Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền

Chương 63: Chương 63: Chương 4 ​




Khắp cành tươi thắm vẻ hồng xinh, muôn nhánh đầy hoa rạng nét xuân. (Trích trong bài Đào hoa – Ngô Dung)

Mùa xuân tháng ba, thời tiết này là lúc hoa đào nở rực rỡ nhất. Một nhánh hoa đào dưới tàng cây bị người ta nắm nhẹ trong bàn tay, khuôn mặt y mập mờ đan xen giữa nét thiếu niên cùng thanh niên, nếu không có hai hàng lông mày kéo xếch lên đến tóc mai không che giấu được hình thái phong lưu, không phân biệt nổi sống mái.

“Liên Khanh, nhánh này được không?”

“Chỉ cần là gia cho, ta đều thích”. Liên Khanh nâng má, nhìn chăm chú không chớp mắt người thanh niên áo trắng đang nắm nhánh đào dưới tàng cây, chậc chậc, quả nhiên là người tôn lên màu đỏ rực rỡ của hoa đào.

Vạn Dực cắt nhánh hoa đào kia xuống, không nhìn Hoa thần y bên cạnh, đem nhánh hoa đào kia nhẹ nhàng cắm ở trên tóc Liên Khanh, rồi sau đó lùi một bước vừa cẩn thận điều chỉnh lại vị trí, mới hài lòng thu tay lại.

“Gia, đẹp mắt không?” Liên Khanh đứng dậy, đùa nghịch phía dưới kiểu tóc, quăng ra một đôi mắt quyến rũ……..

Trên cây Ảnh Nhất nhịn không được quay lưng lại, thống khổ che trán.

Đem việc ‘giả phượng hư hoàng’ này đánh tráo đến cảnh giới cao nhất thì thế giới nhân sinh quan của gã ta đã hoàn toàn bị đảo điên.

Công tử...... Liên Khanh...... Hai người các ngươi kỳ thật là tới để trả thù xã hội đi. -_- Phía bên này, Vạn Dực đem đôi mắt quyến rũ đang bay tới của Liên Khanh xoá sạch: “Liên Ngã đâu?”

“Còn đợi ở trong phòng đấy, nói cái gì cũng không tới”. Nói đến đây, Liên Khanh nũng nịu: “Lòng của nữ nhân ngài lại không hiểu sao, nàng ta tốt xấu gì cũng từng là tiểu thư khuê các, nào có dũng khí đĩnh đạc ngồi ở chỗ này xem chúng ta liếc mắt đưa tình!”.

“Lòng của nữ nhân......” Vạn Dực lặng lẽ lặp lại một lần nữa, kỳ thật...... Y, y cũng là nữ nhân a.

Làm một nữ nhân, còn không hiểu biết bằng một người nam nhân, thật sự là quá thất bại!

Hoa thần y nghe vậy lập tức phấn chấn tinh thần, một phen lại nhào tới cầm lấy tay Liên Khanh, tình chân ý thiết nói: “Cô nương lời ấy thật sự là đi thẳng vào tim phổi, lòng của nữ nhân...... Tại hạ cũng không hiểu, vì cần giải đáp, có thể cho tại hạ nhìn ngực cô nương một phát được không?”

Liên Khanh mặt không cảm giác rút tay về, mắng mỏ: “Lưu manh!”

“Cô nương lời ấy sai rồi, tại hạ...... bla bla.”

Lại tới nữa......

Vạn Dực xoa nhẹ huyệt thái dương, còn chưa tiến vào đề tài chính, hai người bọn họ bắt đầu cấu véo lẫn nhau, mắt thấy sinh nhật 20 tuổi của mình sắp đến, lễ đội mũ của y nên bố trí như thế nào?

Vạn Dực tính toán danh sách khách mời, quay đầu thảo luận cùng đại trưởng lão, vả lại, gần đây Thương Lượng bị Thái hậu chèn ép gay gắt, dần dần dựa vào phía Vương đảng, quân cờ Liên Ngã này, cũng nên tranh thủ thời cơ xuống tay.

“Nói, như thế nào mà Tề vương hồi kinh cũng chưa thấy hắn đến bái phỏng?”

Thình lình Hoa Ứng Nhiên đem câu chuyện chuyển hướng về hắn.

Vạn Dực sửng sốt, cười nói: “Hắn tám phần còn đang giãy dụa.”

