Edit by Khang Vy
- -------------------------
Chu Yến Hỗn kiềm chế tâm trạng không vui vì cãi nhau với ba, tâm tình bình tĩnh đi gặp ông nội.
Lần trước khi ông nội làm phẫu thuật, bác sĩ đã nói rõ ràng, cho dù phẫu thuật thành công nhưng tuổi của ông đã quá lớn, cũng không dám đảm bảo còn có thể sống được bao lâu.
Sau khi ông Chu xuất viện, quả nhiên trạng thái cơ thể không được tốt lắm, hữu khí vô lực, dần dần mỗi ngày cũng khó xuống được giường.
Lúc Chu Nông mới ra viện thì ở nhà con trai cả Chu Sơn Lâm, sau đó không muốn tiếp tục ở lại nhà con trai nữa, ông đã gần đất xa trời, không thể khiến con trai cháu trai chịu khổ vì ông được, do đó mà cố chấp muốn quay về nhà cũ với người bạn già của mình.
Con gái lo cho thân thể ông, mời bác sĩ tới ở cùng hai ông bà già, còn có người làm và bảo vệ cũng đều ở bên.
Ông nội cả ngày đều trong trạng thái mơ mơ màng màng, đêm trước lúc Chu Yến Hỗn hỗn tới nơi, ông nội đã ngủ rồi, sáng nay cậu cũng chưa thể nói lời nào với ông, ngược lại vì chuyện hôn thê mà cãi nhau với ba một trận, mới có chuyện đi chơi bóng rổ phát tiết như sáng sớm nay.
Nhà cũ ở thành cổ, nghỉ hè nhiều học sinh, vừa rồi Chu Yến Hỗn chơi bóng rổ cùng bọn họ.
Ông nội tỉnh lại, Chu Yến Hỗn vội chạy qua đặt gối đầu ra sau lưng ông, đỡ ông tựa vào đầu giường, “Ông nội chậm chút thôi.”
Chu Nông làm bạn với Chu Yến Hỗn bao nhiêu năm nay, từng bước đi lời nói của cậu đều do ông dạy.
Chu Nông ưu ái Chu Yến Hỗn nhất trong mấy đứa cháu, hơn nữa đối với đứa trẻ mình trông nom từ nhỏ đến lớn càng có tình cảm sâu nặng, cậu lại là người thông minh, làm cái gì cũng luôn xuất sắc, Chu Nông rất thích đứa nhỏ này.
Bây giờ ông vừa thấy Chu Yến Hỗn đã cười, vỗ tay cậu nói, “Tiểu Hỗn tới rồi.”
Chu Yến Hỗn nhẹ giọng hỏi, “Ông nội đói bụng chưa, muốn ăn gì không?”
Chu Nông lắc đầu, nhìn Chu Yến Hỗn giống như không bao giờ đủ, từ tận đáy lòng, ông vẫn lưu luyến thằng bé nhất.
Hồi lâu sau, ông thở dài, “Tiểu Hỗn à, ông nội lo cho con nhất đấy.”
Chu Yến Hỗn biết ông nội lại muốn đề cập tới chuyện hôn sự của mình.
Chu Yến Hỗn cúi đầu vỗ về mu bàn tay khô ráp của ông, thấp giọng nói, “Ông nội, con không muốn cưới Kiều Mạn Mạn, con không thích.”
Ba Chu lập tức lạnh nhạt nói, “Chu Yến Hỗn! Nói chuyện với ông thì chú ý một chút!”
Chu Nông xua tay, “Mắng con trai con làm cái gì, không sao. Tiểu Hỗn, vậy con nói cho ông, con thích ai, có người mình yêu rồi sao?”
Chu Yến Hỗn lắc đầu, “Không có.”
Truyện được edit bởi NHÀ CỦA TÁOO và chỉ được đăng tải duy nhất tại taoocutedangiu.wordpress.com
Ông nội Chu cười, “Con xem, vậy nên con vẫn khiến cho ông nội lo lắng.”
“...”
Chu Yến Hỗn không dám tranh luận kích thich ông nội, trực tiếp hất cằm về phía anh trai mình, “Ông nội, anh trai con còn chưa kết hôn đâu.”
Ba Chu nói, “Anh con có bạn gái rồi.”
Chu Yến Hỗn nhìn anh trai mình mặc áo trắng quần đen ở cửa, dáng vẻ nghe lời.
Cậu nói, “Ai mà biết được bạn giá thật hay giả, bảo yêu nhau năm sáu năm rồi mà chưa đưa về nhà? Có khi mấy lần gọi video cũng là giả cả.”
