Connor yêu cầu một bàn ăn kín đáo dành cho hai người khi anh gọi đặt bàn tại nhà hàng sang trọng và nổi tiếng nhất ở Bellagio. Và anh không hề thất vọng khi ngồi đối diện Anna ở một bàn ăn nhỏ ấm cúng tại một góc của nhà hàng. Bàn được điểm trang bởi một bình hoa nở rộ tươi tắn. Những tác phẩm tranh sơn dầu độc đáo của Picasso treo trên các bức tường. Sáu nhân viên phục vụ bàn khéo léo đứng ở một khoảng cách thật kín đáo.
“Thật dễ chịu”, Anna nói với vẻ ấn tượng thật sự.
Connor chẳng có lý do gì mà không khoe để cô biết vị bếp trưởng nơi này đã dành vô khối các giải thưởng, “Hi vọng cô thấy đói rồi”, anh chỉ nói vậy.
Cô mỉm cười, “Rất đói. Nhưng thực đơn có vẻ phức tạp, tôi không biết nên gọi món sao nữa”.
“Hay để tôi gọi món cho nhé?”
Cô gật đầu.
Dưới ánh nến nhạt cô trò chuyện có vẻ thoải mái hơn. Tuy nhiên anh thì luôn không theo kịp câu chuyện bởi đang vô cùng khao khát được chạm vào cô lần nữa.
Cuối cùng, không kiềm chế được nữa, anh với tay qua bàn và âu yếm vuốt nhẹ lên mái tóc cô. Thật ngạc nhiên, cô nắm lấy bàn tay anh và áp vào má mình. Rồi cô hôn lên từng ngón tay ấy một cách chậm rãi, ướt át, tim anh đập dữ dội hơn bao giò hết, những nhịp đập chất chứa bao đớn đau mà anh cứ ngỡ đã nguôi ngoai từ hai năm nay.
Mắt cô tối sầm lại, “Đừng bao giò lừa dối em”, cô nói vẻ rất nghiêm túc, “Người bạn trai cũ mà em đã kể cho anh nghe là một kẻ dối trá. Lẽ ra đó là điều đầu tiên em nên dè chừng khi gặp anh ta”.
“Phải rồi”. Connor thấy mình không thế mở miệng cười thoải mái được nữa.
Một lần nữa anh lại tiếc giá mà mình đã chịu khó hẹn hò với ai đó. Quá trễ rồi. Chúa ơi, anh lại muốn hôn cô biết bao. Nhưng không phải là ở nơi này. Một nơi nào đó riêng tư chỉ có hai người, lỡ họ không chỉ dừng lại ở đó...
Lỡ ư? Anh đang đùa giỡn với ai thế này.
Trong căn phòng khách sạn sang trọng tại Bellagio, khi anh bắt đầu hôn cô ngay trước cửa phòng ngủ thì cô mới thấy mình thật sự căng thẳng.
Anh nói, “Em cứ hôn anh đi. Chúng ta sẽ không làm những gì em không muốn đâu”.
“Đó chính là điều làm em lo sợ”. Cô kề môi mình lên môi anh và hôn cho đến khi anh bị kích thích tột độ đến mức dường như không thể đứng vững, và đó không phải chỉ là những nụ hôn. Anh ôm lấy người cô và bảo cô dừng lại.
“Em muốn vẫn mặc đồ và để điện sáng khi anh ôm em ngủ”, cô nói.
“Em đang thử thách anh sao?”
“Không. Em muốn gần gũi anh... nhưng... em vẫn chưa sẵn sàng... hơn thế”.
Anh khẽ rên nhẹ rồi gật đầu, “Được rồi”.
Anh nằm thức hàng giờ, ôm cô trong tay, khao khát cô. Lúc trời gần sáng thì cô trườn lên và hôn anh. Đôi môi ngập ngừng kề lên má anh, rồi khi đôi môi ấm áp ấy lướt xuống môi anh, anh thấy người mình nóng bừng như đang trong lò than.
“Em đang làm gì vậy?”, anh hỏi.
