Ô Hắc Ma Hoàng Chi Trói Buộc Heise Quyển 3

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7

Hắn làm sao vậy…

Vừa nghe đến Ngạo Tật muốn có Vong Dạ, một ngọn lửa không thể khống chế bất ngờ xông thẳng lên, cư nhiên là đi tính toán với một đứa nhỏ, còn dùng những từ ngữ nghiêm khắc như thế, hắn cho tới bây giờ cũng chưa một lần nặng lời với nó như vậy…

Quên đi, lần sau chú ý hơn là được rồi, không nên so đo với một đứa trẻ không hiểu chuyện, việc cần nhất bây giờ là phải tìm được Vong Dạ cái đã.

Thế nhưng, vô luận hắn tìm kiếm thế nào, kêu gọi ra sao, đều thủy chung không tìm thấy thân ảnh người kia. Mà ánh trăng không hay từ khi nào đã đọng lại ở nơi xa vời, bàng bạc. Khu rừng rậm cũng chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch, ngay cả tiếng côn trùng cũng không có, sinh mệnh của những vùng quanh đây như bị một lực lượng thần bí nào đó cuốn đi, chỉ còn lại một mảnh hoang vu.

Bất an trong lòng càng lúc càng lớn hơn.

Người đó giống như đã bồi bên hắn cả đời, rồi lại đột nhiên biến mất khiến hắn không thể nào thích ứng nổi. Rõ ràng là mới chỉ cùng nhau ở chung một chỗ được vài ngày.

Thâm tâm nam nhân trở nên rối loạn, từng suy nghĩ xoay vòng như con thoi chạy trong đầu.

Hắn đi vào trong đó sao ? Vì sao ngay cả một tiếng cũng không nói ? Hắn có đúng hay không đang gạt mình điều gì ? Hắn có thể hay không đang gặp nguy hiểm ? Hay là… Kỳ thực hắn đã chán ghét mình, cho nên mới ly khai ?

Suy nghĩ này khiến sắc mặt Ngạo Triết Thiên không khỏi tái nhợt một trận.

Mà lúc này, bỗng nhiên từ một góc tối u ám réo rắt truyền tới một tiếng cười du dương lại có chút trẻ con. Ngay tại nơi rừng rậm hoang vu vắng vẻ, xung quanh đều tĩnh mịch, vậy mà đột nhiên lại truyền đến tiếng cười có chút phiêu động trầm bổng lại không ổn định, vừa như giọng nam nhưng lại cũng lại giống giọng nữ, không khỏi khiến kẻ khác phải rợn người.

“Ai ?” Ngạo Triết Thiên nhìn về phía phát ra thanh âm, ngữ khí có chút không thoải mái.

“Ha hả…” Tiếng cười kia lại truyền ra lần nữa, chỉ là lúc này đây, lại là xuất phát từ phía sau lưng Ngạo Triết Thiên, đi theo còn có một giận gió đêm âm lãnh.

“Đi ra.” Thanh âm của nam nhân nhất thời trầm lạnh cực độ.

“Hảo hung ác nga… Ta thấy sợ…” Đột nhiên, một bàn tay trắng nõn tinh tế vô thanh vô tức xuất hiện phía sau Ngạo Triết Thiên, trực tiếp ôm lấy thắt lưng hắn.

Ngạo Triết Thiên đầu tiên là cả kinh, nhưng thân thủ cũng phản ứng cực nhanh, xoay tay bắt lấy đối phương toàn bộ kéo ra phía trước, đồng thời cũng bị dọa không khỏi một trận mồ hôi lạnh. Hắn cư nhiên lại lại không hề cảm giác được đối phương đến gần mình, người kia rốt cuộc là ai ?

Bị bắt lại chính là một thiếu niên thoạt nhìn mới mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt có chút khả ái cùng mái tóc dài màu xanh xám bạc, lúc này con hơi nghiêng đầu vừa nhìn hắn chăm chăm vừa mang theo một tiếu ý như trêu đùa, thỉnh thoảng còn dùng mặt chậm rãi cọ nhẹ vào nắm tay hắn, vẻ mặt vô cùng vô hại.

