11/12 22:20
WXID123456: Không biết mọi người có giống tôi hay không, nghe xong câu chuyện này có chút hoảng hốt. Ngày hôm qua tôi đánh chữ đánh tới cuối cùng lại khóc, không phải thảm thiết bi thống, mà là đến khi lau mặt mới chợt phát hiện có nước mắt.
Buổi chiều lại học đại cương tôn giáo thế giới, gần đây vừa vặn đang nói về thiền tông. Lúc nghe bốn câu của Kim Cang Kinh thì lại có chút hoảng hốt, “Tất cả pháp hữu vi, như mộng ảo bọt nước, như sương sa điện chớp, hãy quán chiếu như vậy“. Thoáng qua rồi biến mất, duyên bắt đầu lại từ đầu.
Tối hôm qua viết xong câu chuyện này thời gian cũng không sớm, tôi rất nhanh nằm lên giường. Cũng không lâu lắm ý thức mơ hồ, tiến vào trạng thái tựa như ngủ mà không phải ngủ, lúc trước đã nói với B, chỉ có vào lúc này mới có thể nhớ tới giấc mơ đêm hôm trước, hình như tôi cũng đến một ngôi chùa cổ, bên trong cũng có một cây hoa trắng, không biết là giống gì, nhưng hồn nhiên đáng yêu, tung bay theo gió.
Hôm nay tỉnh lại cũng không nhớ rõ nội dung gì nhiều, coi như là một giấc mơ đi.
Hôm nay cùng B đi một con đường khác, con đường kia một bên là bảng tuyên truyền, không biết đổi mới từ lúc nào, bên trên là tuyên truyền festial kịch nói gần nhất, chương trình festival kịch nói của trường chúng tôi là lấy học viện làm đơn vị tiến hành biểu diễn. Tôi nhìn từng tấm áp phích, có những kiệt tác như Người Đẹp Và Quái Thú, Giông Tố.
Cuối cùng thấy học viện chúng tôi, là Tình Yêu Tê Giác. Tôi chỉ thấy bốn chữ này, liền quay đầu nhìn B bên cạnh tôi. Cậu ấy hiểu ý cười một tiếng, “Tôi đóng đó.”
Tôi lại xoay qua chỗ khác nhìn hình chụp trên bảng tuyên truyền, vị trí center mặc áo sơ mi trắng không phải B thì là ai? Quả nhiên, người ẩn danh lần trước gửi tin nhắn cho tôi chính là B nhỉ, nghĩ đến những nội dung tin nhắn, “Em là găng tay ủ ấm tay tôi, bia lạnh, áo sơ mi chứa mùi nắng, một ngày lại một ngày mơ ước.” các kiểu. (ᗒᗣᗕ)՞
Không thể nào là người khác mà. Nhưng tôi cũng không tiện trực tiếp chất vấn cậu ấy, dù sao nếu không phải vậy chẳng phải rất lúng túng.
Tôi vẫn còn nhớ lúc nhận được mấy câu thoại, B hỏi: “Tối thứ sáu chính thức biểu diễn.”
“Cậu muốn tới xem tôi diễn không?” Trong mắt cậu ấy nổi ánh sáng dịu.
Tối thứ sáu tôi không có lớp, có thể đi. Người ta cũng chăm chú nhìn tôi như vậy, tôi còn có đạo lý cự tuyệt sao, hơn nữa tôi cũng rất muốn nhìn xem bọn họ rốt cuộc diễn như thế nào.
“Được.”
Cũng thật mong đợi buổi biểu diễn thứ sáu tuần này.
Đúng rồi, gần đây không nói gì về chuyện của A với D, A không thể nào ký túc xá nói chi tiết hện hò của hai người họ, tôi cảm thấy như vậy tốt vô cùng, tôn trọng riêng tư mà. D sẽ nói với tôi một chút, nói A vẫn rất khắc chế, không có cái kiểu khai trai liền đê mê. Cô ấy cảm thấy càng ngày càng thích D, A cũng rất thích cô ấy.
D nói cho cậu ấy là mình sẽ xuất ngoại nghiên cứu, A nói chuyện này với mẹ cậu ấy, mẹ cậu ấy cũng ủng hộ cậu ấy đi, hai người ở xứ lạ tha hương chăm sóc nhau, tốt biết bao. Mặc dù tiếng anh của A không tốt cho lắm, nhưng cậu ấy rất nguyện ý vì cùng bạn gái xuất ngoại mà tự cải thiện trình độ tiếng anh của mình. Lúc D nói điều này với tôi còn có chút cảm khái, “Rõ ràng bọn chị còn chưa yêu nhau được bao lâu, cậu ấy đều đã nghĩ tới chuyện ra nước ngoài.” Trong lời nói có chút không biết làm sao, nhưng lại cảm thấy cậu ấy đáng yêu, “Cậu ấy quá nghiêm túc.”
Lầu 121 (Man phiến giả hầu): Chủ po, hình như chúng ta chung một trường đó! Trường tôi thứ sáu tuần này cũng có festival kịch, tên vở kịch cũng tương ứng, chỉ là không cùng một học viện. Hơn nữa, tôi cũng tham gia biểu diễn đó! Của học viện tôi là Bức Tranh Của Dorian Gray. Chủ po nhất định phải đi nha, đi rồi, là có thể thấy tôi đâu. (((o(*°▽°*)o)))
Lầu 122 (Tử gián giả tru): Đúng, cũng có tôi nữa.
WXID123456: A a a a a! Lại trùng hợp như vậy á! Làm sao đột nhiên lại thành gặp mặt offline rồi! Thật khẩn trương! (╯°Д°)╯ Nhưng tôi nhất định sẽ xem!
Lầu 123 (HTWE): Hâm mộ hai bạn lầu trên quá đi, tui cũng muốn gặp chủ po, nhất định là một bé dễ thương! ψ( ' ∇ ')ψ