“Em đang suy nghĩ liệu người ta có nên thay đổi không. Nếu những gì anh nói là đúng... chuyện gì cũng có thể xảy ra ấy. Biết đâu một ngày nào đó em có thể làm một giáo viên thật sự, có bằng cấp hẳn hoi. Biết đâu em sẽ gặp được một người đàn ông đứng đắn. Có lẽ em nên tin vào điều đó... tin vào anh”.
“Hãy chỉ cho em đi”, cô thì thầm, rồi lại hôn anh, “Em muốn học cách tin tưởng”.
Môi cô da diết trên môi anh như thể nó được sinh ra là để thuộc về nơi dó. Một lúc lâu sau, lưỡi cô lướt quanh môi anh, xuống đến cổ, đến rốn. Cô ngước nhìn anh, đôi mắt tuyệt đẹp lộ rõ ham muốn nhiều hơn.
Anh không biết giờ mình có thể muốn làm gì khác hơn là ân ái với cô.
Anh đang lo cho chuyến trở về Texas, làm sao để nói với cô sự thật rồi ứng phó với tất cả những hệ lụy có thể xảy ra sau đó.
Anh phải có cô ngay bây giờ.
***
Hai tuần sau
“'Em đẹp quá”, anh thở nhẹ, giọng khàn đi chất chứa đầy khát khao.
Ngọn lửa đang dâng trào trong Anna hạ dần khi Connor lên tới đỉnh của anh. Cô cảm thấy lòng ngập tràn hạnh phúc khi cơ thể lực lưỡng to lớn của anh đang ép sát vào người mình.
Cô choàng một tay quanh cổ anh, tay kia đưa lên thầm ngắm chiếc nhẫn đính kim cương lóng lánh minh chứng cô đã làm vợ anh rồi.
***
Đám cưới.
Họ đã làm đám cưới nhanh chóng tại một nhà thờ nhỏ trên đường nhưng vẫn có đầy đủ các nghi thức. Có xe limousine, rượu sâm-banh, dâu tây. Cô rạng ngời xinh đẹp trong chiếc áo cưới trắng muốt hở vai và chiếc áo khoác lông chồn anh mua cho cô bằng tiền thưởng thắng bài. Anh mặc một chiếc áo đuôi tôm, đeo cà vạt trắng. Áo quần của họ, cả chiếc áo lông chồn lúc này đang được trút bỏ cạnh giường.
Anh vùi môi mình vào tóc cô khi đi vào bên trong cô mỗi lúc một mạnh mẽ hơn. Cô thở dồn dập, hôn lên má anh, cô anh, rồi quấn chặt lấy cơ thể anh.
Sau hai tuần tuyệt vời cùng nhau ăn tối, đi dạo, xem trình diễn, rồi đi dạo trên sa mạc. Anna vẫn chưa thể tin là họ đã thật sự kết hôn. Nhưng rồi cô cũng tin đây là sự thật. Chưa bao giờ cô thấy mình làm điều gì thật sự đúng đắn cho đến khi gặp anh. Lần đầu tiên trong đời cô thấy mình gần gũi một người đến sâu tận đáy tấm hồn như thế này. Và cô sẵn sàng mạo hiểm tất cả.
Thở gấp, siết cô chặt hơn, Connor rên lên khi anh tuôn trào bên trong cô. Cô quấn chặt lấy anh, hôn lên vòm cổ nóng hổi cua anh, cảm nhận vị mằn mặn từ làn da ẩm ướt của anh.
Anh thật mạnh mẽ, nhưng cô không hề cảm thấy sức nặng của cơ thể anh trên người mình. Cô có cảm giác vô cùng an toàn... trong lần đầu tiên... từ trước đến nay.
“Becky”, anh thì thầm, ôm lấy cô chặt hơn, người anh run lên. Anh hôn lên trán cô, môi cô. Rồi anh ôm choàng lấy cả người cô kéo sát vào mình.
Becky. Cái tên ấy cứ thảng thốt trong đầu cô kể từ khi cô nghe thấy nó tại phi trường. Ngay cả khi nằm ép sát vào người anh trong bóng đêm, cô cảm thấy thật run sợ.
Tuy thế, cô không nói lời nào cả và chẳng bao lâu sau anh ngủ thiếp đi với vòng tay vẫn ôm siết lấy cô, thân thể âm áp của anh vẫn ép sát vào người cô.
