

May là làng tuy không lớn nhưng lại rắc rối phức tạp. Thế nhưng thể lực cạn kiệt lại không cho phép hắn chạy xa, chỉ có thể ẩn nấp trong một thân cây. Nghe thấy tiếng bước chân nhỏ dần, Ngạo Triết Thiên thở phào nhẹ nhõm một cái, nhưng từ tận đáy lòng lại không thể áp chế được nỗi niềm lo lắng dâng lên.

Lúc trước đi trên đường, hắn cũng đã gặp rất nhiều loại động vật kỳ quái, hết thảy đều không thuộc về thế giới hồi trước của hắn, nay gặp những thôn dân này, hắn càng chắc chắn thêm về suy đoán của mình. Những người thôn dân kia thân người chỉ cao có khoảng một thước hai, nhưng lại phi thường cường tráng. Hơn nữa khuôn mặt lại có chút hao hao giống với thổ tinh linh trong mấy thế giới kỳ huyễn.

Thật là những sinh vật xấu xí…

Đột nhiên, một tiếng vang tuy nhỏ nhưng lại khiến hắn giật mình chú ý đến, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy một lão phụ nhân mang khuôn mặt của một người phương Tây, nàng ngạc nhiên nhìn Ngạo Triết Thiên, nhưng rất nhanh sau đó ôn nhu nói : “Ô, người thanh niên, không cần phải căng thẳng như vậy, ta không có ác ý gì.”

“…” Tuy trên khuôn mặt anh tuấn thoạt nhìn rất bĩnh tĩnh, nhưng trong lòng hắn đã sớm âm thầm quyết định, hoặc là phải đẩy ngã lão phụ nhân này xuống, hoặc là chạy trốn.

“Những người đó truy đuổi ngươi đúng không ?” Động tác của lão phụ nhân có phần lúng túng, một bên vừa trì độn vừa căng thẳng nhìn dao dác xung quanh, một bên thấp giọng nói với người nam nhân tóc đen rất có khí chất trước mắt : “Nếu nguơi không muốn bị bắt được, thì trốn vào nhà ta đi.” Khuôn mặt nàng thoạt nhìn rất đôn hậu từ ái, thanh âm ôn hòa, khiến nam nhân cũng trút xuống vài phần cảnh giác, nhưng vẫn thận trọng không đi vào cùng nàng.

Ngạo Triết Thiên thấy nàng cùng với mấy người kia không giống nhau, giống với một con người bình thường hơn, chỉ là không hay nàng cùng với mẫy gã thổ tinh linh kia có quan hệ gì ?

Tựa hộ nhìn ra tia nghi hoặc trong ánh mắt nam nhân, phụ nhân nở nụ cười, vừa đi vào trong nhà vừa nói : “Ha hả, ta cùng với trưởng thôn quan hệ cũng không tệ.”

Trên gương mặt vẫn giữ nụ cười như vậy, nàng quay đầu nhìn Ngạo Triết Thiên một chút : “Hài tử, ta nghĩ là ngươi cần chút đồ ăn, nếu như không ngại, trong nhà ta có bát cháo thịt vừa mới nấu xong, hẵng còn nóng –”

Nam nhân vẫn hờ hững như cũ.

Năm phút đồng hồ trôi qua, hắn đứng trước cửa gian nhà của nàng, một ngôi nhà gỗ tuy nhỏ nhưng lại ấm áp.

Cuối cùng vẫn là hắn phải đầu hàng cái dạ dày của mình. Đối với một người mà hơn hai ngày nay đói bụng, ngay đến một giọt nước cũng không có để mà uống, thì đồ ăn lúc này thật đúng là mê hoặc không thể nào chống cự lại được.

Mà thứ mê hoặc này, lại khiến hắn buông lỏng hết cảnh giác của mình, không hay biết đằng sau lưng, từ lúc nào đã có một người có vô thanh vô tức tiếp cận, một gậy đập vào đầu liến khiến hắn ngã xuống bất tỉnh. Trước khi rơi vào hôn mê, ngoài người nam nhân trung niên đã đánh ngã mình, hắn còn nhìn thấy diện mạo người phụ nhân kia trong nháy mắt trở nên giảo trá ác tâm, cũng mơ hồ nghe được giọng nàng nói : “Ha ha, nhìn xem, ta bắt được hai mươi tiền đồng rồi.”

