Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Chương 2: Chương 2: Khi tình yêu đã thành dĩ vãng




Dù T Nam với thói quen nghề nghiệp cố hữu đã đưa ra những tính toán chặt chẽ, đơn giản hóa việc sửa sang bài trí căn hộ đến mức tối đa, nhưng với một căn hộ diện tích gần một trăm ba mươi mét vuông thì vẫn còn nhiều việc lặt vặt phải làm, rất nhiều chi phí phát nh ngoài dự toán.

Bệ cửa sổ chìa ra ngoài của hai căn phòng đang để lộ thiên hoàn toàn, phải đi chọn kiểu gạch lát thích hợp để gắn vào; tất cả các căn phòng đều phải lắp đèn, phải mắc rèm cửa và rèm cửa sổ. Khi những món đồ nội thất đó được chở đến, cô buộc phải ở nhà để ký nhận; rồi lắp bình nóng lạnh, nắp điều hòa, lắp đặt đường điện thoại, nối đường gas, lắp internet, liên hệ dịch vụ vệ sinh nhà cửa… Vậy là trong cả mùa hè nóng nực này, toàn bộ thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi vào cuối tuần của Tạ Nam đều dành hết cho việc bài trí, dọn dẹp nhà cửa.

Thời tiết mỗi ngày một oi bức, các tuyến xe bus ở vùng ngoại ô này lại không nhiều, cứ mỗi lần giương ô đi bộ dưới cái nắng gay gắt đổ lửa của mùa hè, mồ hôi Tạ Nam lại túa ra như mưa khiến cô mệt mỏi vô cùng. Người duy nhất cô có thể trút bầu tâm sự, kể khổ chỉ có Cao Như Băng, nhưng Cao Như Băng chẳng chút gì thông cảm, bởi bản thân cô ấy cũng đang bận tối mắt tối mũi lo cho đám cưới sắp tổ chức của mình.

Vu Mục Thành không dưới một lần chú ý tới bóng hình bận rộn trong khoảng sân dưới tầng một ấy. Anh cảm thấy một cô gái dáng vẻ mảnh mai yếu đuối thế kia mà phải một mình đảm đương công việc sửa sang nhà cửa, đúng là đáng nể. Bởi bản thân rất ngại phiền phức, nên anh mua luôn căn nhà đã có người ở mà chủ nhân đã bài trí hoàn hảo mọi thứ rồi, còn các việc tìm nhà, ký hợp đồng, làm thủ tục chuyển quyền sở hữu, thay mới lại rèm cửa và đồ gia dụng, liên hệ với công ty vệ sinh… anh đều giao cho thư ký lo liệu.

Vài lần lái xe đi làm, ngang qua bến xe bus, thấy cô đang đứng đợi xe, anh cũng có ý muốn chở cô một đoạn nhưng lại cảm thấy hơi đường đột, bởi giữa hai người mới chỉ có vài câu xã giao qua lại. Hơn nữa, trông dáng vẻ thờ ơ của cô, chắc là không có ấn tượng gì đặc biệt với mình, nên anh chần chừ rồi cuối cùng vẫn lái xe đi.

Công việc của anh cũng rất bận rộn. Anh đã mạnh tay đuổi bớt một số nhân viên cũ do anh rể để lại, những người ở lại mới trở nên biết điều hơn. Nhưng bộ phận Thị trường và bộ phận Kỹ thuật lại tách rời nhau ra, bộ phận Sản xuất và bộ phận Cung ứng cũng không ăn ý nữa. Giám đốc mới tuyển dụng của bộ phận Thị trường lại không quản lý nổi những nhân viên kinh doanh dưới quyền mình. Còn giám đốc bên Sản xuất thì cứ kêu trời lên rằng bên Cung ứng vật tư hoạt động quá ì ạch và chậm chạp, nên đã làm lỡ mất tiến độ giao hàng của anh ta, giám đốc bên cung ứng phản bác lại là tiến độ kế hoạch làm việc của bên Sản xuất đề ra không hợp lý… Công việc ngày càng chồng chất, các đơn đặt hàng bay đến ngày càng nhiều, nếu không giải quyết tốt các khâu của bộ máy nội bộ để nắm lấy thời cơ thì làm sao có thể phát triển trong môi trường cạnh tranh khốc liệt của cơ chế thị trường hiện nay được.

