Một buổi sáng thứ Hai, Vu Mục Thành ăn xong bữa sáng
rồi về phòng ngủ, đến bên tủ quần áo để chọn cho mình một bộ vest và cà vạt phù
hợp. Làm trong những nhà máy có tính sản xuất thế này thường không yêu cầu quá
kỹ về vấn đề trang phục. Trong cả công ty thì người ăn mặc nghiêm chỉnh nhất có
lẽ là Giám đốc Ngô phụ trách bộ phận Thị trường. Nhưng ngày hôm nay tổ chức lễ
khởi công, Vu Mục Thành quyết định ăn mặc nghiêm trang một chút. Anh mang hai
chiếc cà vạt xuống tầng một hỏi ý kiến Tạ Nam.
Tạ Nam vừa dùng xong bữa sáng, đang đứng trước gương
trang điểm tô chút son môi. Cô nhìn hai chiếc cà vạt, và bộ comple, rồi lại
nhìn Vu Mục Thành, do dự một lúc sau đó chọn ra một trong hai chiếc. Vu Mục
Thành nhanh chóng thắt chiếc cà vạt theo sự lựa chọn của người yêu, nhưng cô
lại đổi ý: “ừm, em nghĩ kỹ thì lại thấy chiếc cà vạt kia có vẻ đẹp hơn đấy”.
Vu Mục Thành nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, thấy vậy cô
nhún vai: “Được thôi, em không có ý kiến gì hết, tùyanh”.
Vu Mục Thành cởi bỏ chiếc cà vạt đã thắt gọn gàng mà
đổi sang chiếc còn lại, miệng chống chế: “Đừng, đừng em, ý kiến của em rất quan
trọng, em cho ý kiến nhiều vào nhé, nhìn lại xem được chưa nào?”.
Tạ Nam nghiêm chỉnh ngắm nghía Vu Mục Thành một lần
nữa, ánh mắt cô lại lướt xuống chiếc cà vạt đáng thương vừa bị anh vứt ra,
miệng như cố nhịn cười.
Vu Mục Thành đột nhiên hiểu ra: “Á à, em trêu anh”.
Tạ Nam cười khúc khích, bước nhanh ra chỗ thay giày
dép chuẩn bị chạy, Vu Mục Thành đuổi kịp, ôm lấy cô: “Giờ cũng bắt đầu biết trêu
rồi hả, chạy đâu có dễ như thế?”.
Tạ Nam nhoẻn miệng cười giơ tay ra chỉnh lại cho anh
chiếc cà vạt và cổ áo, nói: “Chỉnh sửa một chút, xem ra anh cũng rất đẹp trai”.
“Biết anh đẹp trai rồi à, trông chừng anh cho kỹ nhé,
đừng để cô gái khác có ý đồ với anh.”
“Thế anh định nói với em là có người con gái khác đang
có ý gì với anh à?”
Anh cười thoải mái: “Đương nhiên rồi, luôn có rất
nhiều cô gái để ý tới anh”. Tạ Nam nhìn anh chăm chăm, ánh mắt có vẻ hơi phức
tạp, dường như trong đó ẩn chứa điều gì mà anh không đọc được, anh chững lại,
thầm nghĩ cô bé thật thà này lại lo lắng những việc không đâu, Tạ Nam đột nhiên
bật cười.
“Làm thế nào mới trông chừng được, có cần đóng một cái
dấu ở đây không?” Tạ Nam khẽ chạm tay lên mặt anh nói tiếp: “Anh phải nhớ kỹ
năm chữ này nhé: Không chạm vào hiện vật”, rồi đột nhiên kiễng chân hôn lên chỗ
vừa chạm tay vào, “Thôi, đóng cái dấu thế này là được rồi”.
Không để anh kịp định thần, Tạ Nam thoát khỏi vòng tay
anh, miệng không ngừng la hét: “Chết rồi, chết rồi, muộn rồi”, sau đó vơ vội
chiếc túi, chạy như bay ra khỏi nhà.
Vu Mục Thành vào nhà vệ sinh, anh bồng bật cười khi
nhìn thấy vết son đậm trên má qua tấm gương. Anh cầm khăn mặt, lau từng chút
một. Người con gái ấy gần đây đã cởi mở hơn rất nhiều, dần dần lộ ra một khuôn
mặt hoàn toàn khác so với vẻ trầm tĩnh trước kia, lời nói giờ cũng thoải mái
hơn. Phải thừa nhận một điều rằng, nhìn thấy sự thay đổi của người yêu, anh vô
cùng vui sướng.
