12/16 23:30
WXID123456: Vô cùng may mắn vào ngày thứ hai của tuyết đầu mùa năm nay đi triển lãm kỷ niệm sáu trăm năm cố cung, chủ đề lần này là “Đan Thần Vĩnh Cố“. Hai chữ “Đan” và “Thần” ghép với nhau lại rất có ý vị. Vì triển lãm lần này tôi còn lên bilibili bù lại kiến thức cố cung.
“Đan” là màu sắc tường cung, “Thần” là cung điện thâm thúy. Triển lãm chia thành ba phần: “Cung Thành Nhất Thể”, chủ yếu giới thiệu tử cấm thành của triều Minh; “Hữu Dung Nãi Đại” thì nghiêng về thời kỳ chuyển dời tử cấm thành triều Thanh, cũng là thời đại tử cấm thành huy hoàng nhất, theo triều Minh vốn chỉ xây lại hoặc tu bổ một số, kiến trúc toàn thể càng đoan trang hoa mỹ; phần cuối cùng là “Sinh Sinh Bất Tức”, khi đế chế tiêu vong, tử cấm thành từ cung điện tư nhân biến thành điểm du lịch công cộng mà bây giờ chúng ta bỏ tiền mua vé là có thể thăm viếng. Nghĩ tới Phổ Nghi* còn phải mua vé vào sân nhà mình, thật khiến người thổn thức.
*Phổ Nghi: Ái Tân Giác La Phổ Nghi – vị vua cuối cùng của nhà Thanh
(Cung Thành Nhất Thể - cung điện và bờ tường là một thể; Hữu Dung Nãi Đại – rộng lớn như biển; Sinh Sinh Bất Tức – sinh sôi không ngừng)
Chủ đề thứ ba trong triển lãm rất nhiều văn kiện đã sửa và bản đồ kiến trúc của cố cung. Nhớ hồi cấp ba tôi có một học trưởng học ngành bảo vệ kiến trúc cổ, nghỉ hè năm ngoái anh ấy còn tới bộ kiến tạo cổ của cố cung thực tập, nghiên cứu cửa lưu ly. Cảm giác xem qua Tôi Ở Cố Cung Sửa Văn Vật cũng sẽ hâm mộ đi.
Gần đây anh ấy ở Đan Dương, khảo sát tượng đá lăng mộ Nam triều địa phương. Chia sẻ rất nhiều kỳ lân, thiên lộc, hình thái khác nhau. Tôi thích nhất là hình anh ấy chụp ở chùa Sùng Thiện Thái Nguyên. Ngôi chùa kia tuổi đời rất xưa, lớp tráng kim của tượng phật bị tróc ra, trên pho tượng tích bụi đã lâu, cũng không giấu được từ bị trên mặt phật và trang sức tinh xảo. Đáng tiếc ngôi chùa này còn đang được tu sửa, trong vòng một hai năm cũng sẽ không mở cửa. Hy vọng đến lúc đó có thể đi tham quan thử.
*Nam triều: gồm nhà Tống, Tề, Lương, Trần
*chùa Sùng Thiện: xây dựng từ đời Đường, nằm ở thành phố Thái Nguyên, tỉnh Sơn Tây, giờ là di tích văn hóa bảo vệ trọng điểm quốc gia
Nói đến kiến trúc cổ, hồi cấp ba tôi còn từng cân nhắc ngắn ngủi có nên thi kiến trúc học hay không. Nhưng tra tài liệu phát hiện xây dựng dân dụng thức đêm là trạng thái bình thường, nghĩ lại thấy mình quả thực không có lá gan đó, nên không giải quyết được gì. Mà học trưởng này vẫn là người rất kiên định yêu thích kiến trúc học, còn chọn bảo vệ kiến trúc cổ càng ít được chú ý. Mặc dù anh ấy từ khịa năm đó mình rốt cuộc đần độn biết bao, 18 tuổi chỉ cảm thấy càng không có tiền càng cao quý, càng thức đêm càng lên đời. Giờ đang cực lực khuyên các học đệ học muội đừng chen vào ngành kỹ thuật truyền thống như xây dựng dân dụng này. Anh ấy cũng sẽ bất đắc dĩ than thở: “Học kiến trúc không cứu được Trung Quốc, không cứu được lịch sử, thậm chí không cứu được kiến trúc.” Haiz, lòng chua xót trào nước mắt trong đó, cũng chỉ có thể cảm nhận từ những lúc anh ấy thỉnh thoảng thổ lộ một ít cảm khái.
