Lần này, Đường Lăng Lâm tỏ ra lịch sự hơn hẳn năm xưa
nghênh ngang đi thẳng vào phòng ký túc rồi tự nhiên kéo ghế ngồi trước giường
Tạ Nam mà kênh kiệu. Tạ Nam cũng không tiện từ chối, đành nói: “Ta vào vườn
ngồi nhé”.
Cô đẩy cửa vườn vào trước, hai người ngồi bên chiếc
bàn tròn trong vườn. Đường Lăng Lâm quan sát bốn phía, cảm nhận hương hoa kim
ngân đương nở rộ thoang thoảng trong không khí, thật là dễ chịu.
“Mảnh vườn này được trồng tỉa đẹp quá.”
“Tôi đã trả đủ tiền cho Hạng Tân Dương rồi.”
Đường Lăng Lâm mỉm cười: “Cô đừng nóng vậy chứ, tôi
đến đây có phải vì việc ó đâu. Bảy năm trước cô còn từ chối cả ba mươi vạn, bây
giờ càng chẳng cần chút tiền mọn ấy mà gây hiểu lầm với bạn trai. Chỉ có Hạng
Tân Dương là ngốc nghếch thôi, anh ấy cứ ngỡ rằng cô rời bỏ anh ấy sẽ không thể
sống nổi”.
Tạ Nam chẳng nói gì, vứt túi xách trong tay lên mặt
bàn.
“Tôi thấy cô không có hứng thú ngồi hàn huyên với tôi,
vậy chúng ta đi thẳng vào việc chính nhé. Hạng Tân Dương đặt vấn đề ly hôn với
tôi, tôi đang suy nghĩ về việc đó.”
“Cô đến đây tìm tôi là để thông báo chuyn ấy ư?” Tạ
Nam chán nản hỏi lại, “Tôi phải nói thế nào mới khiến các người hiểu được rằng
chuyện này thật sự chẳng liên quan gì đến tôi. Từ trước đến giờ tôi chưa hề
chen chân vào mối quan hệ vợ chồng giữa hai người, những quyết định của hai
người cũng không cần phải thông báo với tôi”.
“Nhưng lúc nào hình ảnh của cô cũng xuất hiện giữa
chúng tôi, giống như một cái gai ấy, bảy năm rồi, lúc nào tôi cũng phải chịu
đựng nó.” Đường Lăng Lâm nói một cách bình tĩnh, cứ như đang kể một câu chuyện
chứ không phải một lời tố cáo.
“Nếu cô nói như vậy, tôi cũng chẳng có cách nào. Khi
tôi và anh ấy yêu nhau thì cô không phải là bạn gái anh ấy, trước khi cô và anh
ấy kết hôn thì chúng tôi đã chia tay nhau. Tôi có thể nói một cách thẳng thắn
rằng, tôi chẳng có chút liên quan gì đến hôn nhân của hai người cả.”
“Cô đương nhiên có thể đàng hoàng mà quan sát trò hề
này, bởi vì tất cả chúng đều do tôi cố giành lấy mà được.” Đường Lăng Lâm vẫn
nói với giọng lãnh đạm như vậy, “Tôi vẫn thường nghĩ, biết trước sẽ có kết cục
này, nếu như có thể trở về bảy năm trước, liệu tôi có bất chấp tất cả để chiếm
đoạt bằng được anh ấy trong tay cô không”.
“Sao cô có thể gọi đây là trò hề được.” Tạ Nam cười
khổ, “Nhưng thôi qua rồi, tùy cô thích nghĩ thế nào thì nghĩ”.
“Cô có hận tôi không?”
Tạ Nam suy nghĩ một cách nghiêm túc rồi nói: “Điều này
có quan trọng với cô không? Thôi được, tôi không nghĩ đến chuyện này thường
xuyên lắm, nhưng tôi nhận thấy từ lúc xác định chấp nhận sự thật thì tôi đã suy
nghĩ thông suốt rồi. Tất cả chẳng qua chỉ là ai cũng bắt buộc phải đưa ra sự
lựa chọn cho cuộc đời mình thôi. Dù rằng Hạng Tân Dương không thèm để ý đến gia
đình mà cứ lựa chọn tôi, thì tôi sẽ tự cảm thấy mình không thể gánh vác được
cái áp lực của một sự hy sinh lớn lao như thế. Nên tôi không hận ai cả”.
“Ngay cả khi tôi đã từng tìm mọi cách ép cônhường lối
cho tôi sao?”
“Tôi nhường lối không phải vì cô, cô Hạng, mà tôi coi
việc đó cũng không phải là nhường lối. Hồi đó tôi còn trẻ, chẳng có được tấm
lòng cao thượng hy sinh vì hạnh phúc của ai cả. Chỉ là cô đã đưa ra được thứ mà
Hạng Tân Dương cần, nên anh ấy chọn cô, đơn giản vậy thôi.” Tạ Nam chán ngán
khi cứ bị kẻ khác ép buộc nhớ lại cái quá khứ cũ rích đã trôi đi lâu lắm rồi.