Becky? Tại sao anh lại gọi cô như thế chứ - lần thứ hai rồi đấy? Phải chăng cô đã khiến anh nhớ tới một người nào đó? Tại sao cái tên này lại khiến cho cô cảm thấy như... như thế nào nhỉ? Lạ lẫm ư? Không đâu, dường như nghe mơ hồ quen thuộc đấy. Nhưng sao lại thế chứ?
Không đáng bận tâm đâu, cô tự nhủ. Cô yêu anh và anh cũng rất yêu cô. Ngày mai anh sẽ đưa cô về Texas ra mắt gia đình anh.
Becky. Khi cô nằm bên anh trong đêm, cái tên ấy vẫn vang vang trong tâm trí cô, khơi dậy trong cô một sự ngờ vực mơ hồ. Khẽ xoay người lại, cô nhìn vào khuôn mặt Connor. Nhìn chằm chằm vào đôi gò má cao và chiếc hàm bạnh đầy khắc nghiệt bây giờ như đang giãn ra khi anh ngủ, cô hít thật sâu vào và cảm thấy an tâm.
Anh đã mang đến cho cô cảm giác an toàn. Mỗi lần cô giật mình tỉnh giấc vì ác mộng, anh đều ôm lấy cô và an ủi cô. Nếu có ai đe dọa cô thì chắc chắn anh sẽ che chở cho cô.
Connor nói rằng anh là chủ trại nuôi gia súc nhưng cô đã để ý thấy cái nhìn nghiêm khắc của anh trước khi anh đuổi theo cô với chiếc thẻ lên máy bay của cô. Dĩ nhiên, cô phải cảnh giác vì đã có một gã thám tử tư xuất hiện ở Santa Fe. Sau khi đã cảm thấy thoải mái, cô thấy thích thú khi biết Connor là một chàng cao bồi, thích thú với chiếc nón Stetson, chiếc quần jean bó sát người, chiếc áo khoác da cừu và đôi giày ống màu đen cổ cao làm bằng da cá mập của anh.
Thậm chí ngay bây giờ đây, cho dù đôi mắt với hàng mi dày của anh đang nhắm lại và khuôn mặt anh đầy vẻ bình thản, trông anh vẫn có chút gì hơi nguy hiểm. Có lẽ anh đã cố tình vuốt ve thật nhẹ nhàng, nhưng cơ thể to lớn của anh săn chắc quá và đôi bàn tay mạnh mẽ của anh đã chai sần. Anh là một người đàn ông không dịu dàng. Không phải là người man trá. Cô rùng mình khi nhận ra rằng mình biết quá ít về anh.
Một lọn tóc vàng hoe rơi phủ trên trán anh. Cô định đưa tay vuốt chúng lên nhưng cô không muốn làm anh thức giấc. Anh dường như hơi căng thẳng khi nói với cô rằng anh đã lên kế hoạch cho một ngày trọng đại đối với cô vào ngày mai. Anh lảng tránh ánh mắt cô khi bảo với cô rằng anh trai mình, Leo, và vợ anh ấy, Abby, sẽ đến đón ở Houston. Anh đã ngập ngừng trước khi nói: “Mọi người rất hồi hộp muốn gặp em”.
“Vậy họ không nhớ tới Linda à?”
“Trong tim họ luôn có một chỗ dành cho cô ấy nhưng rồi họ cũng sẽ yêu mến em. Họ đã yêu mến em rồi đấy.”
“Nhung em vẫn chưa biết họ mà”.
Một lần nữa, anh lại ngập ngừng và có một chút lo lắng khi anh hạ giọng, “Tin anh đi, anh... anh còn quá nhiều điều phải nói với em... về họ. Nhưng họ sẽ yêu em và em cũng sẽ yêu họ. Mọi thứ sẽ tuyệt thôi em à. Anh chắc chắn thế đấy”.
Cô hy vọng thế. Cô không có gia đình hay thậm chí không có ký ức nào về họ và cô cũng không biết làm cách nào đế trở thành một thành viên trong gia đình. Ngay cả trước Dwight, lòng tin cũng chưa bao giờ dễ dàng đến với cô.
