Ở Ký Túc Xá Coi Trai Đấu Kiếm Bị Bạn Cùng Phòng Phát Hiện

Chương 18: Chương 18




WXID123456: Đến phiên khoa chúng tôi biểu diễn Tình Yêu Tê Giác, một quan hệ tình yêu tam giác cố chấp. Nam chính Mã Lộ là một người nuôi tê giác bình thường trong sở thú, tê giác tên Tyna. Anh thích hàng xóm Minh Minh, một cô thư ký văn phòng xinh đẹp. Mã Lộ yêu Minh Minh, giống như tê giác Châu Phi thị lực kém vậy, chỉ có thể dựa vào khứu giác mù quáng yêu Minh Minh. Nhưng Minh Minh lại không yêu anh, cô cũng mù quáng yêu một cái người đàn ông đẹp trai đa tình khác.

“Em đứng ở ngã rẽ cầu thang, mang mùi hương thoang thoảng nào đó, có chút ẩm ướt, hô hấp kỳ lạ, lúc đi ngang người tôi, mới biết em đang khóc.” Mã Lộ ở trên sân khấu bi thương nói, đây là cảnh lần đầu tiên anh thấy Minh Minh. Trên người cô có mùi máy photocopy, có lẽ không được dễ ngửi lắm, nhưng đối với Mã Lộ mà nói, giống như sự mê luyến của tê giác Châu Phi dành cho mùi thảo nguyên rộng lớn vậy.

“Em là găng tay ủ ấm tay tôi, bia lạnh, áo sơ mi chứa mùi nắng, một ngày lại một ngày mơ ước. Em là ngọt ngào, ưu thương, dục vọng tươi mới bôi trên môi, sự tươi mới của em và dục vọng của em khiến em trở nên khó đoán giống như động vật, không cách nào trốn tránh giống như ánh nắng, không hề có liêm sỉ giống như con hát, lãnh khốc vô tình giống như đói bụng.” Khi Mã Lộ càng ngày càng thích Minh Minh, trong đầu của anh dần dần chỉ có một mình Minh Minh, hơi thở của Minh Minh, vẻ đẹp của Minh Minh, mọi cử động của Minh Minh đều làm tim anh rung động.

“Tôi phải dùng tất cả kiên nhẫn nhiệt tình

Tôi phải dùng tất cả thời gian trong cuộc đời,

Nghĩ đến em, chờ đợi em, tình yêu của tôi.”

Mã Lộ chấp nhận hiến tặng tất cả của mình cho Minh Minh, Minh Minh một chút cũng không thương anh. Minh Minh từng bố thí cho anh cả đêm ôn tồn, nếu như chưa từng thưởng thức lưu luyến ngọt ngào, có lẽ chờ đợi một mình cũng có thể miễn cưỡng chịu đựng. Nhưng khi Mã Lộ cảm nhận được tốt đẹp của Minh Minh rồi, làm sao cam tâm một mình đau khổ.

“Tình yêu là tốt đẹp nhường nào, nhưng lại yếu ớt cùng cực.” Anh dâng trái tim mình, thơ từ thô kệch nhưng nóng bỏng của mình. Minh Minh cũng không thấu hiểu, cô cũng buông bỏ người đàn ông mình yêu mà không được, sắp đi xa.

Minh Minh làm sao có thể dễ dàng tha thứ chứ, giống như sự thống khổ của Tyna khi mất đi thảo nguyên Châu Phi rộng lớn mà mình ỷ lại vậy. Anh bắt cóc Minh Minh, dắt Tyna tự tay mình nuôi đến cho cô nhìn. Tyna là đồng bạn tốt nhất, cũng là sau cùng của anh.

Anh điên rồi, anh móc ra một cây kéo đâm vào tê giác! Hiến máu phun trào, kêu gào kinh khủng.

Anh điên rồi, anh đâm chết Tyna, cầm dao chặt xuống, móc ra trái tim máu dầm dề của Tyna.

“Đây là món quà sau cùng anh có thể cho em, trái tim của Tyna, và của anh, em nhận chúng chứ? Minh Minh, tình yêu, ôn nhu, ngọt ngào của anh...”

Anh điên rồi, anh đem trái tim của mình, trái tim của Tyna cúng tế cho Minh Minh.

“Tất cả những thứ màu trắng so sánh với em đều thành mực đen mà tự ti mặc cảm,

Những loài chim muông dốt nát bởi vì không thể nói ra tên em mà tuyệt vọng vạn phần,

Những cột đèn giao thông ngoài đường sáng đèn xanh để cho em thuận lợi đi qua,

Những kim la bàn chỉ hướng về anh để biểu thị sự tồn tại của em.