Lễ khởi công xây dựng nhà xưởng giai đoạn hai của công
ty thiết bị điện Thành Đạt chính thức bắt đầu.
Đây là khu đất bố Vu Mục Thành đã có từ lâu, lúc đầu,
ông chỉ cho quy hoạch ở mức cơ bản, phía sau nhà xưởng còn để một bãi đất
trống, giờ chính là lúc cần dùng đến cho giai đoạn hai.
Ngoài bên Thiết kế, bên Thi công, bộ phận Hành chính còn
mời thêm phía ngân hàng, các bên Cung ứng, khách hàng, các phòng ban liên quan
đến thuế vụ của chính phủ. Công ty của họ có thể coi là một trong những công ty
đặt nền móng sớm nhất nơi đây, tình hình phát triển mấy năm qua rất tốt, nhất
là các khoản đóng thuế của năm ngoái đã được khu công nghiệp biểu dương, cho
nên hôm nay các vị lãnh đạo của khu công nghiệp cũng tới tham dự rất đông.
Vu Mục Thành không thích những buổi tiếp khách như thế
này, nhưng anh cũng không phải lo lắng nhiều, Giám đốc Tiền đã thu xếp kế hoạch
chương trình đâu ra đấy. Lễ khởi công kết thúc một cách nhanh chóng, anh và các
giám đốc cùng đưa khách đi tham quan thực tế. Sau khi đứng lại nhận một cuộc
điện thoại, anh bị rớt xuống cuối đoàn, một giọng nữ đột nhiên vang lên bên tai
anh.
“Chào Tổng giám đốc Vu
Vu Mục Thành quay đầu nhìn, đứng trước mặt anh là
người phụ nữ nhỏ nhắn, bạn học của Tạ Nam - Từ Yến. Cô ta mặc chiếc váy bó sát
màu xanh nhạt. Lần trước, ăncơm cùng Phó giám đốc Hồ anh đã gặp, nhưng hôm đó
đi với sếp nên cô ta ngoan ngoãn ngồi một chỗ và cũng rất cẩn trọng trong lời
ăn tiếng nói. Anh cười lịch sự: “Chào cô Từ”.
“Tôi và chủ nhiệm cùng tới, tài khoản vay của công ty
anh ở ngân hàng chúng tôi, sau này chắc phải thường xuyên liên lạc với anh
rồi.”
Ấn tượng của anh về Từ Yến không được tốt lắm nên
không có ý định tiếp chuyện: “Mời cô cứ tự nhiên tham quan, tôi còn chút
chuyện, không tiện ở lại, cô Từ cứ tự nhiên”.
Từ Yến không để ý tới thái độ của anh, vẫn đi ngay bên
cạnh, nói: “Tổng giám đốc Vu, cũng thật là trùng hợp, anh và bên thi công khu
công nghiệp này thật có duyên với nhau”.
Việc xây dựng nhà xưởng không phức tạp nên anh để cho
bên Hành chính xét duyệt hồ sơ đấu thầu còn mình chỉ việc ký tên. Anh không
hiểu nổi công ty đó có duyên gì với mình, và cũng chẳng buồn để ý tới những lời
của Từ Yến khiến cô ta hết sức ngạc nhiên.
“ơ, Tổng giám đốc Vu không biết ạ? Chủ tịch hội đồng
quản trị công ty đó họ Hạng, tổng giám đốc hiện nay là Hạng Tân Dương.” Từ Yến
cười với hàm ý sâu xa: “Anhấy là bạn trai cũ của Tạ Nam”.
Vu Mục Thành hơi ngạc nhiên, quả là trùng họp thật.
Hôm nay, giám đốc phụ trách dự án của công ty xây dựng đó cũng tới chúc mừng,
anh ta nói tổng giám đốc của mình đi công tác, chiều mới về, nên sẽ đích thân
đến chúc mừng anh sau.
“Tôi và Tạ Nam là bạn học nhiều năm rồi, tôi rất vui
khi cô ấy có thể tìm được mái ấm nơi anh.”
