Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Chương 23: Chương 23: Đừng chạm vào vết thương cũ




TTôm nay sau khi tan ca, Tạ Nam đến công ty của Trương Tân, cô tập trung vào làm sổ sách. Trương Tân đã để cho nhân viên về, anh đang tập trung đối phó với phương án kế hoạch của mình, Đới Duy Phàm cũng đang ngây người tập trung hút thuốc trước màn hình vi tính, đến khoảng tám rưỡi thì bạn gái của Trương Tân là Lô Âm mang đồ ăn tới, gọi mọi người ra cùng ăn. Đới Duy Phàm không ăn, lặng lẽ đi về phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hôm nay anh có vẻ im lặng khác thường.

“Nhị sư huynh hôm nay làm sao thế, chưa thấy anh như vậy bao giờ?” Tạ Nam hỏi vẻ thắc mắc.

Lô Âm liếc xéo anh một cái, nói: “Mùa xuân tới rồi, Đới Duy Phàm cũng đang đâm chồi nảy lộc theo đấy”.

“Nhưng sao em thấy Nhị sư huynh một năm có bốn mùa thì cả bốn đều như vậy cả nhỉ?”

Trương Tân và Lô Âm đều nhất loạt cười ồ lên, Đới Duy Phàm quay người lại, tỏ vẻ hậm hực: “Tạ Nam, bình thường lúc nào em cũng thật thà, bây giờ lại hùa với họ nói xấu anh à?”. Lô Âm cố gắng nhịn cười, nói: “Tạ Nam chỉ thêm một nhát kim là người ta nhỏ máu rồi, mt câu nói thôi đã có thể bao quát được cả nhược điểm của anh”.

Từ trước tới giờ Đới Duy Phàm luôn không lại được với những lời nói chọc ngoáy trêu đùa của Lô Âm, anh nói với Trương Tân: “Cậu tìm được cô bạn gái lợi hại như vậy mục đích để điều trị tớ chứ gì?”. Anh đi tới cầm chiếc bánh bao bỏ tọt vào miệng, nói: “Các cậu thật là, bây giờ đều rất đoàn kết rồi, toàn trêu chọc tớ cho vui thôi”.

Tạ Nam thừa hiểu anh chàng Nhị sư huynh này luôn tự xưng mình phong lưu, nếu có người con gái nào muốn cho anh nếm thử vị đắng của tình yêu thì quả thật không phải việc dễ làm. Cô không có ý định chọc anh thêm nữa, nên chuyển chủ đề sang nói về nghiệp vụ kế toán của họ: “Đại sư huynh, Nhị sư huynh, em cảm thấy với số lượng công việc của các anh hiện nay thì nên cân nhắc tuyển một nhân viên kế toán chuyên trách, tiện lợi hơn cho việc phát triển của các anh”.

“Ôi, Tạ Nam, nghe nói em cũng từ chối việc làm sổ sách cho bên ông Vương cạnh đây rồi à?”

“Vâng, em vừa làm xong lượt cuối cùng, em thấy công ty ông ấy làm việc không quy phạm, em không thích lắm chuyện.” Trương Tân gật đầu: “Cũng đúng, bên ông ấy bây giờ có vẻ không đáng tin cậy, em cẩn thận là đúng. Còn bên bọn anh, anh biết em suy nghĩ cho lợi ích của bọn anh. Có điều công việc bây giờ vẫn chưa ổn định, anh và Đới Duy Phàm phải bàn bạc lại đã, em cứ làm rồi tính sau nhé”.

Tạ Nam từ chối làm sổ sách cho bên đó, một mặt vì công ty của họ, mặt khác cũng vì Vu Mục Thành đã hứa hết đợt bận rộn này, khi nhà xưởng đã được khởi công, cuộc sống của anh sẽ trở lại như trước, sẽ có nhiều thời gian dành cho cô hơn. Anh tỏ ra không hiểu sự tiết kiệm, cũng như việc làm thêm của cô.

“Em có thiếu tiền không?”

“Ngoài Bill Gate và Warren Buffett, ai dám nói mình không thiếu tiền nào.” Cô nói giọng chắc chắn.

Vu Mục Thành rất ngạc nhiên, nói: “Em lại đem hai người đó ra để chặn họng anh”.

Cô cảm thấy rất buồn cười, nói: “Thôi được, thôi được, em sẽ thôi làm ở một công ty, còn ông chủ một công ty khác là anh em với em, công ty của họ càng ngày càng phát triển, trước sau gì cũng sẽ tuyển kế toán riêng, em đoán chắc cũng không lâu nữa đâu”.

Vu Mục Thành rất hài lòng với biểu hiện của cô, nói: “Anh nhớ lời hứa của em với anh, em nói sau khi coi anh là bạn trai thực thụ, sẽ dùng thẻ của anh, em thử nghĩ xem bao giờ thực hiện được điều đó?”.

