Ô Hắc Ma Hoàng Chi Trói Buộc Heise Quyển 2

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG 8

“Ta cho ngươi trốn…” Cỗ khí tức bạo ngược trên người Hủy Tạp bạo tán, lực đạo trên tay hắn nhất thời tăng thêm vài phần, tay phải của Ngạo Triết Thiên dường như không thể chịu nổi được nữa bị bóp gãy nát, cơn đau như rút kiệt máu trên mặt hắn, mồ hội lạnh nhanh chóng túa ra ướt đẫm y phục. “Lần trước ta đã nói, nếu như ngươi dám chạy trốn lần nữa, ta sẽ đánh gãy tay chân ngươi… Thế nhưng ngươi hiển nhiên là đã không coi lời ta ra gì…” Tay kia của ác ma hung hăng quấn lấy thắt lưng của nam nhân mà ôm vào lòng.

“Đau…” Nam nhân luôn băng lãnh mà cao ngạo lúc này thoạt nhìn lại có chút thất thố cùng yếu đuối, nhất là khi đôi môi tái nhợt kia khẽ run rẩy cùng với hàng mi buông xuống, khiến hắn toát lên một vẻ tội nghiệp dị thường cùng… Mê hoặc.

Hủy Tạp thấy trong ngực có chút chua xót, thế nhưng lại nhớ tới nam nhân kia mới này còn định chạy trốn lần nữa, hận ý dâng lên khiến hắn nắm chặt lấy cổ tay còn lại của nam nhân, vừa dùng thêm chút lực, lại nghe thấy tiếng nam nhân kên lên khàn khàn, dường như đau đến không chịu nổi nữa mà cả người hư nhuyễn ngã vào lòng hắn.

Hắc phát ác ma cả người hóa đá, hai mắt trừng lớn so với chuông đồng cũng không mấy sai khác.

Hắn…

Hắn cư nhiên…

Hắn cư nhiên lại tựa vào trong lòng mình !

Trời a ! Cái nam nhân này cho dù bị mình hành hạ dày vò đến thê thảm, cho dù đau đớn cách mấy cũng luôn cố sức đẩy hắn ra không chịu khuất phục, cái nam nhân này cho dù bị mình xâm phạm đến muốn bất tỉnh cũng vẫn cố sức bò lết đi bỏ trốn, cư nhiên… Cư nhiên lại chủ động dựa vào lòng hắn…

Hắn không phải đang nằm mơ chứ !!!!!!?

Nhịp tim Hủy Tạp nhất thời đập nhanh liên hồi, trong đầu ngoại trừ Ngạo Triết Thiên ra không còn chứa bất luận thứ gì khác nữa, nếu như lúc này Ngạo Triết Thiên ngẩng đầu lên nhìn, sẽ phát hiện ra sắc mặt ác ma từ trước đến nay luôn tái xanh như quỷ hút máu — như nhiên lại thoáng ửng đỏ thẹn thùng.

Mà lại là loại ửng đỏ đến bốc được khói.

Giống như một tiểu nam sinh ngượng ngùng khi được tình nhân đầu tiên trong đời dâng tặng nụ hôn… Chính là cái dạng xuẩn ngốc như vậy.

Mà ở bên kia, vì thần thức Hủy Tạp trở nên bất ổn, cộng với Vong Dạ tức giận điên cuồng mà bốn hắc ảnh kia liền bị giết chết rất nhanh. Hồng phát nam nhân mang theo mấy vết thương ngân tựa như một huyết Tu La bạo ngược mà gần như đã đến giới hạn cuồng sát điên loạn, ngoan hận, thâm độc, đầu khí huyết sắc dâng lên khiến cho núi đá xung quanh bị cắt xẻ mãnh liệt, xung kích tán ra khiến đất đá văng vỡ tứ loạn.