“Có việc gì ?” Có chút không thoải mái mà thu tay về, Ngạo Triết Thiên không có thói quen cùng người khác tiếp xúc thân thể liền cảnh giác nhìn hắn. Thiếu niên này nhìn có điểm quen mắt…

“Ta biết người ngươi muốn tìm ở đâu…” Chớp mắt vài cái, thiếu niên cũng không so đo gì việc Ngạo Triết Thiên rút tay về, trái lại tiếu ý trên môi lại càng thêm sâu ngọt, dùng một loại thanh âm thoạt nghe vô cùng nhu mềm mà chậm rãi nói, đồng thời còn dùng tay ra hiệu bổ sung thêm, giống như một tiểu hài tử.

“…” Hơi nheo mắt lại nhìn, Ngạo Triết Thiên câu nào cũng không nói, chỉ yên lặng nhìn đối phương đến ý vị thâm trường.

“… Ngươi muốn tìm một nam nhân hồng sắc trường phát đúng không ?” Biết nam nhân không tin mình, thiếu niên mỉm cười giải thích : “Ta có nhìn thấy hắn nga —” Tiếp tục chớp mắt vài cái, thiếu niên với mái tóc dài mềm mại lúc này thoạt trông giống như một tiểu miêu, một tiểu miêu muốn làm nũng.

“Hắn ở đâu ?” Ngạo Triết Thiên tận lực tỏ vẻ bình tĩnh.

“Hắn chắc là sắp chết…” Thiếu niên sờ sờ mũi, có chút hờ hững nói : “Hoắc là… Đã chết.”

“…” Ngạo Triết Thiên ngây ngốc tại chỗ.

Cái gì ? Đã chết ?









Sao lại có thể như vậy…





… Hắn cảm thấy trong đầu mình liên tục vang lên mấy tiếng ông ông.

“Không thể…” Ngạo Triết Thiên lắc đầu, thanh âm không kiềm chế được mà có chút run rẩy. Hắn biết rõ mình không nên tin tưởng hoàn toàn vào những điều thiếu niên kia nói, thế nhưng lại nhớ tới sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ của Vong Dạ ngày đấy, hàn khí lại mạnh mẽ dâng thẳng lên tràn ngập toàn thân.

“Ta mang ngươi đi tìm hắn –” Thiếu niên khẽ dao động, song nhãn sáng lên nhìn chăm chăm vào Ngạo Triết Thiên, thấy hắn không có phản ứng, liền trực tiếp đưa tay ra ôm lấy bờ vai hắn hướng đến một nơi nào đó kéo đi.

Do dự vài giây, Ngạo Triết Thiên cũng không phản kháng gì mà mặc do thiếu niên mang mình đi.

Tình hình hiện tại như vậy, vô luận điều đối phương nói là thật hay là giả, hắn đều phải tự mình nhìn. Tuy rằng cũng không nhìn ra được mục đích bên trong của thiếu niên, thế nhưng hắn thoạt nhìn cũng không giống như đang nói dối, điểm đó có thể nhìn ra từ đôi mắt hắn.

Sau đó, thiếu niên mang theo hắn không ngừng đi xuyên qua rừng cây, thỉnh thoảng có lên tiếng hỏi hắn một số vấn đề lung tung, thế nhưng hắn một chút cũng không để tâm, hoặc là chỉ trả lời qua loa cho có lệ, hoặc là tiếp tục im lặng.

“Ngươi đúng là người chẳng thú vị gì hết…” Bất mãn lầm bầm mấy tiếng, cái miệng nhỏ nhắn mềm mềm của thiếu niên mấp máy một hồi.

“Quá khen.” Ngạo Triết Thiên đối vời lời đánh giá của thiếu niên vẫn là thái độ trả lời có lệ như cũ, hắn không quan tâm đến cái nhìn của thiếu niên đối với mình. “Còn bao lâu mới đến ?” Đây mới là vấn đề mà hắn quan tâm.

Thời gian càng kéo dài lâu, hắn càng bất an.

“Đã tới rồi –” Thiếu niên cau mũi một cái, liền dùng cằm hất về hướng phía sau.

