Ô Hắc Ma Hoàng Chi Trói Buộc Heise Quyển 6

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 3

Trong phòng tắm rộng lớn trắng sáng hoa mỹ, lúc này lại đang diễn ra một màn mà bất cứ ai nhìn vào cũng chỉ thấy thật là quỷ dị.

Ba nam nhân, đứng thành hình tam giác bên cạnh một dục trì lớn đang bốc đầy hơi nước nóng, trong đó có hai người thân trên xích lõa, hạ thân cũng chỉ có một cái khăn tắm cuốn ngang, mà hắc phát nam nhân thì vẫn còn quần áo chỉnh tề, diện vô biểu tình nhìn hai vị nam nhân đứng đối diện hắn.

Bình tĩnh mà lãnh đạm, còn có điểm hơi nghi hoặc.

So với biểu tình bình tĩnh của hắn, ở bên trái hắn, hồng phát nam nhân lúc này trên tay đang cầm một chiếc khăn mặt, thần tình nghiêm trọng tựa như chính mình đang sắp phải lâm vào một khảo nghiệm vô cùng tàn khốc. Chau mày, hắn vươn tay hướng về phía nam nhân. nhưng lại có chút do dự mà rụt về.

Vương giả chưa một lần hầu tắm người khác bao giờ căn bản không biết nên bắt đầu hạ thủ ở đâu.

“Ngươi nếu như không làm thì ta sẽ tới làm.” Phỉ đứng một bên cười cười, nhàn nhạt đề nghị. Bởi vì y phục của Ngạo Triết Thiên là do hắn thay, vậy nên cởi y phục để tắm rửa là do Vong Dạ phụ trách.

Lạnh liếc nhìn Phỉ một cái, Vong Dạ có chút không mấy hài lòng một lần nữa đưa tay hướng về phía vạt áo Ngạo Triết Thiên.

Tuy rằng có chút vụng về, nhưng ngón tay thon dài vẫn có thể đem nút kết thoạt trông đơn giản mà cũng rất tinh xảo thứ nhất cởi xuống, bên dưới lớp y phục dần lộ ra thước da màu mật ong săn chắc, mơ hồ còn có thể cảm nhận được khí tức nhẹ nhàng khoan khoái đặc biệt của nam nhân.

Vong Dạ nhất thời không khỏi nhớ tới cảm giác khi mình cắn lên thước da đó, trơn bóng mà mềm dẻo, còn có loại nhiệt độ mê người. Nghĩ đến đây, hỏa diễm của dục vọng bắt đầu chậm rãi khơi lên, có xu hướng muốn ngẩng đầu.

Không khí dần trở nên nóng nực, ngón tay bắt đầu mất điều khiển, nút kết thứ hai cứ như là dính chặt vào y phục, thủy chung không thể cởi xuống được, dục vọng ở bên dưới nhen nhóm bùng lên khiến tâm tình cũng bắt đầu trở nên nôn nóng, ngón tay tựa như có ý thức mà bất giác gia tăng lực đạo, chỉ nghe một tiếng “Tê !”, y phục liền bị hắn một đường trực tiếp xé rách xuống.

Những đường cong sắc nét mà phiêu lượng nơi khuôn ngực nam tính của Ngạo Triết Thiên liền cứ vậy không chút che lấp gì mà lộ ra dưới ánh mắt của hai nam nhân.

Nhất thời, bầu không khí phảng phất như đình trệ lại.

Tất cả đều lặng đến áp lực.

Vong Dạ huyết sắc yêu đồng dán chặt lấy ***g ngực xích lõa của Ngạo Triết Thiên, dục vọng trong huyết hồng song nhãn theo đó cũng mỗi lúc một tăng lên, tựa như một con mãnh thú vừa đói khát vừa nôn nóng, lại bất thình lình phát hiện ra một món ăn mỹ vị mà chỉ cần vươn tay ra là liền chạm đến được.

Ý vị cướp đoạt, cường liệt mà say mê dung nhập vào bầu không khí xung quanh, rồi lại rất nhanh chóng tản ra khắp gian phòng.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí nguyên bản áp lực giống như sắp bùng cháy dữ dội, hết sức căng thẳng.

Mà Ngạo Triết Thiên tựa hồ như cũng đã nhận ra biến hóa vô cùng nhỏ này, chau mày, thân thể theo bản năng liền cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm…

Có điểm sợ hãi… Vô thức lùi về phía sau.