Em là ngọn gió không để lại dấu vết,

Em là ngọn gió lướt qua người anh,

Em là ngọn gió không để lộ hành tung,

Em là ngọn gió không nơi nào không có mặt...

Anh yêu em nhiều biết bao nhiêu, Minh Minh.”

Khi cảnh sát bắt Mã Lộ, anh đọc bài thơ hoàn chỉnh mình viết cho Minh Minh.

“Em là khác biệt, duy nhất, mềm mại, sạch sẽ, như bầu trời,

Em là găng tay ủ ấm tôi, bia lạnh,

Áo sơ mi chứa mùi nắng, một ngày lại một ngày mơ ước.

Em là trong sáng, ngây thơ, như pha lê,

Em là trong sáng, ngây thơ, không gì vấy bẩn được,

Em là trong sáng, ngây thơ, không gì thay đổi được,

Ánh nắng xuyên qua em, nhưng thay đổi phương hướng của mình,

Người yêu của tôi, người yêu của tôi, người yêu của tôi, người yêu của tôi...”

Lời ca linh hoạt kỳ ảo vẽ nên dấu chấm tròn cho một tình yêu điên cuồng.

Tôi nhớ hồi cấp ba đã đọc một câu của Marguerite Duras, “Đối với tôi, tình yêu không phải da thịt gần gũi, không phải một bữa ăn đạm bạc, nó là một loại dục vọng không chết, là mộng anh hùng trong cuộc sống mệt mỏi.” Tình yêu điên cuồng cố chấp, kích thích trái tim chết lặng, là một liều thuốc tốt trong cuộc sống quá đỗi bình thường.

Tôi ngồi ở hàng trước thấy rất rõ, áo sơ mi trắng trên người B dính đầy vết máu đỏ tươi, cậu ấy nhìn phương xa, như Tyna, nhìn thảo nguyên Châu Phi rộng lớn vô tận, nơi đó nắng chiều treo trên cổ hươu cao cổ, vạn vật đều tỏa sáng sinh cơ trong mùa mưa.

Lúc tôi chạy tới hậu trường chân còn hơi mềm, B cúi thấp đầu, không thấy rõ sắc mặt. Trong lòng có loại sợ hãi không cách nào kiếm chế, có lẽ tôi bị tình yêu điên cuồng của Mã Lộ ảnh hưởng, trái tim nhảy thật nhanh, nó nhảy như dùng sức, dường như muốn đem sức lực toàn thân tôi chuyển hết đến tim, mới có thể duy trì động tác tần số cao của nó.

Tôi đi tới trước mặt B, thấy rõ mặt của cậu ấy, màu đỏ của máu diễm lệ như môi cậu ấy vậy, thê thảm như hồng mai rơi trong tuyết. Trái tim bởi vì màu sắc trên mặt cậu ấy mà đập mãnh liệt hơn, câu nói quan trọng kia sắp nói ra khỏi miệng. Cả người B ngã lên vai tôi, không có một chút phòng bị tôi lại hai chân mềm nhũn.

Đầu cậu ấy vô lực tựa lên vai tôi, âm thanh mơ hồ lẩm bẩm nói: “Trưởng ký túc xá, để tôi dựa một lát thôi.”

Xem ra tôi trong mắt B là cánh tay kiên cố, tứ chi tôi lần nữa rót vào năng lượng, trở thành một chỗ dựa khiến người yên tâm. Trong hậu trường vẫn có rất nhiều người, hai nhóm tiếp theo sắp lên sân khấu đều ở đây. Bọn họ thấp giọng trò chuyện với nhau, mơ hồ có thể nghe thấy có người học thuộc lời thoại, cũng có tiếng hít thở sâu rõ ràng, chắc là vì sắp lên sân khấu nên khẩn trương nhỉ.

Hô hấp của B ổn định nóng bỏng, phả lên vai tôi, xốp xốp tê tê, rất là thoải mái, lại có chút mệt nhọc. Tay phải tôi từ phía sau nhẹ nhàng ôm cậu ấy, vỗ mấy cái như dỗ em bé ngủ vậy. Không biết qua bao lâu, B rốt cuộc ngẩng đầu lên, đối mặt với tôi, có thể thấy rõ nét mệt mỏi, hưng phấn trộn lẫn trên mặt cậu ấy.

Một bạn nam đi ngang qua chúng tôi, cậu ấy vỗ B một cái: “Nhớ tối nay liên hoan bên cổng Đông, tôi đi trước.”

B gật đầu một cái, rồi nói với tôi: “Trưởng ký túc xá cám ơn cậu, buổi tối muốn đi ăn cùng tụi tôi không?”