Trong triển lãm sáu trăm năm người tấp nập, ra khỏi triển lãm cũng thanh tịnh không ít. Tường đỏ vẫn như cũ, tuyết trắng cây xanh. Trên tường thỉnh thoảng xuất hiện mấy con mèo màu lông tươi sáng, lông xù xù, nhịp bước ngang nhiên, thể hiện ra khí phách đế đô.
Chúng tôi theo chỉ dẫn trong video đi xem Dưỡng Tâm Điện mà video nói. Tên ký túc xá của D chính là “Dưỡng Tâm Điện”, đủ thấy danh tiếng vang dội của Dưỡng Tâm Điện. Nơi này đặc biệt là hiên sau của chính điện, bên trên không dùng lưu ly không thường gặp, mà là minh ngói. Minh ngói là dùng một loại vỏ sò tên là “hải nguyệt”, bằng phẳng trong suốt, hình tròn mỏng. Ánh sáng tự nhiên ngoài phòng xuyên qua minh ngói trên cửa sổ hoa, lấy ánh sáng kém hơn thủy tinh hiện đại, nhưng có cảm giác hoàng hôn buổi chiều rất khác.
Cho đến chúng tôi đi mỏi chân, mới từ Đông Hoa Cung ra khỏi cố cung. Nhìn vọng lâu thật dài đứng sững trong yên lặng, nhớ lại trong một video nọ, mấy đời người kiến tạo cổ tu sửa chín xà nhà mười tám cột bảy mươi hai nóc, mới có thể giữ nó sừng sững mưa gió trăm năm không ngã. Có lẽ đây cũng là tình cảm ấp ôm của học trưởng kia nhỉ.
Đây không phải là lần đầu tiên tới cố cung, nhưng là lần đầu tiên nắm tay B bước chậm trong tử cấm thành vội vả năm tháng được ghi chép lại. Tất cả lịch sử đều là người lịch sử. Đến năm sau khi hoa hải đường nở, lại tới ngắm tường đỏ ngói vàng.
Lầu 159 (Không thể dùng biệt danh): Thật hâm mộ người ở đế đô nha. Bây giờ không đi được cố cung, bỏ qua triển lãm lần này lại phải chờ một trăm năm.
Lầu 160 (HTWE): Đợt trước đi cố cung nhìn thấy con mèo lớn màu cam (mèo cam toàn lớn) đang muốn bắt chim, tiểu ca bảo an lập tức chạy tới, cưng chìu trách móc nói: “Không phải mới đút no mày sao? Ta không thể sát sinh không sát sinh.” Thật là ngọt thật là ngọt nha. Mèo hoang của cố cung rất là khí độ bất phàm đó, luôn khí định thần nhàn, thong dong thảnh thơi. Bọn nó sống thật vui vẻ nha, hiu hiu hiu, dân đi làm không ngày nghỉ muốn trở thành con mèo.
12/26 23:30
WXID123456: Gần đây thật vui nha! Nghỉ đông cùng B thực tập ở một công ty nước ngoài, nhưng hai chúng ta không chung một team. Cậu ấy trừ làm vài việc vặt ra còn phải làm lập trình các loại. Nếu là tôi, Excel trường tồn...