Tại thế giới này, nô lệ có giá hai mươi mốt tiền đồng, mà Ngạo Triết Thiên, bất hạnh thay là hắn lại trông rất giống một tên nô lệ.

Trong cơn mê man, Ngạo Triết Thiên nghĩ mình có lẽ bị điên mất rồi, cư nhiên lại tin tưởng lão phụ nhân, mặc dù hơn phẩn nửa là vì đồ ăn, nhưng một phần cũng bởi phụ nhân kia gợi hắn nhớ đến mẫu thân đã mất của thê tử hắn, là người đã cứu hắn ra khỏi bùn lầy tuyệt vọng khi xưa.

***

Khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình đã trở thành một tên nô lệ hèn mạt.

Mất đi tự do, tôn nghiêm, địa vị.

Hai tháng trôi đi, qua những sự tình xảy ra xung quanh mà mình chứng kiến, Ngạo Triết Thiên nhận thức được rất rõ ràng, đây là một xã hội phân hóa giai cấp cực kỳ khắc nghiệt, mà trùng hợp thay, nô lệ lại là tầng lớp thấp kém hèn mọn nhất, giá trị bản thân hắn e là so với một con chuột sống nơi cống rãnh bẩn thỉu cũng không bằng.

Mà nguyên nhân của hết thảy việc này lại thật nực cười.

Chỉ vì hắn hắc phát hắc đồng [ tóc đen mắt đen ], ngay cả làn da vốn sáng màu, qua hai tháng phơi dưới ánh nắng gay gắt cũng trở nên thô ráp sạm đen lại, hơn nữa mỗi ngày còn phải vận chuyển bùn đất, không được tắm vòi sen, hiện tại hắn so với người da đen cũng không mấy khác biệt là bao.

Mà đem ra so sánh với mấy người nô lệ khác, địa vị của Ngạo Triết Thiên xem chừng có phần thấp hèn hơn, bởi vì những người khác lớn lên đều là tóc màu tro đen, còn Ngạo Triết Thiên thì lại giống như bóng đêm sâu bất tận, thuần một màu đen gần như không bị pha tạp. Chính là ngay cả tại Trung Quốc thế kỉ hai mươi mốt này, màu đen thuần túy của con ngươi hắn cũng là thuộc dạng hiếm gặp.

Trong thế giới này, các cấp bậc tôn ti đều phân chia rõ ràng dựa vào tiêu chí bạch, ngân, kim, hồng, hoàng, hạt, hôi và hắc. Bạch sắc là cấp bậc cao nhất, tượng trưng cho sự bảo hộ của Quang Minh thần, tượng trưng cho cao quý cùng vinh quang tối thượng. Hắc sắc là cấp bậc hạ đẳng thấp kém nhất, tượng trưng cho tội ác cùng nhơ bẩn, bị người đời khinh bỉ, phỉ nhổ.

Vậy nên trong đám người nô lệ này, Ngạo Triết Thiên bị phân vào loại thấp hèn nhất, là người mà bất cứ kẻ nào cũng đều có thể khi dễ, cũng có vài lần hắn bị mấy nam nhân bao vây tấn công, tuy rằng trong lúc loạn đả hắn bị thương không ít, nhưng đồng thời cũng khiến mấy gã kia phải trả giá lớn. Cũng là nhờ ở thế kỷ hai mươi mốt, Ngạo Triết Thiên đã học không thủ đạo, nhu đạo để phòng thân, mà những thứ này đối với đám nô lệ mà nói lại là những phương pháp công kích kỳ dị, bằng không thì sợ là hắn đã chẳng sống được đến lúc này.

Thế nhưng tình hình trước mắt lại không mấy lạc quan, thân thể hắn đang dần không chống cự lại nổi nữa.

Đôi mày kiếm chau lại, sắc mặt nam nhân có phần tái nhợt, hắn sờ sờ tới ***g ngực đau buốt, hôm qua bị đá vào nơi này, đau muốn chặt đứt hết xương cốt vậy… Sáng hôm nay còn ói ra không ít máu đen.

Cũng may thời gian qua, đám nô lệ tìm Ngạo Triết Thiên khiêu khích cũng đều lãnh không ít mấy vết thương nặng, nên gần đây đám người trêu chọc hắn cũng giảm đi nhiều.

Dù ở bất cứ nơi nào thì quy luật vẫn như cũ, mạnh sống yếu chết.