Trong rừng rậm hắc ám, vô số cây cối héo khô cằn cỗi thoạt nhìn hết sức cô tịch mọc nghiêng ngả trên mặt đất, xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ. Tất cả đều tĩnh mịch một cách kỳ quái. Duy chỉ có một thứ lay động trong bóng đêm mờ ảo, chính là một đám ám lam sắc ma trơi lập lòe phiêu diêu lúc ẩn lúc hiện, từng đợt hàn ý phả đến trước mặt, khiến cho kẻ khác không khỏi rùng mình.

Ánh trăng lạnh lùng rơi xuống một sườn núi không cao lắm, một sơn động cực kỳ bí mật xuất hiện trước mắt Ngạo Triết Thiên, cho dù vẫn còn cách một khoảng cách xa, nhưng vẫn dễ dàng cảm nhận được một cỗ vị máu tươi nhàn nhạt tản ra.

Trong lòng trầm xuống mãnh liệt, Ngạo Triết Thiên vẻ mặt ngưng trọng nhấc bước tiến tới động khẩu bị rừng cây che khuất, tiếp đó, hắn lại dứt khoát chạy thẳng vào.

Thiếu niên cũng bám sát theo sau.

Nam nhân buồn bực gạt ra mấy cành cây cản lối, cảm giác được những gai nhọn của chúng cứ một lần lại một lần cào rách da mình. Càng tới gần động khẩu, mùi máu tươi lại càng nồng đậm, bất an trong lòng cũng mỗi lúc một tăng.

“Vong Dạ… Là ngươi phải không ?” Ngạo Triết Thiên cẩn cẩn dực dực bước vào trong động khẩu, bên trong bóng tối dày đặc, ngay cả bàn tay giơ lên cũng chẳng thể nhìn rõ được năm ngón tay, càng không thể phân biệt được thứ gì với thứ gì.

Đầu tiên là một mảnh tĩnh mịch, sau đó, mơ hồ nghe được một điểm động tĩnh, như là tiếng ma sát của y phục, ngay lúc toàn bộ thần kinh của Ngạo Triết Thiên đều căng ra như dây đàn, một tiếng rên rỉ yếu ớt tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất từ giữ bóng tối mịt mờ truyền đến, giống như tiếng của một dã thú sắp vong mệnh, vừa vô lực lại vừa tang thương.

“Vong Dạ !” Tuy chỉ là một tiếng rên rỉ nhỏ đến gần như không thể nghe thấy, nhưng lại khiến cho Ngạo Triết Thiên cả kinh vô cùng, nhất thời như bị phát điên mà lao vào bên trong.

Ngươi ở bên trong chính là Vong Dạ ! Hắn không thể nhận sai được.

“Đừng tới đây…”

“Đừng đi !”

Hai thanh âm cùng lúc vang lên, bất đồng chính là, một thì suy yếu, một thì nghiêm túc. Mà ngay lúc thanh âm vang lên, một vật gì đó nhỏ dài cũng từ phía sau mạnh mẽ tiến tới bắt lấy tay hắn giữ lại.

“Buông tay !” Ngạo Triết Thiên vừa định dùng lực giãy ra, nhưng đột nhiên lại bị một đạo tia sáng làm cho chói mắt. Hắn đầu tiên theo bản năng là che mắt lại, sau lại nghe thấy thanh âm bình tĩnh của thiếu niên lần nữa vang lên bên tai.

“Đừng đi, ngươi sẽ chết.”

“… Có ý gì…” Thật vất vả mới thích ứng được ánh sáng trước mắt, Ngạo Triết Thiên theo bản năng lập tức quay đầu lại nhìn về phía Vong Dạ, rất nhanh sau đó, hắn bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi đến không nói lên lời, nước mắt cũng không điểm báo trước mà đồng loạt hơi xuống…

Nam nhân kia từ trước đến nay đều vô cùng cường hãn mà oai hùng, lúc này cuối cùng lại trở thành một dạng thảm hại như một phạm nhân vừa bị lăng trì, chỉ có thể trơ trọi bán nằm trên mặt đất lạnh lẽo, trên người phủ đầy những vết thương lớn nhỏ, một màu ám hồng chướng mắt nổi bật lên. Ngay cả những sợi tóc màu đỏ tươi luôn phiêu động cuồng vũ lúc này cũng như bị rút hết toàn bộ sinh mệnh, chỉ còn lại một màu u ám khô cạn, không có chút sinh khí nào mà tán loạn rải trên mặt đất, mặc cho bùn lầy hòa với máu vấy bẩn.