Hằng ngày nhân viên đều đi làm với thẻ chấm công, anh cũng không có chủ trương yêu cầu nhân viên làm thêm ca khi không cần thiết, nhưng rồi chính anh lại thường xuyên là người về cuối cùng. Lưu Kính Quần cười nhạo anh: “Cậu làm ông chủ ra dáng lắm, còn mệt mỏi hơn cả anh nhân viên quèn như tớ”. Anh cũng đành cười thiểu não. Chỉ đến cuối tuần anh mới thực sự được nghỉ ngơi đôi chút.

Tối hôm đó, Vu Mục Thành cùng Giám đốc Ngô của bộ phận Thị trường mời hai vị khách hàng đi ăn. Hôm ấy, anh uống hơi nhiều nên quyết định cùng họ đi mát-xa chân. Từ khi về nước đến nay, anh rất ít đặt chân đến những nơi vui chơi giải trí thế này, đi rồi mới biết thật không hổ danh là Trung tâm Y tế Quốc gia, không có những dịch vụ đèn mờ, chỉ đơn thuần mát-xa bàn chân thư giãn mà thôi. Nghĩ kỹ một chút, anh mới nhận ra, đây đều là dụng ý của Giám đốc Ngô, anh ta sao dám đưa ông sếp còn đang lạ lẫm, chưa hiểu hết tính khí này đến những chỗ đèn mờ cơ chứ, rồi nghĩ đến mới chiều nay mình còn nổi cơn thịnh nộ đùng đùng ở công ty, anh đột nhiên thấy mất hứng.

Anh không cảm nhận được tác dụng dược lý thần diệu của món mát-xa chân, mà chỉ cảm thấy qua một liệu trình, mình đã tỉnh rượu kha khá rồi. Anh đưa khách hàng về nhà rồi một mình lái xe quay về. Đến nhà thì đã gần mười hai giờ, anh quẹt thẻ đi vào cổng bỗng thấy chiếc xe tải đang đỗ trong đó, một giọng nữ đang từ tốn nói lý điều gì đó với nhân viên bảo vệ.

“Vậy anh bảo tôi phải làm thế nào, tôi đâu có muốn xe vào thành phố muộn như vậy chứ, tôi đã phải mất bao nhiêu thời gian chờ đợi rồi. Tài xế cũng phải về cho kịp nữa, tôi chỉ dỡ xuống có một chiếc đàn piano thôi mà, sẽ không ầm ĩ ảnh hưởng đến ai đâu.”

“Nhưng ở đây có quy định…”

“Tôi biết quy định của các anh, tôi cũng là một người có ý thức mà, tôi tình nguyện tuân thủ tất cả các quy định hợp lý ấy. Nhưng bây giờ việc đã đến nước này rồi, chiếc piano này là bác tài xế tiện đường chở giúp tôi tận từ dưới quê lên, tôi đã làm phiền bác ấy quá rồi, nếu không lập tức dỡ xuống, cho họ còn về thì sẽ nhỡ hết công việc của họ, hay là anh hãy gọi giám đốc phụ trách trực ban lại đây, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với ông ấy.”

Dưới ánh đèn đường, Vu Mục Thành nhận ra tiếng nói từ tốn, trong trẻo kia chính là của nữ chủ nhân căn hộ dưới tầng một. Anh ngó đầu ra ngoài cửa kính ô tô, nói với nhân viên bảo vệ: “Nếu chỉ dỡ một chiếc đàn piano thôi thì có gì ghê gớm lắm đâu”.

Nhân viên bảo vệ chần chừ một lát rồi gật đầu: “Vậy được, mong mọi người hết sức giữ trật tự, đừng làm ảnh hưởng đến những người xung quanh, nếu có ai khiếu nại thì chúng tôi rất khó giải quyết”.

Tạ Nam thở phào nhẹ nhõm, h còn nhỏ bố mẹ đã vận động cô học đàn, cũng không phải năng khiếu gì ghê gớm nhưng cô đã vượt qua cấp mười của nhóm đàn không chuyên. Từ ngày vào đại học, chỉ khi về nhà cô mới ngồi vào đàn một lúc, bố mẹ cô vẫn giữ gìn, bảo dưỡng và chỉnh âm chiếc đàn theo định kỳ cho cô. Biết cô quyết định chuyển đến ở căn hộ đó, bố mẹ cô liền nhờ một người quen chuyên chở hàng hóa đường dài chuyển chiếc đàn ấy lên cho cô.