Nơi hiện tại Ngạo Triết Thiên đang ở giống như một mảnh đất hoang tàn bị thế giới vứt bỏ, phóng tầm mắt nhìn ra xa cũng chỉ thấy một đường chân trời mênh mông. Hằng ngày, đám nô lệ phải liên tục đào bới đất cát có thể sử dụng được từ đất hoang, sau đó vận chuyển đến một sân bãi gia công, tại đấy sẽ có chuyên gia gia công điêu khắc, chế tác thành kiến trúc hoặc dùng cho quân sự.

Ở đây chỉ có nước bẩn cùng với đồ ăn bốc mùi buồn nôn, hoàn cảnh ác liệt khiến rất nhiều người vì không chống đỡ được mà ngã từ trên công trường cao xuống, mà chờ đợi bọn hắn ở nơi đấy thì chỉ có cái chết, bởi lẽ chẳng ai tha thiết gì một gã nô lệ đã không còn giá trị lao động.

Mỗi ngày ở đây đều có hàng ngàn hàng vạn nô lệ tử vong, nhưng sẽ rất nhanh có người mới bổ sung vào, mạng người tựa như mấy thứ rác rưởi chẳng đáng một xu, cứ mặc sức mà chà đạp.

Trên bầu trời u ám lại có mấy con ma thú bay lượn lờ, đã có rất nhiều người sau bao nỗ lực chống đỡ, cuối cùng vẫn về với cơn ác mộng khủng khiếp. Bởi Ngạn Triết Thiên đã từng vài lần tận mắt trông thấy mấy người vì bất cẩn mà ngã xuống, liền bị mấy con phi cầm [ là từ dùng chung cho loài chim bay ] với hàm răng sắc nhọn xé xác thành từng mảnh mà vô pháp phản kháng.

Hắn thậm chí còn nghĩ là có những người cố tình làm như vậy, tình cảnh ác nghiệt khiến đám nô lệ bị lợi dụng cảm thấy thống khổ chỉ muốn tìm đến cái chết, lại nghĩ cái gã nào đấy thao túng hết thảy mọi việc ở đây, không phải là phi thường chán ghét màu đen đi…

Đột nhiên, một tia nhìn sắc bén khiến hết thảy mấy kẻ khác đều phải rợn mình phát lạnh bao trùm lên hắn, hắn theo bản năng mà ngẩng đầu lên nhìn.

Là một ma vật gần giống với dạng thân người đầu thú, nhưng so với mấy quái thú tầm thường trông giữ đám nô lệ lại có điểm bất đồng, cái đầu của nó không giống như đầu của loài thằn lằn, mà gần giống với đầu của một con bạch lang, dưới ánh nắng chói chang, bộ lông dài mà vàng óng của nó thực nhức mắt. Mà chính là lúc này đây, cắp mắt đỏ như máu của nó lại gắt gao nhìn chằm chằm vào Ngạo Triết Thiên, cái cảm giác như bị xé nát xương thịt ra nhìn sâu vào nội tâm.

Khi mà hắn còn chưa kịp phản ứng lại, thân thể kim sắc thon dài kia trong nháy mắt liền biến mất rồi đột ngột nhảy đến trước mặt hắn, tốc độ khiến người khác phải giật mình

Ma vật đứng trước mặt Ngạo Triết Thiên, đưa lưng về phía ánh dương quang, áp lực cực lớn khiến hắn hít thở có chút không thông, nhất là khi nhìn thấy song đồng huyết hồng của ma vật kia lóe lên thứ u quang khiến hắn rợn người. Hắn theo bản năng mà muốn lùi về phía sau, hi vọng có thể giãn được khoảng cách đủ lớn để bản thân có thể phản kích kịp lúc, nhưng tốc độ của đối phương lại quá nhanh, trực tiếp chế trụ cổ tay rồi kéo hắn vào lòng.

Ngạo Triết Thiên có loại ảo giác như bị phỏng bởi nhiệt độ cực nóng trên cơ thể của nó.

Thân thể nam tính màu mật ong bị đè xuống một cách hung hãn trên mặt đất, song nhãn huyết sắc của ma vật mang theo một tầng sắc dục không hề che dấu khiến nam nhân ý thức tình cảnh mình đang phải đối mặt. Trong nháy mắt hắn bị bao phủ lên đầy khuất phục, liều mình giãy giụa, muốn lập tức đem người trên thân đá văng ra, thế nhưng hành động này hiển nhiên chẳng những không có tác dụng gì, ngược lại còn chọc giận đối phương.