Vu Mục Thành cười nhạt: “Tôi sẽ chuyển lời tới cô
ấy”.
“Cô ấy luôn rất may mắn.” Từ Yến dường như đột nhiên
nhớ về quá khứ, “Bạn trai trước của cô ấy chính là Hạng Tân Dương, gia cảnh rất
tốt, theo đuổi cô ấy từ khi cô ấy mới bước chân vào trường đại học, theo đuổi
rất quyết liệt, lúc còn chưa tốt nghiệp họ gần như đã ở chung rồi... Ỷ tôi là
họ đã đính hôn, còn chung tên mua một căn nhà. Chỉ tiếc rằng sau này gia đình
Hạng Tân Dương gặp biến cố, anh ấy phải lấy người khác khiến Tạ Nam bị tổn
thương rất lớn. Chúng tôi lúc đó còn sợ cô ấy nghĩ quẩn mà làm liều, cũng may
cô ấy gượng lại được, bây giờ mọi người đều mừng cho
Vu Mục Thành dừng bước, ánh mắt sắc lạnh nhìn sang Từ
Yến, cô ta tránh đi, nói tiếp: “Tôi chẳng có ý gì khác, Tổng giám đốc Vu, chỉ
là mừng cho cô ấy thôi. Bởi khó khăn lắm mới có một người không để ý đến quá
khứ của cô ấy như thế. À đúng rồi, nghe nói Hạng Tân Dương mấy năm nay làm ăn
bên ngoài, cuối năm ngoái mới về, sau lần gặp lại Tạ Nam thì về nhà đòi ly hôn
với vợ, chấp nhận tay trắng ra đi, bây giờ nhà anh ấy cũng đang loạn hết cả
lên”.
“Cô Từ, lần trước chồng cô có nói lời xin lỗi thay cô,
anh ta nói cô miệng lưỡi chua ngoa nhưng trong lòng không có ý gì. Xem ra chồng
cô chưa hiểu hết về cô rồi. Có điều, tôi bằng lòng nói lại câu nói mà tôi đã
nói với chồng cô: Nói thẳng là một việc, nhưng lời nói mang ác ý lại là một
việc khác”.
“Anh cho là tôi muốn vu oan cho Tạ Nam sao?” Từ Yến
không tỏ ra yếu thế, “Cô ấy có gì để người khác vu oan. Còn tôi, chẳng qua nói
ra chút sự thực mà thôi, không phải Tổng giám đốc Vu không muốn đối diện với sự
thực chứ?”.
“Cái sự thực trong mắt cô chẳng có nghĩa lý gì với tôi
cả. Tại sao tôi phải quan tâm đến quá khứ của cô ấy? Người không có quá khứ và
có cuộc sống nghèo nàn, chỉ lấy việc buôn chuyện đời tư người khác làm nguồn
vui mới là người đáng thương.” Vu Mục Thành tiếp tục với giọng lạnh lùng: “Còn
có thứ chán hơn cả việc buôn chuyện làm vui, đó chính là không biết mình làm
cái việcxấu xa hại người lại chẳng lợi lộc gì cho mình. Cô Từ, cô nghĩ mình
thuộc loại người nào?”.
Sắc mặt Từ Yến đột nhiên trắng bệch, chưa kịp mở miệng
thì Giám đốc Triệu phụ trách bộ phận Tài vụ đi cùng một người đến, anh nói:
“Tổng giám đốc Vu, giới thiệu một chút, đây là người phụ trách mới được điều
đến quản lý về các khoản vay của chúng ta, Chủ nhiệm Trần”.
Chủ nhiệm Trần là một người đàn ông chưa đến ba mươi
tuổi, xem ra rất có năng lực. Anh ta mặc một bộ đồng phục như Từ Yến, chìa tay
ra với Vu Mục Thành, nói: “Trần Hướng Viễn, rất vui được làm quen với Tổng giám
đốc Vu, tôi có chút việc nên đến hơi muộn, đây là đồng nghiệp của tôi, Từ Yến,
Tổng giám đốc Vu chắc đã gặp rồi chứ”.
“Chủ nhiệm Trần, rất vui được gặp anh.” Vu Mục Thành
bắt tay anh ta, “Vừa rồi cô Từ có nói với tôi về một số điều khoản vay tiền mà
công ty chúng tôi phải chấp hành”.