Bộ dạng Ngạo Triết Thiên hư nhuyễn dựa vào lòng ác ma khiến chút lý trí còn sót lại của nam nhân bị trùng kích kịch liệt, thế nhưng mặc dù là phẫn nộ như vậy, một tia lý trí hiếm hoi vẫn cảnh bảo hắn, không được hành động thiếu suy nghĩ.

Mà ở bên kia, Phỉ đang cùng ác ma giao chiến cũng vì cảnh tượng như vậy mà có chút xao động, cũng bởi thế mà bị Tuyệt Mệnh U Oán châm biếm nói : “Thế nào, chỉ là một gã nô lệ mà thôi, cư nhiên lại để ý nhiều vậy sao ? Không sợ phân tâm sẽ liền bị ta đoạt mệnh ?”

“Hắn không đáng để ta phân tâm ! Tự quan tâm đến mình đi !” Khó chịu châm biếm đáp lại, Phỉ thoạt nhìn thấy rất bất mãn.

“Hanh hanh, cái miệng thật ương ngạnh… Thật không thể biết tên nô lệ kia có cái gì mà lại khiến cho các ngươi lưu tâm… Là công phu trên giường quá tốt sao ?” Tuyệt Mệnh U Oán vẫn tiếp tục châm biếm đả kích, vừa dùng ma pháp cùng Phỉ giao chiến, khóe mắt đột nhiên lại nhìn thấy một màn, khiến tim hắn dường như ngừng đập…

“Không !!! Ngươi tên nhân loại chết tiệt !!!” Tiếng rống giận cuồng bạo hòa cùng tiếng kêu thê lương thảm thiết của Hủy Tạp từ đằng xa, dấy lên một trận kinh thiên động địa, tựa như cả địa cầu này cũng phải chấn động.

Ác ma sắc mặt trắng bệch mở to mắt, dường như không thể tin được vào việc mình đang chứng kiến, lặng người nhìn nam nhân lạnh lùng trong lòng mình. Trước ngực hắn, là một bàn tay thon dài đang mãnh liệt xuyên qua, tử sắc tiên huyết từ miệng vết thương như một dòng nước tuôn ra tung tóe, làm ướt đẫm cả hai người.

Song nhãn Hủy Tạp khẽ run rẩy, thế nào cũng không thể chấp nhận được việc chính mình đã bị nam nhân kia đả thương…

Chuyện xảy ra quá mức bất ngờ khiến hắn chỉ có thể mở mắt nhìn trừng trừng, bàn tay trái đã bị hắn bẻ gãy đột nhiên lại mang theo một đạo bạch quang thần tốc mà hung ác tàn nhẫn xuyên qua ***g ngực hắn…

Lại còn ở ngay vị trí trái tim…

Đau quá…

Chưa từng đau đến như vậy…

Bạch quang kia như là năng lượng dị không, không thuộc về bất cứ loại ma pháp nguyên tố nào, ngay trong thần thức của hắn mà hình thành những vòng năng lượng điên cuồng xoáy tròn, đem linh thể bổn nguyên của hắn tàn phá nát vụn, ngay cả chút sức lực để phản kháng lại cũng không có. Tuy rằng thân thể hắn hiện tại chỉ mang theo hai phần năng lực, nhưng hắn không biết vì sao nam nhân lại đột nhiên có sức mạnh như vậy, cũng không biết vì sao sức mạnh đấy lại quái dị như thế, chỉ biết duy nhất một điều…

Nam nhân…

Trên gương mặt là một tiếu ý băng lãnh…

Không có chút do dự…

Thực sự… muốn giết hắn…

Hủy Tạp cảm thấy linh thể của mình đang tiêu thất với tốc độ cực nhanh, cứ như vậy mà bị một gã nhân loại giết chết, hắn đối với việc này cảm thấy phẫn nộ vô cùng, lại càng không cam lòng, vậy nên hắn nhân cơ hội lúc mình vẫn còn chút tàn lực mà hành động, tay phải giương lên, trong chớp mắt móng tay sắc nhọn ánh lên lãnh quang âm hàn, miễn là hắn muốn, thì độc tố có trong móng tay này cũng đủ khiến cho nam nhân dám làm tổn thương mình kia chết một trăm lần…