Ba ! Ba ! Ba !

Mấy cái bạt tai liên tiếp khiến hắn đầu óc choáng váng hoa mắt, ma vật nhanh chóng xé mở y phục của người dưới thân ra, cúi đầu xuống, vừa liếm vừa day cắn cái cổ cùng thân thể đang nóng dần lên của hắn, tựa như đang thưởng thức một mỹ vị. Thân thể nam tính bị áp chế xuống, vô pháp phản kháng lại đôi bàn tay to thô ráp đang tùy ý vuốt ve, bắt đầu từ khuôn ngực rộng mở, rồi lướt dần xuống thắt lưng vì phải lao động trường kỳ mà càng thêm dẻo dai săn chắc, sau đó len vào giữa hai bên chân thon dài mà tìm kiếm.

“Dừng tay… Ô…” Ngạo Triết Thiên muốn rống lên, nhưng lại bất lực khi phát giác ra thanh âm của mình không thể bật ra được, chỉ có thể phát ra mấy tiếng nghẹn ngào, ngữ điệu bất ổn.

Hai chân thon dài bị chế trụ, thô bạo kéo sang hai bên, tư thế bị khuất phục đầy nhục nhã khiến Ngạo Triết Thiên giận điên lên, ngừng giãy dụa lại, song nhãn sắc bén đột nhiên trở nên nhu thuận lại vô cùng thương cảm nhìn ma vật, mang theo một tia cầu xin khẩn hoảng. Ma vật tựa hồ cũng chú ý tới xúc cảm thay đổi quá nhanh chóng của hắn, lực đạo áp chế trên thân thể nhất thời lơi lỏng xuống, còn đưa tay khẽ vuốt lấy khuôn mặt hắn như đang an ủi, song nhãn huyết hồng mang theo một ý ôn nhu không thể lý giải được, tuy nhiên một bên tay hắn vẫn tham lam vuốt ve lấy thân hạ của thân thể nhu nhận.

Dường như chỉ chờ đến giờ khắc này, song nhãn Ngạo Triết Thiên hiện lên một tia hàn lãnh sắc lạnh, bên tay cướp lấy phối đao bên thân, hướng đến kẻ kia mà chém tới, ma vật lập tức nghiêng mình tránh né, song nhãn huyết sắc nhất thời trừng lớn đầy kinh nộ. Chớp lấy thời cơ, Ngạo Triết Thiên cũng nhanh chóng bật người thối lui nhanh, rồi một mạch hướng thẳng đến gã thú nhân đầu thằn lằn tiến đến, có lẽ là không ngờ tới hắn lại đưa lưng về phía mình mà tiến đánh chính diện, gã thú nhân đầu thằn lằn nhất thời không phòng bị, liền bị hắn xoay người chém xuống một đao tuyệt mệnh, thân thủ mỗi thứ một nơi.

Nam nhân vị tiên huyết nhuộm đỏ cả thân thể, như Diêm La đoạt mệnh đứng giữa nơi đất trống, xung quanh hắn đầu tiên là một mảnh tĩnh mịch tuyệt đối, nhưng rất nhanh sau đó là tràng thanh âm rống lên đầy giận dữ của những gã thú nhân đầu thằn lằn khác, cường âm bạo liệt khiến đất trời cũng bị rung động. Xem ra khi đồng bọn bị sát hại thì bọn chúng sẽ cực kì phẫn nộ, nếu không phải là ma vật kia giương tay lên ngăn bọn chúng bạo động lại, thì nam nhân hội nghĩ có lẽ chưa đến mười giây thì hắn đã bị xé xác đến mảnh vụn cũng không còn sót lại nữa.

Nhưng đấy lại chính là mong muốn của hắn, chết như vậy so với bị cường bạo thì còn tốt hơn nhiều. Trước hắn cũng đã giết đỏ con mắt rồi, giờ thì bất chấp hết thảy.

Hắn thậm chí chắc chắn dù thú nhân có bổ nhào vào đây, thì ít cũng phải kéo được hai cái mạng chết cùng mình.

Liếm đi vết máu nơi khóe miệng, Ngạo Triết Thiên nheo mắt nhìn ma vật đã phá hư kế hoạch của mình – lang nhân, phát hiện ra chính mình hoàn toàn không thể đọc ra được biểu tình của hắn, song nhãn của đối phương bình tĩnh đến đáng sợ, tựa hồ như mọi đường thoát của con mồi đều bị hắn thu hết vào nhãn tình.