“Đừng nhìn…” Thanh âm tàn tạ mà khàn khàn của nam nhân mơ hồ mang theo một tia kích động cùng thối lui, hắn lắc đầu, nỗ lực giơ tay lên muốn che khuất chính mình đi, nhưng làm cách nào cũng không thể nhấc lên được.

Hắn không muốn đối phương nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình.

“Tại sao lại như vậy…” Ngạo Triết Thiên không thể tin được mà trừng lớn hai mắt, trong nhất thời thiếu chút nữa là đứng không vững. Hắn loạng choạng muốn chạy về phía trước, nhưng vẫn bị người phía sau giữ lại như cũ, muốn giãy ra, nhưng lại giãy không được.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì… Ngươi vì sao lại thành ra như vậy…” Yếu hầu khô khốc bật ra mấy tiếng khàn đặc trầm thấp, tầm mắt của Ngạo Triết Thiên bị chính nước mắt vô pháp kiềm chế của mình rơi xuống làm mờ nhạt đi.

Nhìn những vết trảo vô cùng dữ tợn xung quanh Vong Dạ, không khó để tưởng tượng ra hắn đã một mình chịu bao nhiêu thống khổ.

Một mình, trong cái sơn động này.

Tâm, chưa từng đau đớn đến vậy…

“…” Vong Dạ im lặng không nói gì, hắn cúi đầu muốn đứng lên, nhưng cánh tay vừa mới khó nhọc chống đỡ được cơ thể dậy, lại ngay lập tức trở nên vô lực mà ngã xuống đất. Thấy cảnh tượng như vậy, Ngạo Triết Thiên nhất thời như muốn điên lên đem thiếu niên đang ngăn cản hắn mãnh liệt đẩy ra, vừa muốn xông lên phía trước, thế nhưng cảnh tượng diễn ra trước mắt lại khiến hắn giật mình. Hồng phát nam nhân bán quỳ trên mặt đất đột nhiên kêu thống lên, thanh âm khàn khàn mang theo thống khổ không gì sánh được, sau đó huyết hoa đột nhiên văng lên khắp nơi, máu của hắn phun ra tựa như có một lưỡi đao vô hình từ trong cơ thể chém ra mãnh liệt, sau khi máu tươi trào chảy, một hồng sắc quang mang theo vết nứt bên trong cơ thể xuất hiện, đầu tiên là nhanh chóng quấn lấy thước da vì không còn chút máu nào mà trở nên tái nhợt vô cùng của Vong Dạ, tiếp đó hồng quang lại cuồng loạn nổi lên, mạnh mẽ rạch vào thước da tái nhợt, để lại vô số những vết thương sâu hoắm. Ngay sau đó, máu đen lại tiếp tục phun ra.

Màu đỏ đáng sợ khiến con người phát hoảng.

“… Đừng tới đây…” Nam nhân song nhãn đã hoàn toàn mất đi ánh sáng, dùng hết khí lực mới có thể nói ra được ba chữ.

“Thấy không.” Thanh âm của thiếu niên đột nhiên trở nên kiên định từ phía sau truyền đến, hiển nhiên là đối với việc nam nhân nhiều lần muốn giãy ra khiến hắn cảm thấy không mấy vui vẻ. “Nếu như ngươi tới gần hắn, sẽ bị năng lượng đang bạo loạn trong cơ thể hắn gây thương tích, thậm chí là mất tính mệnh ! Đây là chuyện mà hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy, cũng là phần lớn nguyên nhân mà hắn ly khai ngươi. Đương nhiên nếu ngươi cố ý đến gần, như vậy ta nghĩ trước khi để ngươi kịp lại gần thì hắn đã chủ động tự mình chấm dứt sinh mệnh.” Thiếu niên đã không còn vẻ mặt true đùa như lúc trước, khuôn mặt bây giờ lại có vẻ mang theo một tia nghiêm túc đặc biệt.