Cô giơ tay xem đồng hồ, nhưng Đường Lăng Lâm không buồn để ý đến thái độ của
cô.
“Bây giờ mới biết, có lẽ cô là người thông suốt nhất
trong ba chúng ta, chỉ tội nghiệp cho tôi và Hạng Tân Dương cứ tự đày đọa cuộc
hôn nhân của mình bao nhiêu năm nay.”
Nghe Lăng Lâm bình phẩm về mình như vậy, Tạ Nam chẳng
biết nghĩ sao nữa, “Cô thật biết cách nói đùa, thực ra tôi là người tay trắng,
có gì để không thông suốt cơ chứ? Hơn nữa tôi mạo muội nói một câu, tôi thấy là
người thì phải biết chấp nhận thực tế, dù cô hay chồng cô, chẳng cần thiết phải
dằn vặt mình vì chuyện cũ làm gì”.
“Tôi đúng là phải để Hạng Tân Dương đến nghe cao kiến
của cô.” Đường Lăng Lâm cười thoải mái, “Nếu sớm biết cô nghĩ thoáng như vậy,
tôi đã đồng ý cho anh ấy trở về đây làm việc từ mấy năm trước rồi. Đáng tiếc là
tôi cứ muốn chia cắt hai người ra hai nơi, nếu trong lòng còn nhung nhớ thì tốt
nhất cứ xa nhau ra. Bảy năm rồi, anh ấy cứ lạnh nhạt với tôi nhưng không bao
giờ có động thái gì là muốn liên hệ với cô cả. Tôi bắt đầu nghĩ, tôi có thể yên
tâm rồi, không nhất thiết phải yêu cầu anh ấy nồng nhiệt với mình. Có lẽ thời tuổi
trẻ của chúng ta đã qua, yêu cầu một tình cảm nồng nàn là không thực tế. Tôi đã
chấp nhận số phận, thậm chí còn suy nghĩ đến chuyện sinh một đứa con với anh
ấy. Không ngờ vừa về đến đây anh ấy tự nhiên lại giở chứng ra như thế”.
Cái cười của Lăng Lâm khiến Tạ Nam thấy lạnh sống
lưng: “Cô đến đây để kể cho tôi chuyện đó sao? Tôi không muốn tỏ ra bất lịch sự
nhưng tôi thực sự thấy rằng cô không cần thiết kể cho tôi nghe những chuyện
ấy”.
“Nếu tôi với anh ấy ly hôn thì cô có ý định gì?”
“Tôi phải nói bao nhiêu lần đây hả cô Hạng, rằng cô có
ly hôn cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi có ý định gì cũng chẳng liên quan
đến hai người.”
“Mấy hôm trước tôi có gặp Từ Yến, nên biết cô đã có
người yêu, nghe nói điều kiện của anh ấy rất tốt.” Đường Lăng Lâm nhìn chằm
chằm vào cô, nhưng vẫn nói với giọng tự nhiên như không.
“Hai người các cô đều quan tâm sát sao đến tôi như
thế, tôi thật không cảm thấy vinh hạnh hay chua chát đây.”
“Anh ấy có đối tốt với cô như Hạng Tân Dương không, là
tôi đang hỏi anh bạn trai mới của cô ấy? Anh ấy có yêu cô như Hạng Tân Dương
yêu cô không? Tôi thật sự nghi ngờ điều đó, bởi người đàn ông si tình như Hạng
Tân Dương thì chỉ có ít trên đời này thôi.”
Tạ Nam sa sầm nét mặt: “Rốt cuộc cô định nói gì vậy cô
Hạng?”.
Đường Lăng Lâm chẳng để ý đến thái độ tức giận của Tạ
Nam, nhún vai nói tiếp: “Xin cô bỏ qua cho một người đàn bà sắp mất đi cuộc hôn
nhân của mình nói mấy lời càn quấy nhé. Chỉ có điều tôi rất hiếu kỳ. Tôi và
Hạng Tân Dương lấy nhau đã bảy năm, dù tôi có cố gắng thế nào đi nữa cũng chẳng
làm anh ấy rung động được. Tôi thử tỏ ra dịu dàng với anh ấy thì anh ấy lại
khách sáo với tôi. Tôi thử tỏ ra thân thiết thì anh ấy lại tỏ ra lịch sự. Tôi
thử ngồi tâm sự thì anh ấy lại quay ra nói về thời tiết. Tôi thử tỏ ra tức giận
thì anh ấy lại im lặng. Tôi không thể không nghĩ rằng, đúng là tôi đã bị báo
ứng, tôi đã đoạt được con người anh ấy, nhưng anh ấy dùng việc giữ lại sự trinh
trắng trong trái tim dành cho cô để trả thù tôi”.