Hoa Ứng Nhiên đầu tiên là ngạc nhiên, rồi sau đó lắc đầu ngầm hiểu: “Vạn Lang, ngươi thật sự xấu xa quá đi!”

Vạn Dực cười ha ha một tiếng “Vạn mỗ ngược lại ngàn lần chờ mong đến ngày điện hạ tìm tới ta đó”.

Liên Khanh đảo tròng mắt một vòng: “Vậy...... Nếu hắn thật sự bằng lòng thỏa hiệp, gia phải nên làm như thế nào?”

Vạn Dực búng một cái dễ như trở bàn tay vào ót của gã ta : “Bản công tử đều có chủ trương.” Cũng là mặc gã ta truy vẫn như thế nào đi chăng nữa, cũng cười mà không đáp.

Định quốc tướng quân Tiết Đào cực kỳ phiền não.

Thật vất vả mới về đến nhà, noãn ngọc ôn hương nóng hầm hập còn chưa được ôm ấp, sau lưng Tề vương điện hạ lại đuổi theo .

Gã chỉ muốn ôm phu nhân để tạo ra mấy đứa nhóc, nhưng gặp được điện hạ...... Thật sự là nghiệp chướng a.

“Ngươi nói, ngươi nói Cô có cái gì không tốt?” Lần này Tề vương điện hạ tới, cuối cùng cũng không cướp sạch rượu trong hầm trú ẩn của gã, duy nhất không tốt là, điện hạ nán lại một lát, sẽ không đi rồi.

Vấn đề quen thuộc trong 5 năm nay khiến Tiết Đào đã thuần thục đến nhắm mắt lại cũng có thể trả lời: “Điện hạ anh minh thần võ, không có gì bất cứ cái gì không tốt, nếu có người nói không tốt, nhất định là ghen tị, nếu Vạn Lang nói không tốt, vậy nhất định là y thẹn thùng, yêu trong lòng khó mở miệng!”

Đáng tiếc hôm nay Tề vương chưa say rượu, không dễ lừa, chỉ nghe “Ầm!” một tiếng, Kỳ Kiến Ngọc quăng chén rượu đặt thật mạnh lên trên bàn --

Định quốc tướng quân trong lòng lệ rơi thành sông...... Ta thích cái chén dạ quang đó nhất nha, chỉ còn lại một đôi cuối cùng thôi đó.

“Điện hạ, khuya rồi...... Đã nhiều ngày ngài đều ở lại Tướng quân phủ, Thái hậu ở trong cung cũng rất sốt ruột.”

Kỳ Kiến Ngọc lắc đầu: “Không ngại, tháng sau Cô muốn phân phủ, đã cùng mẫu hậu đề cập qua, mấy ngày nay Cô tuyển chọn vị trí phủ đệ ở phía ngoài cung nên tạm thời không trở về đâu.”

Tiết Đào âm thầm bóp cổ tay, tại sao lại bất hạnh như vậy chứ?

Tể vương điện hạ lại tiếp tục: “Cô cũng chọn tốt lắm, đã đem Vương phủ xây ở ngay bên cạnh Tướng quân phủ, Cô quay lại cũng thuận tiện.”

Tiết Đào mở lớn miệng:“......” Sấm sét giữa trời quang!

“Như thế nào? Cao hứng thành bộ dạng này?” Tể vương điện hạ cười dùng sức vỗ vỗ vai hắn: “Cô đã vứt bỏ cơ hội trở thành láng giềng cùng Vạn Dực để lựa chọn ngươi a.”

Tiết Đào phun lệ: Vạn Lang Vạn Thượng thư Vạn đại nhân! Xin mời nhanh nhanh đặt quan hệ với điện hạ đi mà.

“Ngươi nói!” Kỳ Kiến Ngọc hoàn toàn không cảm nhận được nỗi thống khổ trong lòng Định quốc tướng quân, một cánh tay hắn vòng qua cổ Tiết Đào đem đầu gã kéo đến gần mình khoảng cách không quá nửa đốt ngón tay. --

Tiết Đào thoáng chốc cực kỳ hoảng sợ: “Điện, điện hạ! Ngài...... Ngài muốn làm gì?”

“Tiết Đào, ngươi xem Cô”, Kỳ Kiến Ngọc một tay cầm lấy cằm Tiết Đào, làm cho gã ở khoảng cách gần nhìn xem chính mình, hét lên: “Ngươi nhìn kỹ Cô!”

