Sau kỳ trăng mật ở châu
Âu trở về, Cao Như Băng gọi điện rủ Tạ Nam ra ngoài ăn, phát hiện Tạ Nam mua
chiếc xe cũ hiệu Citroen, ngạc nhiên đến giật mình. Cô nhìn kỹ Tạ Nam từ đầu
đến chân: “Cậu có gặp phải chấn động tâm lý gì không, sao tự nhiên tiêu tiền
thoải mái thế?”.
“Băng Băng, cậu bỏ rơi
tớ, đi vui vẻ với một người đàn ông khác, đương nhiên tớ bị chấn động tâm lý
rồi. Tớ bỏ mặc hết, quyết định tiêu hết tiền, hưởng thụ cuộc sống, để vỗ về
trái tim đang vỡ tan vì đau khổ này.”
“Cậu lại ca bài vọng cổ
ấy rồi”, Băng Băng mặc kệ những lời than vãn của cô: “Nói nghiêm túc đi, dạo
này xảy ra chuyện gì không?”.
“Không có việc gì mà”,
biết Như Băng thực lòng quan tâm đến mình, Tạ Nam xúc động: “Chỉ là bây giờ
sống tận cái nơi quái quỷ kia, đi lại bất tiện. Cậu cũng biết công ty tớ sẽ cấp
tiền hồ trợ xăng xe cho nhân viên mà. Hơn nữa, tháng nào tớ cũng phải đi ngoại
tỉnh đối chiếu các loại chứng từ hóa đơn. Xe của công ty chỉ cho phép lái
trongnội thành, nếu ra ngoại ô phải là lái xe của công ty cầm lái. Đi công tác
với một ông lái xe, quả thật rất bất tiện, nên đồng nghiệp của tớ đều mua xe
riêng. Tớ tính rồi, sau khi nhận được tiền hỗ trợ xăng xe, trừ các khoản phí
giao thông vẫn còn dư tiền bảo dưỡng, giá chiếc xe này cũng không đắt, nên tớ
quyết định mua luôn”.
Cao Như Băng thở phào một
hơi: “Tớ hoàn toàn ủng hộ việc cậu hưởng thụ cuộc sống, tuy rằng nhãn xe
Citroen hơi bình dân một chút. Nói đi nói lại chuyển nhà vẫn là hay, đã trị
được một nửa căn bệnh nhịn ăn nhịn mặc nhịn tiêu để tích cóp của cậu rồi đấy”.
Tạ Nam không phải kiểu
người chạy theo thị hiếu, mua xe phải mua loại ăn khách trên thị trường. Cô
nghiêm túc nói: “Tớ còn hy vọng chiếc xe này sẽ mang lại cho tớ chút của cải
nữa cơ”.
Bởi cô đã nhận công việc
quyết toán cho công ty nhỏ hàng xóm của Trương Tân với điều kiện họ phải cam
kết giữ kín chuyện này. Cô đã có xe riêng, mọi việc tiện lợi hơn nhiều. Chiếc
xe mới dùng có hai năm, chất lượng vẫn còn tốt, lại là loại xe phổ thông, nên
cô có thể đi mọi nơi mọi chỗ mà không thu hút sự chú ý. Tiền bảo dưỡng xe ở
thành phố này cũng rẻ ngoài sức tưởng tượng.
Cao Như Băng đưa cho cô
lọ nước hoa Pháp hình thápba góc, phía trên là chiếc nắp đá mài nạm bạc, lấp
lánh ánh sáng dìu dịu, cười nói: “Quà cho cậu này, tặng thì phải dùng đấy nhé”.
Cô biết Tạ Nam chẳng hiểu gì về nước hoa cả: “Đây là nhãn hiệu nước hoa nổi
tiếng của hãng Issey Miyake, mùi hương thanh khiết này tớ nghĩ hợp với cậu”.
Tạ Nam kịp thời kiềm chế
không hỏi giá tiền lọ nước hoa, quyết định về nhà tra trên mạng, nói: “Băng
Băng, cậu đúng là tốt với tớ, dù trái tim cậu đã có người khác, nhưng vẫn còn
vị trí cho tớ”.
“Thôi đi cô, đừng giở
giọng nữa”,Cao Như Băng vẫn quyết định nói ra: “Khi chuyển máy bay ở Bắc Kinh,
tớ và Quách Minh đã gặp Hạng Tân Dương ở sân bay”.
Đôi đũa bỗng ngừng một
lúc trên đĩa thức ăn, Tạ Nam cũng không biết trạng thái bất động đó kéo dài bao
lâu, cô định thần lại, gắp miếng tôm nõn từ từ đưa vào miệng, miếng ăn trong
miệng sao mà đắng ngắt, ánh mắt Cao Như Băng nhìn cô thương cảm.