Tạ Nam hoàn toàn ngơ ngác, hỏi lại: “Cô nói với tôi
những chuyện này để làm gì chứ?”.
“Nói thật lòng là tôi cũng chẳng biết, có lẽ tôi cũng
muốn đâm một cái gai vào tim cô. Anh ấy muốn ly hôn, được thôi, tôi đồng ý, tôi
tự nhiên cảm thấy mệt mỏi, muốn giữ cho mình một chút lòng tự tôn, không muốn
níu kéo tiếp cái gì nữa. Nhưng về vấn đề tài sản tôi sẽ không mềm lòng đâu, bởi
nói cho cùng hồi đó không phải là nhà tôi giơ tay giúp đỡ, thì nhà anh ấy làm
sao thoát khỏi kiếp nạn kia. Bây giờ tất cả những thứ mà anh ấy có đúng là có
sự nỗ lực làm việc của anh ấy, nhưng mà xin lỗi nhé, anh ấy muốn tìm đến tình
yêu cao cả thì phải trả giá thôi. Tôi đoán rằng anh ấy mà được tự do sẽ đến tìm
cô ngay, lúc đó đến lượt cô phải day dứt dằn vặt, có nên chia tay với người bạn
trai điều kiện tốt mình đang có để trở về với cái máng lợn cũ không? Một cô gái
hai mươi tám tuổi chắc chắn đã trải nghiệm thực tế nhiều rồi, một kẻ vì cô mà
trở thành tay trắng như Hạng Tân Dương liệu cô có cần không?”
“Dù sao hai người cũng từng là vợ chồng, mà cô lại hận
anh ấy đến thế sao?”
Đường Lăng Lâm nhìn thẳng vào cô: “Từ trước đến nay
tôi không bao giờ tỏ ra rộng lượng. Đúng vậy, tôi hận. Tôi hận anh ấy không
thèm để ý đến tôi, tôi hận anh ấy từ đầu đến cuối chẳng cho tôi dù chỉ một nửa
cơ hội, tôi hận mình chỉ tranh giành thì được mà nhả ra thì không, tôi hận anh
ấy đối xử tốt với tất cả mọi người mà chỉ khắc nghiệt với một mình tôi. Được
thôi, bây giờ tôi muốn xem một kẻ không biết trân trọng hôn nhân của mình cứ
theo đuổi cái bóng sẽ có kết cục thế nào”.
“Cách nghĩ của cô, tôi thật sự không hiểu.” Tạ Nam nói
một cách khó khăn, “Đối với Hạng Tân Dương, tôi chỉ là một phần ký ức. Cô hay
anh ấy cứ nhất thiết phải quàng cho cái ký ức đó một ý nghĩa đặc biệt, tôi cũng
đành chịu. Hôn nhân của hai người có kết cục này tôi cảm thấy đáng tiếc. Nhưng
nếu cô ghép tội đó cho tôi thì tôi không thể chấp nhận được. Tôi vẫn nói một
câu thôi, cuộc sống trước đây và sau này của hai người không hề liên quan đến
tôi”.
Đường Lăng Lâm cau mày, nhếch mép nói mỉa mai: “Cô đã
lột xác rồi đấy Tạ Nam à, bây giờ còn biết cách gột sạch bản thân để đứng ngoài
mọi chuyện. Cô có biết tại sao hôm nay tôi lại đến đây không? Tôi muốn xem cô
có còn ngây ngô như trước không, chỉ biết ngơ ngác nhìn mọi người, cứ như số
phận đã giáng một nỗi đau chí mạng vào cuộc đời mình vậy. Có phải Hạng Tân
Dương cứ mãi níu giữ hình bóng đáng thương đó của cô trong tim cho đến tận bây
giờ?”.
Tạ Nam hơi ngạc nhiên, bất giác nghĩ lại mình trước
đây, cũng đành thừa nhận hồi đó mình thật thê thảm. Cô nói: “Tôi cũng chẳng bi
kịch hóa cuộc đời mình đến thế đâu, nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy số phận đã
trêu ngươi mình một cách ác ý. Lúc còn trẻ ta thường quá tự tin, cứ ngỡ hạnh
phúc là do ta quyết định, nhưng con người không
vượt qua được số phận, nên cũng chẳng nên coi đó là nỗi đau, lại còn chí mạng
nữa chứ”.
“Nếu thế xem ra, cô coi Hạng Tân Dương như một sự tình
cờ mà số phận đã đưa cuộc đời cô sang một trang mới. Ha ha, tôi cứ ngỡ tình yêu
cao cả thì không đo đếm thời gian, không đo đếm tài sản hay tất cả những gì
ngoài nó. Bây giờ xem ra chỉ có Hạng Tân Dương mới theo đuổi tình yêu cao cả
như một thứ trò chơi xa xỉ.” Đường Lăng Lâm ngẩng đầu, nhìn sắc trời tím sẫm,
nở nụ cười lạnh lẽo: “Tôi đã mời luật sư rồi, ông ta sẽ thay mặt tôi để đàm
phán với Hạng Tân Dương về điều kiện ly hôn. Sau đó sẽ đến lượt tôi được chứng
kiến trò cười của kẻ khác”.
