Hoa bay phấp phới thành xuân, gió đông lay liễu trong sân tiết Hàn. (Trích trong bài thơ Hàn Thực – Hàn Hoằng)
Xem hình thức là biết nội dung, ngày hôm đó vào tết Hàn thực nhà nào cũng chiết cành liễu cắm ở trên cửa, mái hiên và gian bếp. Khi Kỳ Kiến Ngọc đứng dậy, thị nữ đã dâng lên bộ đồ mới bên trên có một cành liễu tươi non, hắn vẫy tay cho thị nữ lui xuống, sau khi hai hay ba lần mặc xong quần áo liền đi về phía thư phòng, đêm qua Vạn Dực một mực ở trong thư phòng mân mê mấy chồng tấu chương, kêu hắn về phòng ngủ trước, không ngờ đến tận khi hắn ngủ, Vạn Dực vẫn không quay lại, xem ra lại nghỉ ngơi ở thư phòng đây......
Suy nghĩ đến điểm này, Kỳ Kiến Ngọc có chút đau lòng bước chân càng nhanh hơn, đẩy cửa ra, Vạn Dực phía đối diện đã mũ áo chỉnh tề quay đầu lại nhìn hắn, “Ngọc Lang, sao dậy sớm thế?”
Kỳ Kiến Ngọc nhìn quầng thâm màu xanh nhạt dưới mắt Vạn Dực, nhăn mày, “Tại sao không ngủ nhiều thêm một lúc nữa?”
“Nếu ngủ tiếp sẽ bỏ lỡ việc lâm triều.” Vạn Dực mỉm cười nói,“Không sao, mấy ngày nay đã bận rộn xong rồi, ta có thể nghỉ ngơi một thời gian ngắn.”
Kỳ Kiến Ngọc kéo lấy cánh tay Vạn Dực,“Trong triều có Cô, cần gì phải tự thân tự lực mọi chuyện như vậy.” Rồi sau đó có chút thẹn thùng thấp giọng, “...... Ngươi chỉ cần bận rộn chuyện của Cô là đủ rồi.”
Vạn Dực bật cười, vỗ cái người đang lôi kéo cánnh tay của mình, vô cùng chân thành và tự nhiên nói,“Điện hạ, ta cũng là nam nhân đấy!” Sao bằng lòng yên tâm thoải mái tránh ở phía sau người khác?
Kỳ Kiến Ngọc cũng chưa hiểu hết lời nói của y, trong lòng không khỏi cảm khái: Thanh cao như thế, không hổ danh Vạn Lang yêu dấu của ta!
Ảnh Nhất trên nóc nhà: Công tử...... Người không cẩn thận lại quên mất thân phận con gái của mình à?
Sau khi lâm triều nếm qua bát cháo ngọt mà hoàng đế đã nhất trí phân phát, tiếp theo đó là ba ngày hiếm thấy được nghỉ ngơi, tuy rằng hương vị của bát cháo cũng không tệ lắm, nhưng dù sao cháo loãng chóng đói, quần thần tự giữ phong độ cũng không dám gọi thái giám quay lại xin thêm bát cơm, sau khi bãi triều nhanh chóng tự giác ăn thêm cơm.
Tết Hàn thực phải cấm lửa trong ba ngày, Vạn Dực và Kỳ Kiến Ngọc trở về cũng chỉ ăn chút mỳ lạnh cùng cao lương, thấy Kỳ Kiến Ngọc một mạch nhắm mắt theo đuôi, tiếp theo muốn đi viếng mộ làm cho y có chút do dự, “Ta muốn viếng mộ cha mẹ, Ngọc Lang...... Muốn tới sao?”
Dù sao cha mình từng chọc gậy tiên hoàng mấy chục năm, y vẫn muốn chú ý tới tâm tình của Tề vương điện hạ.
Đáy lòng Kỳ Kiến Ngọc giao chiến hơn nữa ngày, nhưng mà trước mộ phần...... Phụ hoàng sẽ không tức giận đến mức đào mồ sống dậy từ Hoàng lăng ra chứ? Không được! Nhưng hắn là con trai của Phụ hoàng làm sao có thể cúi đầu với Vạn An nhỉ?
Thật sự là buồn bực giày vò tâm can, vì sao Vạn Dực đáng yêu tội nghiệp như vậy, mà cha của y lại là cái lão Vạn An cơ chứ!
Lề mề gần nửa canh giờ, cuối cùng Tề vương điện hạ quyết định sẽ đứng chờ ở dưới chân núi, Vạn Dực lên núi viếng mộ xong sẽ đi xuống tụ họp với Tề vương điện hạ.