“Công ty anh là khách hàng được ưu đãi của chúng tôi,
sau này cơ hội hợp tác chắc chắn sẽ rất nhiều.”
“Nhất định như vậy.” Vu Mục Thành khẽ gật đầu với Trần
Hướng Viễn, “Giám đốc Triệu cChủ nhiệm Trần đi tham quan, tôi xin thất lễ một
chút”. Vu Mục Thành quay người đi, bỏ lại họ đứng ở đó. Giám đốc Triệu không
hiểu vì sao một con người không bao giờ bộc lộ tình cảm đột nhiên tâm trạng lại
trở nên xấu như vậy, nên đành vội vàng đưa Trần Hướng Viễn cùng Từ Yến đi tham
quan nơi đây.
Vu Mục Thành một mình tới khu thi công nhà xưởng giai
đoạn hai, nói là hôm nay khởi công nhưng kỳ thực công trình đã được chính thức
khởi công từ tuần trước. Không giống như những người khác, dường như dạo bước
trong khung cảnh ồn ào, ầm ĩ như thế này, cơn bão trong lòng anh mới có thể yên
lặng trở lại.
Anh nhìn chăm chú vào tên công ty thi công rồi lấy
điện thoại, gọi cho Tạ Nam: “Nam Nam, tối nay tham gia bữa tiệc chiêu đãi của
công ty anh nhé”.
Tạ Nam hơi ngạc nhiên, sáng nay lúc ra khỏi nhà, Vu
Mục Thành còn không có ý cho mình tham dự, ngập ngừng một lát, cô nói: “Em đi
không tiện đâu, chẳng quen biết ai cả. Hơn nữa... tối nay em có hẹn, vừa hẹn
với người ta rồi”.
“ừ, thế thì thôi, em nhớ về sớm, lái xe cẩn thận nhé.”
Một mặt Tạ Nam ngại xuất hiện nơi đông người, lại là
những người không quen biết; mặt khác, cô quả thực có một cuộc hẹn ngoài ý
muốn. Chỉ trước cuộc điện thoại của Vu Mục Thành vài phút, Tạ Nam đã nhận được
điện thoại của Hạng Tân Hải. Cô đã từng gặp Hạng Tân Hải một lần khi đang vội
vã trên phố cách đây bảy năm. Trong ấn tượng của cô thì ngoài những nét giống
Hạng Tân Dương, anh ta có vẻ hơi kiêu ngạo, là người đàn ông khó gần và không
phải người dễ gây thiện cảm cho người khác, nhưng cụ thể như thế nào thì không
còn nhớ rõ nữa. Đương nhiên cô cũng không thể nhớ nổi giọng nói của anh. Sau
khi chào hỏi, bên kia tự giới thiệu mình, cô mới cảm thấy sững sờ.
Hạng Tân Hải lịch sự hỏi thăm cô qua điện thoại rồi
hẹn cùng đi ăn tối với lý do: “Muốn nói chuyện với cô một chút”. Tạ Nam thực sự
dở khóc dở cười trước đề nghị này, nói: “Xin lỗi anh Hạng, nếu anh muốn hẹn tôi
nói chuyện, tôi thấy rất bối rối”. Cô đi ra phía cầu thang, dựa vào tay vịn,
nói giọng lịch sự, “Nếu tiện, xin anh nói thẳng qua điện thoại cũng được”.
“Xin lỗi tôi đã làm phiền cô, nhưng cô Tạ à, tôi cũng
chẳng biết phải làm thế nào.” Hạng Tân Hải do dự một lát rồi nói tiếp: “Tân
Dương và Đường Lăng Lâm sắp ly hôn”.
“Mong anh đừng nói với tôi chuyện đó, nó chẳng liên
quan gì tới tôi cả, tôi không có trách nhiệm và cũng không định bình luận về
cuộc hôn nhân của họ.” Hạng Tân Hải sững lại, mãi một lúc sau anh thở dài nói:
“Xin lỗi cô Tạ, tôi biết trước kia gia đình tôi có lỗi với cô vHạng Tân Dương”.
“Đó là chuyện cũ rồi, anh Hạng, việc cũ nói lại chẳng
hay ho gì.”
“Tôi biết không nên đến làm phiền cô, nhưng tôi sợ
Đường Lăng Lâm không nghĩ như cô nói. Tôi phải gặp mặt nói chuyện với cô một
lát, điều này cũng là để tránh cho cô những phiền hà khác.”