“Trò cười của ai? Cô vẫn có thể thấy được trò cười nào
trong chuyện này thì cô đúng là bậc thầy của nghệ thuật hài hước.”
Đường Lăng Lâm quay đầu lại, trên khuôn mặt bồng xuất
hiện nét cay nghiệt mà Tạ Nam đã quá quen, nhưng rồi tan biến đi ngay, nhanh
chóng trở lại vẻ hòa nhã: “Tạ Nam, cô có cảm giác đã thành công không? Một
người đàn ông tuy rằng bị ép buộc phải chia tay với cô, nhưng luôn coi cô như
một nữ thần để thờ phụng trong trái tim, không thèm để ý gì đến vợ mình, coi
cuộc hôn nhân của mình như một vòng kìm kẹp mà không thể không chịu đựng. Đầu
tiên là quan sát cô từ xa, đến khi gặp lại cô, thì không thể chịu đựng được nỗi
xa cách, muốn vứt bỏ bà vợ để tái họp với cô”.
“Hôm nay cô nói nhiều như vậy là muốn đâm một cái gai
vào tim tôi ư? Được thôi, cô thành công rồi đấy. Cô có vui không? Tôi mong rằng
cô sẽ vui, nếu không tôi lại phải lấy làm tiếc cho cô.” Tạ Nam cố gắng giữ
giọng điềm tĩnh, “Nếu cô nói đến sự thành công thì thật hoang đường. Cái đó có
ý nghĩa gì với tôi đây? Chúng ta đều là phụ nữ, cô thấy rằng một người phụ nữ
mong muốn bảy năm thanh xuân của mình sống bên cạnh người đàn ông cô ta yêu,
hay là sống trong trái tim của người đàn ông đó mà cô ấy không bao giờ với tới
được?”.
Đường Lăng Lâm vốn miệng lưỡi sắc sảo mà cũng tắc
nghẹn trước câu hỏi này.
Tạ Nam đứng dậy, tỏ thái độ muốn tiễn khách: “Đây cũng
không phải là một mệnh đề lựa chọn đơn giản, nên cô cũng chẳng cần phải suy
nghĩ nhiều làm gì. Theo tôi, mỗi người trong chúng ta đều đang trả giá cho hành
vi của cá nhân mình, nên chẳng có gì đáng phải trách móc cả”.
“Cô đang muốn nhắc nhở tôi, tôi đã bắt ép Hạng Tân
Dương phải chọn tôi nên hậu quả này tôi phải tự gánh lấy, có thua cũng phải
chịu?” “Tôi làm gì có cái khả năng đi nhắc nhở người khác?” Tạ Nam tự cười
mình, “Lời nói kia chẳng qua là tổng kết lại cuộc đời tôi mà thôi. Tôi là một
người không đủ dứt khoát, nếu hồi đó tôi thực sự quyết đoán, thì tôi đã xé nát
cái bản hợp đồng đó mà vứt vào mặt Hạng Tân Dương. Nếu tôi mà có đủ lý trí, thì
tôi đã bán phắt căn nhà này đi, gửi tiền vào ngân hàng chẳng có gì phải suy
nghĩ cả. Có thể sẽ đau khổ vài ba tháng, rồi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, như
vậy tốt cho tất cả mọi người. Nhưng đáng tiếc tôi lại chẳng có lấy một chút
nghị lực nào, chỉ như cái máy lo trả góp căn nhà, để mà giữ lấy nó làm gì cơ
chứ. Tôi còn cần cô đến để dằn vặt thêm nữa ư? Tôi đã tự đày đọa cuộc sống của
mình, bây giờ đành phải chấp nhận hậu quả của nó thôi. Những điều cần nói tôi
đã nói rồi, mong rằng sau này chúng ta không cần phải làm phiền nhau vì chuyện
này nữa”.
Đường Lăng Lâm cũng đứng dậy, nhưng bồng lảo đảo, lấy
tay ôm bụng, trên mặt hiện rõ vẻ đau đớn: “Đúng là chúng ta đã nói rõ ràng hết
rồi, rất tốt”. Cô cố gắng lê bước ra cổng vườn với những bước đi chậm chạp.
Tạ Nam cảm thấy có gì không ổn, chạy lên trước hỏi:
“Cô không sao chứ?”.
Đường Lăng Lâm lắc đầu, cố gắng đi ra đến chiếc xe của
mình, thò tay vào túi lấy chìa khóa, tay kia chống lên thành xe đỡ lấy người
cho khỏi ngã.
