CHƯƠNG 11
Quang chi thánh điện.
Ở trên đỉnh của ngọn thánh sơn trong Bạch Đế quốc, là chiếc cầu nối giữa thần giới và nhân gian, đồng thời cũng là nơi Quang Minh chi thần có thể hiện thân trực tiếp truyền mệnh lệnh xuống.
Địa phương này, không được phép có nửa điểm ô uế hay khinh nhờn.
Nhưng ngày hôm nay, Quang Minh sứ giả được Quang Minh thần che chở, quân vương của Bạch Đế Quốc Phỉ Tu Đặc Tư lại ôm theo một nam nhân người đầy ô uế cùng những vết thương nông sâu, gạt qua hết mọi cản trở mà đi thẳng đến trước bình thai ở giữa thánh điện.
Phía sau hắn, còn có không dưới mười bạch sam sứ giả rất đang bối rối không biết phải làm thế nào cùng với hơn trăm thánh điện chiến sĩ bị Phỉ đả thương.
Chức trách của bọn họ là thủ hộ thần điện, loại bỏ mọi thứ ô uế tới gần thần điện.
Nhưng hiển nhiên là không ai biết phải phản ứng như thế nào khi mà chính Quang Minh sứ giả lại mang theo vật ô uế xông vào trong điện phủ.
Nếu như ngăn cản, thì bọn họ đã là cãi lại lời thần, bởi vì Quang Minh sứ giả chính là hiện diện cho đại ngôn của thần, đồng thời cũng chính là hóa thân của thần tại nhân gian.
Là địa vị cao nhất tại trần thế này.
Nhưng nếu như không ngăn cản, thì lại không khác nào phạm phải cấm kỵ của thần điện.
Ngay khi bọn họ vẫn còn đang đấu tranh tư tưởng quyết liệt, hai bạch y thị nữ phục hầu trực tiếp dưới trướng thần, với năng lực cũng tương đối gần với thần thánh đã từ phía sau quang trụ chậm rãi đi ra, sau khi nhàn nhạt liếc mắt qua bọn họ một cái liền giương tay lên, dùng một loại năng lượng vô hình đem toàn bộ đẩy ra bên ngoài.
Dù sao, Quang Minh thần không phải ai cũng có tư cách được diện kiến.
Sau đó, các nàng quay về phía Phỉ kinh cẩn hoàn lễ, thối lui sang một bên.
Cùng lúc đó, ở giữa thần điện, quang lạp tựa muôn ngàn ánh dương quang bắt đầu ngưng tụ lại, mang theo một loại ấm áp như xuân phong phả vào mặt, chậm rãi ở giữa không trung hình thành nên những đường nét nhân thể, thẳng đến khi một nam nhân cả người tỏa ra quang mang chói mắt, tuấn mỹ mà lại uy nghiêm tuyệt đối dần dần xuất hiện.
Hắn nhàn nhạt liếc Phỉ một cái, một lúc sau, mới chậm rãi mở miệng : “Phỉ Tu Đặc Tư, ta không nhớ đã cho phép ngươi làm càn như vậy.”
Thanh âm cũng không lớn, nhưng mỗi một âm tiết, đều mang theo khí tức thần thánh nồng đậm.
Khiến cho chỉ là nghe thôi, cũng cảm giác như toàn bộ cốt tủy đều được thánh quang gột rửa, những ý niệm tà ác trong đầu cũng không thể nảy sinh được, cam tâm tình nguyện thần phục.
Phỉ ngẩng đầu lên nhìn Quang Minh thần, mi vũ [ vùng trên hai lông mày ] phủ một tầng u ám, không có lập tức trả lời lại, chỉ là tiến lên hai bước, đem nam nhân đang ôm trong lòng nâng lên một chút, sau đó, hai gối quỳ xuống.
“Có ý gì ?” Quang Minh thần nhíu mày, có chút bất ngờ, kim sắc song nhãn lưu chuyển một tia thần tình phức tạp.