Ngạo Triết Thiên điều chỉnh lại hô hấp, chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến trước mắt, mặc dù cái xương bị gãy rất đau, thế nhưng tình cảnh trước mắt không cho phép hắn bận tâm nhiều đến những việc như vậy. Theo động tác của ma vật, hắn dễ dàng nhận ra người kia ngoài tốc độ phi thường, đồng thời còn có sở trường về kĩ năng ám sát, bất quá Ngạo Triết Thiên lại nghĩ bản thân mình cũng không hẳn là vô pháp nắm bắt được động tác của hắn.

Thế nhưng, sự thực đã chứng minh là hắn đã quá xem thường đối phương, tốc độ của ma vật là cực nhanh, ngay cả một phần mười thời gian hô hấp còn chưa đến, trong nháy mắt vừa đánh rơi đao xuống, vừa khóa hai tay Ngạo Triết Thiên lại sau lưng.

“Ô…” Hắn cảm giác thấy cổ tay như bị bóp nát ra. Thế nhưng lòng tự tôn không cho phéo hắn kêu lên một tiếng thảm thiết. Ma vật lần thứ hai đem Ngạo triết Thiên kéo vào lòng, dùng kim sắc mao phát [ bộ lông ánh vàng ] mềm mại của hắn nhẹ nhàng ma sát lấy khuôn mặt nam nhân…

Hắn đang nói điều gì đó, thanh âm rất thấp lại mang theo từ tính cùng nhã nhặn. Như là đang nói thầm với tình nhân vậy.

Nhưng Ngạo Triết Thiên không cách nào có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của hắn.

Chỉ cảm thấy hỗn thân đột nhiên phát lạnh, nhất là khi cảm nhận được một vật ngạnh cứng đang chạm vào bên dưới chỗ thắt lưng hắn, càng lúc càng lớn…

Cái cổ đột nhiên bị liếm lấy, hắn cả kinh co rụt người lại, nhưng chính là vẫn không thể tránh được cái hôn bá đạo mang theo khí tức hừng hực liên tục xâm chiếm của ma vật, một bàn tay to lớn luồn vào trong quần hắn đừa bỡn làm càn…

Chết tiệt…

Ngạo Triết Thiên hạ giọng thở gấp khó khăn, không muốn nhìn cái bàn tay thô to kia cứ liên tục mơn trớn quyến luyến bên đùi trong của mình, cái cảm giác khó chịu này khiến hỗn thân hắn không thể chịu được mà run rẩy.

“Súc sinh…” Ngạo Triết Thiên khàn khàn cất tiếng chửi rủa, giãy dụa cũng chỉ phí công, thân thể cường tráng của ma vật nhanh chóng nóng lên, cận kề cùng với thân thể màu mật ong bán lỏa của hắn. Thực sự không thể chịu nổi hoàn cảnh như vậy, Ngạo Triết Thiên mở miệng, vừa cười vừa nói trào phúng với hắn : “Uy, ta hai tháng nay không có tắm, cái mũi của ngươi bị hỏng rồi sao ?” Cái vị đạo sau hai tháng không tắm rửa gì, ngay cả hắn còn cảm thấy buồn nôn, nhưng lại không biết được người kia đang suy nghĩ điều gì, hắn trên người không những sạch sẽ lại còn mang theo thanh hương dịu ngát, ma vật này tuyệt đối là một kẻ khiết phích, thế nhưng…

Thế nhưng Ngạo Triết Thiên rất nhanh liền hối hận vì đã nói chuyện với ma vật, bởi lẽ hắn phát hiện được người kia không những nghe không hiểu được, mà ánh mắt hắn nhìn mình còn có điểm không giải thích được. Con mắt mở to đầy hiếu kỳ như một hài tử, rồi lại nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói ra một câu nhưng Ngạo Triết Thiên vẫn không thể hiểu, thế nhưng đại khái có thể hiểu là ma vật này đối với hắn cao hứng vô cùng, mấy động tác phi lễ lại càng thêm suồng sã, mẹ nó…

Đúng lúc Ngạo Triết Thiên tuyệt vọng nhất, từ phía chân trời bỗng truyền đến thanh âm long ngâm du trường, vừa trầm thấp lại vừa mang theo loại khí thế uy nghiêm.