Vài năm gần đây cô có đi khám bác sĩ tâm lý vì thường xuyên bị ác mộng. Ông đã gợi ý rằng lý do mà cô gặp khó khăn trong việc gắn bó với ai đó có thể là do cô không biết gì về gia đình thật sự của mình. Vì cô không nhớ được làm thế nào mà cô lại bị gió cuốn đến vùng đất của nhà thờ Thánh Christopher thuộc miền nam Louisiana vào một đêm đầy mưa bão khi còn bé, nên cô cảm thấy lạc lõng và cô đơn.
Trong tám hay chín năm đầu đời của cô, mọi việc yên ả trôi đi. Ký ức sớm nhất của cô là hình ảnh xơ Kate đang đứng bên trong những bức tường cao màu trắng. Khuôn mặt khắc khổ của xơ tươi cười khi giơ tay về phía đứa bé gái nhỏ đầy sợ hãi bị lạc trong bóng đêm.
Các nữ tu đã hỏi cô là ai, nhung cô không biết. Họ nghĩ là qua một thời gian sau thì cô sẽ nhớ lại. Nhưng cô đã không nhớ gì cả.
Ngoài những cơn ác mộng thỉnh thoảng xảy đến - các bác sĩ tâm lý cho rằng có thể đó là do cô đã quên đi quá khứ - cô không còn có thể nhớ được bất cứ điều gì trước khi gặp xơ Kate.
Các nữ tu đã cố gắng tìm kiếm gia đình cô nhưng họ đã không thể tìm được. Không ai quan tâm đi tìm cô cả. Vì thế, cô đã lớn lên ở nhà thờ. Xơ Kate, bây giờ đã qua đời, là gia đình duy nhất của cô.
Becky. Thật kỳ lạ, cái tên này nghe có vẻ thật quen thuộc nhưng cũng rất xa vời.
Cảm giác này khiến cô không thể nằm yên. Không muốn làm Connor thức giấc, cô ngồi dậy, bước ngang qua căn phòng ngủ đầy ánh trăng để vào phòng tắm. Sau khi rửa mặt bằng nước ấm và uống một ly nước mát, cô cảm thấy tỉnh táo hẳn ra. Lại một đêm thật dài.
Xỏ tay vào chiếc áo choảng nhung màu đen vàng, cô đi vào phòng khách. Cô sẽ nhớ mãi nơi tuyệt đẹp này. Cô và anh đã trải qua những giây phút sung sướng trong suốt hai tuần qua khi khỏa thân cùng nhau trong căn phòng ngủ lộng lẫy, thoải mái của khách sạn Bellagio.
Ánh mắt cô lướt qua quầy rượu hình chữ L và sau đó di chuyển về phía lò sưởi. Bước đến chiếc tủ lạnh tại quầy, cô mở ra và lấy một quả táo. cắn một miêng, cô thấy nó thật giòn, thật lạnh và cũng thật chua. Cô mỉm cười. Connor đã gọi cô là con khỉ xinh đẹp của anh vì cô rất thích ăn trái cây.
Trong hai ngày và hai đêm đầu tiên, chiếc Stetson và chiếc áo khoác da cừu của anh bị ném trên bàn. Không sao cả, vì anh không phải là người ngăn nắp nhất trên hành tinh này. Cô không để tâm.
Anh đặt thức ăn cùng với những giỏ trái cây. Anh cũng không dọn bát đĩa. Anh quá bận rộn với việc làm tình với cô. Họ đã chia sẻ với nhau nhiều thứ ngoài cơ thể của nhau. Sau đó, họ đã cùng cười nói, bày tỏ những suy nghĩ và ước mơ của mình. Không phải như thế là cô đã hoàn toàn cởi mở với anh. Nhưng có vấn đề gì không? Cô có cả đời để học cách chia sẻ với người khác.
Họ làm tình, ăn sô-cô-la, uống sâm-banh và đôi khi họ thỏa mãn nằm cạnh nhau đọc sách. Dù vậy, cô cũng không thể tưởng tượng nổi sao người ta lại thích những truyện ly kỳ như thế.