Chu Yến Hoài nhíu mày, “Tiểu Hỗn, em đừng làm ông nội tức giận.”
Chu Nông cười khẽ, “Gì mà tức hay không, nửa cái thân già này của ông cũng sắp vào quan tài rồi, không tức giận.”
Chu Yến Hỗn cúi đầu, “Ông nội, ông đừng nói bậy.”
Ông nội Chu vỗ lên tay cậu, thở dài một tiếng, “Con đó, từ nhỏ đã không ai quản được. Ông nội muốn trước khi đi có thể nhìn thấy chuyện hôn nhân đại sự của con được giải quyết. Một cuộc hôn nhân hạnh phúc, bạn đời của con phải ở bên con năm sáu mười năm, giống như ông và bà nội vậy, có tiếng nói chung, đời này chỉ có cái chết mới có thể chia cắt. Bây giờ tỉ lệ ly hôn cũng quá cao, ông nội lo cho tương lai của con. Đứa bé Kiều Mạn Mạn kia cũng có tiếng nói chung với con, tính cách tốt, ông nội rất thích.”
Chu Nông nói một đoạn dài, dùng sức lực rất lớn, đứt quãng nói hồi lâu.
Chu Yến Hỗn tuyệt đối không thỏa hiệp, “Ông nội, đó là ông thích, tóm lại con không thích, con sẽ không kết hôn.”
Mẹ Chu vội vỗ bả vai cậu, “Tiểu Hỗn, đừng nói chuyện như thế với ông nội, có chuyện gì từ từ nói.”
Chu Yến Hỗn âm trầm nhắm mắt lại, vẫn câu nói cũ vô cùng kiên định, “Ông nội, con tuyệt đối sẽ không kết hôn với Kiều Mạn Mạn.”
Chu Nông không nói chuyện, hai mắt dần nhắm lại.
Sau đó hô hấp dần trở nên dồn dập, hít từng ngụm khí giống như hen suyễn, cả người run rẩy.
Ba Chu vội đẩy Chu Yến Hỗn ra, hô to, “Ba! Ba!”
Bà nội Chu cũng nóng nảy kêu lên, “Ông Chu, ông Chu, ông mau tỉnh lại, gắng gượng một chút.”
Mẹ Chu cũng vội vàng kêu lên, “Bác sĩ, bác sĩ đâu rồi!”
Chu Yến Hoài túm Chu Yến Hỗn sang một bên rồi gọi điện thoại cho xe cấp cứu.
*
Ghế dài ngoài cửa phòng cấp cứu bệnh viện, cả nhà họ Chu nín thở chờ đợi kết quả, không khí trầm trọng.
Chu Yến Hỗn không nói lời nào mà cúi đầu đứng ở một bên.
Cậu mặc áo phông trắng, sắc mặt trắng bệch.
Bà nội Chu đau lòng cháu trai, thở dài gọi cậu, “Tiểu Hỗn, con lại đây ngồi một lát, đừng đứng nữa, mệt đấy.”
Chu Yến Hỗn lắc đầu, “Bà nội ngồi đi, con không ngồi.”
Một lát sau, cậu mới đi qua, ngồi xổm trước mặt bà nội, ngửa đầu nói, “Bà nội, con xin lỗi.”
Lần trước phẫu thuật, bà Chu đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần, cũng biết ông bạn già của mình có thể sống lâu thêm một năm cũng là phúc nhà bọn họ, cũng là phúc của bà.
Bà nội Chu vỗ nhẹ bả vai cậu, thở dài, “Ông nội tuổi đã lớn, dù cho có là kết quả gì cũng đều là số phận, không liên quan tới con.”
Ba Chu ôm bả vai ngồi một bên trầm mặt, muốn xen vào nói một câu lần này ông nội không cứu được chính là do Chu Yến Hỗn, mẹ Chu vội kéo cánh tay để ông câm miệng, ba Chu hít sâu một hơi, chịu đựng.
Chu Yến Hỗn nhẹ giọng hỏi, “Bà nội, bà cũng muốn để con đính hôn.”
Ông bà nội chu làm cùng một viện nghiên cứu, cảm thụ được lớn nhất đời này chính là tầm quan trọng của tiếng nói chung, suy nghĩ giống nhau sẽ không thường xuyên cãi vã, bối cảnh gia đình tương đồng cũng sẽ không có nhiều phiền lòng.
