Vạn Dực ở dưới đủ loại ánh mắt bình tĩnh khép lại hộp gỗ, thong dong chỉ thị tùy tùng đem Phi ngư phục thu vào trong kho, tiếp tục lễ trưởng thành bị gián đoạn.
Đương sự lãnh đạm như vậy, ngoài suy nghĩ phụ hoạ hoặc ngấm ngầm ra thì nhóm quần thần cũng chỉ sờ mũi một cái, còn nắm chặt thời gian trước khi khai lễ tốp năm tốp ba tiến lên chúc mừng vài câu.
Ánh mắt u ám của Kỳ Kiến Ngọc đảo qua cái hộp gỗ được thánh nhân cưng chiều đưa tới kia, dưới chưởng gỗ lim mơ hồ có bột phấn lã chã chấn động rớt xuống.
Kỳ Kiến Thành, ngươi như vậy là thích cướp đoạt của Cô sao --
Người đội mũ, nghi lễ cũng bắt đầu.
Đã trưởng thành cần phải khoan dung, ngay ngắn xếp theo thứ tự trên dưới.
Vạn Dực vội vàng chào tân khách, thải y đỏ thẫm đường viền áo màu trắng đứng chờ ở dưới phòng khách. Đối với thân phận nữ nhi, thật ra Vạn Dực cũng không có quá nhiều cảm giác chân thực, y không có cơ hội hoàn thành kịp lễ cập kê, có thể đường đường chính chính chiếu cáo thiên hạ, cũng chỉ thuộc về lễ đội mũ của nam tử.
Trong thiên hạ, đời này có mấy ai có thể cử hành lễ trưởng thành hai lần đây?
Nam tử thì nam tử, Vạn Dực nghe được một tiếng đánh chuông vẻ mặt nghiêm túc chậm rãi mà ra, tự mình dễ dàng kiếm được nhiều hơn một lần lễ trưởng thành.
Theo sát tiếng chuông vang lên là trống nhạc gập ghềnh, tiếng trống trầm thấp ngay từ đầu giống như thời đại viễn cổ rủ rỉ chậm chạp buồn bực, rồi sau đó giai điệu chợt nhanh hơn, một chút so với một chút dồn dập, một chút so với một chút chấn động! Thùng thùng thùng, hòa cùng trống ngực, giống như đem mạch đập của tất cả mọi người đồng loạt nhanh hơn bình thường, thùng thùng thùng, trống ngực tất cả mọi người đều bị một tiết tấu đưa đẩy, nghe thấy khiến huyết mạch sôi trào!
Bỗng nhiên, đang ở thời điểm cao trào thì tiếng trống chợt dừng lại!
Tiếng động từ kim thạch réo rắt tuyệt đẹp lập tức vang lên – tiếng động từ kim thạch này đem một người bước chân chầm chậm mà ra, y chỉ đơn giản dùng dây tơ hồng thắt cài búi tóc, làn tóc đen da trắng như tuyết, môi đỏ như son, dung nhan mập mờ đan xen giữa nét thiếu niên và thanh niên, lại trộn lẫn vẻ xinh đẹp thê lương não nùng khó phân biệt nam nữ, tiếng chuông ngọc chấn động, nhã nhạc vui vẻ, du dương, y kiêu ngạo rũ mắt xuống, xương quai hàm bé nhỏ, tay trái đè lên tay phải, nâng tay lên, khom người thật sâu hướng về chủ trì quan lễ và các tân khách, sau khi đứng lên hai tay Vạn Dực lại cùng nhau buông xuống. Trong quá trình này tay y từ đầu đến cuối giấu ở trong tay áo, vững vàng không lộ ra ngoài, ống tay áo ngay cả những rung động dư thừa cũng không có, trọn bộ vái lễ đều ưu nhã hợp quy tắc, có thể nói những chuẩn mực lễ nghi triều Đại Chu là tốt nhất.
Lần này Chính tân chủ trì là Trương các lão, chính là ân sư ngày trước của cha Vạn Dực – Vạn thủ phụ Vạn An, các lão trải qua ba triều, đức cao vọng trọng. Tuy rằng trước đây thầy trò bất đồng chính kiến, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc Trương các lão khi Vạn An nhậm chức dàn cảnh thầy trò tình thâm, trò hát thầy phụ họa,Vạn An vướng một cái rơi xuống lập tức chủ động đoạn tuyệt qua lại, biểu hiện như người xa lạ, đợi đến khi Vạn Dực vỗ cánh bay cao, là lúc sư tổ lại thuận tiện như không có chuyện gì xảy ra lần nữa vui sướng bật tung đi ra.
...... Tuổi đã cao còn có thể nhạy cảm linh hoạt lăn qua lăn lại như vậy, không nói về phương diện tinh thần, riêng da mặt của lão già này liền xứng đáng với danh xưng các lão ba triều a.