Chỉ cần vạch một đường lên cái cổ màu mật ong này… Thì tất cả mọi thứ đều kết thúc…

Thế nhưng tay phải giơ lên làm thế nào cũng không thể trảo xuống nam nhân, chỉ có thể dừng khựng giữa không trung mà run run, ngón tay không ngừng co duỗi, dường như hắn đang đấu tranh nội tâm rất kịch liệt.

Hắn không hạ thủ được…

Chỉ cảm thấy ngực đau quá… Đau quá…

Tựa như bị người ta hung hăng đạp lên…

Không thể tưởng tượng ra được bộ dạng nam nhân không còn chút hô hấp nào nữa sau khi bị mình giết, hắn thậm chí ngay cả tưởng tượng cũng không dám, lại nghĩ bản thân mình như vậy thật kỳ quặc buồn cười.

Kỳ thực cho tới lúc này chưa từng có ý định sẽ giết hắn…

Mặc dù đối với hắn đã làm những chuyện rất quá đáng…

Ngạo Triết Thiên muốn thu hồi lại cánh tay đang đâm xuyên qua tim ác ma, thế nhưng hắn lại phát hiện cánh tay mình dường như bị khóa lại, không thể rút ra được, ác ma giơ tay lên, kim sắc đồng tử chứa đầy hận ý cường liệt, hắn hoàn toàn không nghi ngờ gì về việc đối phương muốn băm vằm hắn ra thành trăm nghìn mảnh, thế nhưng cánh tay giơ lên kia lại trì trệ không có hành động gì nữa, chỉ run rẩy cứng ngắc giữa không trung.

Thần tình trong kim sắc song nhãn kia cũng dần biến chuyển, dường như là muốn khóc, thoạt nhìn chỉ thấy ẩn hiện một nét bi thương.

Nhãn thần kia, lại giống Tiểu Hàn một cách dị thường.

Khiến cho thâm tâm hắn bị chấn động sâu sắc, tiếp đó, bàn tay của ác ma vẫn tiếp tục hướng đến hắn, chỉ là mục tiêu không phải là cái cổ của hắn, mà chuyển qua cầm lấy cổ tay hắn, đem tay hắn rút ra khỏi cơ thể mình. Tử sắc tiên huyết lần thứ hai trào ra kịch liệt, hắn không biết vì sao ác ma lại đổ máu như vậy, cũng không thể lý giải được…vì sao ác ma cũng có nước mắt…

Đúng vậy, ác ma tàn bạo kia… cư nhiên lại rơi lệ…

Cũng giống như người bình thường, nước mắt là trong suốt, rơi xuống tay hắn, còn có chút ấm nóng.

Trong lòng hắn chợt có chút rối loạn.

Nhãn thần ác ma nhìn hắn tựa hồ như hàm chứa rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng, chỉ là ngẩng đầu cất một tiếng cười khổ đạm mạc, sau cùng là không thể chống đỡ được nữa mà ngã xuống, hắc sắc phát ti khẽ buông.

Tất cả đều chỉ như một thước phim quay chậm.

Hắn cảm thấy có chút ngỡ ngàng không biết phải làm sao, chỉ là thân thủ theo bản năng vươn ra, nhưng một thân ảnh xanh tím mang theo tiếng hét thê lương vọt nhanh đến, trong chớp mắt liền xuất hiện ngay trước mặt hắn, hắc trượng kéo theo thanh âm quỷ dị hướng thẳng đến ngực hắn mà đâm tới.