“A, không tốt lắm đâu.” Người đi cùng đều là thuộc câu lạc bộ kịch nói, trừ B, tôi không biết ai cả.

“Đều là cùng khoa chúng ta thôi, cậu đều biết, ít nhất đều quen mặt.” Ánh mắt cậu ấy rũ thấp, giống như cún con, “Đi cùng tôi nhé, trưởng ký túc xá.”

Haiz, đi đi đi đi, coi như là rèn luyện năng lực xã giao của mình.

Qua khoảng một giờ, tôi với B đi tới quán cơm Tân Cương bên cổng Đông, người không quá nhiều. Tôi ngoan ngoãn ngồi cạnh B, B giới thiệu tôi với mọi người. Tôi yên lặng ăn cơm, nghe bọn họ tán gẫu, đầu tiên là buổi diễn hôm nay như thế nào, khoa kia biểu diễn như thế nào. Ban đầu chủ đề của mọi người đều rất đứng đắn, vây quanh festival kịch nói, về sau nữa, tám về cuộc sống riêng là trạng thái bình thường khi ăn liên hoan, trong khoa ai ai ai đang yêu đương, người nào lại chia tay, ai mới đổi bạn trai mỹ nam...

Tôi trước sau như một không thể nào tham dự những chủ đề này, chỉ biết dựng lỗ tai yên lặng nghe tám. Quả nhiên trong lòng mỗi người tâm hồn bà tám luôn hừng hực cháy. Nghe được không ít cái tên quen thuộc, trong khoa rất nhiều bạn tôi cũng chỉ biết tên, tên và mặt không tương đồng nhau, lần này cũng biết không ít chuyện liên quan tới họ. Nói ví dụ như một bạn nam thành tích cực tốt, cơ hồ môn nào cũng 4.0, cậu ấy và bạn gái yêu nhau rất lâu, từ cấp ba, đại học luôn ở đế đô. Nhung trường của cả hai người không cùng một khu, qua lại phải mất ba bốn tiếng, vừa cực vừa vui, nhưng mọi người đều rất coi trọng hai người họ.

Trò chuyện một hồi, bọn họ nhắc tới B. Một bạn nam hôm nay diễn bạn tốt của Mã Lộ uống một hớp bia, cười hì hì hỏi B: “Nè, bạn nữ khoa kinh doanh lần trước thế nào?”

Sau lưng tôi căng thẳng, trước giờ chưa từng nghe nói B có liên hệ quá sâu với những bạn nữ khác, tôi như lơ đãng nhìn B, cậu ấy không chú ý, ăn xong thức ăn trong miệng, dửng dưng giải thích: “Rất rất lâu rồi, tôi có nói với cô ấy hai câu, không gì khác biệt.”

Bạn nam kia tiếp tục chủ đề tài, trêu chọc: “Cậu còn chưa thoát ế sao? Trên tường tỏ tình thường xuyên có tên cậu.”

Một bạn nữ khác ồn ào lên: “Ha ha ha, lần này biểu diễn kết thúc khẳng định càng nhiều, dù sao cậu lại là 'Mã Lộ si tình' cơ mà.”

B lắc lắc tay, “Trên tường tỏ tình sao có thể coi là thật.”

Bạn nữ kia ánh mắt lấp lánh hỏi: “Vậy cậu có người mình thích không? Nếu có thì các tiểu nữ sinh cũng không cần tỏ tình trên tường mỗi ngày nữa.”

Tôi nghiêng đầu nhìn B, tôi cũng muốn biết cậu ấy có người mình thích không. Cậu ấy uống một chút bia, nhưng mặt không hề bị đỏ, hoàn toàn không nhìn ra. B vẫn chưa trả lời, bạn nam đó ngẩng đầu lên hỏi tôi: “XXX, cậu là bạn cùng phòng của cậu ấy chắc rành hơn chứ hả.”

Đột nhiên bị điểm danh tôi trừ “Hả” còn có thể nói gì, tôi ngây tại chỗ, tôi cũng không biết B có người mình thích không, tôi cũng muốn biết nữa nè (╯°Д°)╯ May mà B giúp tôi trả lời: “Chuyện này hỏi chính chủ là được, tôi có người mình thích rồi.”

Mọi người vỗ tay thét chói tai, tôi cúi đầu, không dám nhìn cậu ấy. Trong lòng chua chát, có chút sợ, sợ người cậu ấy thích không phải tôi, vậy mấy ngày nay chẳng phải tôi đều là tự mình đa tình? Lại sợ đúng là tôi...