Không khí ở công ty nước ngoài vẫn rất ung dung, mỗi sáng sớm thực tập sinh chúng tôi tới sớm hơn nhân viên chính thức. Công ty cách trường chúng tôi không xa, không có xe điện ngầm đi thẳng tới, nhưng xe buýt siêu cấp thuận lợi, ba mươi phút là đến rồi, giờ cao điểm buổi sáng cũng không quá kẹt xe. Buổi trưa, tôi và B sẽ ở nhà ăn công ty ăn đơn giản vài món, đúng sáu giờ chiều tan ca. Buổi tối nhiều thời gian, có thể ăn một bữa thật ngon.
Công ty ở đường Vọng Kinh, đi qua một con đường thì có một quảng trường mua sắm, vô cùng thuận lợi. Đèn đường lấp lánh, đêm mùa đông cũng không giá rét. Đề cử một quán mì Hồ Nam ở đây, mì rất ngon, thịt bò xắt mỏng vừa thơm vừa cay. Đậu ngâm quán tự muối, chua chua giòn giòn khai vị, làm cho người ta không nhịn được ăn nhiều. Mùi có hơi nồng, ăn xong sẽ khát. Nhưng kèm với rượu trứng sữa, sữa siêu đủ vị, uống vào hơn trơn, có thể giải ngán.
Ban đêm quảng trường mua sắm không nhiều người, tôi và B cơm nước xong sẽ tản bộ trên đường phố vắng lạnh. Không biết nhiệt độ mùa đông năm nay có phải là không thấp quá hay không, đi cùng với B cũng không sợ gió rét. Chúng tôi trên đường đến trạm xe buýt tìm xem có xe điện công cộng hay không. Các khu đều có xe đạp công cộng hoặc vàng hoặc xanh lá hoặc xanh lam, nhưng xe điện công cộng đen vàng phối hợp là có một không hai khu Triều Dương.
Nếu như có thể tìm được xe điện đầy đủ điện, chúng tôi cũng sẽ không cần ngồi xe buýt nữa, mà là cùng cưỡi lừa điện. Chúng tôi đặt cho nó một nickname, gọi là “Xe Du Du”, linh cảm tới từ biệt danh taxi của nước Thái.
Hồi cấp hai tôi có một thời gian chạy xe điện đi học, nhưng đã rất lâu không chạy rồi. Vì vậy để B ngồi yên trước, tôi ngồi yên sau. B đôi khi quên mang bao tay, tôi sẽ đưa bao tay mình cho cậu ấy. Mà tay tôi thì nhét vào túi áo của cậu ấy, ôm thật chặt cậu ấy.
“Lên đường! Du du du...” Tôi giơ chân lên, mặt dán lên lưng B, bật lộ trình hơn hai mươi phút.
Giờ này có rất nhiều dân đi làm còn không có tan ca, trên vỉa hè xe rất ít, trên vỉa hè có nhóm người rời rạc. Gió thật to, mặc dù đội mũ, nhưng gió quát lên mặt có hơi rát.
Tôi ở trong gió hỏi B: “Cậu có lạnh không á?”
Giọng của B ở trong gió có chút lơ lửng: “Có khẩu trang và mũ rồi, không lạnh.”
Tay tôi ở trong túi áo cậu ấy xòe ra, ở trong áo che chở eo cậu ấy. Mặt cũng vùi trong áo khoác của cậu ấy.
Đi qua một ngã tư, tôi nhìn thấy ven đường có hai nam sinh đang đi, đều mặc áo lông vũ màu đen. Một người trong đó đi trên bục cây xanh chật hẹp, lảo đảo lắc lư. Một nam sinh khác đi bên cạnh cậu ấy. Hai người trò chuyện, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười. Nam sinh đứng trên bục không chú ý, chân trái bị hẫng, người nghiêng qua. Nam sinh đi bên dưới lanh tay lẹ mắt đón lấy cậu ấy, ôm cậu ấy vào trong ngực.
Tôi ma sát áo B, ôm cậu ấy chặt hơn
Qua một sườn núi, tôi nhìn thấy bên cạnh có một trường học, ngoài cổng trường có không ít phụ huynh đang đợi con. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, trên cửa có mấy chữ đỏ rực, “Đây là trường trung học trực thuộc đại học Nhân Dân, hóa ra gần trường mình như vậy.”