“Cậu không cần nhìn tớ
như vậy, biển người mênh mông, gặp nhau cũng là chuyện bình thường mà.”
“Anh ấy bay về đây cùng
chuyến với bọn tớ, anh ấy hỏi về cậu.” “Có còn gì để hỏi nữa đâu, bây giờ ai có
cuộc sống của người ấy. Đừng nói về anh ta nữa, châu Âu trông thế nào, kể cho
tớ nghe để mở rộng tầm mắt xem nào. Đáng thương cho tớ, đi xa nhất cũng chỉ đến
Hồng Kông, mà cũng là đi với công ty.”
Nhớ chuyện hồi ấy Tạ Nam
đi Hồng Kông, Cao Như Băng bỗng thấy buồn cười. Tạ Nam đi đúng dịp xả hàng
khuyến mãi trước Giáng sinh ở Hồng Kông. Những người đi cùng cô, ai cũng hoa
mắt say mê mua sắm, còn Tạ Nam ngoài mỹ phẩm Như Băng dặn, chỉ mua mấy chiếc áo
nhãn hiệu G2000, về còn hồ hởi nói thêm: “Nhãn hàng này ở bên ấy bán rẻ hơn hẳn
bên mình, mức độ giảm giá bên đó đúng là bên này đừng có mơ”.
Cao Như Băng trợn tròn
mắt, Tạ Nam cười tươi lấy ra hai chiếc áo dệt kiểu dáng giống nhau nhưng màu
sắc khác nhau: “Xem này, nhãn hiệu Benetton nhé, giảm giá cực shock luôn, hai
đứa chúng mình, mồi đứa một chiếc, hàng hiệu đàng hoàng nhé”.
“Tuổi này rồi mà chúng
mình còn diện kiểu áo đôi có vẻ hơi lồi thời”, Cao Như Băng phá lên cười với
lối pha trò của mình.
Lúc này, Cao Như Băng
chẳng có tâm trạng kể về chuyến du lịch châu Âu nữa. Dù Tạ Nam không tỏ thái
độgì, nhưng họ đã là bạn của nhau bao nhiêu năm, làm sao cô không hiểu được tâm
trạng của bạn khi nói ra cái tin ấy, song cô không thể không nói.
“Hạng Tân Dương nói anh
ấy trở về để lo liệu việc kinh doanh của gia đình, có lẽ sẽ ở đây một thời gian
dài. Tớ đoán anh ấy có ý sẽ đến tìm cậu, nên nói trước để cậu có chút chuẩn
bị.”
“Cậu lo lắng thừa rồi đấy
Băng Băng à, anh ta chẳng đến tìm tớ đâu. Hồi đó bọn tớ chia tay dứt khoát rồi,
không còn chút hy vọng níu kéo gì, mà cũng chẳng có hiểu nhầm hay sự trùng hợp
gì cả, cứ xem như đã vĩnh biệt trong giang hồ rồi, còn tìm nhau để làm gì.”
“Anh ta hỏi số điện thoại
của cậu, nhưng tớ không cho, tớ bảo đừng đến làm phiền cậu”, Cao Như Băng thở
dài: “Nhưng bây giờ cậu lại chuyển về căn nhà đó, anh ta kiểu gì cũng biết”.
Tạ Nam cười thiểu não:
“Thôi kệ anh ta, muốn đến thì cứ đến, cậu chẳng phải nghĩ nhiều thế đâu. Ăn đi
nào, đừng lãng phí đồ ăn ngon này”.
Ăn xong, Tạ Nam lái xe
đưa Cao Như Băng về nhà, rồi một mình quay về, lúc này đang trung tuần tháng
Mười, tiết trời đẹp nhất của mùa thu. Gió đêm thổi lành lạnh, cô mở cửa kính ô tô,
hít căng lồng ngực làn gió mát, tậnhưởng cảm giác yên tĩnh trên đường, về đến
khu chung cư, cô do dự một lát rồi quyết định không lái xe vào cổng lớn, mà
vòng ra con đường ven sông. Tạ Nam khóa cửa xe, sau đó ngồi trên chiếc ghế dài
bên hồ, ngắm nhìn ánh đèn chen nhau rọi xuống dòng sông, ánh sáng lấp lánh trải
rộng trên nền sóng nước đen thẫm, những chuyện của quá khứ lại ùa về đầy ắp
trong lòng.
Cô vốn không cho phép
mình nghĩ về những ngày xưa cũ, thà cứ khóa chặt ký ức không thể quên được ấy
vào một ngăn nào đó, nhưng đêm nay trái tim cô lại không muốn nghe theo sự chỉ
đạo của bộ não tỉnh táo kia.