Sau đó, không đợi Ngạo Triết Thiên phản ứng lại, hắn lại lập tức nghiêm mặt nói : “Nam nhân này, ta cơ bản có thể nhận thấy hắn đã làm ra một loại hành động cực kỳ ngu xuẩn. Hắn trước là bị Câu hồn thạch vây khốn, phần lớn năng lượng trong cơ thể đã bị phong tỏa lại, sau đó khẳng định là có một chuyện gì đó xảy ra, khiến hắn bất chấp tất cả, dưới tình huống không biết chính xác chú ngữ lại dám mạnh mẽ phá trừ phong ấn. Hành động này chính là cực kỳ nguy hiểm, thứ nhất, bản thân Câu hồn thạch có đặc tính đem năng lượng cùng nó tự mình dung hợp lại. Thứ hai, ngoại trừ người cùng nó thực hiện chú ngữ khế ước ra, tất cả những người khác có ý đồ sử dụng sức mạnh của nó sẽ bị năng lượng sinh ra sau khi dung hợp gây thương tích, đa số đều là bị bạo phát chết tại chỗ. Đương nhiên nam nhân này ta không thể không công nhận hắn chính là phi thường cường hãn, hắn cư nhiên lại có thể lợi dụng được nguồn năng lượng đã bị dung hợp, đây cũng là chứng minh bản thân hắn đối với việc vận dụng năng lượng chính là kỹ xảo vô cùng thành thạo, phi thường tinh diệu cùng với công lực cao thâm.”

“Nhưng như vậy cũng không đồng nghĩa với việc sẽ không có nguy hiểm gì, năng lượng bị dung hợp trước sau vẫn tồn tại ở trong cơ thể hắn, chỉ là đã bị áp chế lại thôi.” Dừng một chút, thiếu niên tiếp tục nói : “Ta nghĩ nam nhân này đại khái đã cưỡng chế phân giải năng lượng này, đem phần lớn năng lượng của mình rút ra, tuy rằng quá trình này có khả năng sẽ không được thuận lợi như vậy, cũng có những lúc sẽ gặp nguy hiểm do sức mạnh phản phệ, thế nhưng với năng lực khi đó của hắn cũng tuyệt đối không có khả năng sa sút cho đến ngày hôm nay. Nhưng mà hắn đã làm một chuyện cực kỳ ngu xuẩn a…”

“Ngươi muốn nói đến việc hắn vì ta mà dùng năng lượng của chính mình để cứu Ngạo Tật…” Ngạo Triết Thiên đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh dường bị rút đi hết thảy, ngay cả hô hấp cũng dần trở nên trắc trở dị thường.

Đầu óc liên tục vang lên những tiếng ông ông, lặp đi lặp lại, hết lần này tới lần khác nhớ đến câu nói của Vong Dạ ngay khi đó :

“Ngươi thực sự chưa từng lo lắng cho ta như vậy…” Hắn vẫn còn nhớ rất kỹ, biểu tình của nam nhân khi nói những lời này…

Một tiếng cười gượng nhàn nhạt cùng với đau thương không che giấu hết được…

Lúc đó, trong lòng nam nhân là đang nghĩ gì ?



“Rất ngu ngốc phải không, chỉ cần là ngươi yêu cầu, hắn sẽ làm tất cả. Cũng không hề suy nghĩ cân nhắc đến tính mệnh của chính mình.”

Thiếu niên đạm mạc nhìn nam nhân đã sớm mất đi ý thức, lại nhìn về phía nam nhân đang ngây ngốc đứng nhìn kia, đối phương thoạt nhìn coi như bình tĩnh, thế nhưng, nếu nhìn kỹ cũng dễ dàng phát hiện ra hắn lúc này cũng sớm đánh mất hồn phách, song nhãn như là đang nhìn nam nhân kia, lại như đang nhìn vào một khoảng không hư vô, tiếp đó, hắn hướng đến người kia bước tới.

Mà lúc này đây, thiếu niên lại chọn im lặng đứng một bên thờ ơ quan sát.

Không gian giữa hai người kia, không cho phép người khác xen vào.