Hài tử này vốn là hậu duệ được thần đế đưa tới nhân gian để tôi luyện, cao ngạo mà tự tôn, đừng nói là cầu người, cho dù chỉ là hạ thấp tư thái một chút thôi, hắn cũng chưa từng.
Thế nhưng bộ dạng kiềm nén bi thương của hắn ngày hôm nay, lại khiến Quang Minh thần nhớ tới một chuyện gì đó đã xảy ra từ rất lâu mà chính bản thân cũng đã quên mất rồi…
Phỉ đầu tiên là thâm trầm nhìn thoáng qua Ngạo Triết Thiên trong lòng một chút,sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng Quang Minh thần, một chữ tiếp một chữ trầm giọng nói : “Thỉnh cứu hắn, ta nguyện ý trả bất cứ giá nào.”
“…” Quang Minh thần nghe vậy, con mắt khẽ nhíu lại, trong lúc nhất thời thần tình phức tạp lên đến cực điểm.
Nguyện ý trả bất cứ giá nào ? Chỉ để cứu một nam nhân ?
Những lời này từ miệng Phỉ nói ra, phân lượng xem chừng quá nặng.
“Nếu như ta nói không… ?” Trầm mặc chốc lát, Quang Minh thần nhàn nhạt hỏi ngược trở lại.
“…” Đối với thăm dò của Quang Minh thần, Phỉ cũng không có trả lời ngay, chỉ là song nhãn lộ ta một tia lạnh lẽo rợn người cùng tuyệt nhiên.
Mơ hồ còn có cả uy hiếp…
“… Ngươi là nghiêm túc.” Quang Minh thần tựa hồ như khẽ thở dài một tiếng. Tuy rằng năng lực hai bên hiện tại cách xa rất nhiều, thế nhưng, hắn cũng không cho rằng Phỉ thực sự vô pháp uy hiếp hắn.
Không nói đến năng lực của Phỉ chưa hoàn toàn thức tỉnh.
Dựa vào vị trí chưởng quản thánh điện của Phỉ mà nói, chỗ ngồi này là cầu nối đặc thù giữa thần giới cùng nhân gian, không biết được người lợi dụng chức vụ mà âm thầm hạ bao nhiêu ám kỳ [ quân cờ ngầm, hiểu nôm na là sắp đặt mấy chuyện mờ ám ]. Trong đó không thiếu những ám kỳ có thể liên lụy đến cả hai giới, thậm chí là sinh mệnh của hắn mà hắn không biết. Đương nhiên, đây cũng là Quang Minh thần đã ngầm chấp thuận.
Không thực sự chịu khống chế của bất luận kẻ nào, mà vĩnh viễn đem lợi ích bản thân đặt lên hàng đầu. Đây là nguyên do mà hắn vẫn luôn yêu thích ở Phỉ.
Chỉ là hài tử lúc này tựa hồ như đã mất lý trí, tất cả vì nhân loại kia.
Tuy rằng sự tình hiện tại còn chưa đến mức tồi tệ nhất, thế nhưng hắn gần như có thể đoán trước được, nếu như nhân loại kia thực sự chết hẳn, như vậy, hài tử này cũng sẽ chọn lựa hành động một cách cực đoan, hủy diệt mọi thứ khiến hắn bất mãn, kể cả chính sinh mệnh của hắn.
Nghĩ tới đây, Quang Minh thần không khỏi lắc đầu, có chút sủng nịnh, lại có chút bất đắc dĩ nhìn Phỉ : “Ta xem qua trước đã.”
Vừa dứt lời, Ngạo Triết Thiên nguyên bản Phỉ ôm trên tay như bị một cỗ sức mạnh vô hình nâng lên, hôi phát lay động, cái đầu vô lực ngửa ra sau, lộ ra cần cổ thon dài cùng với xương quai xanh có chút gầy, kiện bạch sắc trường bào trên người cũng theo đó mà trượt xuống rơi trên mặt sàn, khiến kiện áo đơn màu đen gần như không thể che thân được nữa một lần nữa hiện ra.
Sau đó, người bị đưa tới trước mặt Quang Minh thần.