“Chúng mình nuôi một con
chó chăn cừu vùng biên, em nhẻ? Loài chó này thông minh lắm, nếu huấn luyện
tốt, nó có trí tuệ của em bé năm tuổi đấy, trông nhà được lắm. Rồi sau này đi
dạo quanh hồ, anh sẽ một tay dắt em, một tay dắt chó. ”
“Hứ, ai cần anh dắt chứ.
”
“Anh sai rồi, Nam Nam,
đừng giận nữa, anh sẽ không dắt chó đâu, chỉ chú tâm dắt em thôi, không phải em
ghen với con chó đáng thương ấy chứ? ”
“Em muốn trồng cây mai ở
góc vườn kia, còn bên nàytrồng hoa kim ngân, ở quê em mỗi mùa nở rộ, hoa kim
ngân thơm ngát cả một vùng. ”
“Anh nghe em hết, nhưng
phải trồng thêm hoa hồng nữa, như thế sau này mỗi khi đến lễ Tình nhân, anh
chang phải đi mua, có khỉ còn bán được khối tiền đấy. ”
“Anh sẽ chết chìm trong
đống tiền mat, Hạng Tân Dương ”
“Chết chìm trong đống
tiền có gì sung sướng đâu, anh muốn chìm trong trái tỉm em, cả đời ở yên trong
đó. ”
Tuổi trẻ thật đáng yêu,
những lời yêu đương dù ngô nghê đến mấy cũng thật trong sáng, không vấy chút
bụi trần. Sự ngây thơ trong trắng và nhiệt tình ấy đều được bày tỏ hoàn toàn
không tính toán, có lẽ cả đời này, ta chỉ có một lần thôi.
Tạ Nam bồng thấy lành
lạnh trên má, cô đưa tay xoa, thì ra hai hàng lệ đã lăn dài tự lúc nào. Từ lâu
cô đã không còn khóc nữa, dường như cô cảm tưởng bản thân đã chẳng còn khả năng
khóc nữa. Cô vội vã đưa tay quệt nước mắt, cũng may, mình chỉ đối diện với một
dòng sông thoáng đãng, không phải lo ai đó nhìn thấy.
Đúng lúc đó, Vu Mục Thành
đứng cách cô một khoảngkhông xa lắm. Theo thói quen cứ giờ này anh lại chạy bộ
ven bờ sông rèn luyện thân thể. Chạy đến đây, thấy một bóng dáng nhỏ bé từ xa,
anh đã đoán là Tạ Nam rồi. Anh định qua đó chào một tiếng rồi tiện thể xin lỗi
cô về việc Chu Lệ Sa hôm nọ, nhưng bồng nhiên thấy cô giơ tay quệt mạnh ngang
mặt, anh đứng sững lại, nhận ra rằng sự xuất hiện của mình lúc này thật không
tế nhị chút nào.
Chưa kịp quay lưng chạy
ngược lại, Tạ Nam đã đứng dậy đi về phía anh. Hai người bất giác nhìn nhau. Tạ
Nam trong lòng thầm cảm tạ ánh đèn mờ tối bên sông, bởi nó khiến cô nhìn không
rõ nét mặt của Vu Mục Thành, đồng thời mong rằng anh cũng chẳng thấy được khuôn
mặt cô.
“Xin chào!”, Vu Mục Thành
tỏ vẻ tự nhiên chào cô.
Tạ Nam gật đầu: “Xin
chào, tạm biệt anh”, rồi rảo bước nhanh về phía chiếc xe của mình, dùng điều
khiển từ xa mở cửa xe, vội vàng khởi động xe và phóng đi.
Khi hai ánh mắt chạm
nhau, Vu Mục Thành nhìn rõ ngấn lệ vẫn ẩn trong mắt cô. Khuôn mặt với nụ cười
rạng rỡ, lại có lúc buồn thương đến vậy, anh bất giác dấy lên lòng thương cảm.
Vu Mục Thành nghĩ, con người đau khổ như thế chỉ có thể vì chuyện tình yêu mà
thôi, chắc cũng chẳng còn lòng dạ đâu mà để ý tới chuyện Chu Lệ Sa hôm trước.
Anh lặng nhìn chiếc ghế đá dài trống vắng bên bờsông, rồi đi đến ngồi xuống đó,
lấy chiếc khăn quàng ở cổ lau những giọt mồ hôi lấm tấm vương trên trán.