Tạ Nam đang định vào nhà, nhưng quay đầu lại vẫn thấy
Đường Lăng Lâm đứng yên dựa vào xe không cử động. Cô ch một lát, rồi đi đến hỏi
thăm: “Cô không khỏe à? Hay là để tôi gọi cho Hạng Tân Dương bảo anh ấy đến đón
cô”.
Đường Lăng Lâm lắc đầu: “Đau dạ dày, bệnh mãn tính
rồi, tôi chỉ nghỉ một lát là ổn thôi”, rồi mở cửa xe ngồi vào trong dựa lưng
lên thành ghế, không còn để ý gì đến Tạ Nam nữa.
Tạ Nam về nhà, mở hết các cửa ra để gió mặc sức ùa
vào. Cô chẳng còn muốn nấu ăn nữa, mà cũng mệt mỏi đến mức chẳng muốn ăn. Nhưng
cô cũng biết nếu không ăn uống gì thì chứng hạ huyết áp sẽ chẳng buông tha
mình. Cô đành kiếm ít bánh quy, ngồi trên ghế sofa, uể oải nhai. Một lát sau
đứng lên định gọt quả táo, thì cô mới để ý thấy chiếc ô tô của Đường Lăng Lâm
vẫn đứng yên tại chỗ cũ.
Tạ Nam cảm thấy không yên tâm, dù chỉ gặp Đường Lăng
Lâm vài lần nhưng cũng đủ hiểu tính dứt khoát, không dây dưa lắm chuyện của cô
ấy, lúc này mà cứ đỗ xe hoài vậy chắc chắn là có nguyên nhân. Nghĩ một lúc,
cuối cùng cô quả quyết cầm chìa khóa xe của mình đi ra. Nhìn qua cửa kính xe
kéo xuống một nửa, chỉ thấy Đường Lăng Lâm mặt mày xanh tái đang tựa vào ghế
lái, hai tay ôm bụng.
Tạ Nam vội kéo cửa xe, nói: “Cô ra đi, lên xe tôi, tôi
đưa cô đến bệnh viện”.
Đường Lăng Lâm giương mắt liếc xéo Tạ Nam: “Không cần
cô bận tâm”.
Cái giọng bất cần này khiến Tạ Nam chán ngán, nhưng
vẫn cố gắng kiềm chế cảm giác đó trong lòng và nói năng lịch sự: “Tôi chẳng
muốn bận tâm đến cô, nhưng cô đang ở trước cửa nhà tôi, nếu xảy ra chuyện gì
thì tôi cũng chẳng thoát khỏi bị liên lụy. Tôi mệt lắm, chẳng có sức mà dỗ dành
cô đâu, hoặc là cô thoải mái xuống xe, hoặc là tôi đành phải gọi điện cho chồng
cô bảo anh ấy đến đón”.
Đường Lăng Lâm nhìn chằm chằm vào Tạ Nam với ánh mắt
sắc bén mà chẳng nói gì. Tạ Nam không muốn nhiều lời, rút di động đang định bấm
số, Đường Lăng Lâm bỗng nhiên vội vã lấy khăn giấy che lên miệng. Nhìn thấy rõ
chiếc khăn giấy trắng phau đã chuyển sang màu đỏ, Tạ Nam sợ hãi đến mức đứng
ngẩn ra.
Đường Lăng Lâm rút thêm vài tờ khăn giấy nữa bịt
miệng, cố gắng chật vật chuyển người sang chiếc ghế bên cạnh, thì thào: “Tôi
qua đó sợ làm bẩn xe của cô, phiền cô lái xe này đưa tôi đến bệnh viện”. Lời
chưa dứt, miệng cô lại trào máu, khăn giấy không sao ngăn nổi, máu tràn xuống
cả chiếc áo sợi màu ghi, khiến người đối diện không khỏi sợ hãi.
Tạ Nam cố gắng kiềm chế sự hoang mang, sau đó ngồi vào
xe, khởi động xe lái đến bệnh viện.
Nhân lúc dừng xe chờ đèn đỏ, Tạ Nam vẫn quyết định lấy
di động ra bấm số Hạng Tân Dương, định bảo anh đến đợi sẵn ở bệnh viện, nhưng
số máy ấy lại mang mã quốc tế. Đường Lăng Lâm nghẹo đầu về một bên, mắt nhắm hờ
nói nhỏ: “Anh ấy đi công tác rồi, hôm nay mới về, chắc bây giờ đang trên máy
bay”.
Tạ Nam hỏi: “Có cần thông báo cho người nhà cô
không?”.
“Trông tôi thế này, để người nhà biết được cũng chỉ
làm họ lo lắng thêm mà không giải quyết được gì. Cô yên tâm, tôi không gây
phiền hà cho cô đâu. Cô đưa tôi vào bệnh viện rồi về đi.” Đường Lăng Lâm lạnh
lùng nói.