Vừa tan sở, cô đã về nhà ngay để đón chuyến xe này, chờ đến hơn bốn tiếng đồng hồ ở ngoài đường, không có ti vi cũng chẳng có sách đọc, chỉ lật đi lật lại một tờ báo, đến cả chuyên mục quảng cáo cô cũng xem đi xem lại mấy lượt rồi. Cô cười với Vu Mục Thành tỏ ý cảm ơn, Vu Mục Thành lái xe vào bên trong trước, chiếc xe tải liền bám theo sau.

Dù có cố gắng thế nào đi nữa, tiếng xe tải nổ máy trong thời điểm tĩnh mịch thế này cũng không êm tai chút nào. Vu Mục Thành khóa xe lại rồi quay đầu quan sát, thấy hai người đàn ông đang nhấc chiếc đàn piano xuống xe, cũng may không phải loại piano ba góc to đùng, mà chỉ là một chiếc đàn bình thường hiệu Chu Giang, Tạ Nam cũng cố gắng góp một tay, Vu Mục Thành bèn đến giúp đỡ. Bốn người khiêng chiếc đàn vào trong căn hộ, ai cũng mệt thở chẳng ra hơi.

Tạ Nam vội vàng đưa cho hai người tài xế một bịch nào thuốc lá, nước khoáng v.v… đã mua sẵn, không ngớt lời cảm ơn rồi tiễn họ ra về.

Vu Mục Thành quan sát phòng khách, đúng là trống trơn chẳng có gì, chỉ bày một bộ sofa bằng nhung da hươu, một chiếc bàn trà và một kệ ti vi rất đơn giản, trên đó chẳng kê gì, căn phòng gần như trống rỗng. Còn trong phòng ăn nối liền với phòng khách cũng chỉ kê chiếc bàn thủy tinh nhỏ và bốn cái ghế, không biết tại sao anh bỗng có cảm giác căn phòng trống trải này thật ảm đạm dưới ánh đèn hiu hắt.

“Hôm nay thật cảm ơn anh quá, tôi thấy rất áy náy.”

Vu Mục Thành nghe ra ngầm ý muốn tiễn khách trong lời nói của cô, bèn cười hất cằm về phía chiếc đàn vẫn đang để cạnh bộ sofa, nói: “Cô định để chiếc đàn ở đây à?”.

“Nhà còn rộng lắm, phòng nào cũng để trống, tôi sẽ tự mình sắp xếp nó sau, sàn lát nhà bền lắm”, Tạ Nam cười nói.

“Để tôi giúp cô, nặng lắm đấy”, Vu Mục Thành cũng chẳng biết có sợi dây thần kinh nào trong người bị lỗi nhịp hay không. Tạ Nam hơi ngạc nhiên, nhưng cô cũng không nhất quyết từ chối, hai người, người đẩy người kéo chuyển chiếc đàn vào trong căn phòng có cửa sổ hướng ra vườn. Căn phòng này hoàn toàn trống trải, chỉ có một giá sách trống trơn kiểu dáng đơn giản kê sát tường.

Sau khi kê xong chiếc đàn, hai người mồ hôi nhễ nhại, Tạ Nam vừa thở vừa nói với Vu Mục Thành: “Thật cảm ơn anh, tôi là hôm nào tôi mời anh một bữa cơm nhé”.

“Tôi là Vu Mục Thành, đều là hàng xóm láng giềng, cô không cần khách sáo đâu.”

Tạ Nam tiễn anh ra cửa, anh đi xuyên qua mảnh vườn vẫn um tùm cỏ mọc, tiện tay giúp cô đóng cánh cổng sắt thấp, quay đầu nhìn lại thấy Tạ Nam đang đứng ngoài hiên dưới ánh đèn mỉm cười với mình. Cô mặc chiếc sơ mi tay lỡ có ren màu trắng, chiếc váy ôm màu đen, đôi giày cao vừa phải, đúng phong cách công sở mẫu mực, chắc chắn vừa tan ca, liền về đây ngay. Dưới ánh đèn màu vàng cam, mái tóc của cô buộc túm đuôi ngựa, trên khuôn mặt thanh tú ngời lên nụ cười tươi tắn, dáng vẻ thật quyến rũ.