Bà nội Chu biết người trong nhà đều muốn hoàn thành tất cả tâm nguyện của ông Chu trước khi ông đi, một trong số đó chính là chuyện hôn nhân đại sự của Chu Yến Hỗn.
Nhưng mà, bà sẽ không ép buộc cháu trai của mình.
Bà nội nói, “Bà nội không ép con, nhưng mà, bà nội cũng cho rằng đứa bé Mạn Mạn kia là thích hợp nhất.”
Chu Yến Hỗn không đáp lại, đứng dậy ôm lấy bà.
Chu Yến Hoài ngồi một bên vẫn luôn nhìn ra, đáy lòng Chu Yến Hỗn có một đáp án kiên định, cậu sẽ không cưới, không thích, không có cảm giác gì với Kiều Mạn Mạn.
Đáy lòng Chu Yến Hỗn bây giờ có lẽ đang tự trách bản thân, tự cảm thấy mình là đầu sỏ gây tội khiến ông nội không có cách nào mỉm cười nơi chín suối.
Chu Yến Hoài đi qua vỗ vai Chu Yến Hỗn, ý bảo cậu theo anh đi tới lối thoát hiểm.
Chu Yến Hoài đi trước, Chu Yến Hỗn lặng lẽ theo sau.
Ba Chu thấy thế, lạnh nhạt nói, “Đi đâu?”
Giọng điệu lạnh như băng này của ông rõ ràng chỉ nhằm vào một mình Chu Yến Hỗn.
Bước chân cậu ngừng lại, Chu Yến Hoài quay đầu nói, “Ba, con nói với Tiểu Hỗn vài câu, không đi đâu cả.”
Lúc này ba Chu mới từ bỏ, đồng thời lại lạnh lùng nhìn Chu Yến Hỗn thêm một cái, cảnh cáo cậu không được làm loạn thêm nữa.
Trong lối thoát hiểm, Chu Yến Hỗn ngồi trên bậc thang dùng sức xoa mi tâm.
Chu Yến Hoài ngồi cạnh cậu, vỗ vai an ủi, sau đó tùy ý nói, “Không phải vừa rồi em có việc gấp sao, lâu như vậy rồi đã xử lý được chưa?”
Chu Yến Hỗn nhíu mày, nhớ tới Thẩm Vi Lê lấy điện thoại ra.
Wechat có tin nhắn chưa đọc, là nửa tiếng trước Thẩm Vi Lê gửi tới: [Chị truyền nước xong rồi, về nhà đã ăn cháo, yên tâm đi, cứ lo việc của em trước.]
Có lẽ là đợi lâu không thấy cậu, đoán rằng cậu có việc nên mới gửi tới tin nhắn này.
Chu Yến Hỗn đánh chữ rất chậm, xóa xóa ghi ghi, không muốn Thẩm Vi Lê lo lắng cho mình, cũng không thể nào không nói thật.
Chu Yến Hỗn trả lời: [Chị, em ở bệnh viện, vừa rồi ông nội phát bệnh, em theo xe cấp cứu tới. Bây giờ không thể tới gặp chị, chị nhớ uống thuốc đúng giờ, ăn cơm đúng giờ, uống nhiều nước ấm, phải lên giường nằm nghỉ.]
Tin nhắn vừa gửi đi, Chu Yến Hỗn thu lại điện thoại, đứng dậy muốn quay về cửa phòng cấp cứu.
Chu Yến Hoài gọi cậu lại, “Tiểu Hỗn.”
“Hả?”
Chu Yến Hoài vẫn luôn ngồi bên cạnh nhìn Chu Yến Hỗn gửi tin nhắn.
Anh như suy tư hỏi, “Em không đồng ý hôn sự với Kiều Mạn Mạn là vì em thích Thẩm Vi Lê sao?”
Chu Yến Hỗn nghe thấy, sửng sốt một lúc lâu lại nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của anh trai mình, sau đó phản ứng như nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế giới, “Anh nói cái gì vậy, đó là chị của em.”
Chu Yến Hoài ngưng trọng nói, “Em ấy không phải chị ruột của em.”
Chu Yến Hỗn nhíu mày rất sâu, trên mặt hiện lên vẻ không vui, thậm chí là phẫn nộ.
Chu Yến Hoài nhìn chằm chằm cậu, ý tứ rất rõ ràng, nhất định phải ép Chu Yến Hỗn nói ra.