Vạn Dực mang theo Ngôn Trọng trong ánh mắt tha thiết của Tề vương điện hạ đi lên núi, Ngôn Trọng xách một túi lớn Hàn yến đã nặn ngày hôm qua,“Công tử đợi đã, cần đem theo Hàn yến mà Tề vương điện hạ nặn cúng tế luôn ạ?”
“Ngươi đem Hàn yến của Tề vương nặn cho vào đó hả?”
“Làm sao ạ?” Ngôn Trọng sờ sờ đầu, dù sao cũng là chủ mẫu tương lai của Vạn gia tự tay nặn,“Ta nghĩ lão gia cũng sẽ chờ mong chứng kiến tâm ý của Tề vương điện hạ.”
Nghĩ đến tay nghề đáng sợ kia của Tề vương, mặc dù sau đó y thật sự nhịn không được tự tay dạy hắn nặn hai con chim yến, nhưng vật phẩm kia......“Ta nghĩ cha sẽ không hy vọng nhìn thấy đâu.”
Cúng tế tỉ mỉ, thêm đất, treo tiền giấy lên, ngày này hàng năm Vạn Dực luôn tiêu tốn nửa ngày trước linh mộ của cha mẹ nói rõ cặn kẽ, năm nay có lẽ là có một người đang đợi y, không đến buổi trưa, Vạn Dực đã viếng mộ xong rồi.
Y ngẩng đầu hơi nheo mắt mê mẩn nhìn tầng mây thật dầy ở dưới vầng thái dương, cha, mẹ, hôm nay con không hề cô độc, cuối cùng cũng gặp được một người nguyện ý không so đo mọi thứ bồi bạn với con.
Nếu hai người ở trên trời có linh thiêng, có thể an tâm được rồi.
Rồi sau đó Ngôn Trọng mở ra túi vải ra làm xong mọi bước cúng tế cuối cùng:
Đem Hàn yến hình dáng chim yến, rắn và thỏ lấy ra, từng cái xòe ra đặt trước mộ phần, sau đó Vạn Dực lấy cành liễu đã chuẩn bị từ trước cắm vào những món Hàn yến, lại cẩn thận thả lại trong túi, chuẩn bị mang về treo cao trong phủ, tâm nguyện dựa vào ân trạch của tổ tiên......
“-- Công tử!”
Đột nhiên từ từ phía sau cây liễu lộ ra một cái đầu, Ảnh Nhất nói, “Ảnh Thập Nhất truyền tin tức, Tằng Vinh rời phủ, Tiền Trù phái tử sĩ phỏng chừng sẽ động thủ trên đường.”
Vạn Dực chậm rãi nói,“Bảo Ảnh Thập Nhất trước tiên đừng hành động, theo sát bọn họ.”
Ảnh Nhất nghe vậy cả kinh, giương mắt nhìn lại, người kia đang mỉm cười khuôn mặt ngược sáng, không thấy rõ biểu tình, chẳng lẽ trước kia công tử bảo Ảnh Thập Nhất đi theo không phải vì bảo hộ cho Tằng Vinh?
Giống như nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt hắn ta, ánh mắt Vạn Dực sâu thẳm, “Bảo hộ là Liên Ngã, về phần Tằng Vinh, chỉ cần làm cho lão ta giữ lại một hơi thở không lập tức chết ngay là được, thương thế của lão ta càng nặng càng tốt.”
“Dạ!”
Vạn Dực lấy ra một con dấu từ trong lòng, Ảnh Nhất nhận ra là con dấu riêng của Tiền Trù mà đêm qua bọn Ảnh Thất trộm được từ Tiền phủ,“Sau khi sự việc xảy ra chỉ cần lưu lại một thích khách, còn lại một mực rút lui!”
“Dạ!”
Vạn Dực chậm rãi lại bổ sung một câu,“Đem con dấu riêng này giấu ở trên người thích khách, ẩn nấp cho kỹ.”
Đợi đến khi có một trận lá liễu lượn quanh, sau khi bóng dáng Ảnh Nhất biến mất, suy nghĩ đến ngày ấy Tằng Vinh tràn ngập tin cậy chờ sự tương trợ bảo vệ âm thầm của y, Vạn Dực lắc lắc đầu, Tằng Vinh ơi Tằng Vinh, không phải đã bảo ngươi đừng nên quá tin tưởng ta sao......
Tội danh mưu hại mệnh quan triều đình này, đương nhiên là vốn phát sinh sẵn ở thế lực hùng mạnh không coi hoàng đế ra gì rồi.