“Xem...... Nhìn cái gì?” Tiết Đào lắp bắp nói, “Điện hạ có, thần đều có......” Nghĩ đến Vạn Dực, hắn lại bỗng dưng sửa miệng, “Tuy rằng mọi người đều có, nhưng điện hạ chỉ, chỉ yêu thích Vạn Lang ......”

“Cái này còn cần nhiều lời”, Kỳ Kiến Ngọc không kiên nhẫn cắt đứt lời gã, mạnh mẽ kẹp chặt cái cằm của gã, lại kéo gần mặt gã lại vài phần, “Cô cho ngươi xem! Ngươi xem ra cái gì không.”

Cảm giác hơi thở Tề vương phụt lên trên mặt mình, vẻ mặt Tiết Đào nháy mắt nghẹn thành màu đỏ tím, bị......Bị nam nhân phun vào cảm giác rất tức giận......“Thần...... Yêu vợ lắm, thần, thần không thể a! Điện hạ!”

Kỳ Kiến Ngọc đen mặt, “Ai hỏi vợ ngươi? Lại nhìn! Ngươi nhìn xem cẩn thận lại cho Cô!”

Tiết Đào bị bắt nhìn chằm chằm Kỳ Kiến Ngọc, vẻ mặt nơm nớp lo sợ nhìn xem cả buổi, cuối cùng ấp a ấp úng nói, “Giống như...... Bên trái râu không cạo sạch sẽ?”

Kỳ Kiến Ngọc: “......”

Tiết Đào rơi vào trong sương mù ngẩng đầu: “Điện hạ?”

Chỉ thấy Kỳ Kiến Ngọc bỗng nhiên nóng nảy, cho gã một cái nện vào đầu, “Chẳng lẽ ngươi nhìn không ra bổn vương là một vị nam tử tráng lệ hiếm có khó tìm! Một đại trượng phu bất khuất sao!”

“...... Đã nhìn ra.”

“Vậy ngươi nói, đại trượng phu......” Tề vương điện hạ đột nhiên thấp giọng khả nghi: “Đại trượng phu có nên hay không, cái kia cong…gập......”

Tiết Đào theo bản năng trả lời: “Đại trượng phu co được dãn được.”

Dứt lời, liền bỗng nhiên thấy trước mắt Tể vương điện hạ xanh mét mặt mày, gã vội vàng sửa miệng, dõng dạc nói: “Nhưng đại trượng phu hẳn là không bị tiền bạc cám dỗ, nghèo hèn không thể dời, uy vũ không khuất phục!”

Sắc mặt Tề vương điện hạ lúc này mới hơi bớt giận, nhưng một lát sau, lại nói: “Nhưng, nhưng nếu là đối phương...... Không uy vũ được đâu.” Tiết Đào theo sau tiếp thu được quăng tới ánh mắt kỳ, Kỳ Kiến Ngọc hắng giọng một cái: “Nếu đối phương người trong lòng, vậy...... Nên làm như thế nào?”

Tiết Đào mơ hồ hiểu một chút, kinh sợ nhìn về phía Tề vương, sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại......

“Điện hạ, có bỏ mới có được . Bất quá, nếu chỉ còn một đường sống để đấu tranh duy nhất, thì trăm ngàn lần phải tranh thủ!”

Kỳ Kiến Ngọc đau tim đau phổi, muốn bỏ, thứ nhất hắn không phá nổi trái tim đang đóng chặt kia, chỉ là nghĩ đến thân thể đối phương cũng là nam giới giống mình, tuy rằng tình yêu thì cũng nên có sự liều lĩnh, tự do thoải mái và hy vọng, nhưng muốn công khai rõ ràng, hắn...... Hắn liền tức giận.

Hắn thực sự không phải là loại người Long Dương chi phích* trời sinh, ngoại trừ Vạn Dực, cũng không phải là chưa thấy qua thiếu niên kiều mỵ khác, cũng có hạ thần thấy hắn không gần nữ sắc, liền đưa luyến đồng xinh đẹp cho hắn, nhưng đối mặt với bọn họ, hắn chỉ cảm thấy nam tử như vậy làm bộ làm tịch khiến người ta sinh chán ghét, chẳng hề có dụng vọng, càng không thể nhẫn nại này với những đụng chạm đó.