Cho dù hắn hiện tại cũng không thể giải thích được.

Gót chân còn chưa đứng vững, phía sau đã chạm tới một vật thể ấm áp, còn có một mùi sữa thanh nhã mà quen thuộc nhất thời tràn ngập khoang mũi.

Nam nhân trong lúc lơ đãng, cả người đã lùi vào đến trong lòng Phỉ.

“Đừng sợ, chúng ta sẽ không làm ngươi thương tổn nữa…” Nhiệt độ cơ thể ấm áp dán lấy sau lưng nam nhân, Phỉ đưa mặt lại gần bên tai nam nhân, dịu dàng cọ nhẹ trấn an, vài sợi tóc trắng theo đó lay động.

Không ai lại muốn làm thương tổn đến một nam nhân mà ngay cả linh hồn cũng đã bị nghiền nát, huống chi người này đối với bọn họ mà nói, đã quan trọng đến mức ngay cả trái tim cũng thấy đau đớn.

Rõ ràng chỉ là một câu nhàn nhạn không gợn, nhưng lại khiến nam nhân cảm giác được khi hắn nói những lời này, lại bao hàm rất nhiều chân thành cùng quan tâm, làm cho bất giác, muốn tin tưởng hắn, tin tưởng rằng, mình sẽ không bao giờ bị thương tổn nữa.

Mà Ngạo Triết Thiên chính xác là đã từng như vậy, tin tưởng hắn.

Sau đó, thân thể cứng ngắc của nam nhân cũng dần thả lỏng xuống, tựa hồ như đã bình tĩnh lại, cứ vậy im lặng đứng trong lòng Phỉ, an tĩnh để mặc cho đối phương từ phía sau giúp hắn cởi đai lưng ra, sau đó, nhấc lấy y phục mềm mại trút xuống, như lông vũ lướt qua da, tựa hồ như rất sợ vì một chút bất cẩn, mà làm đau nam nhân trong lòng mình.

Vong Dạ nhìn hai người, nhãn thần có chút thanh minh. Thân là Minh tộc lãnh huyết mà háo sắc, thậm chí có những lúc còn để dục vọng chi phối thân thể, bản thân Vong Dạ cũng hiểu rõ điều này, ngay khi vừa lấy lại chút thanh tỉnh, hắn liền cưỡng chế hạ xuống vài trớ chú, lúc này mới có thể miễn cưỡng đem dục hỏa cường liệt như muốn bốc lên cuồn cuộn đè ép xuống.

Đối mặt với nhãn thần ôn nhu cùng khó chịu của Phỉ, hai người nguyên bản đang rất căng thẳng nhưng cũng đều nhận thức chung được một điều : vô luận thế nào, ai cũng không được phép làm thương tổn nam nhân.

Đem y phục của Ngạo Triết Thiên bỏ xuống, cả người xích lõa đứng ở phía trước bọn họ, một loại khí tức *** mỹ nguy hiểm từ trên người cả hai tỏa ra, nhưng rất nhanh sau đó liền bị cường ép đè nén xuống.

Cho xà bông lên miếng bọt biển màu trắng, Phỉ cùng Vong Dạ bắt đầu yên lặng tắm gội thân thể nam nhân, từ cổ, xuống ngực, rối đến thắt lưng săn chắc, mỗi một thước da đều tỉ mỉ cọ rửa.

Mà nam nhân cũng im lặng phối hợp với bọn họ, không có lộn xộn, dạ sắc song đồng hơi buông xuống, có một loại trầm tĩnh lạnh lùng.

Nhưng lại càng nhiều hơn một loại cảm giác khiến người ta từ tận đáy lòng đều cảm thấy ấm áp… Là nhu thuận.

Sau đó, miếng bọt biển trong tay hai người chẳng biết từ lúc nào đã vứt chỏng trơ trên mặt đất, bắt đầu chuyển qua dùng tay ôn nhu tẩy trừ cho nam nhân.

Không khí, có chút nóng nực.

Ngón tay thon dài, mang theo bọt xà bông trắng như tuyết, phảng phất như đang vuốt ve, lại dị thường tỉ mỉ trượt trên thân thể màu mật ong nam tính của nam nhân. Thậm chí còn vô tình hữu ý, một lần lại tiếp một lần xoa qua điểm anh hồng hoặc nhân trước ngực nam nhân..