Bạn nam vội vàng hỏi: “Mau mau mau, nói xem là ai!”

“Người ta còn chưa biết mà để các cậu biết trước, vậy thì không tốt lắm.” B cười khẽ một tiếng, tôi cũng không dám nhìn biểu cảm của cậu ấy.

“Vậy... cùng trường tụi mình hả?”

“Không bằng chơi Truth or Dare đi.” B không trực tiếp trả lời, nói sang chuyện khác.

“Ok ok!” Bạn nam đối diện lấy ra một chai bia rỗng, dọn chỗ giữa bàn ăn, tay cậu ấy đặt lên chai bia: “Chuẩn bị, xoay!”

Chai bia thủy tinh màu xanh xoay tròn xoay tròn, tốc độ chậm dần, rồi chậm rãi khoan thai xoay vòng, lúc sắp chỉ vào B, nó lại ương ngạnh thuận theo kim chỉ giờ di động một chút, miệng chai vừa vặn chỉ vào tôi.

Nằm không cũng trúng đạn. Bạn nam tiếc nuối thở dài: “Lần sau phải tới lượt B.”

“Cho nên... XXX cậu vẫn là xử nam hả?”

Tôi???? Sao mà mới lượt đầu đã bạo như vậy???

“Há há há há há há, nếu không trả lời thì phải uống hết bia nha.” Cậu ấy chỉ ly bia trước mặt tôi, không có ý tốt cười gian.

Tôi nâng ly lập tức uống sạch bia, bạn nam đối diện bao gồm B đều kinh hãi. Nói thật câu hỏi này không đặc biệt xúc phạm tôi, nhưng tôi không muốn trả lời cho lắm, cho nên trực tiếp uống cho xong chuyện.

B đến gần tôi, thấp giọng hỏi: “Cậu có thể uống bia không?”

Tôi giơ động tác OK với cậu ấy, cậu ấy vẫn có chút không yên tâm bổ sung: “Không thể uống cũng không cần uống, sẽ không ép cậu.”

Tôi lần nữa giơ tay OK.

Tiếp theo lại thêm mấy vòng, cũng không xoay tới đối tượng bọn họ mong muốn – B. Cuối cùng có một lần miệng chai chỉ vào B, cậu ấy vô tình cười.

Cũng đúng lúc đến phiên tôi hỏi, tôi có chút thấp thỏm, nhưng cũng giả vờ bình tĩnh hỏi: “Người cậu thích học cùng trường chúng ta sao?”

Khóe miệng cậu ấy cong lên, trong mắt tràn đầy nụ cười, rất khẳng định phun ra một chữ: “Ừ.”

Bạn nam thích náo nhiệt kia cười gian truy hỏi: “Vậy có phải đang ngồi trong đây không ta?”

Trong lúc vô tình tôi nhìn thấy cô gái đối diện diễn vai Minh Minh đột nhiên đỏ mặt, cô ấy lặng lẽ nhìn B một cái, lại tự nhiên hòa vào đám người nhiều chuyện. Không thể nào không thể nào, chẳng lẽ cô gái này thích B ư. Té ghế, vì kịch sinh tình chăng? (. _.) Ngay khi tôi nghĩ vớ vẩn, B trả lời: “Đây là câu hỏi tiếp theo rồi.”

Dồn người quá khó chịu! Lại qua mấy tua mới đến B. (╯°Д°)╯

“Cậu hiểu mà, câu hỏi vừa rồi.”

B cũng không sợ sệt, vẫn khẳng định nói: “Ừ.”

“Vậy...”

“Dừng được rồi.” B nâng ly bia, “Uống bia.”

Lại chơi mấy vòng, không ít câu hỏi cứ lặp lại, có hơi nhàm chán. Lúc này có người đề nghị dừng lại Truth đi, bắt đầu Dare, còn xin chủ quán một bộ bài Dare.

Chai lại bắt đầu chuyển động, tôi nhìn vòng tròn màu xanh, suy nghĩ chắc không phải tôi nữa đâu ha. Kết quả nói cái gì tới cái đó, lại một lần nữa xoay tới phía tôi.

Tôi thuận tay rút một lá bài, kỳ vọng nội dung không nên quá quá đáng, kết quả sợ điều gì sẽ gặp điều đó: “Ôm hôn người bên cạnh.”

Rất tốt rất tốt, bên trái tôi là vách tường bên phải là B. Tôi đã không muốn ngẩng đầu, tiếng mọi người ồn ào la hét bên tai không dứt. “Làm đi làm đi!” “Toang rồi!” “Lên luôn!” “Lần này không thể lấy bia thay thế!”