Chu Yến Hỗn nghiến răng, “Dù chị ấy không phải chị ruột của em, em cũng không phải súc sinh, trước nay em chưa từng có loại thích đó với chị ấy, chuyện em không đồng ý hôn sự với Kiều Mạn Mạn cũng không có liên quan tới chị của em.”
Chu Yến Hoài không buông tha, tiếp tục ép hỏi, “Em xác định? Em đối với Thẩm Vi Lê chưa từng thích như một người phụ nữ, trước nay chưa từng có ảo tưởng ở phương diện khác? Thẩm Vi Lê rất đẹp, dáng người cũng rất tốt.”
Chu Yến Hỗn hoàn toàn bị chọc giận, “Chu Yến Hoài, chín năm anh xuất ngoại để học mấy thứ này sao? Thẩm Vi Lê là chị của em, em coi chị ấy là chị ruột, mong anh tôn trọng chị ấy!”
Chu Yến Hoài bị mắng cũng không thu miệng lại, “Trả lời anh, từng có ảo tưởng ở phương diện khác không?”
Chu Yến Hỗn tức giận, “Không có! Chưa từng có!”
Hai tay Chu Yến Hỗn nắm chặt, giống như nếu anh trai cậu còn nói Thẩm Vi Lê một câu, cậu sẽ lao tới đánh nhau vậy.
*
Sau khi Thẩm Vi Lê truyền nước xong thì về nhà, đợi Chu Yến Hỗn một lát lại không thấy cậu đến, đoán là cậu có việc nên nhắn tin trước cho cậu.
Sau khi truyền dịch, cổ họng Thẩm Vi Lê đã đỡ hơn một chút, có thể uống nước nhưng vẫn chưa thể ăn gì, lúc nuốt vẫn hơi đau.
Sau về còn bị đau dạ dày, mệt mỏi rã rời nên buông điện thoại đi ngủ. . ngôn tình sủng
Một giấc này ngủ đến lúc Phương Tiểu Hủy đột nhiên điên cuồng gõ cửa tìm cô, Thẩm Vi Lê mới tỉnh lại.
Phương Tiểu Hủy cầm điện thoại nói, “Xong rồi, chị Lê, Liễu Nhất Văn không tin lời em, muốn chị nghe điện thoại! Em nói em không gọi được cho chị, cô ta còn nói để em tự nghĩ cách, trong vòng một giờ nếu chị không trả lời điện thoại của cô ta, cô ta sẽ tới nhà chị tìm dì! Còn nói sẽ cáo trạng với dì là chị ngủ với ông chủ để kiếm tiền!”
Dạ dày Thẩm Vi Lê quặn đau, cổ họng cũng đau rát, ngồi đầu giường che trán lại, “Người này bị điên rồi.”
Phương Tiểu Hủy nói, “Đúng vậy! Đồ điên! Sao cô ta cứ phải gây phiền phức vậy chứ!”
Thẩm Vi Lê lấy điện thoại muốn giải quyết Liễu Nhất Văn, lúc này mới thấy tin nhắn Chu Yến Hỗn gửi đến.
Cô vội vàng trả lời cậu.
[Chị ngủ rồi, mới vừa tỉnh, ông nội sao rồi?]
[Mọi người ở bệnh viện nào, vẫn là bệnh viện số ba như trước sao?]
[Chị không sao cả, em không cần lo lắng cho chị, em cứ ở bên cạnh ông nội đi, nếu có chuyện gì thì nói với chị.]
[Đừng quá lo lắng.]
Thẩm Vi Lê nóng vội, không biết tình trạng ông nội Chu bây giờ ra sao.
Cô đợi năm phút, Chu Yến Hỗn vẫn chưa nhắn lại.
Cô rất sợ ông nội Chu đã không chịu nổi nữa.
Chu Yến Hỗn rất thân với ông, nếu bây giờ ông ra đi, nhất định cậu sẽ rất đau khổ.
Thẩm Vi Lê sốt ruột, rất muốn ở cạnh cậu bây giờ.
Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ thôi, ở bệnh viện có rất nhiều trưởng bối Chu gia bên cậu, mà cô lại không có thân phận gì để ở cạnh cậu lúc này.
Lại mười phút qua đi, Chu Yến Hỗn vẫn không trả lời như cũ.
Phương Tiểu Hủy nhắc nhở, “Chị Lê, còn có chuyện của Liễu Nhất Văn nữa, nếu cô ta tới nhà tìm dì thì sao, trái tim dì không tốt.”