Anna ngồi xuống ghế. Đặt quả táo sang bên, cô với tay lấy quyển tạp chí và lo đãng lật từng trang. Khi các bài báo không hấp dẫn được cô, cô nhấc lấy quyến sách trên bàn mà Connor đã đọc và mở trang đầu tiên. Một điệp viên FBI đã theo dõi tên giết người hàng loạt. Hắn đã bắt cóc các bé gái và làm những điều tồi tệ với chúng. Thở hổn hển một cách kinh hoàng, cô đóng sập quyển sách lại và ném nó trở lại bàn. Nhưng khi cô làm thế, một tấm danh thiếp và một bức ảnh đen trắng tả tơi chụp hai cô con gái nhỏ tóc tết đuôi sam trên lưng ngựa đã nhảy xuống đất.
Lơ đãng, cô nhặt tấm danh thiếp và bức ảnh lên. Nụ cười vụt tắt khi cô nhìn thấy tên chồng mình, Connor Storm. Vì khi đọc thêm nữa, nụ cười của cô đông cứng lại. Văn phòng điều tra Storm. Chầm chậm, thật chậm, từng phần trên cơ thể cô đông cứng lại cho đến khi cô cảm thấy mình như hóa đá. Cô vẫn bất động ngồi đó, ánh mắt không rời cái tên công ty bảo vệ của anh.
Anh không phải là chủ trại nuôi gia súc. Cô nhớ lại cách mà Connor đã cố ý theo dõi cô ở phi trường nhưng lại giả vờ làm như không. Cô nhớ lại cô đã nghi ngờ anh dùng thủ đoạn lấy tấm thẻ lên máy bay của cô để làm quen với cô.
Sao cô lại có thể ngu ngốc như thế chứ - lại một lần nữa sao? Cô bắt đầu run rẩy - vì giận dữ hay vì sợ hãi, cô cũng không biết nữa. Tim cô đập thình thịch. Cô cố lấy hơi để thở, từng hơi, từng hơi một.
Sao cô lại cho phép bản thân tin vào một gã thô bạo như Connor khi mà cô biết có người đang theo dõi mình?
Vì tay thám tử tư xuât hiện tại trường mang họ Tây Ban Nha. Anh ta là một người da đen cao to với vết sẹo nhỏ trên má. Hay...
Cô thấy thật khó chịu. Cô liếc nhìn vào bức ảnh. Cầm tấm danh thiếp lên, cô đứng dậy và bước ngang qua căn phòng tiến về chiếc bàn thiếp vàng nơi Connor đang đặt chiếc máy vi tính xách tay của anh. Cạnh chiếc máy vi tính là một bao thư lớn màu trắng đựng những bức ảnh đám cưới của họ - những bức ảnh mà cô đã nghĩ là cô sẽ rất quý.
Trong khi chờ máy vi tính khởi động, cô xé toạc chiếc bao thư ra. Trong bức ảnh đầu tiên, cô rúc vào lòng Connor. Mái tóc màu vàng hoe của anh đang cúi xuống cô.
Cô đưa tay lên sờ vào môi mình, nhớ lại nụ hôn của anh. Khi đó cô thật hạnh phúc, cô cảm thấy an toàn và được che chở. Nhưng tất cả chỉ là dối trá.
Điên cuồng trước sự phản bội của anh, cô siết chặt nắm tay mình. Sau đó, ý nghĩ sẽ đau khổ và trống trải khi sống không có anh làm cô đông cứng lại. Cô hít vào một hơi thật sâu. Cô phải vượt qua thôi.
Một giọt nước mắt ứa ra trên bờ mi. Lau nó đi, cô từ từ xé bức hình ra làm hai và vứt lại trên sàn. Cổ họng cô nghẹn lại, đôi mắt cô ướt và cay xè, ngực cô đau nhói, cô quay sang chiếc máy vi tính. Cô nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra.
Các ngón tay cô run rẩy khi cô bắt đầu đánh địa chỉ trang web ghi bên dưới tấm danh thiếp của Connor.
Ngay tức khắc, một trang rất ấn tượng hiện ra trên màn hình. Cô không cần phải đọc nhiều về phần mà cô đã biết trước rằng Connor Storm là một chủ trại nuôi gia súc góa vợ tốt bụng và nhân hậu.