Nhưng ngay lúc đó, bạch sắc thân ảnh cùng hồng sắc thân ảnh cũng thần tốc vụt tới cản lại, Ngạo Triết Thiên chỉ cảm thấy eo căng cứng lên, trước mắt bao phủ bởi một mảnh hồng sắc, tiếp đó liền thấy mình rất nhanh đã bị Vong Dạ bế ngang lên, nhanh chóng nhảy lùi về phía sau dãn ra khoảng cách. Mà Phỉ, không hay từ lúc nào đã đứng chắn trước mặt bọn họ, dùng bạch ngọc ma trượng cản lại cây hắc trượng nguyên bản vốn là muốn đả thương chính mình.

“Ta.Muốn.Ngươi.Chết.” Ác ma dùng một loại nhãn thần khủng bố cực điểm gắt gao nhìn chằm chằm vào Ngạo Triết Thiên, khuôn mặt tuấn tú vì hận ý quá cường liệt mà trở nên méo mó, thoạt nhìn dữ tợn đến khiến người khác phải phát lạnh. Cho dù được Vong Dạ ôm chặt lấy vào lòng, Ngạo Triết Thiên vẫn không khỏi rùng mình một cái.

“Ta.Muốn.Ngươi.Chết.” Sương mù u ám lần thứ hai tản ra từ người hắn, nhưng lại khác là sương mù lần này không có bao phủ lên toàn bộ thân thể hắn, mà dần hòa vào với da thịt, dần dần, thước da tái nhợt của ác ma được phủ kín lại bởi một lớp hắc sắc lân phiến [ vảy ], đồng thời ở các khớp xương cũng vươn ra vô số vuốt sừng mang theo hàn quang âm lãnh, đôi cánh đỏ như máu mạnh mẽ giương mở sau lưng, mỗi một lần kích động mà khu vũ đều mang theo cuồng phong mịt mù.

“Các ngươi mau rời đi ! Hắn cuồng hóa rồi !” Trên mặt Phỉ đã không còn nét cười ung dung như thường ngày nữa, khuôn mặt thanh lệ lúc này cũng cùng một dạng khẩn trương không kém. Bởi vì ác ma cuồng hóa loại một loại sự sống phi thường kinh khủng, bọn họ sẽ hoàn toàn đánh mất hết lý trí mà điên cuồng công kích tất cả những kẻ mà bọn họ nhận định là địch nhân, mà lực sát thương không những tăng gấp ba lần so với bình thường, mà còn cực kỳ am tường những ma pháp công kích diện rộng.

Nhưng ác ma cũng thường không sử dụng đến dạng cuồng hóa, bởi vì cuồng hóa rất có khả năng sẽ khiến bọn họ sau khi phát cuồng xong sẽ cạn kiệt tinh lực mà chết. Loài ác ma ích kỷ cho tới bây giờ cũng sẽ không chọn phương thức mạo hiểm như vậy, bọn họ thích đánh lén hơn, lặng lẽ rình rập trong bóng tối chờ cho ngươi mất cảnh giác mà cho một đòn trí mạng.

Ca ca của Hủy Tạp hiển nhiên đã mất đi lý trí, trong đầu duy chỉ có một ý nghĩ, đó là phải dùng phương pháp tàn nhẫn nhất để giết chết gã nhân loại dám đả thương đệ đệ của mình.

Ngạo Triết Thiên muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng Phỉ lại muốn một mình đối mặt với địch nhân đột nhiên trở nên cường đại này, hắn không thể lý giải được.

Đối phương không phải vẫn luôn muốn giết hắn sao ? Vì sao hiện tại lại…

Còn không kịp biểu hiện ra chút biểu tình gì, cả người đã bị Vong Dạ ôm đi hướng thẳng đến cánh rừng phía sau vụt chạy biến vào, thoáng cái đã liền biến mất trong bóng tối.