Lần đầu tiên Tạ Nam nghe thấy có người đàn ông yêu cầu bạn gái tiêu tiền của mình một cách khẩn thiết như thế, trong lòng không tránh được cảm giác trầm mặc, nhưng sau đó lại tỏ vẻ hờn dỗi: “Anh lấy tiền để ép em à? Được, đợi khi nào anh rảnh rồi thì đi mua sắm với em, đến lúc đó chớ có sợ hãi”.

Vu Mục Thành cười lớn: “Nói rồi nhé, anh phải xem xem một người có thói quen tiết kiệm như em sẽ phá gia được đến mức nào. Anh sẽ đi xách đồ cho em, đảm bảo không yêu cầu ngừng lại đâu”.

Tạ Nam từ công ty quảng cáo đi thẳng đến bãi, nhớ đến đây, cô khẽ mỉm cười, màn đêm nhẹ nhàng buông, cái mát mẻ của những cơn gió đầu tháng Tư mơn man da mặt khiến cô cảm thấy thoải mái. Tạ Nam đang chuẩn bị lấy chìa khóa ra thì điện thoại đổ chuông, cô nhận cuộc gọi rồi hết sức ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói của Hạng Tân Dương vang lên ở đầu dây bên kia.

“Chào anh, Tân Dương, có việc gì không?”

“Nam Nam, giờ em có ở nhà không?” Tạ Nam ngần ngừ một lát rồi đáp: “Em đang ở bên ngoài”.

“Anh có chút việc muốn gặp em. Em ở đâu, anh sẽ qua đón.”

Tạ Nam không muốn gặp Hạng Tân Dương, nhưng thấy thái độ của anh kiên quyết hơn mình dự đoán, đành nói: “Vâng, anh nói cho em địa điểm, em sẽ lái xe qua đó”.

Hạng Tân Dương lúc này đang ngồi trong xe dừng ngay trước quán cà phê bên hồ. Qua tấm kính ngăn cách, dưới ánh đèn điện, anh có thể nhìn rõ một đôi nam nữ đang ngồi đối diện nói chuyện với nhau, người con trai ấy chính là Vu Mục Thành.

Buổi tối, khi Hạng Tân Dương đang ăn cơm với khách ở bên ngoài thì đột nhiên nhận được điện thoại của Từ Yến, nói muốn gặp anh nói chuyện. Anh và Từ Yến vốn không có quan hệ gì, nên từ chối lời mời, Từ Yến nhấn mạnh với anh rằng cô ta có việc quan trọng muốn nói. Thế là họ hẹn gặp nhau ở quán cà phê ven hồ. Nhưng khi ngồi xuống, Từ Yến toàn nói chuyện đâu đâu, chứ không đề cập gì đến việc quan trọng kia. Hạng Tân Dương nhìn cô ta bằng cặp mắt nghi ngờ: “Cô hẹn tôi ra đây có việc gì?”.

Từ Yến nói giọng thoải mái: “Chúng ta cũng là bạn học cùng trường, rảnh rồi hẹn nhau ngồi nói chuyện một látkhông có gì là lạ chứ?”.

Hạng Tân Dương vốn không ưa gì Từ Yến, nhưng anh hiểu rằng nếu họ không có gì để nói thì cô ta sẽ chẳng xưng xưng hẹn mình như thế, anh quyết định đợi xem sao, xem lúc nào cô ta vào thẳng vấn đề.

Từ Yến đột nhiên ra hiệu cho anh nhìn sang góc khác của quán cà phê, bên đó vừa có một cặp nam nữ đi vào, họ ngồi ở một chiếc bàn đối diện gần cửa sổ. Hạng Tân Dương không biết họ là ai, bèn đưa mắt sang Từ Yến một cách khó hiểu, Từ Yến ôm đầu cười nói: “Người đàn ông ấy là Vu Mục Thành, bạn trai hiện giờ của Tạ Nam”.

Hạng Tân Dương kinh ngạc nhìn sang. Hôm đuổi theo Tạ Nam trên con đường một chiều, anh đã nhìn thấy Tạ Nam ôm một người đàn ông, song màn đêm không cho anh nhìn rõ mặt. Bây giờ người đàn ông ấy hiện rõ với dáng hình cao lớn, mặc chiếc sơ mi trắng, tư thế ngồi thoải mái, khuôn mặt đứng đắn mỉm cười đang nghe cô gái xinh đẹpđối diện nói. Anh quay lại nhìn Từ Yến, hỏi: “Thế rồi sao?”.

“Cô gái ngồi đối diện với anh ấy là con gái của Chủ nhiệm ủy ban Cải cách và Phát triển thành phố, Trương Gia Nghi, vừa du học Mỹ về, làm việc ở ngân hàng bọn em, tháng trước phó giám đốc chi nhánh ngân hàng đã giớithiệu họ làm quen, theo như em biết thì họ thường xuyên liên lạc với nhau.” Từ Yến nói giọng thoải mái: “Tạ Nam chắc không biết điều đó”.

Hạng Tân Dương nhìn Từ Yến dò hỏi: “Tại sao cô lại nói cho tôi biết những điều này?”.