Tạ Nam không biết nói thế nào, đành phải hẹn gặp anh ở
quán cà phê gần ngay tòa nhà văn phòng nơi cô làm việc sau giờ làm.
Tạ Nam cảm thấy trong lòng bất an cho tới tận lúc tan
tầm. Cô đi bộ tới quán cà phê đã hẹn, Hạng Tân Hải đã đến đó, anh vào thẳng vấn
đề: “Cô Tạ, Tân Dương là đứa em trai duy nhất của tôi. Mấy năm trước nếu không
phải do tôi gây họa, lấy việc kinh doanh của gia đình ra đùa giỡn đến mức bản
thân suýt nữa phải ngồi tù thì nó chắc cũng không phải lấy Đường Lăng Lâm. Cả
đời này tôi luôn thấy có lồi với cô và nó”.
“Anh Hạng, anh đừng nói chuyện đó nữa có được không?
Tôi chưa bao giờ hiểu sai về Tân Dương, tôi biết anh ấy lựa chọn như vậy là vì
gia đình mình. Tôi cảm thấynếu là người khác thì trong hoàn cảnh đó cũng sẽ lựa
chọn như vậy. Cho nên, điều mọi người nên làm là chấp nhận sự thật, đó là suy
nghĩ của tôi.”
“Cô rất hiểu lý lẽ, cô Tạ. Thế nên giờ tôi mới dám có
một đề nghị hơi không phải với cô, đó là mong cô hãy khuyên Tân Dương nghĩ lại
trước quyết định ly hôn của nó.”
Tạ Nam giận dữ: “Nếu anh đã biết đây là một đề nghị vô
lý thì cũng không nên tùy tiện nói ra như thế. Xin lỗi anh, tôi không muốn nhìn
thấy sự đổ vỡ của gia đình người khác, nhưng tôi cũng không có ý định nhúng tay
vào việc nhà họ. Tôi nói lại một lần nữa, tôi và Tân Dương đã chia tay, từ lâu
đã không còn can hệ gì, hôn nhân của anh ấy cũng không liên quan gì tới tôi.
Hơn nữa, bây giờ tôi đã có bạn trai, không tiện để ý tới việc thừa thãi như
thế”.
“Việc thừa thãi ư?” Hạng Tân Hải cười khổ, “Cô Tạ, cô
cho rằng vì sao Tân Dương đề nghị ly hôn? Nó ở bên ngoài bảy năm, trong thời
gian đó mối quan hệ vợ chồng chúng nó luôn rất ổn. Vừa về đến đây thì chúng nó
đã xảy ra vấn đề. Nó quả thực ôm hy vọng muốn quay lại với cô, không chỉ có vợ
nó mà cả tôi cũng nhận ra điều đó”.
“Không phải anh bắt tôi chịu trách nhiệm về suy nghĩ
mà tôi không biết và cũng không liên quan đến mình trongđầu anh ấy đấy chứ?”
“Tôi biết cô không có trách nhiệm gì, cô Tạ ạ, thực tế
là tôi đang cầu xin cô. Nếu cô có thể quay lại với Tân Dương thì tôi không phản
đối chúng nó ly hôn, tôi cũng hy vọng nó có thể vui vẻ. Nhưng nghe Đường Lăng
Lâm nói thì cô cũng đã có một người bạn trai rất tốt. Tôi thực sự không muốn vì
ý tưởng bất khả thi mà từ bỏ gia đình của nó.”
Tạ Nam cũng chẳng biết nói gì hơn nhưng Hạng Tân Hải
không có ý định dừng lại, nói tiếp: “Đến tuổi của tôi bây giờ đã không còn tin
vào thứ gọi là tình yêu nữa rồi, hoặc có thể nói tôi tin rằng cuộc sống còn có
những điều quan trọng hơn, như tình thân, trách nhiệm, sự nghiệp, vân vân. Tân
Dương không giống tôi, nó luôn hướng thiện và theo chủ nghĩa lý tưởng, có lẽ cô
hiểu nó hơn tôi. Giờ nó chấp nhận bỏ hết mọi thứ chỉ mong được ly hôn. Cuộc hôn
nhân của chúng nó còn liên quan đến cổ phần của cả hai nhà, chứ không phải việc
Tân Dương muốn là có thể giải quyết một mình được. Cô nghĩ nó làm như thế là
sáng suốt ư? .