Càng lúc càng không thể khống chế được bản thân mà run rẩy, Ngạo Triết Thiên lặng yên quỳ xuống bên cạnh Vong Dạ, đầu tiên là ngốc ngốc nhìn nửa ngày, sau đó đột nhiên lại đưa tay ôm lấy thân thể băng lãnh của nam nhân vào lòng, siết chặt lại, hoàn toàn không để tâm đến việc năng lượng cuồng loạn kia có thể đả thương đến mình.

Tựa đầu vào bên cổ nam nhân, Ngạo Triết Thiên song nhãn nhắm lại, đôi môi run run mở ra, một lần lại tiếp một lần chỉ nói đúng hai chứ : “Xin lỗi…”

Xin lỗi…

Năng lượng cuồng loạn lần thứ hai theo thân thể Vong Dạ chém ra, lập tức rạch một đường trên vai Ngạo Triết Thiên, nhất thời máu tươi chảy xuống, nhưng nam nhân bị đả thương tựa hồ như không có cảm giác gì cả, vẫn như cũ gắt gao ôm lấy hồng phát nam nhân trong lòng, quang mang trong song nhãn tràn đầy nỗi niềm tự trách cùng đau thương vô tận.

Thân thể trong lòng băng như vậy, lãnh như vậy, cũng không còn cảm nhận được một tia khí tức nào nữa.

Ngay cả vị đạo thuộc về riêng hắn cũng bị mùi máu tươi nồng đậm thay thế.

Nam nhân này, từ khi cùng hắn ở chung một chỗ, thương tích trên người chưa bao giờ ngừng xuất hiện…

Hiện tại, ngay cả tính mệnh cũng chẳng thể giữ nổi…

Mà toàn bộ những việc này đều là vì mình, nhưng mình cái gì cũng chưa từng làm được cho nam nhân…

Một phế vật…

“Chết trong một góc tối cô đơn, loại tâm tình này, ngươi không thể lĩnh hội được.” Thiếu niên yên lặng đứng một bên đột nhiên có chút cảm thán mà mở miệng nói : “Vậy nên ta mang ngươi đến đây, sau cùng có thể nhìn thấy ngươi một chút, hắn hẳn là cũng có chút thanh thản.” Thiếu niên cũng không phải là người tốt bụng nhiệt tình, hắn vì Vong Dạ mà mang Ngạo Triết Thiên đến, cũng bởi vì thiếu hắn một cái nợ nhân tình.

Thiếu niên cũng không phải người nào khác lạ, chính là người mà Ngạo Triết Thiên đã gặp ngay khi mới vào tiểu trấn, con quỷ với khuôn mặt trắng như trứng gà bóc, hắn không phải u hồn cao cấp gì, nhưng cũng bởi vì như vậy, hắn mới bị ràng buộc lại ở tiểu trấn này, từ đó đến nay mất đi tự do, còn bị những u linh cường đại khác bắt làm nô dịch. Nhưng hắn từ trước đến nay tâm cao khí ngạo sao có thể cam tâm khuất nhục dưới gót chân kẻ khác, cũng vì vậy mà chịu đựng biết bao đau khổ.

Mà Vong Dạ lại giúp hắn, tuy rằng lúc đó cũng chỉ là vô tình, thế nhưng trong đêm kia lại cho hắn thời cơ ăn tươi một lúc sáu linh thể của ma vật cấp cao, nhờ đó, hắn trực tiếp nhảy vọt thăng cấp thành thực thể cao cấp, giúp hắn có cơ hội đem ma vật trước kia đã từng vũ nhục hắn toàn bộ giết sạch, cũng là lấy lại được tự do của mình.

“Không… Ta sẽ không để hắn chết.” Ngạo Triết Thiên lắc đầu, song nhãn có chút ửng đỏ hiện lên một tia kiên định không gì lay chuyển được : “Ta sẽ cứu hắn, vô luận phải trả giá thế nào.”

Nhưng thiếu niên lại bị nhãn thần của Ngạo Triết Thiên làm cho có chút hối hận, lập tức lo sợ hắn sẽ làm ra loại chuyện cực đoan, vì vậy, hắn chỉ nói duy nhất một câu, những lời này thực sự đã làm thay đổi quyết định của Ngạo Triết Thiên, nhưng sau đó lại rất nhanh đẩy hắn xuống vực sâu vạn kiếp bất phục, dù cố gắng đến đâu cũng không thể leo lên được.