Tạ Nam chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến thái độ ấy
nữa. Nghĩ một lát, cô bấm số điện thoại của Hứa Mạn. Lúc đó Hứa Mạn đang trực ở
bệnh viện, bèn hỏi han về lịch sử bệnh trạng của Đường Lăng Lâm và hỏi thêm về
màu sắc của máu xung huyết, sau đó chẩn đoán là xuất huyết tiêu hóa, rồi căn
dặn bệnh nhân cố gắng nằm nghiêng, đừng để cho máu trào ra tắc nghẽn đường hô
hấp, và đồng ý sẽ lấy số cấp cứu cho cô ở bệnh viện.
Tạ Nam lái xe đến bệnh viện trung tâm thành phố, vừa
dừng xe, Đường Lăng Lâm đã mở cửa đi xuống, ôm bụng lê bước vào bên trong. Tạ
Nam đành cố gắng chạy theo đỡ lấy cô, lúc này cô đau đến mức mặt méo xệch,
chẳng còn sức mà chống lại nữa, cuối cùng đành phải dựa cả người vào Tạ Nam.
Hứa Mạn đã đứng đợi sẵn ở cửa, lập tức đưa họ vào
phòng cấp cứu nội khoa: “Đầu tiên phải khám nội khoa đã, nếu tình hình xuất
huyết nghiêm trọng quá thì có khi phải đưa sang khoa ngoại”.
Hứa Mạn nhờ cậy một bác sĩ quen biết, rồi trở về khoa
tiếp tục công việc của mình. Tạ Nam ra ngoài nộp viện phí, bỗng nhiên di động
đổ chuông, là Hạng Tân Dương gọi đến: “Nam Nam à, anh mới xuống máy bay..
“Anh đến bệnh viện trung tâm thành phố, phòng cấp cứu
nội khoa ngay nhé, vợ anh đang cấp cứu.”
Hạng Tân Dương kinh hãi, vội vàng nói: “Anh sẽ đến
ngay”.
Khi Hạng Tân Dương đến nơi thì Đường Lăng Lâm đã được
chuyển đến phòng nằm truyền dịch. Bác sĩ cấp cứu nội khoa nói với anh, họ đã
tiêm cho cô ấy một mũi co mạch vào động mạch nên hiện tượng xuất huyết tiêu hóa
đã chấm dứt rồi. Bây giờ phải nằm viện theo dõi, để làm xét nghiệm sâu hơn mới
quyết định được bước chữa trị tiếp theo. Tạ Nam đã mệt đứt hơi sau bao nhiêu
biến cố, vội vàng chào từ biệt: “Cô cố gắng nghỉ ngơi cho mau khỏi, tôi về
trước đây”.
Đường Lăng Lâm nằm trên giường bỗng mở mắt, nhìn Hạng
Tân Dương nói: “Tân Dương, Tạ Nam lái xe của em đưa em đến đây, anh đưa cô ấy
về đi”.
Tạ Nam vội nói: “Không cần đâu, để tôi gọi taxi về
cũng được”. Ánh mắt của Đường Lăng Lâm chuyển sang nhìn cô, khuôn mặt vốn chỉ
mang những nét lạnh lùng cao ngạo giờ đây lại để lộ ra sự cầu khẩn. Tạ Nam ngạc
nhiên, cô hiểu ra dụng ý của Đường Lăng Lâm muốn mình làm gì, đành im lặng.
Hạng Tân Dương gật đầu: “Anh đưa Tạ Nam về, nhân tiện
qua nhà mang cho em ít đồ dùng”, rồi dặn dò y tá quan tâm đến tình trạng của
Đường Lăng Lâm, sau đó đi cùng Tạ Nam ra bãi đỗ xe.
Hạng Tân Dương dừng lại ở căng tin của bệnh viện, mua
một chai nước hoa quả ép, mở nắp rồi đưa cho Tạ Nam: “Trông mặt em tái lắm,
uống nước đi”.
Tạ Nam cảm thấy đầu óc choáng váng, đây chính là triệu
chứng của bệnh hạ đường huyết, cô cầm lấy và uống liền mấy ngụm lớn.
“Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Lăng Lâm tìm em nói
chuyện gì à?”
“Xin lỗi, ngày mai em còn phải đi công tác, em thật sự
mệt lắm rồi. Cô ấy tìm em nói chuyện gì không quan trọng, nhưng điều cô ấy cần
em nói với anh thì bản thân em cũng thấy đúng, như vậy tốt cho tất cả mọi
người.” Tạ Nam nhìn chằm chằm vào Hạng Tân Dương, “Em chẳng phải là Đức Mẹ, Tân
Dương, mà em cũng không có tư cách gì dạy bảo anh phải sống thế nào, nhưng anh
hãy đối tốt với cô ấy và đối tốt với bản thân mình nữa, được không?”.