Vong Dạ cũng hiểu được với tình thế trước mắt thì đây là giải pháp tốt nhất, với một ác ma phát cuồng thì với thực lực hiện tại của hắn không thể đối phó được, huống hồ còn có thêm Phỉ rất tùy tiện bất cứ lức nào cũng có thể ra đòn phản công, tuy rằng hắn không biết vì sao bạch phát thiếu niên kia lại đột nhiên ra tay giúp đỡ, thế nhưng nếu có thể bảo hộ cho nam nhân trong lòng không bị uy hiếp, thì bất quá đây cũng là việc tốt.

Hanh, tốt nhất là thiếu niên kia đừng để bị giết, mạng của đối phương là của hắn, phải là hắn.

Dám trước mặt hắn mà cường bạo Ngạo Triết Thiên…

Thù này hắn nhất định trả đủ…

Hắn nhất định phải mau chóng khôi phục lại toàn bộ sức mạnh của mình, để có thể bảo hộ được người mà hắn yêu thương nhất… Sẽ không để hắn phải mạo hiểm đối đầu với ác ma nữa, nghĩ đến vừa rồi Ngạo Triết Thiên cố ý không cho hắn qua hỗ trợ, hắn cảm thấy khó chịu dị thường… Nếu như chính bản thân mình đủ mạnh mẽ, thì mọi chuyện đã không thành ra như vậy.

Đúng lúc này, giữa cánh rừng bạt ngàn, vô số quang mang từ ma pháp công kích trí mạng cường đại xung đột nhau mà nổ tung, trong đó còn nghe thấy những pháp chú công kích của long ngữ.

****

Đêm khuya, vắng vẻ không một tiếng động.

Ánh trăng băng lãnh giữa không trung buông xuống thứ quang mang đạm bạc ngạo mạn, từ giữa bóng tối thoáng ẩn thoáng hiện một trấn nhỏ đìu hiu không chút sinh khí.

Bước trên con đường nhỏ trải bởi đá phiến thô sơ, trước mặt gió đem âm lãnh thổi qua lất phất, mang theo một tia hàn khí quỷ dị. Xung quang ngoại trừ tiếng bước chân cô tịch của mình cùng với tiếng lá cây khô xào xạc, thì không còn thanh âm nào khác nữa.

Dọc con đường không có nổi một tia sáng hiu hắt, mỗi một cánh cửa sổ đều đóng kín thành một mảnh đen như mực, toàn bộ trấn nhỏ tựa như một ngôi làng chết, hoàn toàn không có chút bóng người.

Ngạo Triết Thiên cùng Vong Dạ im lặng đi trên con đường nhỏ hằn sâu những vết tích do năm tháng bào mòn, lặng lẽ đánh giá tiểu trấn quái dị này.

Nói là quái dị, là bởi vì nơi đây không hề cũ nát, tựa hồ như phảng phất còn thấy được, mới hôm qua thôi tiểu trấn còn nhộn nhịp sinh khí, nhưng rồi đột nhiên hết thảy mọi người đều biết mất chỉ trong một ngày, chỉ để lại khung cảnh đìu hiu như hiện tại. Bọn họ đi vào mấy gian phòng ốc kiểm tra, bên trong còn có những mâm cơm đang ăn dang dở, còn cả những tấm chăn nệm và áo lạnh phơi nắng bên ngoài.

“Ở đây rất quỷ dị, một người cũng không có, giống như đột nhiên biến mất vậy.” Tiếng Ngạo Triết Thiên tuy thấp nhưng giữa con đường nhỏ vắng vẻ đến dị thường này lại vang vọng lên rõ ràng, có chút ôn nhuận, nhưng cũng mang theo điểm băng lãnh.

Minh vương – Vong Dạ đầu tiên là im lặng nghe nam nhân nói, song nhãn có điểm thất thần, sau đó rất nhanh lại phục hồi tinh thần mà gật đầu, nhìn xung quanh một chút, đột nhiên lại nheo con mắt lại nhìn về một góc tối nào đó.

“Thế nào ?” Ngạo Triết Thiên theo tầm mắt của Vọng Dạ mà nhìn qua, nhưng cái gì cũng không thấy được.