Một khung cảnh như lúc
này, một sự tĩnh mịch trong tiết trời sang thu, dường như rất thích họp để
người ta hồi tưởng lại những chuyện đã qua. Không biết trong lòng người con gái
kia đang bị chuyện gì chiếm lĩnh, giày vò, không biết người con trai nào đã
khiến cô nhung nhớ khôn nguôi, và cũng không biết mình có từng gieo thương nhớ
da diết ấy vào trái tim một người con gái nào hay chưa? Lan man nghĩ đến đó,
anh bồng thấy có chút hổ thẹn, vội gạt đi ngay.
Anh chẳng có nhiều kỷ
niệm trong quá khứ để mà lật đi lật lại, bây giờ yên tĩnh ngồi đây, anh không
khỏi lo lắng về mấy vấn đề còn tồn đọng của bộ phận Cung ứng. Dù ở bất cứ đâu,
bộ phận Cung ứng vẫn là tay chân thân tín của lãnh đạo. Giám đốc bộ phận này
vốn là bạn cũ của anh rể nên được anh rể rất tin cẩn. Tuy nhiên tiếp xúc hơn
nửa năm, anh thấy vị giám đốc ấy làm việc cẩn thận có trách nhiệm, nhưng nhiều
khâu trong mảng cung ứng đã không triệt để làm theo yêu cầu của anh, mà những
lý do anh ta đưa ra không thật sự thuyết phục, anh quyết định quan sát thêm một
thời gian nữa rồi mới đưa ra kết luận.
Từ lâu, Tạ Nam đã bỏ hẳn
thói quen xa xỉ của mình: Ngồi hàng giờ chìm đắm trong hồi tưởng quá khứ. Cô
cốgắng nhanh chóng hoàn thành các công việc trong ngày rồi lên giường ngủ đúng
giờ. Song, sáng hôm sau quầng mắt của cô vẫn còn sưng mọng, Tạ Nam trang điểm
nhẹ nhàng bằng lóp phấn phủ để không ai nhận ra. Như mọi ngày, công việc của cô
bận rộn ngập đầu, chẳng còn thời gian mà suy tư chuyện ngày xưa>Đến thứ Năm,
Tạ Nam ra ngoại thành đối chiếu số liệu kết toán với các đại lý. Đây là lần đầu
tiên cô tự lái xe của mình, cô cần phải đi hai địa điểm trong hai ngày, nơi đầu
tiên chính là quê hương mình.
Một mình chạy xe trên
đường cao tốc, làn gió thu mát mẻ mơn man thổi, mang theo cảm giác thanh thản
và sảng khoái, tự nhiên cô cảm thấy niềm thích thú được ngồi sau vô lăng.
Trước đây, cô thường đi
công tác ngoại tỉnh cùng lái xe của công ty, nên rất ngại ghé qua nhà. Bây giờ
chỉ đi một mình, sau khi xong việc, cô vui vẻ về nhà ngủ một đêm. Tạ Nam hân
hoan thưởng thức những món ăn ngon do mẹ nấu. Chiếc xe này thật đáng đồng tiền
bát gạo.
Như thường lệ, mẹ cô lại
rao giảng việc hôn nhân đại sự của cô sau bữa ăn. Tạ Nam nghĩ mình ít khi về
nhà, chẳng có lý do gì không để mẹ thoải mái trút bầu tâm sự bà chất chứa bấy
lâu. Cô mỉm cười chăm chú lắng nghe, trong khi bố cô lại tỏ ra mất kiên nhẫn.
“Thôi đi, Nam Nam thỉnh
thoảng mới về nhà, bà cứ ca cẩm mấy chuyện dở hơi ấy.”
“Thế ông muốn để mặc nó
chết già à, mấy đứa bạn trung học của nó bây giờ có đứa đã có con mấy tuổi
rồi”, con gái ở những thành phố nhỏ như thế này thường lấy chồng rất sớm, mẹ cô
nói không có gì quá lời cả: “Đến như con bé Băng Băng trước đây ở cùng nó cũng
lấy chồng rồi. Con gần hai mươi chín rồi đấy, thậm chí chẳng có ý định tìm bạn
trai, tôi nói nó vài tiếng không được sao?”.
“Nó sẽ tự giải quyết ổn
thỏa việc của nó, bà có nói cũng vô ích thôi.”
“Tôi không thể vô tâm
giống ông được, cứ kệ cái tính bướng bỉnh của con như thế.”
Tạ Nam đành chen vào:
“Được rồi, được rồi, mẹ, con có định sống độc thân cả đời đâu, con sẽ đi gặp
mặt tìm hiểu, sau này có ai định giới thiệu đối tượng cho con, con nhất định sẽ
ngoan ngoãn xuất hiện, nghiêm túc tìm hiểu, thái độ thế này là được chứ ạ?”.