Giờ phút này Trương các lão lộ vẻ mặt tán dương nhìn Vạn Dực, người đảm nhiệm bên cạnh là Đại trưởng lão Vạn phủ, thấy phong thái văn hoa của tiểu chủ nhân như vậy, trong lòng ông cũng âm thầm vui mừng, cất giọng nói: “Mời hành sự --”
Trong tiếng nhạc hùng hậu linh hoạt huyền ảo từ kim thạch, Vạn Dực ngồi vào vị trí phía sau hướng về phía Tây, các tân khách và Trương các lão đồng thời hướng về phía Vạn Dực cúi chào một cái, trợ giúp người đem cái lược ở trong khay để lên cái chiếu bên trái, tinh tế vì Vạn Dực chải đầu,sau khi chải đầu liền lấy khăn lụa bọc lên. Sau khi khách mời rửa tay, chấp sự lập tức đem bố quan [1] trình lên.
Chính tân ngay ngắn đi xuống bậc thang một bậc, hai tay tiếp nhận mũ và trâm cài đầu đi đến trước mặt Vạn Dực, giương giọng tụng lời nguyện cầu: “Ngày lành tháng tốt, theo ý tổ tiên, vứt bỏ những suy nghĩ trẻ dại, giúp ngươi nên người, trải qua lễ trưởng thành này, ngươi sẽ gặp nhiều may mắn hạnh phúc”.
Chúc xong, lão ta ngồi quỳ ở trước cái chiểu của Vạn Dực, tự tay vì y đội lên chiếc bố quan màu đen, hốc mắt Đại trưởng lão bên cạnh ửng đỏ, vì Vạn Dực cột chắc dây tua màu xanh trên mũ.
Hơn nữa đội bố quan đánh dấu y đã trở thành người lớn, cũng tiến lên hàng ngũ cấp bậc sĩ, từ nay về là người có năng lực trị gia.
Vạn Dực chậm rãi vào Đông phòng, cởi bỏ thải y, đổi luôn bộ trang phục màu đen huyền dọc theo bên cạnh là màu đỏ để đồng bộ với chiếc bố quan kia rồi ra khỏi phòng, mang bộ thâm y to rộng, y làm như khiêm tốn buông xuống hai mắt, hàm dưới lại hơi hơi ngẩng lên, dung nhan thanh quý không thể nói, mặt hướng phía nam, khách mời kéo dài về phía này, đồng thời cũng là tuyên cáo y đã là người trưởng thành, được quản lý quyền lực.
Chức vụ tăng thêm.
Tiếp theo Chính tân và người hầu phía tây đi xuống bậc thang hai bậc, từ trong tay chấp sự tiếp nhận lấy bì biện [2] bên ngoài là châu ngọc đá quý, lại cao giọng tụng lời nguyện cầu: “Ngày lành tháng tốt, nói cho ngươi rõ, kính trọng oai nghiêm của ngươi, nể phục đức độ của ngươi, sống thọ vạn năm, mãi mãi hưởng phúc.”
Sau khi Vạn Dực đội bì biện liền nhấc tay lên, ưu nhã hướng về phía vị Chính tân bái tạ, lão ta cũng vái lạy hoàn lễ lại. Vạn Dực thản nhiên nhận một lễ này, đứng thẳng, hai tay ngay ngắn lập tức gập người cúi đầu --
Lần thứ hai đội bì biện này, tượng trưng cho y được tham gia chiến sự, có thể đảm đương việc quân, đồng thời gánh vác trách nhiệm bảo hộ đặc quyền quý tộc.
Chốc lát, làm Vạn Dực lại lần nữa đi ra khỏi Đông phòng khi đã thay thường y tướng xứng cùng bì biện, đeo thắt lưng màu đen, bì biện tạo thành từ da nai trắng, phối hợp trâm cài đầu và đôi giày cùng màu trắng, y nghiêng đầu mặt hướng về phía tân khách, phát quan đan đầy bảo thạch như vì sao sáng, hai bên mũ treo đầy Ngọc Thạch, rủ xuống tới lỗ tai, leng keng vang lên, mắt nhìn xung quanh gian nhà, làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo như tranh vẽ, phảng phất giống như vị công tử quý tộc thời xưa lội sông mà đến trong Kinh, tái hiện phong thái quân tử ngàn năm trước.
Có người quân tử, như thiết như tha, như mài như dũa......
Có người quân tử, không đeo đá đẹp, rạng rỡ như sao......
Đương thời có ai có thể sánh bằng Vạn Lang, có thể giải thích thời khắc quân tử anh tuấn kiệt xuất này?
Lần thứ ba đội mũ, Chính tân đi xuống bậc thang ba bậc, hai tay cứng nhắc cầm cái mũ tước biện [3] đến trước chỗ ngồi của Vạn Dực cao giọng chúc mừng: “Đúng tuổi đúng tháng tất cả đều là của ngươi, trưởng thành quyết định đức độ, vạn thọ vô cương, nhiều lộc nhiều phúc.”
Đại trưởng lão nhịn không được nước mắt già nua lưng tròng, vì Vạn Dực gỡ xuống chiếc bì biện, Chính tân ngồi quỳ xuống, thận trọng đem mũ tước biện hình dáng như mũ miện nhưng không có chuỗi hạt ngọc đội lên đầu Vạn Dực.