Một đạo ngân bạch ảnh quét đảo trên bầu trời, bạch dực long uy thế xuất hiện mang theo cỗ cảm giác đè nén cường liệt, xoay luợn một vòng rồi chậm rãi đáp xuống trước ánh mắt sợ hãi kinh hồn của đám người, cùng lúc đấy, hết thảy mọi người đều nhanh chóng quỳ xuống, nằm co ro phục dưới chân nó.

Ngoại trừ hắn vẫn còn đang bị đè xuống mặt đất.

Ngạo Triết Thiên lạnh lùng trừng mắt nhìn ma vật, tuy rằng tên chết tiệt kia cũng quỳ xuống, thế nhưng tay hắn vẫn gắt gao đè nặng hắn xuống, không cho hắn nhúc nhích dù chỉ một chút.

Tiếp đó, sự chú ý của Ngạo Triết Thiên lại bị ngân long vừa từ trên trời giáng xuống kia hấp dẫn lấy, không để ý đến ma vật đang dõi theo bạch long kia dường như không biểu lộ ra cái thần thái kính úy như những người khác, song nhãn xích hồng lóe lên một mạt hàn quang vừa lãnh nhạt vừa âm trầm, bình tĩnh đến không chút gợn sóng.

Bạch long nhẹ nhàng vỗ cánh vài cái, hỗn thân tản ra thứ hào quang mông lung, kim sắc đồng tử lạnh lùng nhìn xuống mấy sinh linh hèn mọn quỳ phục dưới chân, có mấy người thú cư nhiên lại mạo muội nhìn chăm chăm vào bạch long, giờ phút này cũng bị dọa đến đầu gối mềm nhũn, run rẩy như lá khố trong gió, đây chính là sự sợ hãi tột cùng của một sinh vật hạ đẳng đối với một sinh vật bậc cao.

“Thực là hảo hưng trí a… Áo Nạp Ti, ngươi đói khát đến mức này sao ? Ngay cả một tên nam nô thấp hèn cũng có thể khiến ngươi hưng phấn như một súc sinh.” Thanh âm phi thường mềm mại mà thanh nhã, mang theo chút giọng mũi tản mạn, âm mũi an nhiên đạm nhạt tựa hồ trời sinh đã là như vậy, nhưng không phải đối với ai cũng thực sự mềm mỏng như thế. Sau đấy, một thiếu niên thân vận y phục bạch sắc quý tộc trường lang từ trên thân bạch long hạ đáp xuống, khí thế uy nghiêm không thua kém gì bạch long kia, mà có lẽ là còn hơn.

Thiếu niên kia một thân tóc dài tuyết bạch, trong không khí không có gió mà lại diêu động, mỗi một sơi tóc tựa như đều có dòng sinh mệnh luân chảy bên trong, mang theo nguồn năng lượng tràn đầy mà phiêu diêu, dưới bầu trời u ám tỏa ra thứ hào quang rực rỡ như nguyệt quang, thần thánh mà không chút khinh nhờn.

Khuôn mặt hắn mỹ lệ đến mức không giống một phàm nhân, ngũ quan tinh tế không tìm được một điểm tì vết nào, e là ngay đến nữ nhân xinh đẹp nhất trong thiên hạ đứng trước con người này cũng không dám ngẩng mặt lên.

Nhưng dù hắn mang theo tiếu dung ôn nhu là vậy, cũng vô pháp che mờ đi dù chỉ một chút hàn ý trong ánh mắt, đúng hơn thì đó là hàn khí thương hại, chỉ cần hắn không vừa mắt, chỉ với một ánh nhìn, đối phương sẽ liền bị hàn khí chí âm chí hàn ăn mòn vào tận xương tủy, trong thoáng chốc liền đông cứng lại, bành trướng, nứt toác ra, cuối cùng hóa thành một dạng co quắp đáng thương.

Đám nô lệ cùng thú nhân quỳ phủ trên mặt đất run rẩy càng thêm lợi hại, so với thần thánh cự long, thiếu niên kia hiển nhiên càng khiến bọn chúng thêm sợ hãi.

Nhìn thiếu niên kia, Ngạo Triết Thiên không khỏi có chút thất thần, ngực đột nhiên truyền đến một trận vừa đau buốt chua xót vừa khổ sở, tuy rằng cơn đau chỉ đến trong nháy mắt, nhưng cũng khiến hắn bàng hoàng thật lâu.