“Cũng đừng khó tính quá”,
mẹ cô vẫn chưa yên tâm: “Con đã lần lữa đến tuổi này rồi, không nên kén cá
chọncanh như những cô gái mới lớn nữa”.
Bố cô lại không ngồi yên
được, việc gì con gái ông phải hạ tiêu chuẩn bạn trai chứ: “Bà nói năng kiểu gì
vậy, chẳng nhẽ chỉ cần đàn ông là được à? Nếu không chọn lựa kỹ càng, không
chọn được người có thể sống cả đời, thà đừng kết hôn còn hơn”.
“Sao lúc nào ông cũng bẻ
cong lời của tôi đi nhỉ, tôi bảo con gái chỉ cần lấy bừa một người đàn ông lúc
nào, chẳng lẽ tôi không muốn điều tốt cho Nam Nam ư?”
Rầu rĩ nhìn bố mẹ đang
hăm hở đấu khẩu, Tạ Nam thầm nghĩ sau này nên hạn chế về nhà có lẽ tốt hơn. Vừa
nghĩ đến đó, cô lại gạt đi ngay và tìm cách xoa dịu cuộc chiến kia: “Thôi được
rồi bố mẹ, lâu lắm con mới về nhà một lần, bố mẹ cứ thế này, con cảm thấy mệt
mỏi lắm, con nói rồi, con sẽ tìm hiểu, kiếm bạn trai chuẩn bị cho hôn nhân cả
đời, bố mẹ cứ yên tâm”.
Nghe vậy, bố mẹ cô không
tranh luận thêm nữa. Tạ Nam trở về phòng của mình, đổ người xuống giường cười
buồn bã. Biết đi đâu tìm bạn trai chuẩn bị kết hôn đây? Cứ nghĩ đến lời hứa của
mình lúc nãy, cô lại muốn đầu hàng. Bồng nhiên nhớ tới Cao Như Băng có nhắc đến
cái gì mà Đại hội nhân duyên do tòa báo tổ chức, cô ấy nói rất nhiều thanh niên
trí thức nhưng giao thiệp không rộng lắm đãđăng ký tham gia mong tìm kiếm vận
may.
Thôi được, khi quay lại,
mình cũng tham gia là được chứ gì.
Quyết định như vậy, tự
nhiên cô thấy khoan khoái chìm vào giấc ngủ.
Thời gian thấm thoắt thoi
đưa, đã đến tháng Mười một rồi, tiết trời cuối thu hơi se lạnh. Sáng Chủ nhật,
Tạ Nam xách làn đi siêu thị trước khu nhà mua chút rau tươi rồi trở về. Cô vừa
đến cổng chung cư, đang định quẹt thẻ đi vào, giọng nữ trong trẻo cất lên từ
phía sau: “Xin lỗi, em ở khu nhà này phải không?”.
Tạ Nam quay đầu nhìn lại,
chiếc xe Golf màu trắng đỗ cách cô không xa lắm, người phụ nữ có khuôn mặt
thanh tú, không quen biết ngồi sau vô lăng ngó đầu ra tươi cười nhìn cô.
“Đúng vậy.”
Cô ấy tháo dây an toàn
rồi xuống xe, dáng người cao thon thả, đi đến trước mặt Tạ Nam, cười tươi:
“Chào em, chị ở khu nhà Hoa Đinh Hương đợt ba phía sau, hàng xóm của em. Bình
thường có phải em hay đi chuyến xe bus số 530 không?”.
Khu nhà này chia làm ba
đợt thi công, tổng cộng đếngần hai nghìn hộ dân, gồm hơn chục dãy nhà cao tầng,
mỗi dãy đều được đặt tên theo một loài hoa, dãy nhà Tạ Nam ở có tên Uất Kim
Hương. Dù rằng cuộc gặp gỡ này có chút kỳ lạ, nhưng nhìn cô gái mặt mày thanh
tú, có vẻ trí thức, có học hành, nụ cười thanh lịch, rất có thiện cảm đứng đối
diện, Tạ Nam trả lời nhiệt tình: “Trước đây em hay đi xe đó, nhưng bây giờ thì
không”.
“Làm quen chút nhé, chị
tên Hứa Mạn.”
“Em là Tạ Nam.”
Hai cô gái mỉm cười, gật
đầu với nhau.
“Bình thường, em có hay
vào mạng không?”, câu hỏi của Hứa Mạn càng lúc càng kỳ quái, bản thân cũng cảm
thấy câu hỏi của mình hơi buồn cười nên cô vừa cười vừa nói.
“Có chứ”, Tạ Nam như bị
cuốn hút, nghiêng đầu nhìn cô gái l
“Em đã vào diễn đàn của
chung cư mình chưa, đã ghi danh đăng nhập nhóm QQ(*)chưa?”