Ở trong vực sâu kia, Ngạo Triết Thiên mới thực sự cảm nhận được thứ gọi là tuyệt vọng.

Tuyệt vọng hoàn toàn.

“Hàn mộng hoa có thể cứu hắn.” Thiếu niên chỉ nói như vậy. Nghe tưởng chừng cũng rất đơn giản.

“…” Thế nhưng, Ngạo Triết Thiên lại không có mấy vui mừng. Bởi vì Tiểu Hàn đã từng nói với hắn, Hàn mộng hoa chỉ sinh tồn cùng với Tinh linh thụ ở nơi dồi dào tinh lực nhất, cũng chính là nơi cư trú của Tinh Linh Hoàng. Thế nhưng, như tất cả mọi người đều biết, chủng tộc thần bí nhất mỹ lệ nhất kia hơn một trăm năm trước, vì một nguyên nhân không rõ ràng mà toàn bộ tộc đều bị tiêu diệt.

Kể cả Tinh linh thụ được xưng danh là mỹ lệ nhất trong thiên nhiên kia, cũng đã tiêu thất trên đại lục, không còn chút dấu vết nào.

Chuyện này cho đến nay vẫn là một câu đố bí ẩn.

Mà hôm nay muốn đi tìm Tinh linh thụ từ lâu đã tiêu thất, nói nghe dễ vậy sao ? Kể cả là có tìm được Tinh linh thụ, lẽ nào Tinh Linh Hoàng đã chết hơn một trăm năm trước, loài hoa phải dựa vào hắn để sinh tồn còn có thể tồn tại sao ?

Tương tự như vậy, Tinh linh thụ mất đi tinh linh, chẳng lẽ vẫn còn chút linh lực để mà tồn tại sao ?

Tinh Linh Hoàng…

Phỉ từng nói mình chính là hắn chuyển thế, thến nhưng, hắn thực sự lại không có cảm giác như vậy chút nào. Thậm chí ngay cả một tia ký ức về tinh linh cũng không có. Chưa kể, trong lòng hắn còn phi thường kháng cự lại việc chính mình là chuyển thế của hắn.

“Ngươi không cần lo lắng.” Tựa hồ như cảm giác được bất an trong lòng Ngạo Triết Thiên, khóe môi thiếu niên nhếch lên thành một tiếu ý : “Ta biết một nơi có Tinh linh thụ, hơn nữa, chỉ có ta biết, cũng chỉ có ta mới có khả năng mang ngươi đến đó.”

“…”Ngạo Triết Thiên im lặng chờ thiếu niên nói tiếp, đem nam nhân trong lòng siết chặt lại hơn nữa, tựa hồ như cảm ứng được điều gì đó, ma pháp bạo loạn trong cơ thể Vong Dạ tạm thời bình lặng xuống, không còn phát tác làm thương tổn hai người nữa.

“Tinh linh tộc tuy rằng đã bị diệt, Tinh linh thụ cũng có thể đã héo rũ cả, thế nhưng ta nghĩ Hàn mộng hoa hắn là vẫn còn.” Nhưng một chút, biểu tình trên khuôn mặt thiếu niên đột nhiên mang theo một tia quái dị nhìn Ngạo Triết Thiên, tiếp tục nói : “Bởi vì thi thể của Tinh Linh Hoàng vẫn còn có thể bảo tồn cho Tinh linh thụ, vậy nên, ta nghĩ xung quanh thủy tinh quan [ quan tài thạch anh ], hẳn là vẫn còn một, hai đóa Hàn mộng hoa sinh tồn.”

Sau đó, thiếu niên đột nhiên tiếp cận sát đến khuôn mặt Ngạo Triết Thiên, song nhãn hơi nheo lại, tựa như một con tiểu báo, cực kỳ chậm rãi mà bật ra từng từ : “Thế nhưng… Ta vì sao phải giúp ngươi nhỉ ?”

“Giúp ngươi, đối với ta mà nói không có điểm lợi ích nào… Ta cũng chưa bao giờ làm cái loại chuyện này.” Tay hắn, trượt trên khuôn mặt Ngạo Triết Thiên cực kỳ ái muội, song nhãn thì nhất thời khiến kẻ khác phải rợn lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.