“Em không muốn cô ấy rơi vào bóng tối, những năm qua cô ấy cũng vất vả rồi, nếu lại thêm một lần thất bại nữa, em đoán cô ấy sẽ không chịu đựng nổi. Ôi, tại sao anh lại nhìn em như thế?”

“Tôi cảm thấy lạ sao cô tự nhiên lại tốt bụng như vậy?”, Hạng Tân Dương cười gằn.

Từ Yến cười lớn, nói: “Tùy anh nghĩ thôi, dù gì thì những điều em nói đều là sự thật, anh chỉ cần qua ngân hàng hỏi thăm vài câu là có thể biết ngay. Có điều em không định trực tiếp nói với Tạ Nam, cô ấy rất có thành kiến với em, e rằng sẽ nghĩ em có ý đồ phá hoại”.

Dĩ nhiên Hạng Tân Dương cũng cho rằng Từ Yến chẳng có mục đích tốt đẹp gì, song lúc này anh cũng không có thời gian nghĩ nhiều, liếc mắt sang chỉ thấy Vu Mục Thành vừa nâng bình đựng nước hoa quả rót đầy cho cô gái kia, vừa nói gì đó, cô gái mỉm cười nhìn anh ta. Nếu nói đây là một cuộc gặp rất tâm đầu ý hợp thì cũng không có gì là quá đáng cả. Từ Yến chẳng nói thêm gì nữa, từ từ đứng dậy chào rồi đi khỏi.

Hạng Tân Dương vẫy tay gọi phục vụ tính tiền, sau đó ra ngoài bước lên xe, quay lại nhìn vào trong quán cà phê, suy nghĩ trước sau một hồi, anh quyết định rút điện thoại gọi cho Tạ Nam.

Vừa lái xe đến quán cà phê bên sông, Tạ Nam đã nhìn thấy chiếc BMW của Vu Mục Thành đồ ven đường, cô có chút kinh ngạc. Hạng Tân Dương bước xuống từ xe của mình, hất cằm ra hiệu cho cô. Cô nhìn sang, thấy Vu Mục Thành và một cô gái đang ngồi đối diện nhau trong quán.

“Tân Dương, không cần phải cố ý gọi em ra đây để nhìn thấy việc này.” Cô chau mày khẽ nói, vội vàng quay người chuẩn bị lên xe, trong lòng không muốn để Vu Mục Thành nhìn thấy mình, sợ anh hiểu nhầm cô đi theo thăm dò mình, không ngờ Hạng Tân Dương cũng lên xe theo cô.

“Đi thôi, anh có vài điều muốn nói với em, chúng ta ra chỗ khác nói.”

Tạ Nam hoàn toàn không biết làm thế nào, đành ngồi lên xe khởi động máySuy nghĩ giây lát rồi cô đưa tay lái xe dọc theo con đường đang tấp nập xe cộ đi lại, hướng thẳng về phía trước. Hạng Tân Dương thầm khâm phục cách lái xe khéo léo và thành thục của cô.

“Trước kia mồi lần anh dạy em lái xe, em đều nói rất sợ nhìn thấy cảnh người xe tấp nập.”

Tạ Nam khẽ mỉm cười, quả thực, cô biết lái xe là do Hạng Tân Dương dạy. Lúc mới học, cô luôn sợ hãi, chỉ dám lái một lúc trên con đường ở khu nhà ven hồ vào buổi tối, khi ấy con đường vắng tanh, vô cùng thích hợp với việc tập lái xe. Hạng Tân Dương hay khen cô nắm bắt nhanh, cổ vũ cô lái xe vào khu phố chính, nhưng cô luôn kiên quyết chối từ. Mãi tới khi lấy được bằng lái rồi, cô vẫn còn chút hoảng sợ không dám một mình lái xe chứ đừng nói tới việc vào khu phố đông người. Sau khi chia tay với Hạng Tân Dương, Tạ Nam lại càng không dám chạm vào vô lăng.

Tốt nghiệp rồi, cô xin vào làm ở vị trí thu ngân có chế độ đãi ngộ tương đối cao, điều kiện của họ đưa ra phải có bằng lái xe. Cô đánh liều giao bằng lái ra, nói đã có hơn hai năm kinh nghiệm lái, chính vì vậy đã được nhận vào làm ở vị trí đó.

Lần đầu tiên một mình lái xe của công ty tới ngân hàng, Tạ Nam dè dặt đưa chìa khóa vào ổ, mãi lâu sau mới dám khởi động xe, cố gắng nhớ lại từng chi tiết và thao tác đã được dạy khi học ở trường dạy lái xe, nhưng lúc đó trong đầu cô hoàn toàn lại là những lời dặn dò của Hạng Tân Dương.

“Thả lỏng ra, tay cầm cần số, rồi khẽ phanh tay.”

“Đừng đạp bàn đạp lâu quá.”

“Sau khi dừng xe phải nhớ kéo phanh tay lại.”