Vu Mục Thành vẫy tay chào cô, dù cho bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi vẫn dính chặt lấy người, nhưng trong lòng anh vô cùng phấn khích. Anh nghĩ, có gì đâu, đây chính là niềm vui có được khi giúp đỡ người khác ấy mà, rồi sau đó lại tự cười mình: Nếu người ta không phải là một cô gái xinh đẹp đang sống độc thân thì chưa chắc mình đã nhiệt tình giúp đỡ như vậy. Cô hàng xóm này tuy không phải là bậc quốc sắc thiên hương, nhưng dáng người thon thả, khuôn mặt thanh tú, lời nói dễ chịu, chỉ nhìn thôi cũng thấy rất thiện cảm rồi.

Đám cưới của Cao Như Băng ấn định vào cuối tháng Chín, cũng vừa lúc hết hạn hợp đồng thuê nhà của cô. Bố mẹ cô từ quê vội vã lên dự đám cưới con gái, mấy hôm nay cô nhường căn phòng của mình cho bố mẹ mà sang ở trong căn phòng của Tạ Nam.

Ông bà họ Cao vừa mới đến đã trổ tài bếp núc, bữa ăn rất thịnh soạn và đủ dinh dưỡng, khiến Tạ Nam phấn khởi luôn mồm cảm ơn cô chú. Ăn xong, hai vị phụ huynh còn tranh cả việc rửa bát. Tạ Nam rất cảm kích, bởi trừ khi về nhà mỗi kỳ nghỉ, mấy năm nay cô mới lại được cảm nhận sự chiều chuộng ưu ái như vậy.

“Được rồi, cơm ăn rồi, canh cũng uống rồi, bây giờ phải đi thực hiện nghĩa vụ cùng tớ chứ nhỉ!”, nghĩa vụ mà Cao Như Băng nói tới chính là việc đi siêu thị cùng cô ấy.

Tạ Nam kêu khổ rồi vừa cầm túi vừa xỏ giày, nói: “Sao cậu không gọi anh Quách Minh nhà cậu ấy, cậu chỉ xót anh ấy mà chẳng thương gì tớ cả”.

“Quách Minh thà đứng đợi ở dưới nhà hút thuốc chứ không chịu lượn lờ với tớ đâu”, Cao Như Băng lườm cô một cái: “Mà đây là tớ đang tạo cơ hội cho cậu đấy chứ, đừng cằn nhằn linh tinh nữa, sắp chuyển mùa rồi, cậu không cần mua quần áo mới à?”.

“Quần áo của tớ vẫn đủ dùng.”

Lần này, Tạ Nam nói thật, bởi vì cô làm việc ở Công ty Hoa Trung trực thuộc tổng công ty liên doanh rượu bia, nơi có yêu cầu rất nghiêm ngặt về trang phục của nhân viên. Từ thứ Hai đến thứ Năm phải mặc đồng phục, thứ Sáu có thể mặc tự do nhưng vẫn phải là kiểu công sở. Mùa hè thì thoải mái hơn, không cần mặc đủ bộ, nhưng vẫn phải là quần áo văn phòng, chứ không được mặc các kiểu quần ngố, quần lửng đến mắt cá, váy jupe, dép lê, xăng đan hở mũi hay giày thể thao đều bị cấm, cứ cách nửa tháng bộ phận Nhân sự lại gửi thư điện tử nhắc nhở về trang phục với nhân viên, ai vi phạm sẽ bị phạt.

Cũng may, nhân viên ở công ty con không sành điệu, dùng toàn hàng hiệu như công ty mẹ bên Thượng Hải. Cách ăn mặc nhìn chung là khá giản dị, ngoài một số người gia cảnh khá giả, trẻ trung, tính tình yểu điệu, những người khác đều như ngầm mặc định lựa chọn các nhãn hàng giá cả phải chăng.

Tạ Nam vốn lười nhác, không muốn mất tiền mất sức vì việc này, mỗi khi được dịp khuyến mãi, cô thường chạy thẳng đến cửa hàng đại diện của nhãn hàng Hồng Kông mua một loạt, giá cả và kiểu dáng đều vừa phải, có thể chấp nhận được.

Cao Như Băng không để ý đến lời của Tạ Nam, hai người ra khỏi nhà, bắt xe đến trung tâm thương mại. Cao Như Băng thử hết bộ này đến bộ khác, còn Tạ Nam phụ trách việc đưa ra ý kiến. Cao Như Băng lạnh lùng vứt bộ váy màu hồng lên người Tạ Nam, cô né người nhìn kỹ, đó là chiếc váy lễ hội hai dây hở vai có thêu hoa và viền ngọc trai, dáng bút chì bó gối.