Mà Quang Minh thần đứng giữa không trung đầu tiên là nhíu mày, thần tình phức tạp, sau đó bàn tay nhẹ nhàng vung lên, đem kiện áo đơn trên người Ngạo Triết Thiên biến thành tro bụi, lộ ra bên dưới một thân thể nam tính thon dài mà săn chắc.
Thân thể nam tính tràn đầy vết ngược ngân cùng tứ chi vì kịch độc mà hóa thành một màu đen…
Tựa như một con hắc báo thụ thương không chút che phủ hiện ra trước mặt hắn.
Phỉ đứng bên kia có chút không hài lòng mà trầm mặt xuống, nhưng cố ngầm chịu đựng chứ không có hây khó dễ.
“…” Tuấn mỹ nam nhân cả người được quang mang bao phủ không hề để ý đến nhãn thần bất mãn của Phỉ, hắn sau khi kiểm tra tỉ mỉ tình trạng của Ngạo Triết Thiên xong, trên khuôn mặt bình tĩnh để lộ ra một loại thần tình nghi hoặc không giải thích được. Mà thần niệm của hắn cũng bắt đầu tham nhập vào bên trong cơ thể Ngạo Triết Thiên.
Chỉ là thần niệm của hắn có khả năng phát hiện, không chỉ là linh thể, mà còn có thể tiến vào sâu hơn, bao quát được những thứ mà Phỉ cùng Vong Dạ không dò xét đến được.
Thế nhưng khiến Phỉ bất an chính là, theo từng lúc tiến nhập sâu vào, thần tình trên gương mặt Quang Minh thần càng trở nên ngưng trọng, thậm chí, còn mang theo một tia thương xót.
Sau khi hoàn tất, cũng chỉ nhàn nhạt nói ra ba chữ.
“Buông tay đi…”
Nhất thời, Phỉ có loại cảm giác như vừa bị tuyên án tử hình.
“Không…” Nửa ngày trôi qua, nhưng chỉ có thể lắc đầu phủ nhận, khuôn mặt trắng bệch đến không thể nói thành một câu hoàn chỉnh.
“Hắn sống đã quá mệt mỏi rồi, chết, đối với hắn có lẽ lại là nhân từ…” Quang Minh thần cúi đầu nhìn Ngạo Triết Thiên, dường như là vừa thở dài vừa nói.
Khi tham nhập dò xét, hắn đã nhìn thấy được những thứ chôn sâu bên trong linh hồn nhân loại này, ngay cả hắn cũng không chịu được mà có chút đau xót.
Nghĩ nghĩ, những ngón tay thon dài nhu nhuận như ngọc vô thức vuốt lên gương mặt băng lãnh mà an tĩnh của nam nhân, theo gò má lướt lên khóe mắt, những cũng không cảm nhận được bất luận giọt nước mắt nào.
Có lẽ trước kia đã từng có, nhưng đã sớm đã khô cạn rồi…
“Không thể buông tay…” Cắn răng, Phỉ song nhãn xích hồng miễn cưỡng nặng nhọc bật từng tiếng ra.
Chỉ là nước mắt, đã ngưng kết lại trong tuyệt vọng.
“Ngươi hiện tại đau khổ thì có ý nghĩa gì ?” Tuấn mỹ thần linh quanh người chìm trong quang mang tự tiếu phi tiếu, ôn nhu mà ưu nhã, lại có loại băng lãnh mà trước nay chưa từng có : “Lúc trước vì sao không biết quý trọng thật tốt ?”
“…”
“Vì sao lại quan tâm đến hắn như vậy ? Hắn nguyên bản trong mắt ngươi không phải chỉ là một công cụ thôi sao ?” Đem Ngạo Triết Thiên nhẹ nhàng ôm lấy, Quang Minh thần từ không trung chậm rãi đi tới trước mặt Phỉ. Theo chuyển động của hắn, một tấm vải gấm sạch sẽ đến tựa như cho ánh dương quang dệt nên nhẹ nhàng bao lấy thân thể xích lõa của Ngạo Triết Thiên.
Trên thực tế, Quang Minh thần cũng cảm thấy rất mới lạ.