*Long Dương chi phích: là câu ghép nói về hai điển tích “Đoạn tụ chi phích” và “Long Dương chi hảo”

Duy nhất làm cho hắn có dục vọng muốn thân mật là Vạn Dực, nhưng cố tình...... Lại là nam nhi, xem phong tình của y, lại nhìn những nữ tử khác, chỉ cảm thấy giống như tượng gỗ bình thường, tinh xảo yếu ớt lại mềm mại vô dụng, căn bản không thể làm dục vọng của hắn nổi dậy.

Trừ bỏ...... Cái con người kia, chẳng lẽ không hề có lựa chọn khác?

Kỳ Kiến Ngọc nhíu mi câu được câu không gõ nhẹ mặt bàn, đột nhiên ánh sáng thần kỳ hiện lên, hắn phút chốc đứng dậy, bỏ xuống một câu: “Cô đi Vạn phủ, tối nay sẽ không đã trở lại.”

Tiết Đào yên lặng cầu nguyện:...... Cầu xin ngài về sau đừng đến đây nữa nhé.

Đêm dài sương nặng, Vạn Dực đi ra khỏi thư phòng, bước chân có chút trống rỗng.

Tuy rằng y đã trở thành gái lỡ thì ...... Nhưng còn chưa trở thành bà già đi, nhanh như vậy mà eo mỏi lưng đau chân rút gân? Vạn Dực đè bụng, thậm chí ngay cả bụng dưới đều bắt đầu lâm râm đau đớn......

“Công tử, Tề vương điện hạ đã đến cửa phủ......” Ám vệ lặng lẽ bẩm báo.

“Cho hắn vào đi.” Vạn Dực không thèm để ý phất phất tay, y thậm chí có chút chờ mong...... đáp án của Tề vương.

Một khắc sau, Vạn Dực không chút nào ngạc nhiên bị Kỳ Kiến Ngọc ngăn chặn ở cuối rừng trúc.

“Điện hạ...... Đúng là đã nghĩ kỹ rồi?”

Kỳ Kiến Ngọc mộ thân y phục màu đen, đai ngọc kim quan, xâm nhập vào bên trong phủ riêng của y lại không thèm che giấu ý đồ, mũi chân hắn điểm nhẹ một chút trên cây trúc, ung dung ưu mỹ trở xuống mặt đất: “Ngày đó ngươi nói, ngươi không phải là chưa từng động tâm với ta, có phải thế không?”

Vạn Dực cười, rồi sau đó chậm rãi gật đầu.

Kỳ Kiến Ngọc đến gần từng bước về phía y, hơi thẹn đỏ mặt: “Vậy, ngươi chỉ nói...... Không khuất phục ở phía dưới, đúng hay không?”

“Thật là như thế.”

“Thực ra...... Bổn vương cảm thấy cũng không bất đồng.” Liên quan đến mối nguy trinh tiết thì Tề vương điện hạ cực kỳ biến báo: “Kỳ thật, chúng ta có thể hứa chung tình với nhau, dục vọng thân thể khi yêu làm sao có thể lâu dài, thật ra hai người, chưa hẳn không thể tách rời......”

Nói tới nói lui, ý tứ Tề vương chính là có thể hay không trước mắt tạm quên vấn đề đó một chút, yêu nhau chủ yếu là tốt rồi, ai là người phía dưới thì...... Thế gia vọng tộc đều là mây bay.

Vạn Dực gãi đúng chỗ ngứa, đang nghĩ tới làm như thế nào nhân cơ hội này lại trêu đùa vài câu vốn dĩ bụng dưới lâm râm đau đớn thì bỗng nhiên xoắn lại, mặt y thoàng chốc tắng bệch không còn chút máu, cảm giác một cỗ nhiệt lưu trào ra giữa hai chân, theo đùi trượt…….

Kỳ Kiến Ngọc thấy y đột nhiên biến sắc, cả kinh một phen đỡ lấy y: “Vạn Dực! Ngươi làm sao vậy?”

Vạn Dực mím môi thật chặt, lần đầu tiên ở trước mặt Kỳ Kiến Ngọc trước mặt như một mất bình tĩnh --

Qùy thủ của y lại có thể tới trước thời hạn?!

Điểm chết người là, cách phòng ngủ, vẫn còn khoảng cách gần một khắc nữa......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.