“Không, không, dù thế nào cũng phải nhớ không bao giờ được tăng tốc đột ngột như vậy.”

Cuối cùng Tạ Nam cũng lấy được dũng khí khởi động xe. Trong đoạn đường lái xe đầu tiên, tinh thần cô hết sức căng thẳng, mồ hôi túa ra thấm ướt quần áo, cho tới khi đến ngân hàng, bước xuống xe, chân tay cô đã nhũn hết cả, không ngờ lúc ấy lại gặp Từ Yến, cảm giác hối hận vì nhận công việc này lóe lên trong đầu cô.

Nhưng chẳng bao lâu, cô đã quen dần, có thể tự mình lái xe tới bất cứ đâu, cũng có thể đàng hoàng đối mặt với Từ Yến. Tạ Nam nghĩ, khả năng của con người muốn phát huy được cũng phải có một thời gian được khuyến khích rèn luyện.

“Sao có thể sợ nữa chứ? Em đâu còn là cô gái hai mươi mốt tuổi, Tân Dương.”

“ừ, đúng vậy, anhĩ nhiên anh biết, bây giờ emđã hai mươi tám, còn anh cũng ba mươi mốt rồi.” Nói đến tuổi tác của hai người, ánh mắt Hạng Tân Dương lộ rõ vẻ dịu dàng, anh thở dài, “Chóp mắt đã qua chừng ấy năm, anh không nhớ bản thân nhìn thấy sợi tóc bạc đầu tiên khi nào nữa rồi, có điều, sau đó tóc bạc ngày càng nhiều, và anh cũng không quan tâm nữa”.

Tạ Nam nhớ lần trước ở quán cà phê Lục Môn đã nhìn thấy bên mai anh lốm đốm những sợi bạc, bất giác giật mình. Cô lái xe nhanh đến một quán cà phê cách đó vài trạm xe, hai người bước xuống, rồi ngồi bên một bàn trà ngoài quán.

“Tân Dương, em biết anh quan tâm tới em và muốn tốt cho em, nhưng khi hai người yêu nhau, chắc chắn mỗi người cũng cần có một không gian riêng nữa. Em sẽ không để ý việc Vu Mục Thành hẹn hò với người khác, như thế buồn cười lắm.”

“Người con gái đó là con gái của chủ nhiệm ủy ban Cải cách và Phát triển thành phố được người khác cố ý giới thiệu cho anh ấy, em cũng không để ý đến cả việc anh ấy đi gặp mặt và qua lại với người con gái khác sao?”

Tạ Nam sững người, mãi lâu không nói gì. Hạng Tân Dương nhìn cô, cô mặc chiếc vest lửng tay lỡ màu trắng sữa mỏng, tay áo sơ mi xắn lên, tóc lòa xòa trước trán, khísắc tốt hơn nhiều so với lần trước anh gặp. Lúc này cô đang ngây người ra, nhưng không ngạc nhiên, rõ ràng không phải cô chưa chuẩn bị tinh thần đối mặt với những điều anh vừa nói. Anh bồng thấy thắt lòng, nói khẽ: “Em lại dễ dàng nhẫn nhịn anh ấy như vậy sao?”.

“Cùng ngồi uống cà phê với nhau chưa nói lên được điều gì.” Tạ Nam lấy lại tinh thần, nói, “Hơn nữa, việc này thực sự không liên quan tới anh, Tân Dương, anh đừng để ý làm gì”.

“Làm sao anh có thể nhìn em lại bị một người khác phụ lòng.”

Tạ Nam nắm chặt tay, cô phải cắn răng mới khống chế được toàn thân run rẩy. “Lại bị người khác phụ lòng”, câu nói như một thứ bùa chú kích động tới nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn cô. Cô nhìn Hạng Tân Dương bằng ánh mắt phẫn nộ, gằn giọng từng tiếng: “Anh dựa vào cái gì mà nói với em những điều này?”.

“Xin lỗi, anh...”

Tạ Nam giơ tay ngăn anh lại, rồi chống tay vào bàn đứng dậy: “Anh muốn em phải thế nào, phải xông vào quán cà phê đối chất họ ư? Không, Tân Dương, trước kia, khi Từ Yến bóng gió xa xôi với em về chuyện của anh, em không chất vấn anh, bởi vì lúc đó em tin anh, và em lựachọn niềm tin tưởng hoàn toàn vào anh. Tuy niềm tin ấy có vẻ hơi ngốc nghếch mù quáng, nhưng kết cục thì vẫn như nhau, chất vấn cũng chẳng khác nào biết kết quả sớm hơn m

“Từ Yến đã nói gì với em?”

Tạ Nam lắc đầu nói: “Việc đã qua không nói lại nữa. Đến Vu Mục Thành, em cũng không muốn hỏi anh ấy. Anh ấy luôn xử lý mọi việc rất rõ ràng, nếu việc gì anh ấy chưa chủ động nói với em, em cũng không chủ động hỏi anh ấy. Nhưng em sẽ đối với anh ấy bằng tấm lòng chân thành, em tin sau khi lựa chọn, anh ấy cũng sẽ chân thành với em”.