“Còn ngồi ngẩn ra đấy làm gì, cậu thử đi.”

“Tớ mua cái này làm gì, mặc lúc nào được.”

“Úi giời, cậu làm phù dâu cho tớ cơ mà, đến lúc đó tớ sẽ mặc váy cưới, chẳng lẽ cậu vẫn định mặc bộ váy công sở màu xám tối tăm kia, đứng cạnh tớ để làm trưởng họ nhà tớ à?”

Tạ Nam đành ngoan ngoãn cầm bộ váy đi vào phòng thử đồ, khi cô trở ra, Cao Như Băng ngồi trên ghế sofa huýt sáo tinh nghịch nói: “Cậu soi gương đi, xem gu thẩm mỹ của tớ tinh tế thế nào”.

Đúng là như vậy, dưới ánh đèn dịu dàng huyền ảo, trông Tạ Nam trong gương thật là quyến rũ. Dáng người cô không quá cao, rất thon thả, khi mặc chiếc váy hai dây, phần vai trần lộ ra thật mảnh mai gợi cảm, thân hình cân đối với ba vòng chuẩn, màu hồng càng tôn lên làn da mịn màng trắng nõn.

Cao Như Băng chạy lại nháy mắt: “Thế này mới là phụ nữ chứ, vòng một phải căng tròn như thế”.

“Đừng nói linh tinh”, Tạ Nam bỗng đỏ bừng mặt, chỉ sợ cô nhân viên bán hàng đâu đó nghe thấy. Cô ngắm nhìn lại mình trong gương, chần chừ một lát rồi nói: “Ừm, nó có hở hang quá không nhỉ, là cậu cưới đấy chứ, tớ mặc như thế này liệu có chướng mắt quá không?”.

“Chỉ làm tôn tớ lên thôi, không có gì là chướng mắt đâu”, Cao Như Băng cười đắc ý, nói với nhân viên bán hàng: “Chị lấy giúp thêm một bộ cỡ nh nữa, rồi thanh toán một thể”.

“Hai bộ à?”, Tạ Nam nhìn lại giá niêm yết: “Nó đắt quá, tớ cắn răng bỏ tiền mua một bộ vì đám cưới của cậu là được rồi”.

Cao Như Băng lườm cô một cái: “Có hai phù dâu cơ mà, em họ của Quách Minh đã đến thử bộ này rồi, chỉ chờ cậu đến thử xem có vừa hay không thôi. Không cần phải cắn răng đâu, hai bộ này tớ trả tiền”.

“Làm thế sao được, cậu trúng số độc đắc đấy à, cưới hỏi còn nhiều khoản tốn kém phải chi lắm.”

Cao Như Băng không để ý đến lời Tạ Nam, cô cầm tờ hóa đơn nhân viên cửa hàng đưa cho ra quầy thu ngân thanh toán.

Khi quay lại, thấy Tạ Nam vẫn còn ngồi ngẩn người trên ghế sofa, cô gọi: “Được rồi, số tiền cậu mừng bọn tớ khiến bọn tớ cũng áy náy lắm, nếu cậu còn tính toán rạch ròi với tớ thì tớ trả lại khoản tiền đó đấy”.

Họ đi dạo thêm một lúc thì gặp lại cô bạn cũ Từ Yến, mấy năm không gặp, trông cô ta vẫn tươi trẻ xinh đẹp, đang khoác tay một chàng trai tuấn tú, ăn vận chỉnh tề đi dạo quanh khu bán trang phục nữ.

Hồi còn học đại học, Từ Yến đã có ác cảm với Tạ Nam không vì một lý do gì cụ thể, nên Cao Như Băng đương nhiên cũng chẳng ưa gì cô ta. Nhưng tốt nghiệp đã khá lâu rồi, mọi người dường như đều trang bị cho mình một vẻ ngoài lịch sự, không dễ dàng để cảm xúc bộc lộ ra ngoài. Hai bên cùng chào hỏi nhau, Từ Yến nói chuyện với vẻ thân mật: “Trước đây Tạ Nam còn làm chân thủ quỹ vẫn hay qua chỗ ngân hàng bọn tớ luôn, sao hồi này không thấy cậu qua nữa? Còn Cao Như Băng thì từ khi tốt nghiệp đã chẳng gặp lại cậu rồi”.