Tết Hàn thực ngày hôm đó có một trận ám sát chấn động triều đình và dân gian, Đại học sĩ Tằng Vinh đứng đầu điện Vũ Anh viếng mộ trên đường trở về gặp phải thích khách mai phục, bản thân bị trọng thương! Chẳng qua chỉ là nếu ám sát đơn thuần cũng được, nhưng cuộc ám sát này lại cố tính phát sinh sau khi gã ta buộc tội Thương Lượng, vừa khéo gã ta tố cáo Thương Lượng tội danh cũng là mưu hại trung lương! Càng vừa khéo sau đó, từ trên người thích khách bị bắt được lục soát ra con dấu riêng của Tiền Trù tâm phúc Thương Lượng, không đến hai ngày, thích khách này chết mọt cách lạ lùng ở trong nhà lao......
Tiền Trù thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu trong người, vốn dĩ đắc ý vừa lòng chờ tin Tằng Vinh chết, ai biết sau lưng đã bị người ta đào góc tường! Nuôi tử sĩ phải chết còn không chết nhanh lên một chút, lại cố tình chờ bị tóm gáy lúc sống sau đó mới chết!
Lúc này còn ngại cục diện không đủ loạn, dưỡng nữ nhà Tằng Vinh – Quân Liên Ngã canh giữ ở trước cửa cung ngăn kiệu kêu oan, chỉ thẳng vào Thương Lượng ở phía trước mưu hại cha đẻ của nàng, muốn giết Tằng Vinh là vì biết sự tồn tại của nàng nên phải giết người diệt khẩu, Tiền Trù cũng là đồng lõa năm đó!
Trong chốc lát Thương Lượng sứt đầu mẻ trán, Vạn Dực nhân cơ hội này kéo phái Bảo Hoàng cùng phái Thanh Lưu đã sớm không ưa lão ta, không kiêng nể buộc tội Thủ phụ không có đức! Thương Lượng bùn Bồ Tát qua sông tự thân khó bảo toàn, lúc này Tiền Trù chạy tới tìm lão cầu viện, sao mà lo cho gã được?
Vì thế Tiền Trù bi thảm, đêm khuya mười ngày sau nhận được một tờ giấy ra lệnh bị điều tra --
Vạn Dực cười khanh khách nhìn Tiền trù vạt áo phiêu tán đầu tóc xốc xếch, chắp tay,“Ngại quá Tiền đại nhân, tại hạ cũng chỉ phụng mệnh làm việc thôi.”
Tiền Trù xanh mặt không hé răng, phất tay cho tiểu thiếp quần áo không chỉnh tề lui xuống.
Mặc kệ là ai ‘Làm việc’, mới làm được một nửa bất thình lình bị cắt ngang, sắc mặt đều không vui tươi hòa nhã như nhau cả thôi, may mà trước đây gã đã đem tất cả chứng cớ đốt cháy hầu như không còn gì nữa, bọn họ cho dù có quật ba thước đất, cũng không tra ra --
“Tiền đại nhân, mời nhìn xem đây có phải là chứng cứ phạm tội của Thương Lượng hay không?”
Tiền Trù không thể tin được nhìn chằm chằm vào chồng văn thư trước mắt, mặt trên Thương Lượng để lộ mức tiền thu nhận hối lộ mấy lần của gã, thư từ qua lại, danh sách tử sĩ nhiều lần ám sát...... Chờ một chút!
Tiền Trù bình tĩnh nhìn kỹ lại phát hiện trong đó mức tiền có lệch lạc, mà phía dưới lá thư có đấu ấn triêng của Tằng Vinh cũng có một chút không thích hợp,“Không đúng! Đây là văn thư giả mạo !”
Vạn Dực bình tĩnh nhìn gã, “Không, đây là chứng cớ phạm tội mấy chục năm nay mà Thương Lượng mắc phải, hơn nữa là tìm từ chỗ người đó Tiền đại nhân, chính miệng chỉ ra và xác nhận đi.”
“Ngươi......”
Vạn Dực khuynh đang nói ở bên tai gã,“Ngươi cho là vì sao điều tra nhanh như vậy đã được thông qua? Thương Lượng đã sớm tính toán bỏ tốt giữ xe, ngươi không vì tài sản tình mạng của mình, cũng nên...... Vì toàn thể năm mươi bốn miệng trong nhà mà cẩn thận suy nghĩ.”
Tiền Trù sợ hãi cả kinh,“Ngươi muốn làm gì!”
Vạn Dực đứng thẳng dậy, vỗ tay một cái, người hầu đi theo bên cạnh khom người đưa cho y một phần văn thư khác giống nhau như đúc, nhưng lần này trên chữ viết chỉ còn lại một mình đại danh của Tiền Trù. Trong nháy mắt mặt gã trắng bệch như tờ giấy, Vạn Dực không chút để ý giơ tờ văn thư thật mỏng lên, tươi cười xinh đẹp mà tàn khốc: “Đêm nay ta nhất định phải mang theo một phần văn thư, ngươi nói nên mang đi cái của ngươi, hay là của Thương Lượng đây?”
“Không......”