B không quay đầu, đáp: “Ừ, khu dạy học của Triêu Dương, trường trọng điểm ở khu này bên cạnh đại học Nhân Dân.”
“Có nghĩa là bán bất động sản gần trường có thể xây một tòa nhà trong khu vực trường trung học trực thuộc đai học Nhân Dân to như tàu sân bay mà trên mạng nói sao?” Tôi nghĩ đến một đoạn ngắn tôi từng thấy trước đây, nhạo báng.
“Không hơn không kém.”
“Vậy cậu học cấp ba ở đâu học nha?” Tôi nhéo bụng của cậu ấy một cái, xuyên thấu qua áo lông vũ sờ tới áo len mềm mại.
“Ở trường trung học ba mẹ tôi dạy, không phải trường nổi tiếng gì.” Cậu ấy hơi nghiêng đầu nhìn tôi, “Ít nhất kém hơn ngôi trường nổi tiếng cả nước này.”
“Tôi có hơi muốn đi thăm trường cấp ba của cậu nè.” Tôi dùng cằm gõ lên lưng cậu ấy.
Cậu ấy im lặng một lát, đồng ý: “Được, nhưng khoảng thời gian này không tiện lắm. Phòng chống dịch bệnh, quản rất nghiêm. Sau nghỉ đông tôi đưa cậu đi.”
“Được nhoe!” Tôi vui vẻ nói, mong đợi năm sau đi thăm trường cấp ba của B. Luôn cảm thấy p ba năm cấp ba mặc dù trong cả một đời người thật dài chẳng qua chỉ là mấy năm ngắn ngủi, nhưng ý nghĩa sâu xa, vẫn sinh động dù thời gian trôi. Muốn đi ngăm ngôi trường cậu ấy đã từng trưởng thành ở đó.
“Sau này nếu như cậu tới nhà tôi, tôi cũng dẫn cậu tới trường cấp ba của tôi.” Ta nhớ tới nhà hoc hồi cấp ba, ngói lớn trăng trắng, văn nhã tươi đẹp. Trong ký ức trước kia luôn có A, mồ hôi trên đường đua, quả bóng lăn trên sân, ống nghiệm trong phòng thí nghiệm, tiếng cười trong hành lang... quá nhiều, bây giờ biến thành từng trang PTT mỏng manh, bay bay trong đầu.
Tôi có thể dẫn B từng bước một đi qua con đường từ nhà tôi đến trường. Trên đường có bệnh viện, một bên tường sát đường lớn của bệnh viện đóng đầy hoa tường vi. Cuối xuân mỗi năm, một tường hồn nhiên rực rỡ. Ở ngã tư gần trường nhất, có một quán đồ nhật trang trí rất đẹp, ngoài cửa có từng hàng trúc, u tĩnh nhã trí. Lẩu Sukiyaki ở đó ăn cũng ngon lắm, ăn tới cuối cùng cũng sẽ không cảm thấy quá ngọt. Tôi có thể nắm tay cậu ấy, đi tham quan phòng học lớp mười lớp mười một lớp mười hai của tôi, nói một vài chuyện thú vị mình còn nhớ, ví như câu cửa miệng của một giáo viên, một bạn nào đó chơi bõng vô tình gãy chân trước kỳ huấn luyện quân sự, trực tiếp không cần tham gia...
Ký ức ngập tràn, có không ít thứ có thể chia sẻ với B, cùng nhau bước vào thời gian thoi đưa, lưu lại kỷ niệm mới. Không biết lúc nào có thể thực hiện đây? Kỳ nghỉ đông này hình như có hơi sớm quá, kỳ nghỉ hè cũng không tệ. Đáng tiếc còn chưa thể come out với ba mẹ, dù B tới nhà tôi cũng chỉ có thể xem thành bạn tốt và bạn cùng phòng.