Tạ Nam mỉm cười: “Tớ chuyển chỗ làm rồi”.

Từ Yến lập tức tỏ ra rất quan tâm, hỏi xem đó là công ty nào, khi nghe Tạ Nam trả lời, cô ta “ồ” lên một tiếng: “Là doanh nghiệp nước ngoài có tiếng đấy chứ”. Sau đó, cô ta quay ra giới thiệu người đàn ông bên cạnh: “Đây là chồng tớ, Hạ Bân”.

Cao Như Băng lịch sự trả lời: “Cậu đã lập gia đình rồi à, chúc mừng nhé, Từ Yến”.

Từ Yến nở nụ cười ngọt như mật: “Tớ chẳng có mấy chí tiến thủ, yên phận ở một ngân hàng nhà nước, phải từ từ mới thăng tiến được. Nên tớ lấy chồng luôn cho ổn định. Các cậu chắc còn đang phấn đấu để thăng tiến lên chứ?”.

Cao Như Băng cũng cười: “Lấy chồng cũng là một việc phải phấn đấu mà, mọi người ai cũng thế thôi. Không làm phiền hai người dạo phố nữa, tạm biệt nhé”.

Sau khi đi được một đoạn, Cao Như Băng lắc đầu cười nhạt: “Tớ cứ ng ta phải có lớn có khôn rồi chứ, hóa ra vẫn cứ tự cao tự đại như vậy”.

“Hôm nay cư xử thế là còn tử tế đấy”, Tạ Nam nghĩ lại mấy năm trước khi còn làm thủ quỹ, mỗi lần qua ngân hàng, nhìn thấy bộ mặt khinh khỉnh của Từ Yến, cô chỉ thấy buồn cười.

Cao Như Băng rất hiểu tính cách khắc nghiệt của Từ Yến, nên cũng đoán được Tạ Nam làm việc với cô ta khó chịu thế nào: “Chỉ có cậu mới nhịn cô ta, chứ tớ thì chắc chắn coi cô ta như rác luôn”.

“Một người chẳng liên quan đến mình, việc gì phải để ý cho mệt.”

Hai người đi hết một vòng, kết quả là túi lớn túi nhỏ đứng đợi Quách Minh lái xe đến đón. Về đến nhà, hai cô tắm táp rồi lên giường nằm tiếp tục trò chuyện.

“Băng Băng này, tâm trạng cậu bây giờ thế nào, có háo hức không?”

“Hôm Quách Minh cầu hôn, tớ rất háo hức. Còn bây giờ, bao nhiêu sức lực đổ hết vào việc chuẩn bị đám cưới này khiến tớ thấy hơi đơ đơ rồi.”

“Đây là lần đầu tiên tớ làm phù dâu đấy, cũng thấy hồi hộp lắm”, Tạ Nam ngừng một lát, rồi cười nói tiếp: “Cũng chẳng biết đến cuối đời tớ có cơ hội trở thành cô dâu không nữa”.

“Thôi đi, đừng có nói linh tinh như thế. Cậu đâu có ghét việc kết hôn, cậu chỉ ghét không thể không kết hôn thôi.”

“Cậu đừng nghĩ tớ là người sùng bái kiểu sống độc thân thế được không. Ngắm bộ váy cưới lộng lẫy của cậu, tớ cũng mong có ngày được mặc nó lắm chứ.”

Ánh mắt hai người đồng thời rơi xuống chiếc váy cưới trắng như tuyết tinh khôi đang treo ở tay nắm tủ quần áo. Ánh trăng huyền ảo len qua song cửa sổ chiếu trên chiếc váy khiến nó như phát ra ánh sáng lấp lánh, lung linh.

Cao Như Băng đã mua chiếc váy cưới này khi cô đi công tác ở Tô Châu. Kiểu váy hở vai với những đường ren đan kết, thân váy có nhiều họa tiết trang trí thêu tay đính ngọc trai màu bạc vô cùng lộng lẫy. Lần đầu tiên Tạ Nam nhìn thấy Cao Như Băng mặc chiếc váy ấy, cô đã vô cùng sửng sốt, đôi mắt mở tròn, bèn quyết định cho dù có không kết hôn đi nữa, mình cũng phải mua một bộ như vậy, mặc cho biết cảm giác vui thích.

Bây giờ, ngắm chiếc váy đang tắm mình trong ánh trăng huyền ảo kia, cô bỗng cảm thấy một cơn đau đè nặng nơi lồng ngực.