“…” Điều này làm cho Ngạo Triết Thiên vô thức nhíu mày, bản năng muốn giãy ra, nhưng không ngờ đến ngay cả thắt lưng cũng đã bị một bàn tay trắng ngần nhưng rắn chắc ôm chặt, vững vàng khóa lại trong lòng.

Phỉ híp mắt, nóng nực mà ôn nhu vỗ về nam nhân, nhưng động tác tẩy trừ lại càng lúc càng trở nên càn rỡ, càng lúc càng *** tục…

Mà Vong Dạ phảng phất cũng như bị mê hoặc, con mắt u ám đến biến thành một màu đen. Móng tay thon dài mang theo tế lân, cũng gắt gao bám lấy thắt lưng nam nhân trượt xuống, không nhẹ không nặng bắt đầu tẩy trừ nơi đặc thù giữa hai chân nam nhân.

Chỉ là, động tác vô cùng ái muội, vô cùng tỉ mỉ.

Cuối cùng, Ngạo Triết Thiên bắt đầu trở nên giãy dụa, hắc đồng nguyên bản thâm thúy mà an tĩnh dần có chút run rẩy, bất an mà khước từ sự đụng chạm của hai người, nhưng dãy giụa của hắn, lại chỉ khiến cho bầu không khí càng thêm khó khống chế.

Đôi mắt băng lam sắc của Phỉ từ lúc nam nhân xích lõa bị vây lấy trong lòng mình đã sớm đổi màu, gần như là đã không thể kiềm chế được nữa, cánh tay hắn chậm rãi siết lấy vòng eo của nam nhân, đôi môi cũng bắt đầu không tự chủ được mà liếm lộng cái cổ trơn bóng cùng bờ vai của đối phương. Đầu lưỡi có thể cảm giác được rõ ràng nam nhân đang run một cách vô thức.

Mà hồng phát vương giả vốn đứng trước người nam nhân cũng đang quỳ một gối xuống, bàn tay to lớn lướt qua giữa hai chân nam nhân, cẩn thận nâng mông hắn lên, sau khi tà mị liếm liếm môi mình, liền vùi đầu vào liếm lộng dục vọng đã hơi ngẩng đầu của Ngạo Triết Thiên.

“Ngô…” Thấp giọng thở hổn hển, Ngạo Triết Thiên bị nhốt giữa hai người nam tử nhất thời toàn thân như bị rút hết sức lực.

Phỉ phảng phất như cũng bị nhiễm lây gì đó, hoặc có lẽ chính bản thân hắn cũng vô pháp đè nén được dục vọng, ngón tay bạch tích vươn ra tìm kiếm hai điểm nổi lên trước ngực nam nhân, vừa *** loạn chơi ngoạn, vừa liếm cắn lấy đôi môi ướt át đang hé mở rên rỉ hoặc nhân.

Hắn vô thố nhìn hồng phát nam nhân đang vùi đầu vào giữa hai chân mình, bản năng chống cự muốn giật đối phương ra, nhưng ngón tay vô lực lại chỉ có thể vì dục vọng mê loạn mà nắm lấy mái tóc huyết hồng của nam nhân, theo động tác của đối phương mà lay động.

Nhưng chống cự không chút lực đạo nào của hắn, lại khiến dục vọng trong ánh mắt Vong Dạ càng thêm dày đặc, đầu ngón tay cũng bắt đầu chuyển động xung quanh mông hắn, tham lam cảm nhận thước da thật trơn bóng cùng với thân thể săn chắc thuôn nuột, trước sau đều bị xâm phạm, khiến Ngạo Triết Thiên cũng không kiềm nén được dục vọng nữa, toàn bộ đều trút hết vào trong miệng Vong Dạ.

Nhất thời, một cỗ vị khí tức nam tính đặc biệt tràn ngập mùi thơm tắm gội của nam nhân theo đầu lưỡi Vong Dạ lan tỏa ra khắp gian phòng.

Mà Phỉ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì càng không chịu được mà mỗi lúc một trở nên không thể khống chế bản thân, thân thể cực nóng kề sát vào Ngạo Triết Thiên, vô thức ma sát lấy nam nhân, trên khuôn mặt nhu hòa để lộ ra một màu đỏ hồng nhuận, con ngươi lóe lên một tia quang mang cơ khát.