“Chưa, em mới đến chưa
lâu, không biết ở đây có cả nhóm chat và diễn đàn nữa.”
“Không sao, em đợi chị
một chút”, Hứa Mạn trở về xe lấy giấy bút, rồi viết vội địa chỉ trang web và số
QQ củanhóm, sau đó đưa cho Tạ Nam, nói thêm: “Em cứ vào trang web này mà xem,
còn nhóm QQ kia toàn là người chung cư mình. Chị chẳng có ý gì đâu, bởi vì
tháng trước có người mở mục tìm người trên diễn đàn, chị thấy người cần tìm
giống em lắm. Bài viết của người đó rất hay và cảm động lòng người, em cứ lên
xem sẽ biết”.
Hứa Mạn vẫy tay chào cô
rồi lên xe lái về khu nhà Hoa Đinh Hương.
Tạ Nam sợ hãi, cầm mảnh
giấy đứng trân trân tại đó. Theo bản năng, cô nghĩ ngay đến Hạng Tân Dương,
nhưng rồi lại gạt đi ngay. Anh ấy biết rõ cô đang ở đây, muốn tìm cô cũng không
cần thiết phải chọn phương án ầm ĩ lên như vậy, hơn nữa, cô vốn cho rằng anh sẽ
không bao giờ trở lại tìm mình nữa.
Cô về nhà lấy chiếc máy
tính xách tay ra, lòng đầy nghi hoặc bật máy, đăng nhập vào địa chỉ diễn đàn
Hứa Mạn đưa với tư cách là khách vãng lai, chẳng cần tìm kiếm lâu la, ngay trên
trang đầu có tiêu đề tìm người, Tạ Nam nhấp chuột vào xem, bất giác bật cười.
Người mở mục này có
nickname “Hát trong gió”, rất nghệ sỹ, với chủ đề: “Tìm cô gái tòa nhà uất Kim
Hương tôi đã tình cờ gặp gỡ ngày 18 tháng 10”. Chủ đề này được đăng lên ngày 25
tháng 10, nội dung văn thơ lai láng khiếnTạ Nam hết sức ngạc nhiên.
“Gửi em gái tòa nhà uất
Kim Hương!
Em có nhớ bộ truyện tranh
‘Rẽ trái hay rẽ phải’ của Jimi không? Jimi đã mượn tranh để kể về câu chuyện
ngụ ngôn nơi phố thị. Câu chuyện đó vẫn xảy ra hằng ngày trong cuộc sống xung
quanh chúng ta. Chúng ta sống cùng một thành phố, ở cùng một khu chung cư, vậy
mà trước đây chưa từng gặp gỡ. Cho đến đêm ngày 18 định mệnh kia, trên chuyến
xe bus 530, anh đã tin vào số phận, dù chúng ta một người rẽ bên trái, một
người rẽ bên phải, nhưng đến một thời gian nào đó, chúng ta sẽ có duyên gặp lại
nhau.
Chúng ta lên xe cùng một
bến, xuống cùng một địa điểm, vào cùng một tiểu khu. Chúng ta gần nhau trong
gang tấc, tựa hồ như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào nhau, nhưng chúng ta
lại giữ cho mình một khoảng cách. Đôi chân chúng ta bước cùng một nhịp, sánh
bước trên con đường hoa cỏ chính giữa tiểu khu. Anh còn có thể cảm nhận được
mùi hương thanh tao từ em. Em dừng trước cổng tòa nhà uất Kim Hương, còn anh
tiếp tục rảo bước về phía khu Hoa Thủy Tiên đợt hai. Anh đã đi vụt qua em, mà
chẳng có dũng khí để hỏi em số điện thoại, có lẽ đây là điều mà này anh đã sai.
Hỡi người con gái anh không biết tên, hôm đó làn gió mơn man mang theo hương
hoa quế nở muộn ngọt ngào, làn tóc đen mượt xõa ngang vai, buông trên chiếc áo
sơ mi trắng, trông em thanh khiết dịu dàng như một đóa sen trắng. Anh không
biết tên họ của em, cũng chẳng rõ em đã lập gia đình hay có bạn trai chưa.
Nhưng nếu em cũng như anh, sống cô độc và lặng lẽ trong thành phố phồn hoa
nhưng hoang lạnh này, em hãy liên lạc với anh nhé!
Không phải anh muốn đường
đột làm phiền em, anh chỉ cảm thấy rằng, nếu có duyên, hai linh hồn đang đơn
độc được ở bên nhau có thể sẽ làm thay đổi cả thế giới - thế giới của hai ta.