Trước đó lúc Thẩm Vi Lê còn đi làm từng ứng trước tiền lương với Lưu Bình, chị ta cũng hiểu rõ tình hình nhà cô, cho nên cửa hàng có rất nhiều người biết chuyện tim mẹ cô không tốt.
Thẩm Vi Lê cũng không mặc kệ Liễu Nhất Văn, chủ động thêm wechat của cô ta.
Trước đây làm chung nhưng hai người vẫn không thêm bạn với nhau, rất nhanh, Liễu Nhất Văn đã đồng ý, Thẩm Vi Lê còn chưa nói lời nào, cô ta đã mắng trước.
Liễu Nhất Văn: [Mày giả chết đúng không?]
[Mẹ nó, loại người như mày muốn chơi tao đúng không?]
[Thẩm Vi Lê, mày chết chắc rồi!]
Thẩm Vi Lê không nói câu nào, trực tiếp gửi cho cô ta ba bức ảnh.
Đều là ảnh Liễu Nhất Văn quấn khăn tắm, bị người ta đánh cho chật vật mất mặt trước cửa khách sạn.
Thẩm Vi Lê gửi ảnh chụp xong cũng không giữ lại Liễu Nhất Văn làm gì, trực tiếp kéo cô ta vào danh sách đen.
Liễu Nhất Văn cũng không gọi cho cô nữa.
Yên tĩnh.
Thẩm Vi Lê vẫn chưa ăn gì, trừ cổ họng còn có dạ dày cũng đau, về phòng ngồi xổm ở đầu giường chơi điện thoại chờ tin tức từ Chu Yến Hỗn.
Mười phút sau, Chu Yến Hỗn gửi tin nhắn đến: [Vừa rồi em ở trong phòng bệnh của ông nội, ông nội tỉnh rồi, em không sao.]
Thẩm Vi Lê đang muốn gõ chữ, Chu Yến Hỗn lại gửi tin tới: [Chị, chị có thể tới đây với em một chút được không?]
Thẩm Vi Lê không chút do dự: [Được, em ở đâu? Gửi địa chỉ cho chị.]
*
Chu Yến Hỗn ở quán cà phê đối diện bệnh viện số ba chờ Thẩm Vi Lê, ngồi ở ghế gần cửa sổ.
Người kia nằm trên ghế, chân dài thẳng tắp, đầu dựa ra phía sau.
Nhắm hai mắt lại, dáng vẻ rất mệt mỏi.
Thẩm Vi Lê đeo giày thể thao, nhẹ nhàng bước qua.
Ngoài cửa có ánh mặt trời chiếu rọi xuống khuôn mặt Chu Yến Hỗn, chóp mũi cậu đổ mồ hôi, mặt bị phơi đỏ.
Thẩm Vi Lê đeo túi tới, nhẹ nhàng tới bên cửa sổ, giơ túi lên giúp Chu Yến Hỗn che khuất ánh mặt trời, bóng râm rơi xuống mặt Chu Yến Hỗn.
Cậu vẫn chưa ngủ say, cảm giác ánh mặt trời biến mất, mở mắt ra.
Một tay Thẩm Vi Lê giơ túi, một tay khác lấy đồ từ trong ra, có lẽ vì chiếc túi quá nặng nên cô giơ đã mệt, cẩn thận chăm chú giảm bớt trọng lượng túi.
Câu hỏi của Chu Yến Hoài lại lần nữa truyền tới bên tai Chu Yến Hỗn.
Cậu bình tĩnh nhìn Thẩm Vi Lê.
Cậu không lừa anh trai, tính tình cậu dù có xấu xa thế nào đi nữa thì trước nay cũng không có ảo tưởng gì khác với chị cậu.
Đúng là chị ấy rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, mặt nhỏ, mắt to, mũi cao, cười rộ lên còn lộ ra má lúm đồng tiền.
Dáng người cũng rất đẹp, bây giờ mặc short, áo phông trắng lộ ra vòng eo tinh tế nhỏ nhắn.
Cái bàn đã che mất hai chân cô, cậu nhìn không tới, nhưng cậu biết chân cô rất dài cũng rất thẳng, đường cong xinh đẹp cân xứng.
Cô đang giơ túi, vạt áo bị kéo lên trên mơ hồ lộ ra một phần da thịt ở eo.
Làn da trắng nõn, độ cung gợi cảm.
Chu Yến Hỗn nghĩ đến đây đột nhiên dời tầm mắt, dần dần nhíu mày lại.
Phần da thịt lộ ra của cô cứ quẩn quanh trước mặt cậu, không thể nào quên được.