Hạng Tân Dương cười khổ: “Nam Nam, em cho anh là kiểu
người gì vậy? Trước khi kết hôn với anh, cô ấy đã bị bệnh dạ dày rồi, có phải
do anh ngược đãi cô ấy đâu”.
“Bác sĩ bảo cô ấy viêm hành tá tràng cấp tính dẫn đến
xuất huyết, những bệnh này có liên quan chặt chẽ đến tinh thần và lối sống. Hãy
nhìn mái đầu bạc của anh, rồi nhìn tình cảnh hiện nay của cô ấy. Chúng ta không
có quyền tự đày đọa cuộc sống của mình như vậy, những chuyện đã qua hãy để cho
nó qua đi.”
“Cái cô ấy cần anh chẳng cho cô ấy được, cô ấy rời xa
anh có lẽ cuộc sống sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Tạ Nam mệt mỏi đáp lời: “Đây là chuyện riêng giữa hai
người, người ngoài không nhất thiết phải can dự vào. Tân Dương, em chỉ có lời
này, coi như là chúng ta cùng buông tay đi, cái gì đã qua không thể trở lại
được nữa, đừng để quá khứ trở ngại đến tương lai, điều này em cũng mới vừa học
được thôi”.
“Sao anh có thể quên đi những kỷ niệm chung với em
được chứ? Sao anh có thể khoanh tay nhìn em không hạnh phúc?”
“Đừng dằn vặt quá khứ nữa, Tân Dương, hạnh phúc của em
không thể xây đắp bằng sự hy sinh gia đình của anh được. Lúc chia tay anh em
còn quá trẻ, nên em nói những lời nguyền rủa mong anh sống không hạnh phúc...
Nhưng bây giờ em hiểu rồi, nếu anh không hạnh phúc em cũng chẳng hạnh phúc gì.
Bất kể cuộc sống của em có thế nào đều không nên là nguyên nhân để anh quyết
định cuộc sống của mình. Thôi em đi đây, tốt nhất là anh hãy về thẳng nhà thu
dọn đồ đạc, rồi trở lại chăm nom cô ấy.”
Tạ Nam quay người, đi nhanh ra khỏi cổng viện, giơ tay
vẫy một chiếc taxi rồi ngồi lên, đi về nhà. Xuống xe trả tiền xong, cô không đi
vào cổng tòa nhà ngay mà bước ra trước cửa vườn, nhìn chồ đậu xe trống trơn đối
diện, rồi ngẩng đầu nhìn lên tầng bốn tòa nhà, vẫn không có ánh đèn. Ngày hôm
nay Tạ Nam còn suy nghĩ xem có gọi điện cho Vu Mục Thành thông báo về lịch công
tác ngày mai của mình hay không, giờ nghĩ lại, chẳng cần làm việc đó nữa.
Cô đi vào vườn, mấy ngày nay đều là ngày nắng, nên
không khí rất khô. Hoa trong vườn như đang muốn héo rũ. Tạ Nam nhấc bình phun
nước lên tưới cây, đầu tiên là phun cho đám hoa kim ngân và hoa sao, hoa hồng
chịu hạn tương đối tốt, nên không cần tưới, rồi đến từng chậu hoa nhỏ đặt trên
giá. Sau đó cô ngồi xuống, đưa mắt nhìn quanh mảnh vườn nhỏ, tận hưởng hương
hoa nhè nhẹ thoảng trong gió đêm.
Đã đến lúc phải nói lời tạm biệt với căn hộ này rồi,
cô nói thầm trong lòng.
Cùng lúc đó, Vu Mục Thành đang ngồi uống rượu một mình
trên ban công của biệt thự đối diện bên kia bờ hồ mà chị anh để lại.
Mấy ngày gần đây, hễ cứ không bận tiếp khách là tan sở
xong anh kiếm chỗ ăn tối nghỉ ngơi, sau đó đi bơi ở bể bơi của khách sạn, rồi
lái xe về nhà ngủ. Căn biệt thự này thực ra chỉ cách tiểu khu một cái hồ mà
thôi, bình thường anh vẫn thuê công ty dịch vụ lo chăm sóc mảnh vườn, công nhân
làm theo giờ cứ một tuần lại đến làm vệ sinh một lần. Trong phòng tất cả đồ đạc
đều được phủ một lớp khăn trải trắng chống bụi, anh chẳng buồn bỏ ra, đằng nào
cũng chỉ cần một phòng ngủ ở lầu hai để qua đêm mà thôi.
Anh sợ trở về nhà, nhìn thấy người con gái ở tầng một
ấy, mình lại làm những chuyện còn điên rồ hơn cả việc nổi đóa vô duyên vô cớ.