Lắc đầu, Vong Dạ quay sang nhìn Ngạo Triết Thiên rồi cười một tiếng ý nói không có việc gì, hồng sắc trường phát dưới ánh trăng tỏa ra một ngân quang mông lung nhàn nhạt, ngũ quan anh tuấn càng thêm tinh xảo.

“Tìm một chỗ nghỉ ngơi đi… Ta thấy hơi mệt mỏi…” Không biết vì sao khi thấy Vong Dạ cười với mình như vậy, trong ngực lại thấy có một cảm giác khác thường.

Kế đó hai người tìm đến một lữ *** tương đối sạch sẽ ở tạm, đương nhiên, bên trong cũng không có ai cả.

Thắp ngọn nến lên, Ngạo Triết Thiên tìm được một kiện y phục sạch sẽ dự định sẽ đi tắm rửa, mà Vong Dạ lại rất ngoan ngoãn ngồi bên mép giường chờ. Bất quá điều khiến Ngạo Triết Thiên khá phiền muộn chính là, lữ quán này chỉ có giường đôi, vậy nên trong lòng hắn có điểm xấu hổ cùng bất an. Hắn đã thử đề nghị Vong Dạ nghỉ lại trong một gian khác, nói là một người một giường sẽ thoải mái hơn, thế nhưng người kia hoàn toàn không nghe theo, lại càng không có ý định ly khai.

Bộ dạng của hắn cực kỳ vô tội cùng đáng thương.

Ngạo Triết Thiên có chút bất đắc dĩ, quyết định tạm thời mặc kệ hắn, thầm nghĩ lúc này chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ bằng nước nóng. Hai ngày sau khi gặp lại Hủy Tạp hắn không có cơ hội tắm rửa gì cả, trên người vẫn còn đầy những vết tích lúc đó, khiến hắn cảm thấy áp lực dị thường.

May mắn chính là phòng tắm có một ống thông với ôn tuyền bên ngoài, chỉ cần giật cần một cái sẽ có nước nóng chảy vào.

Ngâm mình trong một bồn tắm lớn đổ đầy nước nóng, cảm nhận được làn nước ấm áp bao trụ lấy cơ thể, Ngạo Triết Thiên nhẹ nhõm thở dài một hơi, có chút uể oải mà nhắm hai mắt lại, đầu vô lực dựa vào thành bồn tắm, mà tay hắn, trong vô thức lại đưa lên cổ tìm kiếm chiếc vòng.

Đây là chiếc vòng trang sức được chế tác từ một vật liệu phi thường đặc biệt, mặt trang sức là một viên tinh thể màu xanh nhạt, trên mặt tinh thể còn tản ra chút lam quang mang như ẩn như hiện.

Đây là vật duy nhất mà sơn linh Tiểu Hàn lưu lại cho hắn.

Là giọt lệ cuối cùng của hắn.

Nắm chặt tinh thể trong tay, Ngạo Triết Thiên dù thế nào cũng không thể quên được nhãn thần Tiểu Hàn nhìn hắn lần cuối cùng, như có đau thương cùng tuyệt vọng. Nhớ tới bộ dạng hắn khi làm nũng với mình, bộ dạng lúc sợ mình tức giận, còn có bộ dạng vì cứu mình mà chết…

Trong ngực đau như bị xé toạc ra.

Sơn linh ngốc nghếch, vì một người mới gặp mặt không lâu mà trả giá bằng sinh mệnh…

Thật không đáng giá a…

Tiếp đó, khuôn mặt đau thương của Tiểu Hàn dần biến thành khuôn mặt của Hủy Tạp, cũng cùng một biểu tình như vậy, một dạng bi thương cùng ủy khuất, và biểu tình này cũng là dành cho hắn.