“Thế còn sự lựa chọn của em? Nam Nam, em chuẩn bị đợi anh ấy chọn xong rồi đón nhận ư? Giống như với anh trước kia?”

“Nếu không thì làm thế nào? Nếu đã không giữ được thì em cũng chẳng lãng phí thời gian cứu vãn. Đây có thể coi là bài học mà cuộc sống đã dạy cho em, sau này xin anh đừng nói với em những việc như thế nữa.”

Tạ Nam đột nhiên quay người, vấp phải thành ghế, cô khẽ chao đảo nhưng không để Hạng Tân Dương kịp đỡ đã đứng vững lại, vội vàng đi ra bãi đồ xe và nổ máy. Tạ Nam lái xe về tiểu khu, chỉ cảm thấy mình đã mệt tới mứckhông thể tiếp tục chống đỡ được, dường như vừa rồi cô không phải lái xe trong thành phố mà là chạy marathon về vậy.

Cô lê từng bước lên tầng bốn, tiện tay bật ti vi, gieo mình xuống chiếc sofa. Giờ cô mới nhớ ban nãy mình quên không về nhà lấy quần áo, song lại chẳng muốn cử động nữa. Trên màn hình đang phát phim cổ trang võ hiệp, một đám nam nữ hò hét đấu đá, cô không thích những thể loại này nhưng cũng chẳng buồn đưa tay với điều khiển để chuyển kênh khác.

Dường như lúc này mọi thứ trong lòng Tạ Nam đang rối tung cả lên, các suy nghĩ lần lượt nối tiếp nhau ùa tới, những câu nói của Từ Yến và Hạng Tân Dương cứ vang vọng bên tai, cảnh Vu Mục Thành và cô gái trẻ kia đang cười nói cứ hiện rõ trước mắt. Bất chợt, cô chỉ cảm thấy nhịp tim mình lúc nhanh lúc chậm, thực sự có chút quá tải so với sức chịu đựng của mình.

Cô ngồi ngây ra, cho đến lúc chân tê cứng lại mới thay đổi tư thế ngồi khác. Nhớ đến lời nói của Như Băng, ngâm mình trong nước nóng có thể giảm bót áp lực nên cô quyết định thử xem sao, ít ra cũng hơn là ngồi ngây ra như thế này.

Từ trước tới nay, Tạ Nam chỉ toàn tắm bằng vòi hoasen, chưa bao giờ dùng đến bồn tắm trong phòng tắm lớn. Cô đi vào đó, mở vòi cho bồn đầy nước, cởi bỏ quần áo, từ từ ngâm mình vào nước ấm, sau đó khẽ thở ra một tiếng, yên lặng nhắm mắt trong tư thế nửa nằm nửa ngồi.

Từng ký ức được lật giở lại, cô cho rằng vết thương xưa đã lành, điều còn sót lại chỉ là sẹo mà thôi. Cô cũng chẳng có thói quen gặm nh vết thương lòng, chỉ cần không động vào nó thì dường như sẽ không cảm thấy được sự tồn tại của nó, nhưng bị người khác bắt phải chạm vào thế này lại khiến cô đau đớn hơn.

Kỳ nghỉ hè năm thứ ba đại học, Hạng Tân Dương lái xe đưa cô về nhà, lần đầu tiên gặp bố mẹ cô. Bố mẹ cô lúc này mới biết hai người yêu nhau. Tuy hơi ngạc nhiên, nhưng anh chàng Hạng Tân Dương đứng trước mặt họ tỏ rõ là một thanh niên đẹp trai lại lịch sự lễ phép, luôn nhìn Tạ Nam với ánh mắt thương yêu, nên họ không nói gì, chỉ pha trà Mao Tiêm cho anh uống, sau đó vội vàng đi mua thức ăn làm com, nhiệt tình tiếp đón anh.

Trong bữa ăn, nghe nói con gái mình và cậu thanh niên ấy cùng đứng tên mua chung một căn nhà, cha mẹ cô đã vô cùng ngạc nhiên, đợi Hạng Tân Dương về rồi, mẹ cô nói ngay: “Con thật là, nếu nó muốn mua nhà thì để nó mua, sao con lại đưa tên mình vào đó, cấn thận không người ta lại cho là mình ham tiền”. Cảm thấy hết sức oan uổng, Tạ Nam nói: “Không phải con đưa tên mình vào đó, mà anh ấy ép con viết tên vào”.

“Con lớn quá rồi nhỉ, bây giờ mới chịu nói những việc này ra.”

“Con sợ bố mẹ giận mà?” Tạ Nam lí nhí chống chế.

“Nó chưa nói với gia đình nó chứ?”

“Con không rõ, anh ấy nói là dùng tiền riêng của minh để mua nhà, anh ấy tự trả nợ. Đợi con tốt nghiệp rồi...”