Có thể nói từ lúc trưởng thành đến giờ, đây là lần đầu tiên anh mất hẳn sự tự
tin vào năng lực tự kiềm chế của bản thân.
Vu Mục Thành đã đọc những bài đăng trên các tờ báo tài
chính viết tỉ mỉ về rắc rối ở công ty của Tạ Nam, nhưng anh chẳng lấy gì làm lo
lắng. Bởi vì những công ty vốn nước ngoài có năng lực rất lớn trong ứng phó các
rủi ro kiểu như thế này, mà Tạ Nam lại chỉ đơn giản làm kế toán, nên không bị
ảnh hưởng gì. Song anh vẫn đọc rất kỹ các bài báo, và cũng phải thừa nhận rằng
mình đang rất nhớ cô.
Suy nghĩ một cách nghiêm túc, Vu Mục Thành nhận thấy
cơn tức giận và sự vô lý của mình trong chuyện này đã đạt đến mức bản thân cũng
phải ngạc nhiên. Dường như mồi câu nói của Tạ Nam đều dẫn đến một cơn thịnh nộ
của anh. Nhưng khi bình tâm lại thì hình ảnh còn đọng trong anh lại là cảnh Tạ Nam
ngồi yên cắn môi. Khi cô ấy không muốn nói gì hoặc chẳng còn gì để nói thường
sẽ lặng lẽ chịu đựng, và chỉ biết cắn môi mà thôi. Anh nghĩ, mình đã mất hết
sức đề kháng khi nhìn thấy vẻ dằn vặt của cô, dường như không thể dùng những từ
ác ý để miêu tả về nó được nữa.
Buổi tối, Vu Mục Thành không hề có tâm trạng xem tài
liệu công việc, anh mở tủ rượu của chị gái ra bật nắp một chai uytski, rót non
nửa ly và cho thêm ít đá, ngồi ở ban công tầng ba nhâm nhi. Khu biệt thự bao
giờ cũng yên tĩnh hơn so với khu nhà ở cao tầng, chỉ thi thoảng mới có chiếc ô
tô sáng đèn chạy qua. Căn biệt thự này lại nhìn ra hồ, cảnh quan rất đẹp, làn
gió đêm lành lạnh thổi, nếu nhìn ra xa qua mặt hồ sẽ thấy khu nhà cao tầng anh
ở, bên đó ánh đèn chấp chới, anh chẳng biết đâu là ngọn đèn mà mình đang cần
tìm. Lại nhìn đồng hồ, đã qua mười giờ đêm rồi, cô ấy chắc đã tắt đèn lên
giường ngủ, chẳng biết có còn bị chứng mất ngủ hành hạ không?
“Tỉnh gia trưởng trong anh có lẽ hơi lớn đấy, khi cần
là phải đến không cần thì đuổi, cái gì cũng phải làm theo ỷ anh. Nhưng mà em
rất mệt mỏi, em phải rất kho sở mới theo nổi ỷ anh, anh có biết không? ”
“Em rất trân trọng tình cảm giữa chủng mình, thậm chí
em còn phải thẳng thắn mà thừa nhận rằng, càng ngày em càng dựa dẫm vào anh quả
nhiều, nhiều đến mức chính em cũng cảm thấy sợ hãi bất an. ”
Vu Mục Thành cũng phải thừa nhận thêm, tự dằn vặt đúng
là một chứng bệnh truyền nhiễm. Từ trước đến giờ anh vốn rất tự tin rằng bản
thân mình làm việc rõ ràng, quyết định dứt khoát, luôn giữ mọi việc trong tầm kiểm
soát. Nhưng bây giờ anh bắt đầu nghi ngờ liệu mình có đúng như lời Tạ Nam nói,
là đã quá gia trưởng không: Mình yêu người con gái đó, nhưng tình yêu của mình
chẳng mang lại cho cô ấy bình yên, lại đem đến cho cô ấy sự mệt mỏi, khiến cô
ấy tự thấy dựa dẫm nhiều đến mức sợ hãi.
Bồng có cảm giác thất bại mơ hồ, anh lắc lắc ly rượu
trong tay, quan sát những viên đá đang dần tan trong đó.
Nhưng cảm giác thất bại kia vẫn mang lại một vị ngọt
ngào, ánh mắt cô ấy chuyển động trong những lúc do dự vẫn mang một niềm đắm
đuối, những lời nói tình cảm cô ấy mị nói ra cũng thật say đắm, và chính cô ấy
là người dằn vặt mình trong một tình yêu đắm đuối.
Anh bỗng thấy mình thật tàn nhẫn, sao có thể thích thú
nhìn sự giày vò bản thân của cô ấy chứ, ai mà biết sự giày vò kia đã làm cô ấy
khổ sở đến nhường nào. Cũng có thể mình đã ép cô ấy đến bước đường cùng rồi,
nên để cho cô ấy một khoảng không gian suy nghĩ cho rõ ràng.