Không sao hết, đều sẽ có cơ hội. Bây giờ phải chờ tôi đi làm mấy năm, phương diện kinh tế không cần dựa vào ba mẹ nữa, dồn sức công khai với ba mẹ. Nếu như ba mẹ quả thực không chấp nhận được, vậy tôi tiếp tục chờ ở đế đô. Theo thời gian, luôn có thể chờ được ngày ba mẹ tiếp nhận. Haiz, gánh nặng đường xa.
Chúng tôi dừng ở ngã tư cổng Nam, ven đường còn hai quán lề đường bán mì lạnh* nướng. B quay đầu hỏi tôi: “Cậu định ở lại đế đô sao?”
*một loại mì lạnh dạng miếng, mỏng, trước phết trứng trên mặt để nướng rồi cho thêm topping cuộn lại
Cũng không biết có phải thần giao cách cảm hay không, tôi đúng lúc cũng đang nghĩ đến chuyện ở lại đế đô.
“Muốn nha.” Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, “Bây giờ xếp hạng chuyên ngành của tôi cũng không tệ lắm, chỉ cần học kỳ sau đừng quá thấp điểm, năm tư đại học chắc có thể lấy được xét thẳng lên nghiên cứu sinh. Nhưng trường chúng ta hoặc là trường ngoài, thì đến lúc đó suy nghĩ thêm.”
“Nghiên cứu năm nhất đi học, nghiên cứu năm hai thực tập. Đi làm ở đâu thì cũng chưa nghĩ ra, nhưng ở đế đô khẳng định có thể tìm được công việc. Nếu tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi, tỷ lệ lấy được hộ khẩu cũng lớn hơn. Nếu như đến doanh nghiệp nhà nước, vậy dễ lấy hộ khẩu hơn.”
Đèn xanh sáng, B chạy xe Du Du tiến lên trước, tạm thời ngừng đề tài.
Vào trường, chúng tôi đi trên con đường trải nhựa. Trong sân trường chỉ có lưa thưa mấy người. B nắm tay tôi, chúng tôi đi dưới cành cây bạch dương thật cao thật, bóng cây đong đưa.
“Tôi không cần lấy hộ khẩu, muốn năm tư đại học tốt nghiệp rồi trực tiếp đi làm. Sớm kiếm tiền.” Cậu ấy cười với tôi, “Mấy học kỳ sau không nhiều môn, tôi đều có thể đi thực tập, nhưng sẽ mệt mỏi một chút.” Cậu ấy bóp tay tôi một cái.
“Yên tâm, tôi sẽ làm chỗ dựa kiên cố của cậu.” Tôi bóp lại, rồi đi mấy bước, “Haiz, cậu cũng liều quá nha. Nói thật, hồi trước tôi còn cảm thấy ít nhiều gì sẽ thoải mái một chút.”
“Có niềm khó xử riêng.” Cậu ấy buông tay ra, cánh tay khoác lên vai tôi, còn ôm tôi, “Ba mẹ tôi là giáo viên trung học bình thường, trước kia lớn lên trong hẻm ở góc xó xỉnh, không có bao nhiêu của cải.”
“Từng bước một làm cái gì chắc cái đó, lên đại học, ra trường được bố trí công việc. Ban đầu ở nhà mà trường phân phối, sau đó gom góp tiền, vừa vặn trước khi nhà đất sốt giá mua được căn hộ nhỏ, ngay phụ cận Cung Thái Dương.”
“Đây chính là toàn bộ tài sản cố định của nhà tôi.”
Tôi không nhịn được cười ra tiếng, sao cậu ấy lại giống anh chàng thông báo của cải trên bàn coi mắt thế, điều kiện gia đình toàn bộ nói hết.
“Rất buồn cười sao?”
Tôi thu khóe môi, cố ý chua xót nói: “Đây chính là Versailles* sao? Hiểu hiểu. Căn nhà mua qua vay ngân hàng ở thành phố nhỏ vành đai mười tám của tôi căn bản không so được mà.”