“Tôi không định nhận xét về sự lựa chọn không liên
quan tới mình.”
“Như vậy xem ra cô sáng suốt hơn Tân Dương rồi, cô Tạ
ạ. Trước đây tôi cũng không thích Đường Lăng Lâm, có điều cô ấy và Tân Dương
lấy nhau đã bảy năm trời, cô ấy quả thực rất tốt với Tân Dương, luôn nhẫn nhịn,
bao dung với nó. Nếu không phải Tân Dương cứ luôn một lòng với cô thì cuộc sống
của chúng nó có lẽ đã hạnh phúc.”
Tạ Nam bật cười: “Những lời anh Hạng nói thật hàm súc,
có phải anh muốn phê phán tôi không nên tồn tại. Tôi không biết thậm chí còn bị
động nhận được tin người yêu mình kết hôn với một người con gái khác, tôi đi
khỏi cũng không được yên, lại còn phải chịu trách nhiệm với những nhớ nhung về
bản thân mình”.
“Xin lỗi cô Tạ, cô hiểu nhầm rồi, tôi không có ý đó.”
“Dù anh có ý gì thì cũng không còn quan trọng nữa, tôi
hy vọng Tân Dương hạnh phúc, nhưng ngoài việc chúc phúc ra tôi cũng không biết
có thể làm được gì hơn cho anh ấy.”
“Cô có thể. Cô có thể khuyên nó bỏ suy nghĩ muốn ly
hôn đó đi, chỉ có những lời nói của cô mới khuyên được nó. Tôi không sợ em trai
mình sau khi ly hôn sẽ trắng tay, bây giờ công ty gia đình tôi cũng khá phát
triển, việc kinh doanh của tôi không đến nỗi nào, nếu nó không còn gì thì vẫn
còn có tôi. Nhưng tôi không đành lòng nhìn thấy nó vì một suy nghĩ viển vông mà
bỏ đi công sức cố gắng trong sự nghiệp suốt bao năm nay, bỏ đi cả người vợ tốt
với nónhư thế.”
Tạ Nam cười khổ: “Để tôi khuyên anh ấy, e rằng Đường
Lăng Lâm không cho rằng đó là ý hay”.
Thấy Tạ Nam đã có chút dao động, Hạng Tân Hải vội vàng
tiếp thêm: “Thực tế thì Đường Lăng Lâm không có ý định ly hôn, cô ấy luôn bao
dung với Tân Dương. Tôitừng tìm cô, đại khái đã nói những lời lẽ khó nghe,
nhưng cô ấy nói vậy chẳng qua là quá kiêu ngạo. Cô ấy không có ác ý gì với cô đâu”.
Tạ Nam đâu cần ý tốt của Đường Lăng Lâm, trên thực tế
cô còn hoài nghi rằng, một người luôn sống với lý trí lạnh lùng như thế đời nào
chịu dễ dàng thay đổi cách nhìn của mình về người khác. Cô nói: “Yêu cầu của
anh, tôi e rằng khó làm được, nhưng có một số việc tôi sẽ suy nghĩ, anh Hạng à,
tôi xin phép đi trước”.
Dù là lời ép buộc của Đường Lăng Lâm hay sự cầu xin
của Hạng Tân Hải cũng đều không khiến Tạ Nam động lòng. Nhưng với Hạng Tân
Dương thì khác, cô không thể nhẫn tâm bỏ mặc tình hình hiện giờ của anh được.
Cảm thấy do dự, Tạ Nam quyết định hỏi ý kiến Cao Như
Băng, vừa đúng lúc Cao Như Băng cùng Quách Minh đi dạo về. Tạ Nam cố ý rẽ qua
mua chút bánh ngọt và chè đậu đỏ, đậu xanh ở quầy bánh ngọt hai người vẫn thích
ăn. Dạo này Như Băng ăn rất ngon miệng nên vừa trông thấy đã mừng rỡ ra mặt.
Bụng của Cao Như Băng giờ đã hơi nhô lên, cô kể với Tạ Nam mình đã cảm nhận
được cử động của thai nhi, có điều không thường xuyên và rõ ràng, Quách Minh
thì chưa sờ trúng được lần nào nên cảm thấy làm bố thật thiệt thòi.
