Lâu rồi không gặp, Hoàng Thuận...
-----oOo-----
- Sao? Tiểu Nhiên, ý cậu là gì?- Di Di thắc mắc, tiểu Nhiên thật kì lạ a
- Ý mình là chúng ta có duyên rồi
- Là sao?- Tiểu Di vẫn ngu ngơ
- Người mà bạn nói đến, Phong Ân và người mình thích...là một- Tiểu Nhiên cười
chua sót.
- Sao...sa...o, khô...ng thể n...ào nào- Tiểu Di lắp bắp
- Đúng là vậy đấy Di à
- Rồi...rồi chúng ta làm sao?- Di vẫn còn ngạc nhiên
- Haizz, không biết nữa, thôi ngủ đi mai tính- bên kia tiếng An Nhiên thở dài
- Ừ...ừ ngủ ngon
- Ừ, bye
Bên kia đã cúp máy lâu rồi nhưng Hân Di vẫn còn chưa hoàn hồn, cô phải làm sao
đối mặt với tiểu Nhiên đây? Làm sao bây giờ, tại sao hai lại là một chứ? Chưa
bao giờ cô hận bản thân mình như thế, bản thân cô thật bất lực, ngay cả quyền
quyết định tương lai cũng không được, cô hận cuộc sống này mà. An Nhiên là
người bạn duy nhất của cô.
...
An Nhiên cũng không khác gì mấy, cô cũng không biết phải làm sao, cô không
trách hay giận tiểu Di, cô biết là do cha của Di ép buộc nhưng cô vẫn không thể
đối mặt với Di ngay bây giờ. Tại sao lại là Phong Ân cơ chứ? Hắn ta có gì tốt?
Ngày
hôm sau, Phong Ân đến công ty rất sớm, anh có nhiều việc cần giải quyết. Một
lúc sau Hoàng Thuận cũng đến
- Đến sớm thế?
- Ừ, sao rồi?- Ân hỏi
- Bình thường, sáng đi đâu với bạn rồi- Thuận trả lời gắn gọn
- Ờ, không phiền chứ?
- Chịu thôi
Cả hai im lặng, không khí yên tĩnh bao trùm, ai làm việc ấy. (nói thật là hai
ông này mà nói chuyện chỉ hai ổng hiểu, không đầu đuôi. Mình mà kế bên nghe chắc
tức chết)
Sáng sớm Hân Di ra khỏi nhà, cô rủ An Nhiên đi ăn sáng và dạo phố, quan trọng
là chuyện ngày hôm qua
- Tiểu Nhiên à- Di nhắc, nãy giờ cô thẫn thờ cũng đủ rồi
- Hả...sao?- Nhiên giật mình
- Chuyện...hôm qua...mình...- Di ấp úng
- Không sao, không sao đâu. Chưa rõ ràng mà, để chừng nào mình hỏi lại Ân đã,
cậu yên tâm- Nhiên Nhiên an ủi Di, cô biết Di thấy có lỗi
- Thật chứ?- Di hỏi
- Thật- Nhiên cười
Cả hai ngồi nói chuyện vui vẻ như chưa có gì
xảy ra, Nhiên kể
vụ hẹn hò hôm qua của cô cho Di nghe. Không nói nhưng trong lòng cả hai đều
biết, chuyện này không dễ vượt qua nhưng phải xem Ân như thế nào đã...
...
Phía phòng làm việc của Thuận, bầu không khí im lặng vẫn bao trùm, cả hai lo
tập trung làm việc không quan tâm xung quanh. Bỗng từng phía ngoài vang lên
tiếng bước chân phá tan không khí im lặng trong phòng, tiếng chân ngày càng rõ
và to dần, cánh cửa phòng mở ra, một tiếng nói cất lên:
- Lâu rồi không gặp, Hoàng Thuận- Người đó dựa vào cửa mỉm cười
- Trọ...n..g Mi...nh Trọng Minh?...- Ân ngạc nhiên