* Versailles: văn học Versailles loại hình văn học phô trương một cách khiêm tốn
Tay cậu ấy khoác lên vai tôi bóp bóp gò má tôi, giải thích: “Không có khoa trương như vậy đâu. Ba mẹ tôi vẫn ở tại căn hộ hồi xưa, căn thứ hai thì cho thuê, mỗi một tháng thu chút tiền thuê. Không có gì bất ngờ xảy ra, hai căn nhà này đều cũng sẽ không bán đi. Cho nên nhìn sơ tài sản gia đình tạm được, nhưng tài sản lưu động kém hơn đa số gia đình A8*.”
*gia đình A8: tài sản cá nhân có 8 chữ số; ví dụ 10 triệu tệ ~ 36 tỷ VND
“Cho nên chúng ta phải kiếm thật nhiều tiền!” Tôi nắm chặt quả đấm làm ra trạng thái phấn đấu, “Nhà không cần con nít thì mua căn hộ 40 mét vuông là đủ. Tính theo giá nhà 100 ngàn một mét vuông, căn hộ dưới 90 mét vuông, tiền cọc chỉ cần 20%. Tính ra chỉ cần 800 ngàn!” (~2 tỷ 8)
Tôi xòe tay hình chữ bát: “Quả nhiên đế đô khiế tôi thoải mái hơn, cảm thấy 800 ngàn hình như cũng không phải không thể tiếp nhận.”
Tôi nhìn ánh mắt bên trên khẩu trang của cậu ấy, rất nghiêm túc lại tràn đầy động lực tưởng tượng: “Tích góm thêm mấy năm. Mấy năm trước cũng chỉ tiền thuê nhà chiếm phần lớn, nếu như hai chúng ta ở chung, gánh nặng sẽ không nặng quá nữa.”
Tôi nện mạnh lên lưng B, kích động nhảy lên: “Cảm giác cũng không tệ lắm phải không. Tôi vẽ bánh nướng thế này đủ khiến cậu động tâm không?”
So ra, B ổn định không ít, nhưng tôi nhìn ra trong mắt cậu ấy tràn đầy nụ cười, ánh trăng nhỏ vụn hòa vào trong, dịu dàng như nước: “Được, vậy trước tôi kiếm tiền. Sau khi tan ca cậu có thể tới đón tôi không? Nghe nói nhân viên tài chính vô cùng vô cùng mệt.” Cậu ấy nói rồi, đầu đặt lên vai tôi.
“Khẳng định rồi nha. Chờ tới lúc cậu tan ca nói không chừng xe điện ngầm cũng ngừng chạy luôn.” Hồi trước thỉnh thoảng rất khuya tôi mới về trường còn thấy trong cao ốc sáng đèn đó, cũng không phải không thể nào, “Vậy chúng ta tiếp tục đi xe Du Du về. À không, có thể mua một con lừa điện, tôi chạy đi đón cậu.”
B cười ra tiếng, “Được, tôi rất mong đợi.”
Lầu 162 (Khi thể xốp gặp cơ vòng hậu môn): Trong kế hoạch tương lai có đối phương, hu hu hu, thật ngọt. Tui lại một lần nữa tin vào tình yêu rồi!
Lầu 163 (Man phiến giả hầu): Tự nhiên cũng muốn trở về cấp ba, emo hung hăng
Lầu 164 (Tử gián giả tru): Nghỉ đông lần này trở về đi, thuận tiện thăm thầy cô
Lầu 165 (Man phiến giả hầu): Có đạo lý, vừa vặn tới trường cấp ba hướng nghiệp, dụ thêm mấy học đệ học muội!
Lầu 166 (Phấn phấn phấn hoa): Không hổ là đế đô, giá nhà khuyến khích giảm, chạy lẹ chạy lẹ...
Lầu 167 (Bạn làm hư Word thì còn Excel mà): Lầu trên của lầu trên không lẽ cũng là trúc mã trúc mã cấp ba cùng nhau lớn lên đi! Tui cũng emo hung hăng nè! Sao có thể ngọt như vậy!