Quách Minh nhăn nhó đứng bên cạnh nói giọng thê thảm:
“Có một chuyện không họp lý lắm là cái gì bố cũng biết sau mẹ”.
“Cái này anh cũng ghen à, em phục anh rồi đấy, thôi
được, để nhường anh bầu bí rồi sinh con, em phục vụ là được rồi.”
Quách Minh cười phá lên, ân cần đỡ vợ mình ngồi xuống,
rồi kê cho cô một cái gối ở hông: “Đừng thế mà, những bà mẹ vẫn phù hợp với
trọng trách vĩ đại này hơn”.
“Anh đi đi, vào phòng đọc sách đi, bé mà có động tĩnh
gì chắc chắn em sẽ gọi anh ngay.” Như Băng đẩy cốc chè đậu xanh sang phía Quách
Minh bảo anh đi rồi quay đầu nhìn Tạ Nam: “Nhìn cậu có vẻ độ này yêu đương ổn
đấy chứ”.
Tạ Nam đỏ mặt: “Cậu chú ý vấn đề giáo dục thai nhi đi,
thực ra hôm nay anh trai của Tân Dương tới tìm tớ”.
Cao Như Băng nói giọng kinh ngạc: “Anh ta đến tìm cậu
làm gì, nói đi, cậu lại làm gì ngốc nghếch hả?”.
“Cậu phải hứa với tớ không được cáu giận, nếu không sẽ
ảnh hưởng tới em bé.”
Cao Như Băng không kìm được, nói: “Thôi rồi, cậu lại
làm việc gì ngốc nghếch rồi”.
“Chẳng lẽ tớ lại kém đến thế sao?” Tuy mạnh vậy nhưng
khi kể toàn bộ sự việc với Cao Như Băng thì giọng Tạ Nam vẫn hơi ngần ngại, cô
biết mình không tránh khỏi việc bị bạn mắng.
Quả nhiên những lời giáo huấn của Cao Như Băng ngay
lập tức phủ lên đầu cô.
“Lại muốn cậu làm thánh mẫu sao?”
“Việc này chẳng nhẽ lại đến lượt cậu nhúng mũi vào?
Trốn còn chả xong, đầu cậu không bị làm sao đấy chứ?”
“Cậu cho rằng cậu có thể cứu được Hạng Tân Dương
à?”
“Anh trai anh ta giăng bẫy cậu đấy, việc nhà mình
không giải quyết xong lại dẻo miệng nhử cậu đi giải quyết hộ, mà chỉ có đứa
ngốc như cậu mới đưa cổ mình vào đó.” “Cậu quên hết những gì gia đình họ đã làm
với cậu rồi
à?”
“Đường Lăng Lâm là người dễ để cậu khiêu khích thế
sao?”
“Hay cậu vẫn còn yêu Hạng Tân Dương?”
Vừa nghe thấy câu cuối, Tạ Nam đang ngồi im chịu trận
đột nhiên lắc đầu kiên quyết: “Chúng mình không thể quay lại nữa”.
“Nếu cậu không còn yêu anh ta thì coi như người dưng,
cậu lấy lý gì để khuyên anh ta?”
“Tớ...” Tạ Nam không biết nói gì cho phải.
“Không nhẽ cậu lại chạy tới nói với anh ta là giờ cậu
sống rất tốt, bảo anh ta đừng làm phiền cậu nữa, ngoan ngoãn mà chịu đựng cuộc
hôn nhân này đi”, Cao Như Băng không chút khách khí, “Cậu chẳng chịu nghĩ xem
nếu như cậu cứ lằng nhằng với anh ta thì bạn trai của cậu bây giờ sẽ nghĩ thế
nào?”.
Tạ Nam vội nói: “Mục Thành không để ý đến chuyện này
đâu, anh ấy rất thoáng, anh ấy từng nói rõ rằng anh ấy không để ý chuyện cũ,
quan trọng là hiện tại”.
Cao Như Băng không nhịn được ngửa cổ lên trời than:
“Nam Nam, cậu thật là ngốc. Đàn ông nói câu này mà cậucũng tin được à? Không
phải tớ bảo Mục Thành nói khoác, nhưng khi anh ấy đủ trưởng thành, chắc chắn sẽ
không quan tâm đến những việc cũ mà không liên quan tới mình. Còn nếu như quá
khứ và hiện tại lại lẫn lộn với nhau, cậu đoán xem anh ấy sẽ nghĩ thế nào?”.