Tình cảm của nhân loại, thực sự rất kỳ diệu.
Phỉ, hài tử mà hắn che chở, một trăm năm trước đã từng xin mình giúp hắn xóa đi những ký ức liên quan đến nam nhân này, mà nay, khi mà không có bất luận những ký ức liên quan gì, vẫn như cũ bị nam nhân đảo lộn hết thảy mọi tâm tư.
“Lúc đầu, thực sự là như vậy… Nhưng chính ta cũng không hiểu vì sao… Dần dần để tâm đến hắn. Để tâm đến lời nói cùng hành động của hắn, để tâm đến hắn ở cùng với ai, cuối cùng là để tâm đến hết thảy mọi thứ về hắn, không thể khống chế được.” Phỉ cúi đầu nhìn nam nhân, băng lam sắc song nhãn ngẩn ngơ mà mê man, tựa như đang hồi ức gì đó.
“Lúc ở tuyết sơn, thấy hắn sống chết không rõ nằm ở nơi đó, cái cảm giác đau đớn như trái tim bị xé nát ra, lúc này vẫn rõ ràng khắc sâu trong trí nhớ..”
“Loại đau đớn này rõ ràng là lần đầu tiên cảm nhận thấy, nhưng hình như là đã từng trải qua rồi, đau đến không thể chịu được… Thỉnh thoảng cũng nghĩ đến, có phải hay không chính mình cùng nam nhân này đã từng có một đoạn quá khứ, nhưng lại không biết vì lý do gì mà lãng quên mất…”
“Mỗi lần cố gắng nhớ lại, đầu lại đau đến muốn nứt vỡ ra… Trước sau vẫn là không thể nhớ lại. Vậy nên dần dà cũng không muốn nhớ đến nữa, bởi vì cho dù nhớ nhiều đến bao nhiêu, thì cũng không thể giữ được… Lại càng thêm tổn thương hắn… Thế nên khi ta quay đầu lại muốn tìm hắn, mới phát hiện… Hắn đã sắp rời khỏi ta mãi mãi rồi…”
“Mà lần này… Vô luận là hắn sống hay chết, ta cũng sẽ không ly khai hắn, vĩnh viễn cũng sẽ không…” Bạch phát nam tử song nhãn đỏ ửng nhưng lại bình tĩnh đến quỷ dị, ngay cả thanh âm cũng pha chút tử khí nặng nề bên trong.
Quang Minh thần nhìn nam tử trước mắt phảng phất như đã dứt khoát hạ quyết định cuối cùng, không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngươi như vậy khác nào nói với ta, nếu như nam nhân này chết, ngươi sẽ tự hủy diệt chính mình, cũng sẽ hủy diệt mọi thứ có thể để bồi táng cùng hắn.”
Trầm mặc thừa nhận, Phỉ đứng lên, bình tĩnh nhìn Ngạo Triết Thiên, sau đó cực kỳ ôn nhu đem hắn ôm vào trong lòng.
Sau đó, giương mắt nhìn về phía Quang Minh thần: “Nói ta biết phương pháp cứu hắn, ta biết ngươi có.”
Ngữ khí là khẳng định hoàn toàn.
“Ta xác thực là có phương pháp cứu hắn. Không nói với ngươi là bởi vì độ khó quá lớn, mà tỷ lệ thành công thì lại quá nhỏ, quan trọng là… Ngươi rất có khả năng bỏ mạng.” Quang Minh thần xoay người đưa lưng về phía Phỉ, tựa hồ như thở dài: “Đối với ngươi hiện tại mà nói, ngươi vì hắn thực sự đã không còn để tâm gì nữa…”
Dừng lại một chút, Quang Minh thần tiếp tục dùng một loại ngữ điệu trầm thấp mà bình tĩnh nói : “Linh hồn của nhân loại này, thật lâu trước kia, đã từng bị xé nát một lần. Tuy rằng lúc đó có người hao hết năng lượng đem linh hồn vỡ vụn của hắn hợp lại, nhưng lần vỡ nát đó, chung quy vẫn là để lại vết tích, một lần nữa vỡ nát cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Huống hồ, hắn trước đó còn trải qua nhiều hành hạ dày vò, cho dù là tinh thần hay là thân thể, đều như bị đao sắc một lần tiếp một lần chém vào vết tích cũ, nhiều lần đày đọa, cuối cùng đem linh hồn phủ đầy vết thương của hắn, triệt để vỡ vụn.”