Tôi cảm thấy máu toàn bộ xông lên gương mặt và lỗ tai, tôi không nghi ngờ lỗ tai mình đỏ sắp nhỏ máu. B vỗ nhè nhẹ cánh tay tôi, ánh mắt tỏ ý tôi không muốn có thể không cần làm, không cần lo lắng.

Nếu như bây giờ tôi vẫn không rõ mình có thích B không, điều đó cũng quá giả. Nhưng “ôm hôn”, còn trước mặt mọi người, điều này đối với một kẻ độc thân lâu năm nụ hôn đầu vẫn còn đây như tôi thì tính khiêu chiến cũng quá mạnh, hơn nữa, cũng quá tùy tiện. Tôi không vui lòng cho lắm, nhưng tôi nhìn chăm chú ánh mắt dịu dàng của B, lại bị đầu độc chấp nhận bước lên trước, khiêu chiến bản thân.

Tôi nghiêng người sang, đối mặt với B. Hai cánh tay có vẻ cứng đờ nâng lên, rụt rè e sợ, lễ phép giữ khoảng cách nhất định ôm lấy B. A a a a a, cái này cũng quá giống vùi mình vào lòng rồi nhé. U hu hu.

B khích lệ nhìn tôi, mặt tôi cách cậu ấy càng ngày càng gần, thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng hô hấp của cậu ấy. Tôi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt cậu ấy, hóa ra mặt tôi đã đỏ bừng rồi, so với trái cà chua trong đĩa trái cây còn đỏ hơn. Tôi nhìn chằm chằm môi của cậu ấy, cậu ấy đã xóa son môi diễm lệ trên sân khấu, hiện ra màu môi chân thật của cậu ấy. Bởi vì uống bia, môi của cậu ấy trơn bóng, giống như miếng thạch trái cây của Q Đạn Mỹ Vị, tôi còn chưa được ăn, nhưng nó tất nhiên rất ngọt. Tôi nhắm mắt lại, lấy dũng khí, lúc hai môi dán vào nhau, đột nhiên cảm giác trước mắt tối sầm, tôi mở mắt ra, hóa ra vừa rồi B kéo cái áo trên lưng ghế đắp lên đầu hai chúng tôi. Động tác quá vội vàng, che không kín gì cả, vạt áo có không ít ánh sáng chui vào, đủ để tôi thấy rõ ánh mắt lấp lánh của cậu ấy, giống như sao trên trời.

Mặc dù áo che đơn sơ, nhưng đủ để cho người chung quanh không thấy rõ người bên dưới lớp áo đang làm gì. Tôi rõ ràng có thể dừng lại vào lúc này, không hôn cậu ấy. Nhưng tôi vẫn chạm phải cánh môi mềm mại ẩm ướt, mềm như vừa ăn nấm vậy, còn là nấm nấu rượu, tản ra mùi lúa mạch tinh khiết. Tôi đắm chìm trong xúc cảm xa lạ, một tay khác của B ôm eo tôi ở dưới bàn, tôi không dám cử động, eo không dám cử cđộng, miệng cũng không dám cử động. Môi con trai cũng mềm như vậy nha, mặc dù tôi không dám tiến thêm một bước, cũng không muốn kết thúc vào lúc này.

Một lớp áo mong mỏng chắn hai thế giới, bên ngoài là người của thế tục ồn ào náo động, bên trong là một đôi ngọt ngào vụng trộm.

Bên ngoài đòi xem mặt, bọn họ không biết người dưới lớp áo tim đập thật là nhanh, đúng như người bên trong cũng không quan tâm bên ngoài ồn ào.

Không biết qua bao lâu, tay đặt ngang hông tôi bóp một cái, tôi không chú ý, trong miệng tràn ra ít âm thanh mập mờ. Bàn tay làm loạn ngang hông còn ôm chặt hơn, nhưng tôi kịp phản ứng, rời xa xúc cảm tôi thích, buông tay ôm cậu ấy, từ dưới lớp áo quay về thế giới bên ngoài.

Lầu 126 (Man phiến giả hầu): A a a a a a a a a a! Xỉu ngang! Tôi đăng bài liền! Hu hu hu (⁄ ⁄>⁄ ω ⁄<⁄ ⁄) Giúp mọi người xem qua rồi, chủ po là một bé dễ thương! Thích cậu ấy!

Lầu 127 (Không thể dùng biệt danh): Hâm mộ lầu trên, tôi cũng muốn gặp chủ po!

Lầu 128 (Ba bốn năm sáu cái chân gà chiên): B thật dịu dàng nga, yêu rồi yêu rồi! Mong chờ thoát ế nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.