Giọng Tạ Nam càng nói càng nhỏ, chỉ thấy ánh mắt mẹ cô mỗi lúc một nghiêm khắc, không trốn đi đâu được đành cố gắng tiếp tục chống đỡ, “Con và anh ấy lấy nhau rồi cùng trả tiền”.

“Lộn xộn.” Bố cô đứng bên cạnh không nhịn được mắng thêm vào, “Con mới bao nhiêu tuổi mà đã tính đến chuyện lấy chồng”.

“Con tốt nghiệp cũng hai mươi hai tuổi, đến tuổi kết hôn lâu rồi.” Biết bố luôn cưng chiều con gái, mặt cô đỏ lên, bạo miệng cãi lại.

Hai ông bà nhìn nhau, không thể tưởng tượng nổi đứa con gái luôn rụt rè bẽn lẽn của mình lại có thể to gan lớn mật nói với bố mẹ chuyện kết hôn như thế. Dừng một lúc lâu, bố cô nói: “Nam Nam, hai đứa có biết hôn nhân là như thế nào không? Đừng vì một phút hồ đồ mà đưa ra quyết định lớn như vậy”.

“Chúng con đâu có hồ đồ, chúng con đã yêu nhau gần ba năm nay rồi.”

Hiểu hết câu nói của con, mẹ cô càng nổi giận: “Không nhẽ con vừa bước chân vào đại học đã yêu rồi? Con giỏi thật, cái gì cũng giấu bố mẹ

Mặc dù hết sức ngạc nhiên và lo lắng về hiện thực, nhưng bố mẹ cô cũng có thể nhìn thấy thái độ kiên quyết của con gái, nên họ chỉ biết khuyên con nên thận trọng, không được làm liều, đồng thời cũng chấp nhận, chuẩn bị đợi cô tốt nghiệp rồi nói chuyện lại sau.

Từ sau đó, cả kỳ nghỉ hè, mồi dịp cuối tuần Hạng Tân Dương đều cố gắng lái xe bốn tiếng đến thành phố nơi gia đình Tạ Nam ở và lưu lại đó một ngày. Thành phố quê cô tương đối nhỏ và yên tĩnh, mọi người ở đây rất thích uống trà, chỗ nào cũng có các quán trà lớn nhỏ đủ cả. Tạ Nam dẫn anh đi dạo quanh thành phố, chỉ cho anh trường cấp một của cô, giới thiệu anh làm quen với các bạn học cũ. Bố mẹ cô ở nhà nấu sẵn cơm chờ họ về ăn, còn pha sẵn trà Mao Tiêm đợi anh về uống.

Gia đình cô đều ở trên tầng hai, dưới tầng một trồngmột bồn hoa kim ngân lớn, vừa hay đúng tầm cửa sổ nhà cô nhìn xuống, mùa hè hoa nở rộ, mùi thom lan tỏa vào tận trong phòng, vô cùng dễ chịu.

Tạ Nam dựa vào cửa sổ nhìn Hạng Tân Dương lái xe về thành phố, nhoẻn miệng cười vẫy tay tạm biệt, nghĩ về anh một cách trìu mến và tưởng tượng sau khi họ kết hôn sẽ cùng ở tiểu khu bên hồ, cô cũng có thể vẫy tay tiễn anh đi làm trong hương hoa thơm ngát như thế này.

Những ngày tháng như vậy cứ trôi đi cho tới tận khi cô kết thúc kỳ nghỉ quay lại trường học, khi ấy đã là giữa tháng Mười. Hôm đó, sau khi đi xem phim, Hạng Tân Dương lái xe tiễn cô về, cô nhảy chân sáo đi về ký túc xá thì gặp Từ Yến và một nam sinh viên đang cãi cọ. Tạ Nam không thích dính vào miệng lưỡi đanh đá khắc nghiệt của Từ Yến nên lập tức đi sang lối khác.

về tới ký túc xá, hai người lại đụng nhau chỗ bình nước, Từ Yến nói không khách khí: “Vừa rồi nhìn thấy cảnh đó chắc vui lắm hả?”.

“Tớ không thích nhìn cảnh cãi cọ.” Tạ Nam trả lời với giọng không hài lòng, dù cho có tốt tính đến mấy cô cũng không chịu được cái vẻ mất lịch sự của cô bạn này.

“Nhưng tớ thì thích đấy, hơn nữa tớ nói trước cho mà biết, cậu cũng sắp có kịch hay cho tớ xem rồi, mà nói luônlà nó sẽ còn hay hơn nhiều so với vụ cảm động tặng cả cốp xe uất kim hương trước kia cơ.”