Vì sao, lúc đó hắn lại không giết mình ? Bàn tay giương lên đó chỉ cần cố sức nhắm vào ngay yết hầu, hắn chắc chắn sẽ chết, dù sao, không phải hắn có ý đồ muốn giết đối phương sao, dựa theo tính cách của ác ma, cho dù muốn chết cũng sẽ phải kéo hắn chết chung.

Thế nhưng bàn tay đối phương giơ lên lại không có đánh xuống… Còn giúp hắn đem tay mình rút ra, cuối cùng… Ngã xuống…

Chết rồi ?

Hắn không biết…

Giết hắn, nhưng lại không hề có chút cảm giác hài lòng nào… Tuy rằng Tiểu Hàn vì đối phương mà chết… Thế nhưng kể cả khi đối phương có chết, Tiểu Hàn cũng sẽ không sống lại, vĩnh viễn không bao giờ sống lại…

Hắn biết… Tiểu Hàn lần này đã thực sự chết…

Không còn Tiểu Hàn ở cạnh bên…

Có chút khó chịu mà đưa tay che lấy hai mắt, hầu kết trên cổ Ngạo Triết Thiên không khỏi giật nhẹ, tiếng nấc nghẹn giữa không gian vắng vẻ truyền ra.

Cuối cùng còn có Phỉ… Người kia cuối cùng lại quyết định một mình chống lại một ác ma phát cuồng để giúp hắn cùng Vong Dạ ly khai.

Người kia rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì ?

Là có mục đích gì ?

Mọi việc là như thế nào ? Hắn phát hiện ra mình căn bản không thể biết được rốt cuộc thiếu niên đang suy nghĩ điều gì, hành động đôi khi thì vô cùng ngang ngạnh, còn bình thường thì lại phát nộ không rõ lý do…

Thế nhưng hắn lại không hận đến nỗi muốn giết thiếu niên, cho dù người kia đối với hắn cũng làm cái loại chuyện kia.

Không có loại hận ý này…

Đột nhiên, Ngạo Triết Thiết cảm thấy nước tắm nguyên bản đang ấm nóng đột nhiên trở lạnh, không khí xung quanh hình như ngưng đọng lại bất ngờ, một cỗ tử khí âm trầm lan tỏa ra khiến con người phải rợn sống lưng, ngọn nến heo hắt trong căn phòng tắm mờ tối u ám tỏa ra một cỗ khí tức nguy hiểm.

Cảm thấy có điểm không ổn, Ngạo Triết Thiên vừa định đứng dậy, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể động đậy, toàn thân phảng phất như bị một vật gì đó vững vàng đè xuống, ngay cả thanh âm cũng không thể bật ra, mà nước trong bồn nguyên bản là nước nóng cũng nhanh chóng hóa lạnh băng, một loại cảm giác nhầy nhụa khiến hắn cảm thấy có điểm bất an đến muốn buồn nôn.

Đột nhiên, hắn cảm giác thấy đùi của mình bị vật gì đó liếm láp, hắn cả kinh, hai mắt mở lớn, nhìn trừng trừng vào đám bọt nước trong nước, thế nhưng không gian xung quanh u tối khiến cho hắn không thể nhìn rõ, chỉ là đột nhiên, lại cảm giác được một thứ gì đó…

Một loại cảm giác sởn tóc gáy…

Không giống như là thực thể, nhưng lại không phải ảo giác. Tiếp đó, hắn cảm giác được hai chân mình bị một đôi bàn tay nhầy nhụa mà băng lãnh nắm lấy bài khai…

Một mùi máu tươi nồng đậm truyền đến, nước trong bồn tắm lớn trong nháy mắt hóa thành một bồn máu loãng đỏ tươi, vật thể trơn bóng nhầy nhụa ở trong nước lần thứ hai tham lam liếm lấy đùi trong của hắn, còn có mấy sợi tóc tựa như rắn nước quấn lấy hạ thân hắn.

Thật buồn nôn… Rốt cuộc đây là cái gì…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.