Trước đây, cô đã từng tưởng tượng mình sẽ khoác lên người chiếc váy cưới trắng tinh khôi, tay trong tay cùng người mình yêu ngập tràn hạnh phúc trong một đám cưới giản dị, tổ chức ngoài trời dưới ánh nắng. Hai người sẽ trao cho nhau những cái nhìn say đắm, những chiếc nhẫn và cả những lời thề nguyền thủy chung trọn đời trong tiếng nhạc du dương. Khắp nơi trải đầy hoa hồng rực rỡ, tháp ly thủy tinh tuôn chảy sâm banh thơm nức.

Những tưởng tượng đầy vẻ trẻ con của cô được cóp nhặt một chút từ các tạp chí, một chút từ phim ảnh nước ngoài, tất cả đã trôi đi cùng với tuổi trẻ.

Bây giờ, cô đã có thể tự cười rằng: Mình cũng muốn lấy chồng chứ, nhưng khi nghĩ đến việc bắt đầu làm quen với một người đàn ông, rồi đến lúc bàn bạc chuyện cưới xin, cái đau nhói ở ngực cô lại như sắp lan ra khắp toàn thân, khiến cô muốn bỏ hẳn ý nghĩ bắt tay vào hành động.

Cao Như Băng thấu hiểu những nỗi suy tư của cô lúc này, liền đưa tay nắm lấy tay cô, xoay người ngắm khuôn mặt cô với vẻ thương cảm. Tạ Nam gượng cười trấn an bạn: “Đương nhiên rồi, tớ sẽ phải lấy chồng chứ. Nếu không, bố mẹ tớ lo đến bạc đầu mất”.

“Nam Nam à, lấy chồng là để cậu sống vui vẻ hơn, chứ không phải để vui lòng bố mẹ cậu.”

Tạ Nam cười khổ, bây giờ cô nhìn nhận về đám cưới sao mà bình thản thế, với cô, kết hôn chỉ đơn thuần là hoàn thành một nghĩa vụ phải thực hiện. Cô thấy cuộc sống hiện tại của bản thân nói chung là yên ổn và vui vẻ rồi, nếu cố gắng thực hiện xong cái nghĩa vụ đó có khi lại làm đảo lộn hết cuộc sống bình yên cố hữu của mình.

Nhưng niềm vui của cô là vì hạnh phúc của bạn cô.

Nửa năm trước, Cao Như Băng trở về thông báo Quách Minh đã chính thức cầu hôn với mình, Tạ Nam xúc động đến mức cứ lắc cánh tay bạn hỏi han: “Thế cậu đã đồng ý chưa?”.

“Gia đình anh ấy đã chuẩn bị xong cả nhà ở cho bọn tớ rồi cơ, tớ đương nhiên là gật đầu đồng ý rồi.”

Câu trả lời này khiến Tạ Nam sững sờ.

“Tớ chịu hết nổi cảnh ở thuê ở mướn rồi”, Cao Như Băng thỏ thẻ tâm sự: “Bốn năm trở lại đây còn tương đối ổn định, chứ trước kia cảnh bọn mình dầm mưa chuyển nhà, cậu còn nhớ không?”.

Tạ Nam đương nhiên còn nhớ, ở vùng này mùa mưa dầm dề, trận này nối tiếp trận khác, liên miên dai dẳng, chẳng bao giờ thôi, bầu không khí ướt đẫm khiến người ta cảm giác như chẳng bao giờ hết nước. Trước sự xua đuổi thúc ép của chủ nhà, sau buổi tan tầm, hai cô gái phải vội vàng dọn dẹp hành lý kéo ra khỏi nhà. Hai tay kéo đồ, không có cách nào mở ô che, họ đành phải bước đi trong màn mưa nặng hạt gọi taxi. Buổi tối, lấy chăn đắp thì chăn đã ướt nhèm tự bao giờ, họ đành phải khoác tạm tấm áo vào người qua một đêm. Những tháng ngày tạm bợ khổ sở đó bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy chán n>Thế nhưng chỉ vì lý do ấy mà chấp nhận lời cầu hôn, cô cảm thấy có chút vội vã.