Híp mắt, Vong Dạ không chút do dự đem thể dịch của nam nhân toàn bộ nuốt xuống, nhưng nuốt rồi lại chỉ càng cảm thấy miệng lưỡi thêm khô khát, không khí nóng hập khiến hắn có chút thô bạo, nắm lấy đùi của đối phương giật ra, sau đó, hung hăng cắn lấy thước da mật ong mềm mại ở bên trong đùi. Ngón tay cũng nương theo đó mà dần trượt vào bên trong hậu huyệt thật chặt.

Ham muốn đưa dục vọng tiến nhập cơ hồ như ăn mòn triệt để lấy tự chủ của hắn.

“Ô…” Nhất thời, nam nhân thống lên một tiếng ẩn nhẫn mà thống khổ, bất lực mà tuyệt vọng, giữa không gian vắng vẻ, lại vang lên như một tiếng sấm rền, đem hai nam nhân chìm sâu trong dục vọng đột ngột lay tỉnh.





“… Xin lỗi.” Vong Dạ có chút hổ thẹn thấp giọng xin lỗi, đôi môi dời khỏi bắp đùi của đối phương, cẩn thận buông tay ra, song trong lòng cũng thầm trách mắng sự tự chủ của mình.

Vừa rồi, hắn thiếu chút nữa đã nhịn không được mà đem nam nhân miễn cưỡng thượng…

Mà Phỉ sau khi hít sâu vào mấy hồi, trong mắt cũng tràn ngập áy náy.

Nhưng Ngạo Triết Thiên đã không còn nhìn bọn họ nữa, chỉ là trầm mặc đứng tại chỗ, song nhãn không có tiêu cự.

Sau đó, hai người vẫn tiếp tục nhỏ giọng xin lỗi chân thành, cẩn cẩn dực dực giúp nam nhân tắm rửa, triệt để thành thật không làm gì khác.

Về phần trong lòng bọn họ lại có hay không những ý đồ biến thái, cũng chỉ có mình họ biết.

Ngày kế tiếp.

Để Ngạo Triết Thiên thay đổi tâm tình một chút, Phỉ cùng Vong Dạ sau khi thương lượng liền quyết định dẫn hắn đến quảng trường phồn hoa nhất ở Bạch Đế Thành.

Tuy rằng không biết làm vậy có giúp nam nhân tâm tình vui vẻ hơn hay không, nhưng phàm là việc nào thì cũng phải thử mới biết được.

Bất quá để không để người khác chú ý, Vong Dạ cùng Phỉ cải trang một chút, trên thân khoác một kiện trường bào đơn giản, bên trong là một bộ y phục bình thường giống với thường dân. [ Cái cần che nhất là cái mặt thì ko thấy đả động đến… Này là dụ nhân ! Dụ nhân a !!! ]

Về phần Ngạo Triết Thiên thì vẫn là một bộ y phục hắc sắc, chững chạc mà kín kẽ, tô đậm khí chất nam tính của hắn, lại pha thêm chút sắc cấm dục, bất quá trong mắt hai người kia thì vậy là thích hợp nhất với nam nhân.

Lúc trời về trưa, bọn họ ngồi trong mã xa bắt đầu xuất phát đi vào trong thành, đến khu phố phồn hoa náo nhiệt nhất – Bạch Nguyệt Nhai.

Trước mặt gió thổi êm dịu, không khí của một ngày thu mang theo cảm giác man mát dịu nhẹ, trong thời tiết như vậy, bầu trời trong xanh rộng bao la lại có vẻ cao xa đặc biệt, hòa với sắc đỏ của cây phong trồng hai bên đường càng làm nổi bật lên con đường màu trắng tinh khôi sạch sẽ ở bên dưới, tâm tình con người nhất thời cũng vui vẻ lên không ít.

Xuống xe ngựa, ba người đứng ở giữa Bạch Nguyệt Nhai, hết thảy phong cảnh đều thu vào tận đáy mắt.

Trền đường người đi tới kẻ qua lại náo nhiệt vô cùng, bọn họ một thân quần áo chỉn chu, thần tình nhàn nhã. Bạch Đế Thành là một tòa thành đa chủng tộc, khắp nơi trên đường đều có thể nhìn thấy những người dân bất đồng tướng mạo cùng y phục. Tộc người lùn tính tình nóng nảy nhưng tay nghề cao siêu tháo vát, thú nhân tộc trời sinh bản tính chất phác cùng với Huyết tộc đầu mang mạng sa đen thần bí khó lường. Thỉnh thoảng lại bắt gặp một, hai quý tộc mang theo khí thế cao ngạo, ngồi trong những mã xa xa hoa nói chuyện.