“Muốn cứu hắn, phải có đủ ba linh hồn cường đại mà lại bất đồng thuộc tính để hỗ trợ lẫn nhau, tạo nên một bức màn năng lượng cực tinh tế đem linh hồn hắn cẩn thận bao bọc khôi phục lại, mà tổ hợp tốt nhất là Quang, Ám, Ma.”
“Quang cùng Ám tương sinh tương khắc, để hệ Ma áp chế cùng dẫn đạo. Chỉ là, đây cũng là tổ hợp nguy hiểm nhất, trong quá trình tiến hành, nếu nảy sinh ra một tia không nguyện ý hoặc tạp niệm, không chỉ dẫn đến quá trình dung hợp thất bại, mà bốn người còn phải đối mặt với nguy hiểm hồn phi phách tán. Đồng thời, cả ba linh hồn kia, nhất định phải có quan hệ mật thiết với nhân loại này, tâm linh cũng như thân thể, như vậy khả năng bài xích cũng sẽ giảm thiếu hết mức. Nhưng bởi vì việc chia sẻ linh hồn là cực kỳ nguy hiểm, vậy nên, xác suất thành công cao nhất cũng chỉ có một phần mười.”
“… Ba linh hồn bất đồng thuộc tính ?” Phỉ im lặng nghe xong, sắc mặt vẫn như cũ trầm ổn mà bình tĩnh, tựa hồ như đã sớm chuẩn bị sẵn tinh thần, không chút dị nghị mà chấp nhận bất luận điều kiện khắt khe.
“Hắn còn bao nhiêu thời gian ?”
“Tối đa là mười canh giờ. Cho dù là ngươi dùng thần thuật mạnh nhất để níu giữ mạng hắn.” Nhíu mày, Quang Minh thần dùng một đôi nhãn thâm bất khả trắc cùng với không tán đồng nhìn Phỉ: “Những điều kiện này, vô luận là điều nào cũng đều cực kỳ hà khắc, ta cũng không cho rằng có khả năng thành công.”
“Cho dù là hà khắc, ta cũng sẽ không buông tay.” Phỉ nhàn nhạt nói. Đừng nói là một phần mười, cho dù chỉ là một phần trăm, hắn cũng phải thử: “Về hai người kia, ta đã chọn được rồi.”
“A…” Đôi môi Quang minh thần ưu nhã nở nụ cười, nhãn thần thế nhưng lại lạnh đi vài phần: “Ta biết ngươi đang nói đến ai, thế nhưng ta xem chừng, cả ba người các ngươi đối với nhân loại này, vẫn chỉ có làm thương tổn hắn.” Nói, hắn tiến sát Phỉ thêm vài phần, thanh âm cũng đè thấp xuống, lãnh ý lại tăng thêm: “Có những thứ, các ngươi có thể phá hủy một cách đơn giản, nhưng khi muốn cứu lại, thì cần phải nỗ lực trả giá gấp trăm thậm chí là gấp nghìn lần, mà đây cũng là tự-mình-gây-họa-tự-mình-gánh-họa.”
“Ha hả…” Nghe vậy, Phỉ cười đau một tiếng, khuôn mặt đã có chút biến sắc, nửa ngày, mới run run bật ra: “Ta biết, vậy nên, ta mới nguyện ý chấp nhận trả bất cứ giá nào…:
“Như vậy ta cũng rất mong chờ kết quả.” Tự tiếu phi tiếu, Quang minh thần trước mắt chậm rãi tiêu thất.
Không lâu sau, ở giữa thánh điện, chỉ còn lại một mình Phỉ ôm Ngạo Triết Thiên, cô độc.
Thật lâu sau đó cũng không có chút động tĩnh gì.
******