“Nghĩ thế nào? Tớ cũng có làm gì sai đâu, tớ chỉ
nghĩ... Tớ cũng không phải là...” Tạ Nam bị ánh mắt của Cao Như Băng làm cho
nghẹn lời, cô từ trước tới giờ luôn không nói lại được với những lời giáo huấn
của Cao Như Băng.
“Cậu còn không nói rõ ràng với tớ được thì nói làm sao
với bạn trai cậu?”
“Tớ... chẳng nhẽ lại kệ Hạng Tân Dương à?”
“Cậu dựa vào cái gì mà quản việc của anh ta? Chẳng lẽ
cậu phải để tớ nhắc lại cho cậu những lời khó nghe? Cậu không phải mẹ anh ta,
cũng không phải bạn. Cậu là người yêu cũ, chẳng có một người vợ nào hay một
người yêu hiện tại nào lại thích cái kẻ đến trước đó. Cậu không có lý gì mà
quản anh ta, anh ta đã trưởng thành và phải có trách nhiệm với sự lựa chọn của
mình. Cậu cứ lo việc của cậu đi.”
Tạ Nam im lặng, nhưng đôi mắt chớp chớp vẻ lo lắng,
Cao Như Băng hoài nghi: “Cậu đừng có nghĩ liều nhé, tớ thấy cái vẻ mặt của cậu
mà không yên tâm chút nào, chỉ lo cậu lại làm việc ngốc nghếch thì chán lắm”.
“Băng Băng, tớ chỉ là... đã từng yêu anh ấy. Nếu không
biết thì không sao, nhưng giờ thấy anh ấy đang hủy hoại cuộc sống của mình, tớ
thực sự không nhẫn tâm.”
“Thế cậu định mang cuộc sống của mình ra cho anh ta
sao?”
Tạ Nam lắc đầu, cười thiểu não: “Tớ không cao thượng
tới mức đấy, cũng chẳng cho rằng mình sẽ làm thế”.
“Bảy năm rồi, cậu không thể quay lại bảy năm trước.
Cậu không nợ nần gì Hạng Tân Dương cả, anh ta muốn làm vị thánh tình yêu thì để
anh ta làm, việc gì phải cho chúng ta xem. Anh ta sống tùy tiện như thế không
phải vì quá yêu cậu, chẳng qua vì không cam tâm với một quá khứ tươi đẹp thôi.”
Tạ Nam cắn môi im lặng.
“Cậu hứa với tớ, đừng đi tìm Hạng Tân Dương, nếu không
tớ sẽ không thèm nhìn mặt cậu nữa, tớ không muốn làm bạn với một người bị bệnh
tâm thần.”
Tạ Nam quả thật cũng có dự tính riêng trong lòng nhưng
không muốn nói điều này với Cao Như Băng, nói: “Không đâu, yên tâm, tớ đang bàn
với cậu mà? Cậu làngọn đèn soi đường cho tớ, Băng Băng. Nếu tớ lại ngốc nghếch
nữa thì thật hổ thẹn với lòng mình và càng hổ thẹn với cậu”.
“Cậu điên rồi, giữ lại những lời nói ngọt ngào mà dỗ
dành Vu Mục Thành đi. Nếu cậu không yên tâm về Hạng Tân Dương thì để tớ nói
chuyện với anh ta.”
“Không cần”, Tạ Nam hoảng sợ, “Không được, đã bảo
không nói chuyện này nữa, tớ đã khiến cậu phải lo lắng nhiều rồi, nếu lại bắt
bà bầu như cậu đi làm việc đó thì tớ đâu phải là người nữa? Quách Minh biết
chuyện chắc chắn sẽ tuyệt giao với tớ. Tớ hứa sẽ không tìm anh ấy, được chưa?”.
“Một bà bầu như tớ sao lại bị kỳ thị như thế nhỉ, cái
này không được làm, cái kia cũng không được. Chỉ nói chuyện chắc không sao, tớ
sẽ không bị kích động đâu. Thôi, không đi thì thôi, cậu hứa không được làm việc
gì ngốc nghếch đâu đấy.”