Ba người trong trang phục cải trang đơn giản cứ vậy thong dong đi dạo, thoải mãi đi loang quanh khu phố. Trên đường có rất nhiều việc thú vị. Trong cửa tiệm vũ khí thì có gã người lùn đem đám khách nhân dám mặc cả cò kè đuổi ra khỏi tiệm; còn có một quý phu nhân xinh đẹp sang trọng lại đem nhà hàng chuyên dụng của thú nhân thành cửa hàng thú cưng, đương nhiên còn có cả mấy người bàn hàng rong dùng đủ mọi cách sống chết gào to rao hàng.

Thế nhưng thú vị chính là, con đường vốn đang rất đông đúc náo nhiệt, thế nhưng lại rất nhanh tự giác dạt sang hai bên mở đường nhường cho bọn họ đi qua.

Mặc dù những người dân này không biết thân phận của ba người bọn họ, nhưng bất giác lại bị khí thế oai nghi đặc biệt chỉ có ở bậc vương giả vô thức tỏa ra từ hai trong số ba người bọn họ mà bị ép phải lùi bước.

Cho dù hai người họ chỉ mặc một kiện trường bào phổ thông, trên mặt cũng mang theo một biểu tình có thể gọi là ôn nhu.

Đương nhiên, trong ánh mắt đại đa số là kính nể như vậy, còn kèm theo một chút kinh diễm mà ca tụng. Tha thiết bám theo ba nam nhân tựa như thiên tiên hạ phàm, nhưng dù chỉ là một chút cũng không dám có ý khinh nhờn.

Bất quá những ánh mắt ngưỡng mộ kia lại hoàn toàn không được hai con người diễm lệ kia để tâm đến, bọn họ đã sớm quen thuộc với những ánh mắt hoặc cực kỳ ngưỡng mộ hoặc cự kỳ sợ hãi. Sự quan tâm của bọn họ bây giờ, thủy chung chỉ giành cho hắc phát nam nhân trước sau vẫn một mực trầm mặc.

Rõ ràng người thì đang ở một nơi vô cùng náo nhiệt, người kia lại tựa như đang đứng ở một nơi khác hoàn toàn tách biệt với thế giới, cô độc mà an tĩnh quan sát chung quanh, mang theo một loại cảm giác siêu thoát không tưởng đến vô pháp chạm tới. Đó là thế giới của hắn, người ngoài không thể bước vào, hắn cũng sẽ không bước ra.

Thần tình như vậy, không khỏi khiến hai người kia cảm thấy trong lòng cảm thấy đắng cay.

Vô thức đem bàn tay băng lãnh của nam nhân siết chặt lấy, Phỉ bắt đầu liên trì mà ôn nhu hướng hắn giới thiệu mấy thứ mới lạ gì đó trên đường.

Bên nay là tiệm thú kiểng bán tiểu tinh linh hoang dã, bên kia là long huyết của ma thú cấp cao, còn có vài đạo cụ ma pháp hiếm gặp rất thú vị, vân vân…

Nỗ lực muốn đem ngục tù khoảng cách giữa bọn họ đánh vỡ, mang lại chút sắc màu cho linh hồn nhạt nhòa thiếu sức sống, để nam nhân tự mình bước ra khỏi thế giới đen tối u ám không một tia ánh sáng.

Mà Vong Dạ thì lại im lặng đứng ở bên kia Ngạo Triết Thiên, không làm gì, nhưng lại khiến cho người khác có thể cảm giác được, bên dưới cái trầm mặc của hắn là kiên trì, là thuộc về vương giả, là thâm trầm, là bảo vệ, là yêu.

Có thể mấy lời giới thiệu của Phỉ về mấy thứ thú vị kia đã bắt đầu tác động đến hắn, hoặc cũng có lẽ là vì một nguyên nhân khác. Song nhãn nguyên bản vốn có chút trống vắng của Ngạo Triết Thiên dần dần bắt đầu có chút thần thái, cũng biết tại nơi hắn cảm thấy hứng thú mà dừng lại, yên lặng đợi bài giới thiệu sinh động mà thú vị của Phỉ.

Điều này khiến cho biểu tình trên khuôn mặt hai người kia buông lỏng xuống nhiều, tâm tình cũng phấn khởi lên không ít.

Có lẽ, đây sẽ là một buổi chiều rất thoải mái.