Nhận ra vẻ hoài nghi trên mặt bạn, Cao Như Băng lắc đầu cười: “Cứ hễ tớ nói thật lòng, cậu lại làm ra cái vẻ mặt nghi ngờ. Thôi được, đấy chỉ là một trong những nguyên nhân dẫn đến hôn nhân thôi. Gia cảnh của Quách Minh rất khá, nhưng bố anh ấy giờ cũng chỉ là một ông cục trưởng sắp về hưu. Nếu không phải bản thân tớ cảm thấy có thể gắn bó với anh ấy cả đời thì tớ lấy anh ấy làm gì? Tớ muốn có một cuộc sống ổn định và hạnh phúc, chỉ đơn giản thế thôi”.

“Cậu yêu Quách Minh không?”, trước đây Tạ Nam chưa bao giờ hỏi bạn câu ấy.

“Nam Nam, cậu xem trọng tình yêu quá rồi đấy.”

Tạ Nam thoáng chút bối rối, đương nhiên cô đã trải qua một tình yêu thật sự đáng trân trọng, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc.

Cao Như Băng nhẹ nhàng nắm tay cô an ủi: “Ngốc ạ, cậu đừng nghĩ lung tung, bây giờ tớ đâu còn ở cái thời coi tình yêu như sét đánh đến đâu là lửa cháy đến đó, hay kiểu sao hỏa va vào trái đất nữa, bọn mình không còn là thiếu nữ mới lớn nữa rồi, cậu hiểu chưa?”.

Thật vậy, cái thuở đó, cô đã coi tình yêu thiêng liêng thần thánh như hào quang của chùm pháo hoa xòe nở khiến lòng người say sưa, mê đắm. Nhưng khi ánh hào quang vụt tắt, mọi thứ trở nên im lìm, không còn dấu vết, chúng để lại cho cô một vệt tối tàn dư mà cô vẫn cố lưu giữ đến tận bây giờ.

“Tớ sống thật vô nghĩa quá, hai mươi tám tuổi rồi, thế mà suy nghĩ như cô bé mười tám vậy”, cô cười: “Băng Băng này, cậu hạnh phúc là tớ vui rồi, thấy cậu vui vẻ như vậy, ít ra tớ cũng tin rằng trong cuộc đời này vẫn còn thứ gọi là hạnh phúc”.

“Cậu lại suy nghĩ vớ vẩn rồi, việc gì cậu phải đẩy mình ra bên lề mà chúc mừng hạnh phúc người khác như thế?”

Thấy Cao Như Băng nhướng mày, cô đành phải giơ tay xin hàng, chuyển sang đề tài khác: “Được rồi, được rồi. Tớ xin bỏ hẳn kiểu suy nghĩ đó, được chưa?”.

Cao Như Băng nhìn chằm chằm lên trần nhà suy nghĩ mông lung một hồi: “Dù sao có căn hộ kia làm vốn là yên tâm rồi, sau này cậu định cư hẳn ở đó, đừng nghĩ đến chuyện ngày xưa nữa, rồi tìm một người tâm đầu ý hợp, yêu thương cậu là được”.

“Chuyện ngày xưa sao? Đủ lắm rồi, cậu thấy tớ giống nhân vật chính trong các bi kịch lắm à? Tớ không dám nói quên hẳn rồi, nhưng có thể khẳng định là chẳng mấy khi bận tâm về nó nữa.”

“Đừng có ra vẻ với tớ, nếu cậu thật sự quên thì có chuyện đến tận bây giờ mới về sửa sang lại nhà cửa không, tớ nói bao nhiêu lần, cậu đâu có nghe tớ.”

“Đầu hàng, đầu hàng cậu luôn, coi như tớ bảo thủ, được chưa, tớ hứa sẽ thay đổi. Thôi bọn mình ngủ đi, mấy ngày sắp tới, cậu phải chú ý nghỉ ngơi cho đầy đủ, đừng để xuất hiện trong đám cưới với đôi mắt thâm quầng đấy.”

Căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh, nghe thấy rõ cả hơi thở dài và đều đặn của Cao Như Băng, khóe miệng còn vương lại nụ cười phảng phất. Tạ Nam trằn trọc không sao ngủ được, đương nhiên Như Băng là người bạn thân đại học hiểu cô nhất, cô chẳng thể nói cứng gì trước mặt Như Băng cả.

Mà cũng chỉ trước mặt Như Băng, cô mới không sợ để lộ sự cố chấp nhưng mềm yếu của mình.

Ánh mắt cô lại dừng trên bộ váy cưới lộng lẫy kia, sau đó từ từ nhắm lại, chìm vào suy tư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.