Còn giả như em đã là một người vợ hay một người bạn gái của ai đó thì hãy coi
những dòng bày tỏ này là một sự hiểu nhầm dễ thương. Trong xã hội thực dụng và
rõ ràng như hiện nay, hành động này của anh xem như quá ấu trĩ, quá hoang
đường, nhưng xin em chớ hoài nghi lòng chân thành của anh.
Đêm nay, anh lại bước qua
cổng khu nhà uất Kim Hương, tiết thu lành lạnh, lá vàng rải thảm, chỉ không thể
nhìn thấy hình bóng em, hình bóng đã xuất hiện trong cuộc đời anh như ánh sao
băng rực sáng. Có lẽ chẳng bao giờ em đăng nhập vào diễn đàn của tiểu khu, có
thể em vĩnh viễn không đọc được bài viết này của anh, có thể chúng ta từ đây
không bao giờ gặp lại. Mong em nhận lời chúcphúc lặng lẽ của anh, anh chúc em
bình an, hạnh phúc, về già, có khi nào hồi tưởng lại quá khứ, mong em hãy nhớ
vào buổi tối đầu thu, có người con trai đã nhìn em đắm đuối bằng ánh mắt nóng
bỏng, yêu thương.
Nếu may mắn bài viết này
đến được với em, nhất định em phải liên lạc với anh nhé. Bởi anh tin ánh mắt
của số phận, của cảm giác khi nhìn nhau sẽ ghi một dấu ấn rằng ta mãi mãi thuộc
về nhau.”
Tạ Nam cúi nhìn chiếc áo
khoác len cài cúc mình đang mặc, chiếc áo này do chính tay mẹ cô đan, họa tiết
trang trí rất thời trang và tinh tế, rồi cô vuốt vuốt mái tóc suôn mềm xõa
ngang vai của mình, hiểu ra tại sao Hứa Mạn lại bắt quen với mình. Nhưng dù cô
có lạc quan về bản thân đến mấy cũng không thể cho rằng mình “thanh khiết dịu
dàng như một đóa sen trắng”, còn chưa nói đến việc cô mua chiếc Citroen vào hôm
mồng 1 tháng 10, từ đó không đi chuyến xe bus số 530 nữa.
Song tình cảm thắm thiết
trong sáng thể hiện qua bức thư trên vẫn khiến cô xúc động, thậm chí còn có
chút hy vọng mình là nhân vật chính trong câu chuyện ấy, ít ra cô không cần
phải đi dự cái buổi Đại hội nhân duyên để kiếm vận may nữa. Nghĩ đến đây, cô
bỗng cảm thấy có phần tự trách mình vì cái lối suy nghĩ thực dụng kia, thật
không xứng với tình cảm chân thành của người viết thư. Bức thư đã thu hút đông
đảo sự quan tâm của những người tham gia diễn đàn, phía sau tiêu đề còn có chữ
“HOT” đỏ chói, số lượt truy cập xem thư đã vượt quá con số năm nghìn, lượng
comment cũng rất nhiều. Có người viết rằng: “Tấm chân tình của tác giả thật
trong sáng, trời đất sẽ chứng giám”, có người cảm thán: “Hóa ra trong cuộc sống
này vẫn còn tồn tại tiếng sét ái tình”, lại có người nói: “Nếu cô gái trong thư
đã lập gia đình thì mang trọng tội rồi đó”, còn có người mách nước: “Tốt nhất,
bạn hãy quay lại chờ ở nơi đã gặp cô ấy, như vậy có phải hiệu quả hơn không,
haha”, người khác động viên: “Dũng cảm lên, nếu gặp lại cô ấy, đừng ngần ngại
đến làm quen nhé!”, có người lên tiếng kêu gọi: “Những người hàng xóm bên chung
cư uất Kim Hương ơi, hãy cung cấp chút manh mối nào đi, để tác giả bức thư sớm
hoàn thành tâm nguyện”, một người khéo léo trách cứ: “Tác giả thừa chất văn
nghệ tinh tế, nhưng lại thiếu đi năng lực hành động, có thể sẽ lại tuột mất cơ
hội”, có người suy đoán: “Theo như miêu tả thì có vẻ hơi giống cô gái tầng một
bên đơn nguyên (*) kế nhà tôi”...
Tạ Nam càng xem càng thấy
thú vị, cô lấy nickname “Người bên uất Kim Hương”, rồi gửi một comment, chúc
tác giả bức thư sớm tìm được tình yêu đích thực của mình. Đã nhiều năm rồi, cô
không dùng QQ, ngần ngừ một lát, cô đăng nhập số QQ trước đây của mình. Đưa
chuột đến cột mật mã, những dãy số xen với ký tự đó vẫn nằm trong lòng cô, các
ngón tay nhanh nhẹn bấm phím mà không nghe theo sự chỉ đạo của lý trí.