Chưa từng gặp qua hắn, nhưng lại có loại cảm giác như đã từng quen biết.

Tựa hồ như có một thứ tình cảm nào đấy bị khinh xúc khiến hắn tan vỡ ra vậy.

“Hồi bệ hạ tôn kính, thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng không phải lựa chọn tồi, không phải sao ?” Ma thú hơi hành lễ một chút, mở miệng nói không kiêu ngạo cũng không chút siểm nịnh.

“Ta đây e là đã làm phiền đến hứng thú của ngươi, bởi vì ta muốn sinh vật thấp hèn này.” Tiếu dung của thiếu niên càng thêm ôn nhu.

Trong phút chốc, Ngạo Triết Thiên thấy ma thú bên mình trầm mặc xuống thấy rõ, lần thứ hai mở miệng nói : “Bệ hạ, thỉnh tha thứ cho ta không thể lý giải được quyết định của người, thứ sinh vật thấp hèn này sợ là sẽ làm dơ bẩn đôi tay cao quý của người, đó là một sự khinh nhờn đối với người.”

Nam nhân bị áp chế trên mặt đất không thể nghe hiểu được bọn họ đang nói cái gì, thế nhưng hắn lại cảm thấy bức bối cùng khuất nhục một cách dị thường. Muốn giãy dụa một chút, lại bị ấn chặt xuống.

“Ngươi không cần phải lý giải quyết định của ta.” Thiếu niên nâng tay lên thanh nhã chỉnh lý lại thủ sáo bạch sắc bên tay, giương mắt nhìn về phía ma thú : “Hay là, ngươi đối với quyết định của ta có dị nghị ?” Nhiệt độ của bầu không khí xung quanh đột nhiệt giảm xuống một cách kịch liệt. Ngay cả thân thể run rẩy của đám người đang quỳ phục cũng liền đông cứng lại.

“Ta không dám có ý tứ đó, hắn thuộc về người.” Ma thú bình thản trả lời, cánh tay nắm chặt lấy Ngạo Triết Thiên lôi về hướng thiếu niên, thẳng đến trước mặt người kia mới ném hắn xuống mặt đất.

Ngạo Triết Thiên có chút chật vật đứng lên, lạnh lùng nhìn thiếu niên thấp hơn hắn một chút. Tuy rằng không biết bọn họ nói chuyện gì, thế nhưng, có lẽ thời gian sắp tới hắn sẽ trở thành người của thiếu niên này, tuy rằng hắn mỹ lệ như một thiên sứ trong họa đồ, nhưng Ngạo Triết Thiên lại nguyện ý muốn ở bên cạnh ma thú hơn, bởi vì thiếu niên kia cho hắn một loại cảm giác, loại cảm giác khiến hắn phát lạnh từ tận sâu trong lòng.

Thiếu niên từ đầu chí cuối không buồn nhìn Ngạo Triết Thiên lấy một cái, nay lại đáp trả ánh mắt hắn, trong nháy mắt, hắn cảm thấy chính mình so với một con kiến hôi cũng không bằng. Ánh mắt đó là thế nào, sao lại có thể khiến hắn sản sinh ra loại cảm giác như vậy, cảm giác chính mình hèn mọn và nhỏ bé dị thường.

Loại cảm giác thật khiến người ta chán ghét, sắc mặt Ngạo Triết Thiên nhất thời âm trầm lại.

Thu hồi ánh mắt khinh thường, thiếu niên xoay người điểm chân ngồi lên lưng rồng, tiếp theo lại một tiếng long ngâm vang vọng, cùng lúc khi nó vỗ cánh muốn bay lên, Ngạo Triết Thiên vô pháp chống cự bị móng vuốt của nó trực tiếp tóm lấy, móng vuốt bén nhọn không chút lưu tình bấu vào da thịt hắn, tiên huyết nhất thời rớm ra. Nam nhân không khỏi buồn bực rên hừ một tiếng, sau lại lơ đãng nhìn thấy đôi song nhãn xích hồng của ma thú nhìn mình chằm chằm, thần tình phức tạp mà hắn vô pháp lý giải.

Chỉ trong chớp mắt, cự long ngân sắc mang theo uy nghiêm cường đại bay vụt lên cao mấy trăm thước, hướng về phía vầng thái dương khuất dần sau núi mà bay đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.