Tạ Nam sững người, thực ra cô vốn không thích màu mè, nhiều ánh mắt hướng về mình là đỏ mặt ngay. Sau lần Hạng Tân Dương tặng hoa, Tạ Nam đã nhẹ nhàng nhắc nhở anh lần sau đừng làm như vậy nữa. Cô cũng đã hứa với bố mẹ sẽ chú ý hơn đến những phát ngôn của mình, nên không nghĩ ra được những ý mà Từ Yến muốn nói với cô lúc ấy

“Ai mà chả thích những câu chuyện cổ tích, nhưng không phải ai cũng là nhân vật chính trong đó được đâu. Hơn nữa, mười hai giờ rồi sẽ tới, đến lúc đó hoàng tử sẽ lấy một nàng công chúa chính thống, cô bé Lọ Lem sẽ bị hiện nguyên hình, xe ngựa sẽ thành bí đỏ, cậu thấy vở kịch hay như thế có đáng xem không, ha ha.”

“Cậu nói vậy là ý gì?”

“Chả có ý gì cả, tớ chẳng may biết trước tin tức, có điều tớ cũng không có ý định nói với cậu, thôi để Hạng Tân Dương nói với cậu thì hơn.”

Từ Yến vênh mặt đi khỏi, Tạ Nam cảm thấy lòng minh bất an. Mấy hôm đó tâm trạng của Hạng Tân Dương không tốt, anh chỉ nói với cô việc kinh doanh của gia đình đang gặp rắc rối, nhưng ngay lập tức anh lại nói không cógì đáng ngại, bố anh có thể chống đỡ được. Ngoài điều này ra, cô nghĩ không có gì hay ho cho Từ Yến xem cả, cũng không kể lại điều Từ Yến nói cho Hạng Tân Dương.

Sau mấy ngày mất tích, Hạng Tân Dương trở lại trước mặt Tạ Nam nói lời chia tay, cô mới biết những dự báo của Từ Yến nói với mình là chính xác.

Bây giờ Từ Yến lại có lời dự báo trước cho cô, dù có cố gắng trốn tránh những lời nói của cô ta thì trong lòng cô vẫn vô cùng lộn xộn và bối rối. Tạ Nam cố gắng dùng lý trí thuyết phục mình phải bình tĩnh lại. Thế mà hôm nay Hạng Tân Dương lại động vào vết thương khiến cô đau, khiến cô không thể duy trì được sự trấn tĩnh bề ngoài của mình nữa.

Dòng nước từ vòi nước mát xa và những vòng tròn xoay của nó xối xả dội vào người, cơ thể căng cứng của cô dường như đang được giãn ra, nhưng tâm trạng thì không thể thoải mái lại được.

Một bàn tay to thô ráp khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, cô từ từ mở mắt, Vu Mục Thành đã đứng trước bồn tắm nhìn cô với vẻ quan tâm: “Sao em lại chau mày thế, không thoải mái à?”.

“Cũng tàm tạm”, Tạ Nam nghiêng đầu để khuôn mặt áp sát vào lòng bàn tay anh, “Chỉ hơi mệt thôi”. “Sau này đừng làm thêm nữa, chú ý giữ gìn sức khỏe.”

Cô không tỏ ý phản đối cũng chẳng đồng tình với anh mà chỉ hỏi lại: “Hôm nay anh lại làm thêm à?”.

“Hôm nay không làm thêm, có một cuộc tiếp khách, anh cũng chẳng biết làm thế nào.”

Tạ Nam cũng không hỏi tiếp đó là cuộc tiếp khách gì, chỉ chăm chăm nhìn vào anh. Dáng hình cao lớn đang đứng trước mặt cô, đôi môi mỏng hơi mỉm cười, hỏi: “Em hài lòng với những đang nhìn thấy chứ?”.

Tạ Nam dù có buồn chán thế nào cũng không sao nhịn được cười. Dĩ nhiên cô còn nhớ khi anh đề nghị hai người cùng phát triển tình cảm, lần đầu tiên cô nhìn anh thăm dò, anh cũng đã nói câu này với cô. Tạ Nam nhìn lại anh một lần nữa rồi khẽ nói: “Dù sao cũng dễ coi hơn trước nhiều”.

Vu Mục Thành cười lớn, rồi ngồi xuống bên cạnh bồn: “Anh luôn khoan dung hơn em nhiều, sự đánh giá của anh đối với em không chỉ dừng lại ở dễ coi đâu”.

Đột nhiên Tạ Nam cảm thấy có nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết nói gì và phải bắt đầu từ đâu. Thấy vậy, Vu Mục Thành không khỏi ngạc nhiên: “Sao thế? Xem ra anh khen em chưa đủ rồi. Vừa mới khen một câu đã tỏ vẻ như thế này”. Tạ Nam đành cụp mắt xuống cười khổ: “Vâng, từ nhỏ em đã vậy, không chịu nổi những lời khen. Những lời đó khiến em cảm thấy không tự tin”.

“Thật là một cô bé kỳ lạ, nào, nói với anh, em còn có chứng bệnh kỳ lạ nào nữa không?”

“Nhiều lắm. Em còn sợ người lạ, sợ nơi đông người, sợ người ta lôi em ra làm trò cười, sợ...”

Tạ Nam bỗng dừng lại, không nói tiếp, chỉ một chút nữa thôi là cô đã buột miệng nói ra tâm sự vẫn đang giữ trong lòng, “Ngày xưa mẹ sai em xuống lầu, ra cửa hàng mua muối, em thường phải lấy tinh thần một lúc lâu mới đi được”.