Vạn Dực vái một vái thật sâu, sau ba lần này, tỏ rõ chính mình đã thay thế được phụ thân, từ nay về sau có quyền lực cao nhất được tham gia cúng tế, cũng được hưởng uy quyền là thành viên quý tộc có thể giúp đỡ quốc vương cúng tế, có quyền lực tham dự chính trị cùng các lễ nghi.
Trang phục huyền y tơ tằm đối lập hoàn toàn với mũ tước biện, y phục cùng xiêm áo phía dưới đều là màu đỏ nhạt mà đen ngưng trọng. Mũ tước biện là ngoài đen trong đỏ, thêm trâm cài tóc, nó rộng tám tấc, dài một thước sáu tấc, mặc dù không xa xỉ mỹ lệ như bì biện, lại càng thêm không khí trang trọng, hoàn toàn thanh cao.
Vạn Dực thu mắt, hai tay lập tức ngay ngắn rồi cúi đầu, chậm rãi một chút ngẩng mặt lên, mặt hướng về phía mọi người.
Thoáng chốc đám người đứng ngoài xem thời gian hô hấp yên lặng theo một cái chớp mắt này.
Vạn Dực ở trong đám người liếc mắt một cái nhìn về phía Kỳ Kiến Ngọc đang kinh ngạc theo dõi y, làm như cười, thần sắc tựa như hoa xuân buổi sớm, cái nhìn này giống như vơ vét tất cả nội tâm mọi người, nhìn kỹ lại như giấc mộng xuân không đấu vết.
Mỹ nhân như vậy, nhưng lại là một sinh mệnh nam nhi, lệ sắc quá nặng, giống như nở rộ đến mức tận cùng sẽ tàn lụi trước khi rực rỡ, quá mức tốt đẹp, mà một số gần như hủy diệt.
Kiếp số, trong hồng trần nếu gặp gỡ y, ai có thể tránh khỏi được kiếp số này?
Tiếp theo trong nghi thức đội mũ, Đại trưởng lão rót rượu vào giữ Đông phòng, ra khỏi phòng đứng yên phía sau bên trái Vạn Dực.
Chính tân lại hướng về phía Vạn Dực vái chào, Vạn Dực tiến đến hướng nam, ngồi vào vị trí. Chính tân lấy rượu sau đó lại tới chỗ ngồi phía trước rồi tụng niệm lời nguyện cầu: “Rượu ngon đã xong, thời tiết tốt đẹp, thờ cúng đáp lễ, chúc ngươi tốt lành, kế thừa sự tốt đẹp, chúc ngươi sống thọ.”
Vạn Dực chậm rãi cúi lạy, tiếp nhận cốc rượu phía sau, quỳ ở trên chiếu, nhắm mắt uống chén rượu trên tay, sau đó đem cái chén trả lại cho người bên cạnh.
Sau đó mặt Vạn Dực hướng về phía nam, chắp hai tay ra phía sau cúi đầu thật sâu, khi ngồi dậy hay tay lại ngay ngắn, đồng thời hai đầu gối chạm đất, chậm rãi cúi lạy, lòng bàn tay dán xuống đất , dựa trán trên mu bàn tay, đáp tạ trời đất.
Bởi vì cha mẹ Vạn Dực đều đã qua đời, cả nhà đều mất, đành do Chính tân đến thay thế trưởng tới đọc diễn văn dạy bảo y.
Trương các lão hắng giọng, ở trước hương án cất giọng nói: “Ta cùng cha ngươi bận rộn nhiều năm, một thân hào nhoáng trống rỗng, để cho người đời gièm pha, ngày sau ngươi nên chú trọng sự nghiệp, tu thân dè chừng và cẩn trọng. Người có chức quan, giống như cung điện chỉ có bức tường phòng, phải chăm chỉ bảo dưỡng. Người hiền đức, người nhận được nhiều ân sủng lại phải càng hết sức cẩn thận, chớ được cưng chiều mà sinh ra kiêu ngạo.”
Phen này dạy bảo nghe như có dụng ý khác, cảm tình là vì món đồ Phi ngư phục được ngự ban còn Vạn Dực xưa nay gắn liền với chữ ‘Diễm thần’, lão ta đang châm biếm y đấy chứ!
Vạn Dực chích chớp mi nhắm mắt, cung kính tao nhã nói: “Dực nhi mặc dù không thông minh, nhưng từ xưa đến nay cũng không dám đi đêm.”
Lão già, hãy để cho ngươi mắc nghiện hay nói chuyện sơ suất đi.
*Tri thức tiểu chú giải: Trong lễ đội mũ của con trai giới quý tộc thời xưa sẽ đội mũ ba lần, mỗi lần là một cái mũ khác nhau theo thứ tự bao gồm: Bố quan (mũ làm bằng vải gai màu đen), Bì biện (mũ làm bằng da nai trắng), Tước biện (mũ màu đen lót đỏ và có đỉnh bằng phẳng).