CHƯƠNG 16
“Lúc đó, tất cả mọi người ở đây đều đã nghe được. Chuyện là như vậy” Vân Văn Sinh sơ lược câu chuyện cho Lôi lão phu nhân biết “Bởi vì chuyện trọng đại, chúng tôi cũng không dám kết luận bừa bãi, nên đã mời lão phu nhân đến đây để quyết định”
Vân Văn Sinh vừa nói xong, Lôi lão phu nhân còn chưa lên tiếng, thì Lôi Hạo Minh đã hét lên “Mẫu thân, chuyện này không liên quan đến con, con không biết tại sao Tình nhi lại đột ngột nói ra những lời này, con cũng không biết tại sao Tình nhi lại muốn ám sát đại ca, mẫu thân, người phải tin con, trả lại sự trong sạch cho con, mẫu thân !”
“Minh nhi, con không nên lo lắng, nếu con thật sự vô tội, ta nhất định sẽ làm sáng tỏ” Trong lòng Lôi lão phu nhân, người cũng không tin là Lôi Hạo Minh chủ mưu giúp Tống Tình sát hại Lôi Hạo Nhiên, thường ngày tính tình như trẻ con, làm việc lại không đến nơi đến chốn, làm sao có thể sát hại huynh trưởng, người tin rằng nhất định hắn không dám làm thế “Tình nhi, con nói cho dì biết, rốt cuộc là ai là chủ mưu phía sau vụ này, là ai sai khiến con giết Hạo Nhiên ? tại sao con phải làm như thế ?” Người quay sang Tống Tình hỏi.
“Dì à, con …” Tống Tình dừng một chút, nàng thực sự không biết phải làm sao mới tốt, nàng vẫn muốn tiếp tục lừa dối mọi người nhưng không biết phải làm sao để mọi người có thể tin tưởng mình, mọi người đều phát hiện nàng ám sát Lôi Hạo Nhiên nên nàng không thể nói lời nào, nhất thời kéo Lôi Hạo Minh vào chuyện này, thật sự làm sao mới tốt đây ?
“Biểu tiểu thư, xem ra người không có gì để nói, vậy hãy để Văn Sinh nói rõ sự tình.” Vân Văn Sinh nói.
Lời vừa nói ra, ánh mắt đều tập trung về phía hắn, không che dấu được nội tâm, mọi người lên tiếng hỏi “Ngươi biết chủ mưu là ai ?”
“Đúng vậy.” Vân Văn Sinh nhìn phản ứng của mọi người rồi nói “Biểu tiểu thư vẫn nghĩ nàng che dấu rất khá, kỳ thật mỗi lần nàng cùng tên chủ mưu gặp gỡ, ta cũng có biết được đôi chút. Sau khi phát sinh chuyện, biểu tiểu thư vẫn cùng tên chủ mưu lén gặp nhau, căn bản không biết rằng mình đã bị người khác chú ý đến, đúng không, biểu tiểu thư ?”
“Hồ đồ … Nói bậy !” Tống Tình hét to “Vân Văn Sinh, ngươi nói bậy ! Ngươi đừng tự cho mình là thông minh rồi ăn nói lung tung ! Ta … cùng tên chủ mưu lén gặp nhau lúc nào ? Độc … độc hại biểu ca là một chuyện, ta … kế hoạch là của ta, không có chủ mưu nào hết ! Ngươi đừng đoán lung tung !”
“Vậy sao ?” Vân Văn Sinh nói tiếp “Không biết vì sao biểu tiểu thư lại độc hại Lôi Hạo Nhiên ? Loại độc dược mà Lôi Hạo Nhiên trúng phải có tên “đoạt phách” là một thứ độc dược rất khó mua được, phải nhờ bằng hữu trong chốn giang hồ giúp đỡ mới có thể mua được, vậy một biểu tiểu thư ngay cả đại môn còn không ra khỏi, xin cho ta hỏi một câu, làm thế nào mà người có đoạt phách ?”
“Ta … ta …” Tống Tình bị Vân Văn Sinh tra khảo không biết phải nên nói thế nào
Lôi Hạo Minh đứng một bên căng thẳng, không dám nhúc nhích gì, hô hấp cũng khó khăn, sợ bọn họ phát hiện ra sơ hở của mình.
Vân Văn Sinh thâm ý cười nói “Biểu tiểu thư, dường như người đã quên vì sao mình có được đoạt phách, nếu đã như vậy, để ta giúp người nhớ ra, tìm lại trí nhớ trong đầu”
“Ngươi … ngươi muốn giúp ta nói cái gì ?” Tống Tình kích động nói “Ta đã nói rồi, độc hại đại biểu ca chủ ý của ta, không có chủ mưu nào hết, còn việc ta làm sao có được đoạt phách vì sao phải nói cho ngươi ? Còn việc, ngươi nói sau lưng ta còn có người khác chủ mưu thì đều là suy đoán của ngươi mà thôi, ngươi có bằng chứng gì để chứng minh ?”