Thế nhưng, chính là lại phát sinh một việc ngoài ý muốn…

Ngay khi ba người đi qua quảng quảng trường trung tâm bên cạnh những nhà hàng cao cấp đặc biệt màu trắng, vô tình lại gặp phải một đám dong binh cường tráng, diện mục thô lỗ, người đầy mùi rượu đang lảo đảo đi ra, vừa vặn chặn ngay trước mặt ba người.

Trong đó có một gã sau lưng đeo đại kiếm, thoạt nhìn hẳn là gã thủ lĩnh của đám người, đầu tiên là nhếch khóe miệng lên, ngơ ngác nhìn hai người nam nhân mà vô luận là khí chất hay tướng mạo đều vượt xa người thường trước mắt, nước miệng trực tiếp chảy xuống.

Mụ nó, hắn từ khi có mặt trên đời, còn chưa gặp qua nam nhân đẹp như vậy… Cái người tóc đỏ kia, sao lại có thể đẹp đến như vậy ? Là đẹp tự nhiên hay là do ma pháp tạo thành ??? Còn có khuôn mặt này… Đến tột cùng là làm thế nào mới có thể diễm lệ đến thế ?

Không biết khi liếm lên sẽ có tư vị gì đây ? Đầu có bị chất cồn làm say điên đảo bắt đầu dậy lên mấy mấy ý nghĩ *** loạn bát tao. [ trong cụm loạn thất bát tao ]

Còn có cái người tóc trắng này nữa, thao ! Quả thực so với nữ nhân đẹp nhất mà hắn từng gặp qua còn đẹp hơn vạn lần… Quá sung sướng… Vận khí ngày hôm nay thật không tệ a, sau khi hoàn thành được nhiệm vụ cấp A xong, còn có thể gặp được hai đại mỹ nhân !

Còn hắc y nhân kia… Ách, không so sánh được với hai người đẹp đây.

“Ai nha… Đây là… Đại mỹ nhân… Từ nơi nào tới a ? Ở… Ở đây chờ bổn đại gia sao ? Ha ha…” Chiến sĩ thân thể cường tráng lảo đảo lắc lư không vững, đầu lưỡi lớn *** tục cười thành tiếng, nhãn thần không ngừng lướt qua lướt lại trên người Vong Dạ cùng Phỉ, tràn đầy một loại dục vọng nhơ bẩn trần trụi không che giấu.

Phảng phất như hận không thể trực tiếp đem y phục của hai người xé toạc xuống ngay tại đây…

Ngay cả đám thủ hạ mặt mày xanh lét, liên tục hắng giọng cùng giật áo hắn không ngừng, hắn cũng không thèm đếm xỉa tới : “Hắc hắc… Theo lão tử, đảm bảo, đảm bảo sẽ không bạc đãi các ngươi… Ở chỗ nãy, ai mà không nhận ra ta… Mạch Mỗ Tư… Đội trưởng… Của dong binh đoàn cấp A… Thuộc Hỏa Dã Long Đoàn a ?”

Đúng vậy, gã chiến sĩ cường tráng này xác thực là đội trường của một dong binh đoàn cấp A, năng lực cùng hiệu triệu lực đều ở mức đỉnh cấp, chỉ có duy nhất một khuyết điểm chính là…

Yêu thích nam sắc, mà lại còn vừa đi qua một trận say sưa bí tỉ…

Hoàn toàn không nhận thức được nguy hiểm cùng nặng nhẹ.

Cũng không chút nào cảm giác được, âm lãnh sát khí mà Vong Dạ cùng Phỉ phát ra tự nhiên lúc này, cũng đủ khiến thuộc hạ của hắn một thân mồ hôi lạnh túa ra như tắm…

Về phần hai người, Vong Dạ cùng Phỉ cũng không có trực tiếp đem gã nam nhân dám vô lễ với họ trong nháy mắt giết sạch sẽ, nguyên nhân bởi vì…

Bọn họ chưa từng nghĩ tới, chính mình lại có ngày bị một lão nam nhân đùa giỡn.

Một chuyện hoang đường đến gần như không thể xảy ra, cuối cùng lại trở thành sự thật, khiến hai vị nam nhân trước giờ vẫn ngồi nơi cao nhất ngạc nhiên đến mức nhất thời mất đi cả năng lực phản ứng cơ bản nhất.

Toàn bộ đầu óc đều mông lung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.