Thật ngạc nhiên, cô vẫn
đăng nhập được vào địa chỉ QQ ấy, nhưng tất cả các địa chỉ trong đó đều không
sáng đèn. Cô đưa lời yêu cầu gia nhập nhóm cư dân tiểu khu, yêu cầu nhanh chóng
được chấp nhận.
Nhóm QQ này có tên là
“Gia đình lớn bên hồ”, gồm hơn một trăm thành viên. Tạ Nam vừa gia nhập, đã
nhận được lời chào hỏi nồng nhiệt từ những người đang online, quản lý nhóm có
nickname “Khủng long bạo chúa” gửi luôn cho cô một cái ôm hôn thắm thiết.
“Hoan nghênh người đẹp
hàng xóm mới gia nhập. Oa, QQ sáu số à, thật là đáng ghen tỵ.”
Tạ Nam buồn cười đáp trả:
“Tôi đâu phải người đẹp, tôi là ‘Khủng long ba sừng’”.
“Hoan nghênh gia nhập tập
đoàn khủng long, chị là người vừa bắt quen với em ở cổng tòa nhà uất Kim Hương
ấy, haha, em đã xem bức thư trên diễn đàn chưa?”
Nickname của Hứa Mạn thật
hùng hồn quá sức tưởng tượng, Tạ Nam lập tức sửa nickname của mình trong nhóm
là “Khủng long ba sừng”.
Thấy mấy chữ “tòa nhà uất
Kim Hương”, những kẻ đang ở trạng thái offline trong nhóm đều như tỉnh mộng,
liên tiếp gửi message hỏi xem có phải cô gái bí ẩn trong bức thư kia cuối cùng
đã xuất hiện, màn hình máy tính liên tục hiện lên các dòng tin nhắn làm cô hoa
mắt.
Cô vội vàng thanh minh:
“Tôi đã đọc bức thư đó rồi, rất cảm động. Đúng là tôi ở tòa uất Kim Hương,
nhưng chắc chắn không phải là cô gái đó, vì gần đây tôi đã mua ô tô, một tháng
nay không còn đi xe bus số 530
Chưa kể đến mỗi lần lên
xe bus, nếu có chỗ ngồi, Tạ Nam sẽ nhắm mắt nghỉ ngơi, khi không có, cô bèn dựa
vào thành xe ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, chứ không có thói quen ngó nghiêng
ai cả, nên chẳng thể xảy ra câu chuyện lãng mạn ngẫu nhiên như vậy được.
“Không sao cả, chuyện
tình không có đoạn kết càng mỹ lệ hơn”, Khủng long bạo chúa phát ngôn không cấm
kỵ gì cả, lập tức mấy thành viên gửi cho cô mấy cái lườm.
Tạ Nam đang cười vui vẻ,
bồng thấy một địa chỉ QQ bật sáng ở góc phải gửi tin nhắn cho cô. Không ngờ
rằng vẫn có người nhớ đến số QQ không dùng bao năm nay này, cô vội nhấp chuột
vào. “Có phải em không, Nam Nam?”, dòng chữ hiện lên trên màn hình trước mắt
cô.
Tạ Nam lạnh toát người,
“cộp” một tiếng, cô gấp máy xách tay lại, là Hạng Tân Dương. Trái tim cô đập
thình thịch trong lồng ngực, miệng đắng ngắt nhìn trân trân vào khoảng trống
trước mặt. Năm đó, Hạng Tân Dương đã phải chi ra một khoản tiền để đăng ký hai
tài khoản QQ sáu số, lại gần sát nhau cho hai người, ngay cả mật mã cũng chọn
hai dãy số là ngày sinh kèm thêm tên viết tắt của từng người.
Một lúc sau, cô định thần
lại, mở máy tính ra, message của Hạng Tân Dương gửi đến tới tấp:
“Anh biết đó là em, Nam
Nam.”
“Em nói gì với anh đi
chứ.”
“Anh đã trở về rồi, anh
rất muốn gặp em.”
Tạ Nam đóng cửa sổ chat
đó lại, rồi gửi cho nhóm dân cư còn đang tranh luận sôi nổi một dòng chữ: “Xin
lỗi nhé, giờ tôi có chút việc phải out đây, rất vui được làm quen với mọi
người”.
“Người đẹp có thời gian
cứ lên đây cho vui nhé”, vài message gửi đến tạm biệt cô.
Chú thích:
(*) QQ: Là phần mềm chat
thông dụng của Trung Quốc, giống như Yahoo.