Vu Mục Thành cảm thấy buồn cười, bèn nói: “Hóa ra từ nhỏ em đã là một cô bé khép mình rồi”.

“Vâng, từ nhỏ đã luôn sợ hãi, khép kín. Lần đầu tiên biểu diễn dương cầm, em lập cà lập cập bị thầy giáo đẩy lên sân khấu, mới chơi được một nốt nhạc, ngẩng đầu lên nhìn thấy cả đám người phía dưới, em sợ quá chạy xuống và nhất định không chịu lên nữa.”

“Sau đó làm thế nào?” Vu Mục Thành tò mò hỏi.

“Thầy giáo đã tìm mọi cách dỗ dành, phê bình, thậm chí hứa hẹn với em, nhưng thế nào em cũng không nghe, nhất định không chịu lên sân khấu nữa.”

“Chẳng lẽ sau này em đều không lên sân khấu biểu diễn nữa?”

“Làm gì có, về nhà mẹ mắng em một trận tơi tả, lúc đó ngây thơ nên em đã viết một bản kiểm điểm, lần sau biểu diễn phải ngoan ngoãn lên sân khấu, không được xấu hổ. Sau lần thứ nhất, cứ mồi khi lên sân khấu, phải coi khán giả như bắp cải, không được để ý đến nữa.” Cô đột nhiên nhớ ra, lần đầu tiên gặp Hạng Tân Dương, cô cũng nói đến điều này, sự li ngay lập tức làm cô im bặt. Nhìn Vu Mục Thành, thấy khuôn mặt anh như ẩn chứa tâm sự lại như không, Tạ Nam thấy trong lòng hơi thấp thỏm. Bản thân anh đã không tự nhiên như thế, lại còn làm cô xấu hổ. Cô vội vàng quay đi, đầu dựa vào chiếc khăn tắm vẫn để bên bồn.

Vu Mục Thành lại cúi sát xuống, đôi mắt sáng nhìn cô chăm chăm hỏi: “Lễ Tình nhân, anh yêu cầu em đàn cho anh nghe, có phải em đã coi anh ở đầu dây bên kia là một cây bắp cải không?”.

Tạ Nam cười hì hì nói: “Làm gì có cây bắp cải nào lại lắm yêu cầu như anh”.

Vu Mục Thành làm ra vẻ bị công kích: “Anh đâu có yêu cầu gì nhiều, hơn thế những yêu cầu của anh toàn lànhững điều hợp lý”.

Tạ Nam không nghĩ kịp phải nói gì để bật lại cái tính luôn cho mình là đúng của anh, nên đành hứ một tiếng ra vẻ không quan tâm.

“Đúng rồi, mẹ em có nghiêm khắc với em không? Anh thấy một bà mẹ nghiêm khắc nếu không đào tạo ra được những đứa con ngỗ ngược thì sẽ là những đứa con nhút nhát như em.”

“Mẹ em nghiêm lắm, nhưng bố lại rất chiều em, nếu mẹ muốn đánh em thì bao giờ bố cũng đứng ra bênh vực.”

“Hóa ra là như vậy, cho nên em mới cố chấp thế này”, Vu Mục Thành nói vẻ nửa đùa nửa thật. Tạ Nam lườm anh một cái, anh bật cười, nhẹ nhàng đưa tay thử độ nóng của nước, nói: “Nước lạnh cả rồi, em dậy ngay đi”.

“Anh cho em mượn quần áo ngủ, em quên không mang quần áo của em lên rồi.”

“Tốt, xem em sau này còn muốn ngày nào cũng lôi cả túi quần áo đi đi về về nữa không?”

Tạ Nam cắn môi không thèm để ý tới anh, rồi đắm mình sâu hơn một chút vào trong nước.

Vu Mục Thành kéo chiếc khăn tắm ra, tỏ ý bảo cô đứng dậy. Tạ Nam vẫn ở nguyên đó, nghiêng đầu nhìn anh. Anhcười ranh mãnh, giơ tay nắm chặt lấy cánh tay cô lôi lên. Vu Mục Thành đang định lấy khăn tắm bao lấy cô, cô đã mạnh bạo lao thẳng vào vòng tay anh, để cho tấm thân ướt sũng của mình làm ướt hết chiếc sơ mi của anh. Vu Mục Thành bỏ chiếc khăn tắm xuống, ôm lấy cô, nói: “Đây là em muốn trêu anh đấy nhé, đừng trách anh”.

Tạ Nam không nói gì, chỉ ôm chặt lấy anh, hôn lên môi anh, với một tâm trạng khó tả trong lòng. Hiếm khi cô có những lúc chủ động bạo dạn như thế này, nhưng chỉ khi chủ động biểu lộ với anh một cách khác thường như thế mới khiến cô cảm nhận rõ ràng sự gắn kết giữa hai người là có thực


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.