Không! Người chồng xảo trá đang nằm kia của cô là chủ của một công ty bảo vệ có trụ sở ở Houston và các chi nhánh ở nhiều thành phố khác. Anh chuyên về việc tìm người mất tích.
Xét mọi khía cạnh, anh rất thích hợp với công việc bảo vệ. Anh là một gã có tài trong lĩnh vực này. Hiển nhiên là anh rất giàu có và thành công. Một người nổi danh là cứng rắn như đinh, không nao núng trong việc tìm người mất tích.
Cô đọc lời cảm ơn của một người cha, “Cảnh sát không thể giúp được gì cho chúng tôi khi Ethan biến mất. Connor Storm đã tiến hành việc tìm kiếm và cuối cùng tìm thấy nó bị trói chặt và bị bỏ đói gần chết trong tầng hầm của một nhà kho. Trong khi đó, cảnh sát đang lần theo một hướng sai lầm. Tôi nợ người đàn ông này mạng sống của con trai tôi”.
Vì một lý do nào đó, cô không thể ngừng suy nghĩ về cậu bé tội nghiệp đang hoảng sợ kia, hay về chính Connor, người đã trả lời đoạn thư cảm ơn trên, “Nhiệm vụ của tôi là giúp đỡ những gia đình cần đến thám tử tư để tìm người thân. Tôi không thể luôn luôn mang đến cho mọi người một kết thúc tốt đẹp, nhưng tôi có thể mang đến cho mọi người sự chân thành. Từ đó, ta có thể bắt đầu lại”.
Không phải lúc nào anh cũng tệ hại vì anh đã cứu được cậu bé đó.
Trong đầu cô chợt lóe lên hình ảnh về cái đêm mà cô một mình trong khu rừng bên ngoài nhà thờ Thánh Christopher.
Được rồi, có lẽ Connor không phải là một kẻ hoàn toàn hung ác nhưng anh là một kẻ nói dối. Anh không có quyền tán tỉnh cô bằng sự giả vờ dối trá như thế! Tại sao anh lại đi quá xa như vậy? Anh muốn gì đây?
“Mình không quan tâm tại sao Connor lại làm như thế. Mình không cần biết lý do!”. Cô lại nắm chặt hai tay mình lại. Cô đã biết phải làm gì.
Chầm chậm, cô tháo những chiếc nhẫn hạt xoàn mà cách đây vài giờ Connor đã âu yếm đeo vào tay cô, đặt xuống bàn.
Nước mắt trào ra, chảy tràn xuống má khi cô bắt đầu gõ những dòng này.
“Em yêu anh. Em tin tưởng anh. Nhưng anh đã lừa dối em. Sao anh lại có thể đi quá xa đến mức cưới em? Em không biết có còn sự chân thật nào tồn tại giữa hai chúng ta không. Nhưng dù sao đi nữa, thì mọi việc giữa anh và em sẽ chấm dứt từ đây.
Nếu anh còn chút lòng yêu em thì hãy để em sống cuộc đời của em. Đừng cố tìm em. Hãy để em đi.
Anna”
Cô nhấn phím in. Đầy dứt khoát, cô đưa tay lên gạt nước mắt trong khi chờ máy in. Cô phải mạnh mẽ lên. Cô phải quên anh đi. Dần dần, đầu óc mệt mỏi của cô bắt đầu hình thành một kế hoạch.
Hãy quay ngược thời gian.
Cô đặt tờ giấy viết lời chào tạm biệt của mình trên bàn. Sau đó, cô giật mạnh phích cắm điện của chiếc máy vi tính ra và ném nó vào trong một cái túi vải buộc dây màu đỏ sọc trắng. Cô cũng chộp chiếc áo khoác và ví tiền của anh nhét vào túi cô. Sau đó, cô túm lấy hết các chỗ quần áo còn lại của anh. Cuộn chúng lại, cô nhét tất cả vào trong túi.
Cô bỏ đi mà không thèm để lại chút gì cho anh mặc. Không tiền và quần áo, anh phải mất một lúc lâu mới đuổi theo cô được.